Lúc Thích Vô Biệt nhìn thấy thân ảnh của Ân Mịch Đường từ xa thì âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ân Mịch Đường đang kéo lá chuối sứ xoay vòng tại chỗ, lá chuối sứ màu xanh ngọc đang xoay quanh nàng vẽ lên trên mặt đất một vòng tròn lớn, một lần lại một lần, trên mặt đất lưu lại từng vệt vòng tròn. Lá chuối sứ trong tay nàng rất dài, khi dựng đứng lên còn cao hơn cả nàng nữa.
Sắc trời đã tối xuống, một trận gió thổi qua làm cho những cành lá chuối ma sát vào nhau phát ra từng âm thanh sàn sạt.
Thích Vô Biệt còn cho là Ân Mịch Đường ở chỗ này một mình sẽ sợ hãi, hay ít nhất nàng kiếp trước là sẽ sợ chứ. Nhưng không nghĩ đến nàng lại tự mình chơi vui vẻ quên hết mọi thứ như thế. Trong đôi mắt lạnh lẽo của Thích Vô Biệt dần dần hiện lên ý cười, mang theo hàm ý cửu biệt trùng phùng.
Lý Trung Luân kinh ngạc nhìn Thích Vô Biệt một cái, lúc Thích Vô Biệt thả chậm bước chân bước lên, Lý Trung Luân nghĩ nghĩ một chút rồi cũng không đi bước theo mà cầm đèn lồng đứng yên tại chỗ.
Ân Mịch Đường nghe thấy tiếng bước chân liền vứt lá chuối sứ trong tay ra, vui mừng xoay người lại.
“Ma ma, ngươi đến đón ta hả!” Ân Mịch Đường ngây ra, biểu tình vui vẻ trên mặt trong chốc lát liền cứng lại.
Đường nhìn của Thích Vô Biệt rơi trên đôi mắt trợn tròn của nàng, nhìn ánh mắt nàng từ vui mừng đến kinh ngạc rồi lại trở nên hoang mang. Hắn nhẹ giọng hỏi: “Không tìm được đường về hả?”
Ân Mịch Đường tỉnh táo lại liền nhanh chóng đem đôi bàn tay mập ú đặt bên người, khuỵu gối hành lễ: “Hồi Hoàng thượng, cũng không phải là không tìm được đường về, là bởi vì thần nữ không tìm thôi.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đường nhìn của Thích Vô Biệt theo động tác của nàng mà dời xuống, ngưng lại trên bàn tay đặt lên nhau của nàng trong chớp mắt, nghe câu trả lời của nàng lại nhìn về ánh mắt của nàng, cười hỏi: “Ồ? Ân tứ cô nương là định ở trong vườn chuối sứ này không về nữa hả?”
“Không phải.” Ân Mịch Đường lắc lắc đầu, “Bởi vì thần nữ không tìm nên không biết có thể tìm được đường về hay không. Nếu thần nữ tự mình đi tìm, tìm được thì tốt, nhưng một khi bị lạc rồi thì là đi không công rồi, còn làm cho người đi tìm thần nữ đến không thấy mình đâu. Nên thần nữ mới không đi tìm đường mà ở nguyên chỗ này đợi ạ.”
“Vì sao ngươi dám chắc là sẽ có người đến tìm ngươi đây?”
“Nhất định sẽ có nha!” Ân Mịch Đường dùng sức gật đầu, nói lời thành khẩn.
Thích Vô Biệt “ừm” một tiếng, “Đi thôi, trẫm đưa ngươi về.”
“Tạ Hoàng thượng ….” Ân Mịch Đường nhảy về phía trước một cái, đi theo sau người Thích Vô Biệt. Nàng nhịn không được trộm nhìn bóng lưng của Thích Vô Biệt, nhìn rồi lại nhìn, trong mắt nàng liền hiện ra vẻ mê mang. Nàng duỗi tay ra âm thầm so sánh chiều cao của mình với Thích Vô Biệt.
Sao hắn lại cao hơn mình nhiều thế nhỉ?
