Bước chân Lưu Minh Thứ dừng lại.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ân Mịch Đường một mạch chạy đến trước mặt Lưu Minh Thứ, ngẩng đầu nhìn hắn: “Minh Thứ ca ca, thật sự là huynh! Huynh trở về rồi!”
Lưu Minh Thứ nghiêng tai tỉ mỉ nghe, có vài phần không xác định: “Mịch Đường hả?”
“Là muội đây! Minh Thứ ca ca còn nhớ muội ha!”
Lưu Minh Thứ gật gật đầu.
Ân Mịch Đường nhỏ giọng lẩm bẩm: “Vẫn không thích cười như vậy …”
Thính giác của Lưu Minh Thứ không giống người thường, tiếng lẩm bẩm nho nhỏ của Ân Mịch Đường đều bị hắn nghe thấy, khóe miệng nhẹ nhàng treo lên một tia ý cười cực nhạt, nói: “Ta đi trước đây.”
Ân Mịch Đường biết hắn không nhìn thấy nên ra sức trừng hắn. Đã mấy năm không gặp rồi, vậy mà vừa mới gặp lại liền muốn trốn đi rồi. Vẫn như lúc nhỏ vậy, mọi người mà vừa không chú ý cái là hắn lập tức biến mất luôn.
Thấy Lưu Minh Thứ đi xa rồi Lâm Nhược Nghi và Ân Nguyệt Nghiên mới đi qua, ánh mắt vẫn như cũ hiếu kỳ nhìn bóng lưng Lưu Minh Thứ ở phía xa.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Mịch Đường, muội biết hắn hả? Hắn là ai vậy?” Lâm nhược Nghi hỏi.
“Lưu Minh Thứ.”
Lâm Nhược Nghi cau mày nghĩ một lát, mới nói: “Ừm … có chút quen tai nhỉ? Nhưng lại nghĩ không ra …”
“Ta nghĩ ra rồi! Là vị Minh Thứ ca ca không nhìn thấy mà Hồng Nguyên công chúa thường nhắc đến đó phải không? Là biểu ca của Hoàng thượng, quan môn đệ tử của Thái Thượng Hoàng đúng không?”
Ân Mịch Đường gật đầu.
Lâm Nhược Nghi và Ân Nguyệt Nghi đều giật mình.
“Mắt của hắnlành rồi hả?”
“Không có, mắt của huynh ấy không lành được nữa.” Ân Mịch Đường thở dài, trong lòng cảm thấy có chút đáng tiếc.
“Làm sao có thể? Ta và Nhược Nghi tận mắt nhìn thấy hắn ra tay cứu cung nữ kia mà, hơn nữa mới nãy hắn cũng cứu ngươi mà! Ngươi nói hắn không nhìn thấy hả? Là ngươi đang nói bậy chứ gì?” giọng nói của Ân Nguyệt Nghiên bởi vì ngoài ý muốn mà phát ra rất bén nhọn.
Ân Mịch Đường không để ý nói: “Không tin thì tỷ tự đi hỏi xem huynh ấy có thể nhìn thấy được hay không đi.”
Nói xong, Ân Mịch Đường xoay người đi về hướng Thanh Tiên Lâu. Nàng có một loại dự cảm, Minh Thứ ca ca trở về rồi, Tiểu Đậu Đỏ hôm nay nhất định sẽ nghĩ biện pháp để không phải đi học, mà Tiểu Đậu Đỏ không đi học thì tiên sinh sẽ dạy rất ít thứ, bài học sẽ trở nên nhẹ nhàng chút.
Ân Mịch Đường đi đến Thanh Tiên Lâu, quả nhiên không thấy Tiểu Đậu Đỏ đâu. Chỉ là lần này nàng nghĩ nhầm rồi, Tiểu Đậu Đỏ không phải muốn trốn học, mà là bị ốm không thể không xin nghỉ.
