Đừng hòng cứơp hoàng hậu của trẫm

Qua năm mới, Ân Tranh và Ngụy Giai Minh lại đưa về thêm hai đứa trẻ, là một đôi huynh muội, từ nhỏ không có cha mẹ, lăn lộn cùng đám ăn mày trên phố sống qua ngày. Ân Tranh và Ngụy Giai Minh cũng không phải đứa nhỏ mồ côi nào cũng đều nhận về, chỉ là dáng vẻ giúp đỡ hỗ trợ lẫn nhau của hai đứa trẻ này làm cho người ta rất cảm động.

Khi Ân Mịch Đường từ trong cung trở về thì đôi huynh muội này đã ở trong nhà được ba ngày. Anh trai bảy tuổi, em gái năm tuổi, đến cả cái tên cũng không nhớ nổi, nên Ân Tranh liền đặt lại tên cho bọn họ, một đứa tên A Trúc, một đứa tên A Lan, đương nhiên là cùng họ Ân.

Hai đứa nhỏ ngoan ngoãn gọi Ân Mịch Đường là Tam tỷ tỷ.

Ân Mịch Được nhận được tin từ trước, nên đã kêu nha hoàn chuẩn bị y phục tặng bọn họ. Đứa nhỏ nhà nghèo thì không thể tặng quà gặp mặt quá quý giá được, mà tặng đồ ăn đồ dùng được sẽ làm cho bọn họ càng yêu thích và cảm thấy chân thực hơn.

“Nhị tỷ tỷ bảo con đưa hai đứa về đọc sách.” Ân Khang quy củ gõ cửa rồi tiến vào.

Ngụy Giai Minh quơ quơ tay cho Ân Trúc và Ân Lan đến hậu viện cùng Ân Khang.

Ân Mịch Đường nhìn thấy thú vị liền cười nói: “Giờ tỷ tỷ có việc để làm rồi, trước đây chỉ dạy mỗi mình A Khang, bây giờ thì lại nhiều thêm hai đứa nhỏ nữa.”

“Nhị tỷ con thực sự thích dạy bọn nó đọc sách.” Ngụy Giai Minh ngoắc ngoắc tay gọi Ân Mịch Đường đến bên cạnh mình rồi hỏi nàng vài chuyện trong cung. Ân Mịch Đường đều trả lời từng câu một.

Ngụy Giai Minh gật đầu trầm tư, giữa hai hàng lông mày mang chút ưu sầu.

Ân Mịch Đường đặt tay lên lưng bàn tay mẹ mình, ôn nhu nói: “Mẹ, con biết mẹ đang lo lắng chuyện gì, trong lòng con đều có tính toán.”

Ngụy Giai Minh hé mắt nhìn nàng, miễn cưỡng nở nụ cười, giơ tay lên vén tóc mai Ân Mịch Đường ra sau tai, rồi nhẹ giọng nói: “Tuy người kia là Hoàng đế, nhưng mẹ và cha con cũng không thể để con chịu ủy khuất được. Hôm qua mẹ và cha con đã thương lượng xong, định làm hôn lễ cho con thật có mặt mũi.”

Ân Mịch Đường hơi sửng sốt: “Chuyện này …”

Ngụy Giai Minh lắc đầu, nói: “Con yên tâm, mẹ cũng không phải là người lỗ mãng, làm việc sẽ có chừng mực. Chỉ là con không biết lại qua mấy ngày nữa Thái hậu và Thái thượng hoàng định đi xa, nên mẹ muốn tổ chức hôn sự cho con trước lúc đó.”

Những lời đồn đãi trong dân gian dĩ nhiên là không tránh thoát khỏi lỗ tai Ngụy Giai Minh được, nàng tuy chưa từng hoài nghi Hoàng đế, nhưng vẫn sẽ luôn muốn suy nghĩ vẹn toàn cho con gái của mình. Chỉ khi cử hành xong đại hôn thì lòng nàng mới có thể có cảm giác chân thực được.

“Con gái biết rồi.”

Ngụy Giai Minh bỗng dưng nghĩ đến gì đó, hỏi: “Đúng rồi, Triệu ma ma về chưa?”

“Ma ma nói là hôm nay trở lại, nhưng giờ còn chưa đến, chắc là buổi chiều mới về đến nơi.”

Triệu ma ma có cô em họ sinh con, mà nhà mẹ đẻ của cô em họ này đều không còn nữa, người nhà chồng cũng không đơn giản, nên Triệu ma ma liền xin phép qua đó giúp đỡ. Quả nhiên buổi chiều Triệu ma ma ôm bọc hành lý nhỏ trở lại, Ân Mịch Đường hỏi bà vài câu, xong nghĩ đến hôm nay mẹ có nhắc đến bà nên bảo bà đến chỗ mẹ một chuyến.

Triệu ma ma đặt túi đồ xuống lấy kẹo bà mua cho Ân Mịch Đường ra, xong mới vội vàng đi đến phòng Ngụy Giai Minh.

“Cũng khoogn có chuyện gì, chỉ là nghe nói chồng của muội muội ngươi năm trước mới bị ngã, bà bà lại là người què. Vốn ta có chuẩn bị chút đồ đề cho ngươi mang đi, nhưng trước lúc ngươi đi thì ta lại vừa khéo bận bịu chuẩn bị chuyện qua năm mới, nên quên mất. Đồ ở chỗ A Tú, lần sau ngươi có đi thăm nàng thì cầm qua đi.”

“Phu nhân thật sự là tấm lòng bồ tát!” Triệu ma ma ngàn ơn vạn tạ.

