Ân Mịch Đường ngẩng đầu nhìn chuông vàng khắc rồng nhàn nhã lắc lư không ngừng, lắc lắc đầu: “Lấy một cái xuống thì không đẹp nữa, chúng ta đi thôi!”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nàng ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Thích Vô Biệt, trong lòng nàng vội lắm, vội đi mã trường ôm ôm ngựa nhỏ đó. Trên đường, nàng nghiêng đầu nhìn Thích Vô Biệt hỏi: “Hoàng thượng, muội có thể ôm ôm ngựa nhỏ không?”
“Có thể.”
“Muội còn muốn ngồi nữa.”
“Có thể.”
“Thật sao?” ngọn lửa trong mắt Ân Mịch Đường từ từ tối xuống, “Nhưng mà tiên sinh nói chỉ có nam hài tử mới có thể học cưỡi ngựa, tiên sinh dạy cưỡi ngựa sẽ không dạy muội.”
Thích Vô Biệt trầm mặc một lát, mới hỏi: “Muốn học cưỡi ngựa à?”
“Ừ Ừ!”
Ân Mịch Đường hình như nghĩ đến cái gì đó, bắt lấy tay áo Thích Vô Biệt giật giật, “Hoàng thượng, muội cầu xin huynh liền có thể học được phải không? Huynh là Hoàng thượng mà, huynh nói được là được!”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thích Vô Biệt cười hỏi: “Cầu xin thế nào?”
Ân Mịch Đường cau mày nghĩ một hồi mới dùng hai tay ôm lấy cánh tay của Thích Vô Biệt, mặt nhỏ cũng dán lên vai hắn dụi dụi, mềm giọng khẩn cầu: “Hoàng thượng là tốt nhất, Đường Đường cầu xin huynh đó. Muội muốn học cưỡi ngựa, giá giá giá! Cầu xin mà …. Cầu xin đó ….”
Thanh âm nhẹ nhàng mềm mại ngọt nị.
Thích Vô Biệt cười to, hắn đã nhìn thấy bộ dạng này của nàng khi cầu mẫu thân nàng mua kẹo cho. Thấy Thích Vô Biệt cười rồi, trong lòng Ân Mịch Đường liền vui vẻ, nàng cảm thấy dỗ Hoàng thượng vui vẻ liền có thể đáp ứng nàng rồi.
Lý Trung Luân đi bên cạnh liễn xa kinh ngạc nhìn Thích Vô Biệt đang cười to nhiều hơn một cái, trong lòng nói lúc Bệ hạ vui vẻ như vậy thật không nhiều, vị Ân tứ cô nương này thật biết cách dỗ người.
Thích Vô Biệt thu lại nụ cười, nói: “Trẫm có thể cho muội học cưỡi ngựa, nhưng mà có hai điều kiện, một là muội chỉ có thể học với trẫm, hai là muội chỉ có thể ngồi ngựa của trẫm.”
Ân Mịch Đường “oa –” một tiếng, “Hoàng thượng huynh vậy mà biết cưỡi ngựa hả! Huynh học lúc nào thế? Như Quy ca ca và những người bồi đọc kia đều không biết đâu!”
“Ừm … vừa sinh ra đã biết rồi.”
“Oa –” Ân Mịch Đường nhìn Thích Vô Biệt, sự sùng bái trong đôi mắt trong suốt của nàng càng thêm nồng đậm.
Thích Vô Biệt nhẹ khụ một tiếng, dời tầm mắt, nhìn thẳng về phía trước. Tuy là tầm mắt nhìn thẳng về phía trước, nhưng khóe miệng hắn lại mang theo nụ cười từ đầu tới cuối, còn có chút chột dạ. Hắn thân là người trọng sinh, ở góc độ nào đó mà nói, hắn là một người mở quẻ rồi. Hắn lợi dụng trùng sinh để đạt được sự sùng bái của Ân Mịch Đường hình như có chút không được quang minh chính đại gì cho lắm. Chỉ là, Thích Vô Biệt không thể không thừa nhận hắn có chút hưởng thụ khi đôi mắt sùng bái của Ân Mịch Đường nhìn hắn. Hắn nhịn không được, quay đầu nhìn nàng một cái.