Tiểu Đậu Đỏ vốn yếu ớt, đêm qua đá rớt chăn mà cung nữ chăm sóc lại ngủ gật không để ý liền bị cảm lạnh. Lúc này đang ngoan ngoãn nằm trên giường, trên người đắp một cái chăn thật là dày đây.
Tiểu Đậu Đỏ nhìn Thái Thượng Hoàng bưng bát thuốc đi vào, ngũ quan liền lập tức xoắn lại, giống như cái bánh bao bị nắn hỏng vậy.
Nàng nặng nề than thở.
“Dậy uống thuốc nào.” Thái Thượng Hoàng ngồi xuống bên giường.
Tiểu Đậu Đỏ kéo chăn lên che kín cái miệng nhỏ của mình, ở trong chăn khàn khàn nói: “Thuốc phụ hoàng đun quá đắng, con muốn Minh Thứ ca ca đun thuốc cho con cơ!”
Thái Thượng Hoàng hiểu rõ nhìn tiểu nữ nhi, cười nói: “Vừa khéo, thuốc này đúng là Minh Thứ đun đó, uống đi!”
“Minh Thứ ca ca đun ư?” nhãn châu của Tiểu Đậu Đỏ xoay xoay, có chút nghi ngờ.
Thái Thượng Hoàng thoải mái gật đầu.
Tiểu Đậu Đỏ líc này mới nhô đầu ra từ trong chăn ngồi dậy, chậm rì rì đón bát thuốc Thái Thượng Hoàng đưa qua, chỉ uống một ngụm liền nhíu mày kêu lên: “Đắng đắng đắng! Phụ hoàng lừa người ta!”
Thái Thượng Hoàng hướng ra ngoài gọi một tiếng: “Minh Thứ.”
Lưu Minh Thứ đeo hộp thuốc đi vào, hỏi: “Tiên sinh, thuốc này đun ra có sai sót gì sao?”
“Là Minh Thứ ca ca đun thuốc cho muội á!”
Con ngươi trống rỗng của Lưu Minh Thứ hướng về phía Tiểu Đậu Đỏ, nhẹ nhàng gật đầu.
“Khó trách không đắng như thuốc lúc trước muội uống!” Tiểu Đậu Đỏ ôm bát sứ lớn lên ừng ực ừng ực uống hết bát thuốc, uống đến đầu mày vặn xoắn, nước mắt lưng tròng.
Thái Thượng Hoàng buồn cười nhìn nàng uống xong, nhàn nhã nói: “Nghĩ lại thì thuốc biểu ca con đun có ngọt hơn thuốc mà ta đun đấy nhỉ.”
Quá quá quá … quá đắng rồi!
Tiểu Đậu Đỏ mím chặt môi không lên tiếng. Nàng sợ mình vừa mở miệng liền đắng đến khóc lên mất. Nàng kéo chăn ra, nửa thân trên thò ra khỏi giường tháp đi kéo ống tay áo của Lưu Minh Thứ.
Lưu Minh Thứ lật mở hòm thuốc trên vai, từ bên trong lấy ra một cái hộp gấm bằng gỗ đàn, hắn mở nắp hộp ra, đưa cho Tiểu Đậu Đỏ. Tiểu Đậu Đỏ vui mừng cầm lấy một viên kẹo đậu đỏ lên ăn. Hương vị ngọt ngào chớp mắt tràn ra, ngọt đến đôi mắt đẹp của nàng cũng híp lại thành hình nguyệt nha.
Kẹo đậu đỏ tan nhanh trong miệng, đôi mắt nàng xoay chuyển, lại nhìn về cái hộp gấm trong tay Lưu MinhThứ. Nàng trộm liếc Lưu Minh Thứ một cái, rồi lặng lẽ duỗi tay ra muốn lấy thêm một viên.
“Chỉ được ăn một viên.”
Đầu ngón tay Tiểu Đậu Đỏ chỉ cách viên kẹo một chút chút, lại nghe thấy Lưu Minh Thứ nói như vậy. Nàng buồn bực ‘hừ’ một tiếng, lật người nằm xuống, kéo chăn lên, đầu cũng nghiêng vào trong tường, mắt nhắm lại, đi ngủ!
“Muội ngủ rồi, thật sự ngủ rồi!” nàng lớn tiếng nói.
Lưu Minh Thứ đậy nắp hộp gấm lại rồi thu vào trong hòm thuốc. Lúc hắn rũ mắt xuống, trong con ngươi trống rỗng không ánh sáng hiện lên sự ôn nhu hiếm thấy.
Hắn rất nhanh thu lại một tia ý cười này, bình ổn nói: “Tiên sinh, nếu không còn chuyện khác nữa thì Minh Thứ lui xuống trước.”
Thái Thượng Hoàng tuy là cửu ngũ chí tôn, Lưu Minh Thứ lại có quan hệ thân thích với hắn, nhưng hai người là sư đồ, cho nên Lưu Minh Thứ vẫn luôn dùng “Tiên sinh” để xưng hô với Thái Thượng Hoàng.
“Đến chỗ di mẫu con một chuyến đi, nàng muốn đo kích thước để may y phục mới cho các con đó.” Thái Thượng Hoàng nói.
Tiểu Đậu Đỏ đang ngoảnh mặt vào tường liền lập tức ngồi dậy, kinh hỉ nói: “Mẫu Hậu muốn làm y phục mới cho bọn con sao?”
Thái Thượng Hoàng ‘ối’ một tiếng, hỏi: “Minh Thứ, con nghe xem, Tiểu Đậu Đỏ ngủ rồi sao lại còn nói chuyện thế nhỉ? Lẽ nào bị nhiễm thói quen nói mớ rồi.”
Lưu Minh Thứ trầm mặc một chút, rồi nghiêm túc gật đầu, nói: “Không chỉ nói mơ, còn ngồi dậy nữa, chỉ sợ cũng nhiễm lên tật xấu mộng du luôn rồi.”
Tiểu Đậu Đỏ lắc lắc đầu, thực là chịu không nổi hai người này dùng bộ mặt đường đường chính chính nói bậy. Nàng vỗ vỗ cái chăn trên người, tức giận nói: “Muội tức giận rồi!”
Thái Thượng Hoàng lúc này mới cười sờ đầu Tiểu Đậu Đỏ, nói: “Trong cung này lúc nào thì thiếu y phục của con chứ, ta và mẫu hậu con ở lại rất lâu mới đi mà. Bây giờ con bị bệnh, thân thể suy yếu, vội cái gì chứ.”
“Vội chứ! Con rất vội! Mẫu hậu làm y phục mới cho các ca ca mà không làm cho con, sao con có thể không vội được đây!”
Thái Thượng Hoàng bóp bóp mặt nhỏ đang tức giận của nữ nhi, cười hỏi: “Con đi nổi sao?”
Tiểu Đậu Đỏ nghĩ cũng không nghĩ liền nói: “Minh Thứ ca ca có thể cõng con nha!”
Môi dưới của Lưu Minh Thứ nhẹ nhúc nhích một cái, đứng ở chỗ đó không động đậy.
Thái Thượng Hoàng dùng sức gõ một cái lên trán nữ nhi: “Nha đầu thối này, coi biểu ca con là hạ nhân đó hả?”
“Con không có!” Tiểu Đậu Đỏ ôm lấy cái trán hét lớn, “Minh Thứ ca ca là ca ca giống Hoàng đế ca ca và Nhị ca ca mà!”
“Tiên sinh …” Lưu Minh Thứ cuối cùng không nhịn được mở miệng, “Công chúa chỉ là tuổi còn nhỏ …”
Hắn trước nay ít nói, càng sẽ không phản bác lời của Thái Thượng Hoàng. Lúc này nói ra một câu biện giải thay Tiểu Đậu Đỏ đã là có chút hiếm có rồi.
Thái Thượng Hoàng kéo Tiểu Đậu Đỏ qua, lấy cái tay đang ôm trán của nàng ra rồi dùng bụng ngón tay nhẹ nhàng ấn ấn cái trái của Tiểu Đậu Đỏ. Tiểu Đậu Đỏ cau cau mày, thế mà không thấy đau nữa rồi.
“Tán Thu, đi lấy y phục.” Thái Thượng Hoàng phân phó.
Tiểu Đậu Đỏ chớp mắt liền vui vẻ, nàng duỗi cánh tay ra ôm lấy Thái Thượng Hoàng: “Tuy là cách thương ‘đánh một gậy cho một quả táo’, nhưng phụ hoàng vẫn thương con nhất!”
Thái Thượng Hoàng bó tay lắc đầu, cầm lấy áo khoác Tán Thu đưa qua mặc lên cho Tiểu Đậu Đỏ.
Tán Thu ngồi xổm xuống, hỏi: “Công chúa, có muốn mang giày không ạ?”
“Không cần.” Tiểu Đậu Đỏ lắc đầu.
“Đưa cho ta.” Lưu Minh Thứ duỗi tay cầm lấy giày nhỏ của Tiểu Đậu Đỏ từ tay Tán Thu, sau đó ngồi xổm xuống bên giường. Đợi Tiểu Đậu Đỏ nằm sấp lên lưng hắn xong liền động tác quen thuộc mà vòng cánh tay qua bắp chân Tiểu Đậu Đỏ.
Hắn cõng Tiểu Đậu Đỏ đi về Thẩm Tiêu Cung, con đường phía trước rất dài lại còn tối đen, không có đầu cuối. Hắn chỉ có thể từng bước từng bước mà đi, bởi vì nàng ở trên lưng hắn.
“Minh Thứ ca ca, huynh có chê muội phiền hay không?”
“Sẽ không.”
“Minh Thứ ca ca, huynh không muốn cõng muội nữa phải không?”
“Không phải.”
“Minh Thứ ca ca, vậy mấy năm nay huynh có nhớ muội hay không hả?”
Lưu Minh Thứ mím môi, không trả lời. Mười ba tuổi, đã là cái tuổi không lớn không nhỏ, đã biết cái gì có thể nói, cái gì không thể nói rồi.
“Nhưng muội rất nhớ Minh Thứ ca ca, rất nhớ rất nhớ. Huynh đã mấy năm không về thăm muội rồi.” Tiểu Đậu Đỏ hầm hừ hai tiếng, “Muội không yên tâm về huynh a, lo lắng huynh sẽ bị ngã, lo lắng tiên sinh dạy chữ cho huynh sẽ trách mắng huynh …”
Nàng đè giọng nhỏ xuống: “Muội còn lo phụ hoàng muội ức hiếp huynh nữa! Phụ hoàng rất hay hung dữ với người ta lắm, phụ hoàng không hù đến huynh chứ?”
“Không có, tiên sinh rất tốt với ta.” Lời này của Lưu Minh Thứ là chân tâm thật ý.
Nếu không có Thái Thượng Hoàng ra tay tương trợ, thì hắn căn bản không được sinh ra. Nếu không phải Thái Thượng Hoàng và Thái Hậu mang theo hắn bên người chăm sóc gần mười năm thì hắn cũng không thể sống sót nổi. Lúc Thái Thượng Hoàng dạy hắn, có khi sẽ rất nghiêm khắc, còn sẽ trách phạt. Nhưng hắn rất cảm kích, hắn hiểu được đó là Thái Thượng Hoàng muốn tốt cho hắn. Hắn vĩnh viễn đều ghi nhớ những lời Thái Thượng Hoàng nói với mình – Những người trời sinh không đầy đủ thì phải bỏ ra cái giá gấp trăm gấp ngàn lần để làm cho bản thân mình trở nên càng cường đại hơn.
Hắn không nhìn thấy thế giới, nhưng hắn muốn được sống như một người bình thường, cùng với … bảo hộ người bên cạnh.
