“Cậu là của tớ.” Vưu Lộ chặn Tập Tập trong một phòng học trống.
Cả người Tập Tập run lên, khuôn mặt nhỏ tái nhợt, hai tay yếu ớt chống đỡ trước ngực.
“Buông ra, buông tớ ra.” Tập Tập lẩm bẩm, đôi mắt dần dần mơ hồ mất đi tiêu cự.
“Tại sao cậu lại trốn tránh tớ?” Vưu Lộ cầm lấy một lọn tóc của Tập Tập và đặt lên mũi ngửi một cách say mê, sau đó, cậu lại đặt nó lên môi rồi hôn một cái.
Tập Tập giãy dụa không có kết quả, trên mặt cô là sự bài xích cực độ, thân thể vẫn không thể kiềm chế được mà run rẩy liên hồi.
Vưu Lộ hơi tức giận, nhưng lại cười càng thêm đắc ý, “Ngày mốt là được ở chung một nhà với Tập Tập rồi, thật là mong chờ quá đi.”
Tập Tập như bị giẫm phải đuôi trừng lớn đôi mắt phượng nhìn cậu: “Chuyện này có phải là do cậu cố ý thiết kế hay không?”
“Tớ thực sự có khả năng này đấy, phải làm như vậy thì Tập Tập mới thích tớ, yêu tớ, và cuối cùng là không thể rời khỏi tớ được nữa.” Vưu Lộ vây Tập Tập trong vòng tay, dùng giọng điệu làm nũng giống như một đứa trẻ.
Tập Tập chán ghét liếc nhìn cậu, ánh mắt của cô bị cậu bắt được nhưng Vưu Lộ không hề tức giận, thậm chí còn cười cười, chuẩn xác hôn mạnh lên môi cô, như thể muốn nuốt chửng cô vậy.
Nước mắt của Tập Tập vô thức lăn ra khỏi hốc mắt, Vưu Lộ dừng lại, cậu nâng khuôn mặt của cô lên, nghiêm túc mút sạch từng giọt một.
Việc làm Tập Tập hối hận nhất có lẽ chính là ngày hôm ấy, cô đi lên sân thượng và bắt gặp Vưu Lộ đang hút thuốc.
Lúc đó, cậu lười biếng dựa người vào tường, ngón tay thon dài trắng nõn đang kẹp một điếu thuốc, bất cần hút một ngụm rồi lại chậm rãi thở ra, tuy động tác của cậu đơn giản nhưng lại khiến cho người ta xem đã cả mắt.
Tập Tập bị sốc khi trông thấy một bộ mặt lén lút khác của cậu học sinh vẫn luôn rất xuất sắc trong ngày thường, chờ làn khói tan đi, cô đối diện với một cặp mắt đen nặng nề.
Cuốn sách của Tập Tập “bịch” một tiếng rơi xuống khỏi tay cô, Vưu Lộ đi từng bước đến gần Tập Tập, nhận thấy được nguy hiểm, Tập Tập vội run rẩy hứa rằng cô sẽ không nói chuyện này cho người khác biết, nhưng lại chọc cho Vưu Lộ cười nhạo, “Sao cũng được, để xem mọi người sẽ tin cậu hay là tin tôi.”
Tập Tập nghiến răng, quả thật, giữa một người luôn đứng đầu trong việc đối đãi ôn hoà với người khác như Vưu Lộ và một người có điểm số tầm thường, không giao lưu nhiều với mọi người là cô đây, nghĩ cũng biết các bạn học sẽ lựa chọn tin tưởng ai.
Tập Tập tìm được cơ hội tông cửa xông ra ngoài, và tất nhiên, cô không hề nhìn thấy ánh mắt hứng thú của thiếu niên đang dõi theo hình bóng cô.
Về sau, không biết Vưu Lộ vô tình hay cố ý mà vẫn thường xuyên chú ý đến Tập Tập, mặc dù trong lớp cô không có cảm giác tồn tại, nhưng khi cô tươi cười nói chuyện với bạn cùng bàn, trên mặt cô sẽ hiện ra má lúm đồng tiền đáng yêu làm cho trái tim cậu ngứa ngáy.
Không những thế, Tập Tập còn có răng khểnh, kết hợp với khuôn mặt baby của cô càng làm cho cô thêm dễ thương giống như con nít vậy.
Giọng nói của cô cũng vô cùng mềm mại, phần lớn thời gian cô đều sẽ yên tĩnh ngồi một mình.
Khi Vưu Lộ quan sát càng ngày càng nhiều đặc điểm của Tập Tập, không biết tự khi nào, sự chú ý ấy đã trở thành thói quen.
Tuy nhiên, cậu không vội ra tay, theo ý nghĩ của Vưu Lộ, Tập Tập đã sớm là vật nằm trong lòng bàn tay của cậu.
Âm thầm quan sát nom gần nửa năm, cậu mới bắt đầu sử dụng nhiều thủ đoạn nhỏ để từ từ tiếp cận Tập Tập, sau khi lấy được lòng tin của cô rồi, cậu quyết định tỏ tình với cô.
Không ngờ cô lại từ chối, còn nói cái gì mà chỉ xem cậu là bạn bè, Vưu Lộ thẹn quá hóa giận nên đối xử với cô càng thô bạo hơn, cậu còn công khai với các bạn trong lớp rằng hai người họ là người yêu.
Tập Tập giải thích muốn hết hơi nhưng mọi người đều cho rằng cô đang làm ra vẻ.
Tính tình cô tuy mềm mỏng nhưng cô lại là một người cố chấp cực kì, không thèm cho Vưu Lộ một sắc mặt tốt.
Nhưng Vưu Lộ một khi đã nhận định ai thì cậu chắc chắn sẽ không bao giờ buông tay người đó.
Vì thế nên hai người cứ dây dưa mãi như vậy.
Đúng ngay lúc này, Tập Tuấn và Vưu Linh Tử gặp gỡ và quen biết nhau, Vưu Lộ đương nhiên là cười tít cả mắt.
Điều này có nghĩa là bọn họ sắp về chung một nhà rồi, còn sợ Tập Tập của cậu trốn tránh cậu nữa sao?.