Liễn xa dừng lại ở mã trường, dẫn đến sự chú ý của đám nhỏ trong mã trường. Tôn tướng quân dạy cưỡi ngựa là vị tướng quân đã lăn lộn trên sa trường rất lâu, trước đây bị thương, bây giờ tuổi cũng lớn rồi nên được Thích Vô Biệt mời đến dạy hoàng tử cưỡi ngựa. Thích Như Quy và mấy nam bồi đọc còn chưa có lên ngựa, đang nghe Tôn tướng quân giảng những điều cần chú ý. Các tiểu cô nương đều ngồi trong đình ở chỗ xa, vừa ăn hoa quả điểm tâm, vừa ríu ríu rít rít nói cười.
“Hoàng thượng đến rồi!” Ân Nguyệt Nghiên đứng lên, nàng ta không chạm vào được câu chuyện của những tiểu cô nương khác, vẫn luôn nhìn khắp nơi, nên là người đầu tiên nhìn thấy liễn xa của hoàng đế.
“Hoàng đế ca ca!” Tiểu Đậu Đỏ từ trên ghế đá nhảy xuống, chạy qua chỗ Thích Vô Biệt. Nàng còn chưa chạy đến nơi liền nghi hoặc tại sao lại có những hai Hoàng đế ca ca vậy? Đợi nàng chạy đến trước mặt Thích Vô Biệt và Ân Mịch Đường mới phát hiện thì ra là Ân Mịch Đường mặc áo khoác của Hoàng đế ca ca.
Mọi người đều đứng lên hành lễ cung nghênh thánh giá, Thích Vô Biệt phất tay để mọi người miễn lễ, đi đến trong đình ngồi vị trí chính giữa, cho Tôn tướng quân tiếp tục bài học.
“Sao muội lại mặc áo của Hoàng thượng?” Mộ Dung Ngô Kiến ruột thẳng miệng nhanh trực tiếp hỏi.
Ân Mịch Đường mới vừa giải thích cho Tiểu Đậu Đỏ một lần, lại lần nữa giải thích với Mộ Dung Ngô Kiến: “Bởi vì mã trường có gió.”
Hàn Thiều Hoa và Lâm Nhược Nghi ngầm hiểu nhìn nhau một cái, Ân Nguyệt Nghiên quay đầu qua, đến cả Mộ Dung Ngô Kiến và Thẩm Thư Hương đều cau mày lại. Ân Mịch Đường ngồi xuống rồi mới phát hiện ánh mắt mọi người nhìn mình có chút kỳ quái, nàng cúi đầu sờ sờ áo khoác trên người, là bởi vì chiếc áo khoác này sao?
“Ăn cái này!” Tiểu Đậu Đỏ đem một miếng cao hạt dẻ mềm mềm nhét vào miệng Ân Mịch Đường, mùi vị ngọt ngào tràn đầy khoang miệng.
Thị vệ dắt mấy con ngựa nhỏ ra, Ân Mịch Đường lập tức từ trên ghế đá nhảy xuống chạy đến bên cạnh hàng rào, tay nắm lấy hàng rào gỗ nhón chân nhìn qua. Tiểu Đậu Đỏ và Mộ Dung Ngô Kiến thấy thế cũng chạy qua. Hàn Thiều Hoa và Lâm Nhược Nghi cùng nhau đi qua, Thẩm Thư Hương đi ở sau cùng. Ân Nguyệt Nghiên nhìn Thích Vô Biệt một cái, nàng cắn cắn môi, ngồi trên ghế mông chẳng nhúc nhích.
Lâm Nhược Nghi phát hiện Ân Nguyệt Nghiên ngồi tại chỗ không động đậy, quay lại kêu nàng ta. Ân Nguyệt Nghiên cười cười chỉ nói lát nữa sẽ qua. Lâm Nhược Nghi cười gật gật đầu, nàng quay người nhìn Hàn Thiều Hoa, nụ cười trên mặt biến vị, hai người bọn bọ hiểu ngầm lắc lắc đầu, đi về trước.
Tiểu Đậu Đỏ vẫy vẫy tay, lớn tiếng kêu Thích Như Quy: “Nhị ca ca đừng có ngã lộn nhào xuống đó nha!”
Thích Như Quy dứ dứ nắm tay thịt về phía Tiểu Đậu Đỏ.
Thích Như Quy có bốn người bồi đọc, bên cạnh mỗi con ngựa nhỏ đều có một thị vệ dắt ngựa tránh cho những đứa nhỏ này té ngã. Những con ngựa nhỏ này là được đặc biệt tuyển chọn ra, tương đối nhỏ, cũng tương đối thích hợp cho mấy đứa nhỏ này học.
Hàn Tấn là người đầu tiên lên ngựa, Ân Thiếu Bách và Kê Chiêu theo sát phía sau, Vưu Thanh Hoài có chút gầy yếu phải phí rất nhiều sức lực mới trèo được lên ngựa. Thích Như Quy là người nhỏ tuổi nhất trong đám nam hài này, cũng là người lùn nhất, lại còn mập nữa. Hắn kéo dây cương, lăn lộn nửa ngày, mệt đến cả đầu đầy mồ hôi cũng không trèo lên được.
Thích Như Quy rất vội vàng.
Nhiều người nhìn thế mà!
Những người khác đều đã lên rồi, chỉ có hắn là không lên được! Mất mặt quá!
Thích Như Quy càng vội thì càng loạn, đem những điều Tôn tướng quân dạy đều vứt tới tận đẩu tận đâu rồi.
“Nhị điện hạ, đừng gấp.” Tôn tướng quân đi qua, lại đem những điều cần chú ý nói lại một lần, Thích Như Quy mới cuối cùng cũng lên được ngựa. Nhưng hắn không vui lắm, bực bội khó chịu.
Thích Như Quy đem những gì không vui viết hết cả lên trên mặt.
Mấy người bồi đọc không nói chuyện, trong lòng lại hối hận mình lên ngựa nhanh quá.
Trọng điểm chú ý của mấy tiểu cô nương đứng sau hàng rào lại là chú ngựa nhỏ nào dễ nhìn.
“Ta thích tiểu tông mã Kê Chiêu ca ca cưỡi!”
“Tiểu hắc mã của Hàn Tấn ca ca cũng rất đẹp.”
“Lông đuôi chú ngựa Thanh hoài ca ca cưỡi đẹp quá, ngựa nhỏ của Thiếu Bách ca ca cũng thế …”
Ân Nguyệt Nghiên ngồi hồi lâu, trong lòng liều mạng muốn nói đôi câu vài lời với Hoàng thượng, nhưng nàng nghĩ hồi lâu đều nghĩ không ra nên nói gì, gấp đến độ xoắn vặn chặt chiếc khăn trong tay. Lát nữa những người khác trở lại rồi, nàng liền không còn cơ hội nữa!
“Ngươi là tam tỷ của Đường Đường?” Thích Vô Biệt hỏi.
Đầu quả tim Ân Nguyệt Nghiên run lên, Hoàng thượng chủ động nói chuyện với mình rồi! Cho dù chủ đề câu chuyện vòng quanh Ân Mịch Đường, nàng ta cũng chẳng để ý, lập tức khéo léo trả lời: “Vâng ạ, muội là tam tỷ của nàng, Ân Nguyệt Nghiên.”
Lúc nàng nói tên mình ra còn cố ý nhấn giọng nữa.
Thích Vô Biệt gật đầu, hắn đối với Ân Nguyệt Nghiên cũng chẳng có ấn tượng gì, trên thực tế, tuổi thơ của hắn ở đời trước cũng không tiếp xúc nhiều với Ân Mịch Đường, nên cũng không phân biệt được rõ mấy cô nương Ân gia.
Ân Nguyệt Nghiên muốn nắm chặt cơ hội, cổ vũ chính mình: “Bệ hạ …”
Sau đó một trận tiếng kinh hô đánh gãy lời nàng ta, Thích Vô Biệt đứng mạnh dậy, bước lớn đi ngang qua người nàng ta. Ân Nguyệt Nghiên hậu tri hậu giác quay đầu qua, mới phát hiện trong mã trường có chuyện rồi.
Thích Như Quy té ngã từ trên ngựa xuống.
Thích Như Quy ngồi trên đất ôm lấy chân, trên mặt là thần sắc thống khổ.
Tôn tướng quân cả kinh, mồ hôi lạnh đầy đầu, run giọng phân phó thị vệ đi mời thái y. Tất cả thị vệ trong mã trường đều chạy qua, lập tức dắt mấy con ngựa về lại chuồng ngựa.
Cho đến khi tất cả ngựa đều đã được dắt đi, hàng rào mới được mở ra. Hàng rào vừa mới mở ra, Ân Mịch Đường và Tiểu Đậu Đỏ liền tay kéo tay chạy qua chỗ Thích Như Quy.
“Nhị ca ca!”
“Như Quy ca ca!”
Hai người nàng chui vào giữa Ân Thiếu Bách và Vưu Thanh Hoài, ngồi xổm bên người Thích Như Quy. Tôn tướng quân kéo quần Thích Như Quy lên, mắt cá chân hắn đã sưng đỏ một mảng, Tôn tướng quân sờ sờ, Thích Như Quy lập tức lớn tiếng kêu lên. Tôn tướng quân lại nhẹ thở ra một hơi, chỉ bị thương mắt cá chân, chứ không bị gãy xương.
Nhưng Tôn tướng quân cũng không dám qua loa, vội vàng nói: “Nhị điện hạ, trừ mắt cá chân còn có chỗ nào bị thương nữa không?”
“Đau đau đau!” Thích Như Quy không trả lời, chỉ chăm chăm vừa khóc vừa kêu đau. Hắn kéo giọng khóc, nước mắt tí tách tí tách rơi.
Nhìn hắn khóc, Tiểu Đậu Đỏ sửng sốt quỳ xuống dưới đất, Ân Mịch Đường cũng bị dọa rồi, nàng nhìn mắt cá chân sưng lên của Thích Như Quy, lại nghe hắn kéo họng mà khóc, nàng liền rụt rụt cổ.
“Nhất định là rất đau rất đau …” Ân Mịch Đường hít hít mũi, vành mắt đỏ lên.
Thích Vô Biệt đang nghe Tôn tướng quân thuật lại thương thế của Thích Như Quy thì nghe thấy giọng nói của Ân Mịch Đường mang theo nức nở, liền quay đầu nhìn sang.
Ân Mịch Đường nắm lấy tay của Thích Như Quy, không ngừng an ủi: “Như Quy ca ca không khóc, lát nữa thái y đến rồi.”
“Đau!” Thích Như Quy vẫn khóc.
“Không đau, thổi thổi liền không đau nữa!” Ân Mịch Đường cong eo, phồng má thổi khí.
Thích Vô Biệt trong chớp mắt liền đen mặt, có chút tức giận nói: “Làm nũng cái gì, không được khóc nữa.”
Thích Như Quy ngây người, tiếng khóc lớn giống như đột nhiên bị đao chặt ngang, hắn nước mắt đầy mặt, ngốc ngốc ngẩng đầu nhìn Thích Vô Biệt, sau mới phản ứng lại. Hắn tức tối dùng mu bàn tay lau nước mắt trên mặt, trừng mắt nhìn Thích Vô Biệt.
Thái y còn chưa đến, thị vệ liền mang đến chút băng lạnh đắp lên cho Thích Như Quy. Thích Như Quy giật giật chân, băng đều rơi xuống.
“Như Quy ca ca đừng có làm rơi băng nữa, đắp đắp một lát liền hết đau rồi!” Ân Mịch Đường cẩn thận đỡ lấy băng.
Thích Như Quy nhìn Ân Mịch Đường một cái, nghĩ đến lời nói lúc nãy của Hoàng đế ca ca, liền cũng ngượng ngùng không khóc nữa, cũng ngượng ngùng không phát tức giận nữa. Hắn cúi đầu, bực bội không vui.
Sắc mặt Thích Vô Biệt càng ngày càng không tốt, trầm giọng nói: “Đều là người chết hả?”
Lý Trung Luân vội chạy qua quỳ xuống trước mặt Thích Như Quy, cười hì hì nói với Ân Mịch Đường: “Ân tứ cô nương, để nô tỳ làm là được rồi.”
Ân Mịch Đường gật gật đầu, lúc này mới buông tay ra.
“Như Quy ca ca, một lát nữa là sẽ không đau nữa nha …” Ân Mịch Đường đỏ mắt, tiếp tục an ủi.
Thích Vô Biệt đứng ở một bên lặng lẽ nhìn nàng.
Không lâu sau thái y đến đắp thuốc lên cho Thích Như Quy rồi tỉ mỉ băng bó lại. May mà lúc Thích Như Quy ngã xuống có thị vệ kịp thời đỡ một cái nên chỉ có mắt cá chân bên trái bị thương thôi, không có vết thương nghiêm trọng nào nữa.
Thích Như Quy bị thương, buổi học cưỡi ngựa này cũng không thể tiếp tục được nữa, Tôn tướng quân quỳ xuống thỉnh tội, Thích Vô Biệt trách cứ vài câu để hắn chú ý an toàn của những buổi học sau.
Thích Như Quy được ôm đi rời khỏi mã trường, những người khác đều đi theo sau rời đi. Đúng lúc này, từ sau chuồng ngựa có một con ngựa nhỏ chạy ra, chính là con ngựa lúc trước mà Thích Như Quy cưỡi. Nó gây họa nên bị thị vệ quất mấy roi, làm nó nóng nảy. Thích Như Quy vừa bị thương, mọi người đều một trận kinh hoảng, thị vệ trông coi chuồng ngựa vừa lơ là không đóng chắc một cánh cửa liền để nó chạy ra ngoài.
Ngựa nhỏ thuần đen xông đến bên này, mấy tiểu cô nương lập tức kinh hô chạy về hướng tiểu đình. Ân Mịch Đường tuổi nhỏ, chạy ở sau cùng, áo khoác trên người nàng là của Thích Vô Biệt, có chút rộng nên nàng dẫm phải liền ngã xuống.
Ân Mịch Đường quỳ trên mặt , đôi tay nhỏ chống trên đất cát, có thể cảm nhận rõ ràng đất cát cắt xước lòng bàn tay, làm nàng đau đến nhíu mày.
“Tiểu Đậu Ngọt!” Tiểu Đậu Đỏ trợn to mắt nhìn ngựa nhỏ xông đến chỗ Ân Mịch Đường.
Thích Vô Biệt vẫn luôn chú ý đến Ân Mịch Đường, nên lúc Ân Mịch Đường ngã xuống, hắn lập tức kéo lấy nàng, muốn kéo nàng đứng dậy. Nhưng trong khoảnh khắc này, trước mắt hắn liền hiện lên một màn Ân Mịch Đường vì Thích Như Quy bị thương mà đỏ mắt lại là thổi thổi lại là vội vàng đắp đá lạnh.
Trong mắt hắn chớp qua một tia dị thường.
Thế là, vốn có thể trực tiếp kéo Ân Mịch Đường dậy, hắn lại quỳ xuống. Hắn bất động đẩy Ân Mịch Đường qua chỗ thị vệ. Thích Vô Biệt quay đầu, híp mắt nhìn con ngựa đen nhỏ đang xông đến, cố ý đợi một lát mới chuẩn bị đứng lên. Hai thiếp thân thị vệ không dễ dàng lộ mặt của Thích Vô Biệt chớp mắt hiện thân muốn chạy qua, Thích Vô Biệt cho bọn họ một ánh mắt, để bọn họ dừng bước.
Hai thiếp thân thị vệ do dự trong chớp mắt, tiểu hắc mã liền xông qua.
Ân Mịch Đường đang được thị vệ bảo vệ quay đầu qua, trợn to mắt kinh hô: “Hoàng thượng!”
Tiểu hắc mã dẫm lên cánh tay trái mà Thích Vô Biệt muốn để nó dẫm. Thích Vô Biệt nghe thấy cánh tay nhỏ của mình vang lên một tiếng “rắc” gãy xương, kèm theo đó là tiếng kinh hô của Ân Mịch Đường.
Trong lòng Thích Vô Biệt khoan khoái, khóe miệng khẽ nhếch.