Tiểu Đậu Đỏ gác đầu lên vai Lưu Minh Thứ: “Minh Thứ ca ca, huynh cao lên rồi.”
“Ừ, muội cũng thế.”
Đi qua một mảng bụi hoa lớn, Tiểu Đậu Đỏ tùy tay ngắt một đóa đỗ quyên lắc lắc trước mặt Lưu Minh Thứ, hỏi: “Minh Thứ ca ca, ngửi ra đây là thứ gì không?”
“Đỗ quyên.”
Tiểu Đậu Đỏ cười vui vẻ, nàng ném đóa đỗ quyên trong tay lên cao cao rồi nhìn nó phiêu phiêu rơi xuống.
“Muội thích đỗ quyên, đỗ quyên xinh đẹp, màu đỏ tươi …” hai tay Tiểu Đậu Đỏ vòng lấy cổ Lưu Minh Thứ, một bên chơi tay mình, một bên lải nhải nói chuyện. Cái gì nàng cũng nói, những chuyện phát sinh gần đây, hoặc như ý nghĩ loạn thất bát tao gì đó.
Chỉ cần ở trên lưng Lưu Minh Thứ, nàng liền quen ríu ra ríu rít như vậy.
Lưu Minh Thứ trời sinh mù mắt, đến năm tuổi cũng không biết nói chuyện lắm, ngẫu nhiên bật ra một hai chữ, đại đa số là lắc đầu hoặc gật đầu, vĩnh viễn an tĩnh đứng trong góc. Giống như một người vĩnh viễn sống trong bóng tối vậy.
Tiểu Đậu Đỏ biết nói chuyện từ rất sớm, lúc nàng tròn tuổi đi đường còn không vững thì cái miệng nhỏ đã có thể ríu ríu rít rít nói không ngừng rồi.
Tiểu Đậu Đỏ lúc tròn tuổi đã kéo Lưu Minh Thứ từ trong góc tối đến một biển hoa thật lớn, ngắt một đóa lại một đóa hoa cho Lưu Minh Thứ sờ, ngửi. Nàng dùng cái miệng nói chuyện còn không rõ một lần lại một lần dạy hắn nói chuyện.
“Minh Thứ ca ca, tại sao, không đến. Tại sao huynh lại trốn ở đây?” nàng vừa biết đi liền đứng trước mặt hắn nãi thanh nãi khí hỏi.
Hắn không nói chuyện, vẫn trầm mặc như mấy năm đã qua.
“Ồ, là vì không nhìn thấy, lo lắng bị ngã sao? Muội cũng hay bị ngã lắm. Ca ca nói là do chân muội ngắn … mềm còn ngắn! Cho nên hay bị ngã. Minh Thứ ca ca, huynh cao hơn muội nhiều, huynh cõng muội đi được không? Dùng chân của huynh bước đi, dùng mắt của muội nhìn đường. Chúng ta còn có thể nói chuyện với nhau nữa, muội sẽ dạy huynh nói chuyện!”
Mấy năm đó phụ mẫu Lưu Minh Thứ vẫn còn khỏe mạnh, hắn cũng chưa trở thành đồ đệ của Thái Thượng Hoàng, thì hắn vẫn luôn cõng Tiểu Đậu Đỏ, nghe nàng ríu ra ríu rít trên lưng mình.
“Bên trái.”
“Minh Thứ ca ca cẩn thận nha, phía trước phải rẽ đó! Mười chín mười tám mười bảy mười sáu mười lăm mười bốn ….”
“Bầu trời màu lam, mây màu trắng, Tiểu Đậu Đỏ là màu đỏ. Hoa rất xinh đẹp, cây cũng xinh đẹp, Tiểu Đậu Đỏ xinh đẹp nạ!”
Thiên hạ không nhìn thấy được kia, cuối cùng từ trong thanh âm truyền đến kia đã có hình dáng.