Không phải nói là sinh ba sao? Tại sao Hoàng thượng lại cao hơn Nhị hoàng tử và Tiểu Đậu Đỏ cả một cái đầu được nhỉ?
Thích Vô Biệt nhíu mày, buông mi nhìn xuống cái bóng trên mặt đất – tiểu cô nương phía sau đang nhón đầu mũi chân, một hồi sờ sờ đầu mình, một hồi tay nhỏ đẩy về phía trước.
Nàng đây là … đang so chiều cao sao?
Ý cười trong mắt Thích Vô Biệt lưu chuyển càng đậm hơn, như tinh hà lấp lánh.
Không bao lâu bầu trời rơi xuống những hạt mưa lác đác nhỏ mỏng như sợi tơ, nhẹ nhàng rơi trên bờ vai. nếu không chú ý cũng sẽ không thấy cơn mưa sương mù này. Ngạc Nam là nơi không có mùa thu đông, người ở đây đã sớm quen với việc mưa không tiếng động đã rơi thế này rồi. Chỉ là Thích Vô Biệt là Hoàng đế, Lý Trung Luân thời thời khắc khắc đều có chuẩn bị dù, không để nước mưa rơi trên người thánh thượng. Lý Trung Luân vội vàng mở dù ra che ở trên đỉnh đầu Thích Vô Biệt.
Thích Vô Biệt dừng chân xoay người nói với tiểu cô nương đứng ngoài dù: “Vào đây.”
Ân Mịch Đường thấy Lý Trung Luân bung dù thì mờ mịt ngẩng đầu, mắt mở to nhìn chằm chằm không trung. Nàng không nhìn thấy giọt mưa nhưng lại ẩn ẩn cảm thấy trên mặt mình có chút mát mát, ngay sau đó liền có những giọt nước lớn hơn rơi trên mi tâm nàng, nàng “ô” một tiếng duỗi tay lau lung tung trên mặt mình một hồi, sau đó tiến đến đứng dưới dù.
Mùi thuốc nhàn nhạt chui vào mũi, nàng ngước đầu lên liền phát hiện Thích Vô Biệt vẫn luôn nhìn mình, nàng có chút ngại ngùng híp mắt lại, nói: “Hoàng thượng, mưa thật rồi này!”
Thích Vô Biệt “ừ” một tiếng rồi tiếp tục đi về phía trước.
Ân Mịch Đường nghiêng đầu liếc nhìn sắc mặt của Thích Vô Biệt, nàng rất muốn hỏi Hoàng thượng sao ngài lại cứ thích nghiêm mặt thế. Nhưng nàng lại nghĩ, Hoàng thượng là người lớn nhất trong thiên hạ, mình không thể lắm miệng được.
Sắc trời ám trầm, mặt đất trong vườn chuối sứ này được lát đá trứng ngỗng chẳng hề dễ đi. Thích Vô Biệt buông mắt nhìn đôi giày nhỏ như ẩn như hiện dưới váy của Ân Mịch Đường. Một chiếc giày đã bị dẫm bẩn, châu hoa trên đó cũng rơi mất một cái.
Ân Mịch Đường dẫm phải một khối đá trứng ngỗng bất ổn, thân thể nhỏ nhỏ nghiêng ngã một cái. Nàng trợn to mắt chưa kịp hoàn hồn thì cổ tay đã được nắm chặt.
“Tạ, tạ Hoàng thượng …” Ân Mịch Đường thở phào một hơi, mắt cười cong cong nhìn Thích Vô Biệt.
Thích Vô Biệt không nói gì, tay nắm cổ tay nàng nhẹ buông, động tác tự nhiên dời tay xuống dưới nắm chặt bàn tay Ân Mịch Đường, dắt nàng đi về phía trước.
Bàn tay Thích Vô Biệt ôn lương, đầu ngón tay được hắn nắm lấy cuộn ép lại không thoải mái, nàng nhúc nhích đầu ngón tay, từng ngón từng ngón tay nhỏ nhắn từ trong kẽ hở bàn tay Thích Vô Biệt trượt ra, đan xen với ngón tay hắn giống như lúc bình thường nắm tay với Tiểu Đậu Đỏ vậy.
Thích Vô Biệt lẳng lặng cảm nhận từng động tác nhỏ của nàng.
Lý Trung Luân che dù ở phía sau hướng ánh mắt phức tạp nhìn hai tiểu nhân nhi nắm tay nhau đi ở phía trước. Mắt hắn trợn trừng nhìn đầu ngón tay Ân Mịch Đình không chỉ từ trong kẽ hở bàn tay bệ hạ nhô ra mà cả bàn tay trắng trắng nộn nộn đang lắc lắc kìa.
Tuổi nhỏ thật tốt, không biết không có tội mà ….
Ân Mịch Đường cùng Thích Vô Biệt về đến cung Lăng Phượng liền buông tay Thích Vô Biệt ra, chạy bước nhỏ đến bên giường, nắm chặt tay Thích Bất Ly lo lắng hỏi: “Tỷ sao rồi? Có còn khó chịu hay không?”
“Không sao rồi, không sao rồi!” Thích Bất Ly cầm ngược lại tay Ân Mịch Đường, cũng là đầy mặt lo lắng: “Bọn họ vứt muội lại hả? Trong vườn chuối sứ có tối hay không? Muội có khóc chảy nước mũi hay không hả?”
Ân Mịch Đường nâng mí mắt lên, “Tỷ nhìn này, muội không khóc đâu, gan muội lớn lắm đó!”
Bệnh cũ của Thích Bất Ly thực ra là có từ khi còn đang ở trong bào thai. Nàng cùng hai ca ca là cùng một bào thai, đại khái là do hai ca ca tranh mất dinh dưỡng nên nàng liền yếu ớt. Chỉ là trước khi Tiêu đế đăng cơ, điều làm người người biết đến hắn đầu tiên không phải là tài phú khả địch quốc mà là y thuật kinh thiên của hắn. Cho nên từ khi Thích Bất Ly sinh ra đã nhận được sự điều dưỡng tốt nhất. Mấy năm đầu, những yếu ớt khi trong bào thai của nàng cũng không thể hiện ra, nhưng năm này nhiễm một trận phong hàn, phong hàn là chuyện nhỏ nhưng lại đem những yếu ớt này kéo ra. Đến nay bệnh này của nàng cũng không trị hết được, mà chỉ có thể điều dưỡng từ từ mà thôi.
Thích Vô Biệt đứng bên cạnh nhìn hai tiểu cô nương nói chuyện, hắn nghiêng đầu phân phó: “Quản sự ma ma cung Lăng Phượng thất trách, đưa đi hoán y phường. Lại điều bốn ma ma đến đây, ngoài ra tất cả cung nữ phạt ba tháng bổng lộc.”
(hoán y phường: nơi giặt đồ trong cung)
Rõ ràng là bị trách phạt, nhưng cung nhân Lăng Phượng cung lại quỳ trên mặt đất tạ ân.
Ân Mịch Đường quay đầu nhìn Thích Vô Biệt, Thích Vô Biệt cảm nhận được ánh nhìn của nàng liền nâng mi nhìn nàng. Ân Mịch Đường giật mình nhanh chóng quay đầu đi, sợ người tiếp theo bị phạt là mình.
Lúc này, Triệu ma ma được người mang tới vội vàng đi vào. Triệu ma ma mặt mày trắng bệch, đầy mặt lo lắng sốt ruột. Lúc bà nhìn thấy Ân Mịch Đường bình an vô sự mới thở phào một hơi.
Bình thường lúc Ân Mịch Đường vào cung bầu bạn với Thích Bất Ly, hai tiểu cô nương tuổi nhỏ nên lúc chơi đùa cùng nhau, bà thân là nhũ nương của Ân Mịch Đường không tiện ở bên hầu hạ, mỗi lần đều tự mình đợi ở bên ngoài. Cung nữ chuẩn bị phòng nghỉ cho bà, có lúc bà cũng sẽ nói chuyện cùng ma ma quen biết ở trong cung.
Hôm nay lúc bà đang nói chuyện với ma ma trong cung, nghe nói lúc công chúa Hồng Nguyên đang chơi ở bên ngoài thì hôn mê, liền bị dọa không nhẹ. Bà sợ Ân Mịch Đường bị liên lụy. Nhưng đợi lúc bà nhanh chóng chạy đến cung Lăng Phượng thì ở đây đã bị bao vây ba tầng trong ba tầng ngoài rồi. Bà muốn đi vào nhưng không vào được, muốn nghe ngóng chút tin tức nhưng tất cả cung nhân đều đang lo lắng cho an nguy của công chúa, nhất thời cũng không nghe ngóng được gì. Sau cùng là cầu ma ma người quen cũ nghe ngóng ra cô nương nhà mình không về cùng. Bà vội vàng đến vườn chuối sứ tìm, chỉ là trong cung không phải chỉ có một vườn chuối sứ thôi, hôm nay Ân Mịch Đường và Thích Bất Ly cũng không phải chỉ đi chơi ở một vườn chuối sứ nữa. Bà nhất thời không tìm được, lúc bà đang sứt đầu mẻ trán thì người được Lý Trung Luân phái đến đã tìm được bà trước rồi.
“Hôm nay đã muộn, Ân tứ cô nương tạm thời ở lại trong cung Lăng Phượng, Lý Trung Luân ngươi phái người đi Ân gia thông báo một tiếng.” Thích Vô Biệt nói.
“Vâng.” Lý Trung Luân lập tức phân phó người đi làm.
Ân Mịch Đường trước đây cũng đã từng ở lại cung Lăng Phượng rồi, chẳng phải lần đầu nữa. Trước khi Thích Vô Biệt hạ lệnh thì Ân Mịch Đường đã cởi giày ra bò lên giường tay nắm tay nói chuyện với Thích Bất Ly. Nghe thấy lời của Thích Vô Biệt, hai tiều cô nương mắt sáng lên, bàn tay đang nắm lấy tay đối phương càng nắm chặt hơn nữa.
Thích Vô Biệt nhìn hai cô nương trên giường một cái rồi xoay người đi ra ngoài.
Hai tiểu cô nương trên giường nói chuyện thật vui vẻ, cho đến khi cung nhân trong điện lớn tiếng hô cung tiễn, hai tiểu cô nương mới biết Hoàng thượng đã đi rồi.
Ân Mịch Đường đau khổ gõ một cái lên đầu mình, “Muội lại quên hành lễ rồi …”
“Không sao đâu!” Thích Bất Ly vỗ vỗ ngực mình.
Thích Vô Biệt rời cung Lăng Phượng không bao lâu liền vẫy vẫy tay cho lui cung nhân đang đi cùng, chỉ để lại một mình Lý Trung Luân. Thích Vô Biệt đột nhiên dừng lại, hắn cúi xuống nhặt một viên châu màu trắng từ trên mặt đất lên, đây là thứ rơi từ trên giày của Ân Mịch Đường xuống.
Đầu ngón tay vân vê viên châu màu trắng nho nhỏ, xoay người nhìn về hướng cung Lăng Phượng.
Bọn họ đã cùng nhau trải qua gắn bó tình thâm, cũng đã cùng nhau trải qua sinh tử, nhưng giờ đây chỉ có một mình hắn ghi nhớ.
Đối với những người bên cạnh này mà nói, đây là cuộc đời độc nhất vô nhị, nhưng đối với Thích Vô Biệt mà nói, lại là một cuộc đời thứ hai. Tất cả những thứ đã trải qua, những vui buồn bi hỉ kia chỉ có hắn còn nhớ mà thôi.
Cha mẹ và em trai vẫn còn khỏe mạnh, em gái chưa gả xa, Đường Đường của hắn cũng còn nhỏ tuổi. Đại Thích này vẫn là một mảnh vui vẻ hạnh phúc quốc thái dân an, hắn nên vui mừng mới phải.
Những vui mừng kia, hắn tận hưởng lại một lần, sẽ càng nồng đậm hơn.
Những buồn thương kia, hắn có thể xoay chuyển được.