Từ khi Ân Mịch Đường bị đưa đi một lần kia, Ngụy Giai Minh đối đãi với Triệu ma ma tốt hơn rất nhiều, người trong phủ đều nhìn ở trong mắt cả. Triệu ma ma cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ xem là Ngụy Giai Minh hy vọng bà hết lòng hầu hạ Ân Mịch Đường mà thôi.

“Em họ ngươi sinh có thuận lợi chứ?” Ngụy Giai Minh thuận miệng hỏi một câu.

Vẻ mặt Triệu ma ma đọng lại, nụ cười nhạt đi ít nhiều: “Những cái khác thì còn tốt, chỉ là trên mặt có một vết bớt, nên nàng ấy ưu tư trong lòng.”

“Có những vết bớt sẽ từ từ biến mất, nên cũng không cần phải vội.” Ngụy Giai Minh an ủi.

Triệu ma ma mặt mày đau khổ lắc đầu, thở dài nói: “Nếu là vết bớt màu xanh thì có lẽ qua vài năm sẽ tự biến mất, nhưng vết bớt màu đỏ thì hầu như là cả đời rồi. Aiz, Nha Nha lúc mới sinh cũng có một vết bớt màu đỏ như thế trên người …”

Nhắc đến đứa con gái chết non của mình, sự sầu khổ giữa mi tâm Triệu ma ma càng đậm thêm mấy phần.

Ngụy Giai Minh ngồi thẳng dậy, nhìn thẳng vào Triệu ma ma, từng chữ từng chữ hỏi: “Trên người con gái ngươi có vết bớt màu đỏ sao?”

“Đúng thế, là ở sau lưng, lớn bằng nắm tay luôn!”

Vệt máu trên mặt Ngụy Giai Minh từng chút từng chút nhạt đi, lại hỏi: “Ngươi không nhớ sai chứ?”

Triệu ma ma bị vẻ mặt Ngụy Giai Minh dọa sợ, liền vội nói: “Con gái mình sao mà nhớ sai được đây? Tuy Nha Nha mệnh khổ không sống nổi, nhưng vết bớt trên người nó thì tôi không thể nào quên được.”

Thân thể Ngụy Giai Minh lung lay.

“Phu nhân!” Triệu ma ma vội vượt lên trước đỡ lấy Ngụy Giai Minh, “Phu nhân làm sao vậy? Khó chịu chỗ nào rồi?”

“Ngươi ngẩng đầu lên!” mặt Ngụy Giai Minh trắng bệch.

“Hả?” Triệu ma ma tuy không hiểu gì nhưng vẫn làm theo.

Ngụy Giai Minh nhìn chăm chăm vào mặt Triệu ma ma, nửa ngày sau mới khéo lại đôi mắt đầy vẻ phức tạp. Nàng đẩy bàn tay Triệu ma ma ra, vô lực nói: “Đến thư phòng gọi lão qua qua đây.”

“Vâng!” Triệu ma ma đáp một tiếng, xong vội chạy bước nhỏ đến thư phòng gọi người. Sắc mặt Ngụy Giai Minh thật sự không tốt, bà nói lại tình hình của Ngụy Giai Minh lại cho Ân Tranh nghe.

Ân Tranh vội vàng vào phòng, hỏi: “Sao thế? Nghe nói thân thể nàng không thoải mái à?”

Ngụy Giai Minh bắt lấy cổ tay Ân Tranh: “Đường Đường không phải là con gái của Triệu ma ma!”

“Nàng nói gì cơ?” Ân Tranh nhíu mày lại, có chút không dám tin tưởng.

Ngụy Giai Minh hít sâu một hơi, xong mệt mỏi dựa vào vai Ân Tranh kể lại chuyện trên người con gái của Triệu ma ma có cái bớt cho Ân Tranh nghe.

Nàng lại thở dài, cười khổ nói: “Lẽ nào là vì chúng ta đều cố ý trốn tránh chuyện này sao? Đường Đường vốn chẳng giống Triệu ma ma chút nào, ta chưa từng thấy nam nhân của Triệu ma ma, chàng có thấy qua chưa?”

Ân Tranh nhớ lại một lượt, gật đầu nói: “Đã từng gặp, tướng mạo khác biệt trời đất với Đường Đường của chúng ta.”

Lúc đầu biết được chuyện đứa con bị đổi, mà nàng lại vừa khéo sinh cùng ngày với Triệu ma ma, lại thêm đứa nhỏ của Triệu ma ma chết non nữa, nên Ngụy Giai Minh cứ thế mà cho rằng Ân Mịch Đường chính là đứa nhỏ kia của Triệu ma ma.

“Chuyện này còn phải điều tra thêm, nếu Triệu ma ma không biết chúng ta đã biết Đường Đường không phải là con ruột của chúng ta, thì cũng có khả năng là bà ta cố ý nói dối về chuyện vết bớt như thế này.” Ân Tranh chậm rãi nói.

Ngụy Giai Minh lại lắc đầu: “Chuyện này là vết thương trong lòng người một nhà chúng ta, chúng ta cố ý trốn tránh chuyện này nên không muốn điều tra sâu. Nhưng bây giờ nghĩ lại thì có không ít kẽ hở, không nói tướng mạo Đường Đường hoàn toàn không giống vợ chồng Triệu ma ma, chỉ nói thái độ những năm này Triệu ma ma đối xử với Đường Đường thôi, tuy là rất tốt, nhưng … lại cứ thiếu mất một loại cảm giác giữa mẹ và con.”

“Vậy Đường Đường có khả năng là …” Ân Tranh ngồi xổm xuống nhìn vào mắt Ngụy Giai Minh, “Giai Minh, nàng xác định cái thai lúc đó chỉ có một đứa thôi sao?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui