Đừng Im Lặng Với Em, Tình Yêu

Hữu Túc tạt qua nhà bố cô, nếu nói là cô bỏ nhà đi luôn thì hơi quá, cô chỉ muốn cùng sống chung với ông thôi, mặc kệ bố cô có tìm ra hay năn nỉ đón cô về đi chăng nữa thì cô cũng ung dung ngẩng cao đầu không chịu về, cô học xong hết bậc trung học thì không chịu đi thi đại học, lúc này cô chỉ muốn đi chụp ảnh, bố cô sau nợ nần của làm ăn thua lỗ đã vực dậy lại được, sau đó ông còn lấy thêm vợ nữa chứ nhưng người vợ sau này của ông không thể có con, nên bà rất mực yêu thương cưng chiều cô, có lần cô bệnh nặng giữa đêm, chính bà đã 1 mình đến phụ ông đưa cô đến bệnh viện khi bố cô đang đi công tác, bà túc trực ở bệnh viện với cô, bà che giấu những lần điểm kém các môn học của cô với bố cô, bà làm rất nhiều thứ cho cô, chính vì thế mà cái câu “mẹ ghẻ con chồng” là sai hoàn toàn đối với cô. Vừa vào đến nhà thì cô đã gọi :
-Mẹ Ân, bố đâu rồi ạ ?
Cô thường gọi bà là mẹ Ân, dù sao thì cũng đỡ hơn gọi là mẹ ghẻ, dì ghẻ … bà Ân từ trên lầu đi xuống, bà nhìn Hữu Túc rồi nói :
-Nghe bố con nói là hôm nay ông ấy phải họp nên sẽ trễ 1 chút, con ăn gì chưa ?
Hữu Túc ném túi lên bàn rồi nói :

-Chưa, con định qua lấy bánh của mẹ Ân làm, con muốn ăn thêm.
-À, vậy vào đây, mẹ đang nướng vài mẻ bánh socola, con muốn ăn bánh gì thêm không ? – Bà vừa mở lò nướng ra xem vừa trả lời cô.
Cô mở tủ ra, lấy chai nước tu ực ực như con trai, sau đó nhìn bà :
-Không ạ, con sợ nhiều quá ăn không kịp thì bánh hư, mẹ cuối tuần không sang thăm ông bà á ?

Bà Ân mở tủ lấy hộp đựng bánh, sau đó bà nói :
-Mẹ đi lúc sáng rồi, con định chụp ảnh mãi sao ?
Hữu Túc đăm chiêu 1 chút rồi nói :
-Con cũng chưa biết, mà trước mắt con muốn chụp ảnh đã.
Hữu Túc nhận lấy bánh và xin phép bà về, Tiểu Tam đang nằm ngủ thì bị cô kéo về, chú ta cứ ngáp ngắn ngáp dài biểu tình, Hữu Túc thấy hình như Tiểu Tam ngày càng nặng ra thì phải, mới sáng nay còn nhẹ hều mà ? Cô quay lại nhìn, mẹ nó, nằm ngủ như xác chết ngàn năm để cô ì ạch cắn răng kéo lê đi, cô làm kiểu gì thì Tiểu Tam vẫn cứ nằm ì ra đó ngủ say sưa, cô buộc lòng phải ôm nó lên, sau khi ôm nó đi được vài trăm bước thì cô rút ra một bài học “phải giảm cân cho con quỷ này rồi, mọi hôm toàn ăn vụng sau lưng cô nên giờ mới nặng vậy nè”. Mấy hôm nay trời mưa nên con đường trước cửa tiệm toàn là nước, Hữu Túc đang say mê vừa ôm chó vừa đi trên lề thì “ÀO…O…O” … Cơn mưa nhân tạo thật mát tưới thẳng lên cả người cô và Tiểu Tam, nguồn gốc của nước mưa là từ các hố nước đọng nước gần mép đường, hương vị thì nồng nặc đủ thứ mùi, chiếc xe ban cơn mưa này là chiếc xe đua màu đen, nó lướt qua cô 1 cách thật sang chảnh, còn cô thì ướt mem như chuột chết trong cống mới trồi lên. Cô cứ nghĩ chiếc xe sẽ chạy luôn, nhưng không, Hữu Túc buông Tiểu Tam xuống đất, à há há, quả là trời cao có mắt, chiếc xe khốn kiếp đó dừng ngay tiệm sách gần đó, cô chạy nhanh đến xem xem chủ nhân chiếc xe chết bằm này là ai, cô đi tới thì không có ai trên xe cả, hình như là vào trong tiệm sách rồi. Hữu Túc lôi 5 cây bút bi trong túi ra, may mắn thay là cô vừa mới hi sinh vài tờ tiền lẻ để mua bút mới, cô nhìn vào trong nhà sách, cũng không thấy chủ nhân chiếc xe xấu số này đâu cả, Hữu Túc cười giật giật môi, quả là ông trời đã xui khiến lòng ham muốn trả đũa của cô mà, cô bấm “tạch …tạch …tạch …tạch …tạch”, ngòi nhọn dùng để viết của 5 cây hiện ra thật là sáng chói, cô đi vòng lại đầu xe, từ từ đặt 5 mũi nhọn của 5 cây bút lên trên thân xe một cách thật ngay ngắn, sau đó cô dùng hết nội công vận dụng cả chân lẫn tay, một cách thật linh hoạt và nhịp nhàng, tiếng kim loại va chạm thật chói tai, cô đã dùng bút cào thành 5 đường trên thân xe của khổ chủ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận