-Tới đây dừng được rồi!_Gia Hân lên tiếng khi thấy đã đến quán Sweet. Thiên Long dừng xe. Gia Hân mở cửa xe bước xuống không quên nhắc nhở anh:"Nhờ giữ gìn sức khỏe và uống thuốc nhé. Nếu không tôi thấy có lỗi lắm đó" Sau khi nhận được cái gật đầu từ Thiên Long cô mới quay người bước vào trong quán. Thiên Long ngồi trong xe môi khẽ nở một nụ cười rồi sau đó lái xe đi.
-Gia Hân!_Minh Huy thấy Gia Hân vào quán liền chạy đến gần cô.
-Minh Huy tớ tới xem cậu làm_Gia Hân môi nở một nụ cười.
-Gia Hân tớ nghe mọi người nói Thiên Long anh ta dắt cậu đi đâu và lúc sau không thấy cậu quay lại. Cậu có sao không? Có biết là tớ lo lắng lắm không?_Minh Huy nhìn Gia Hân
-Cậu lo cho tớ sao?_Gia Hân vừa vui mừng vừa ngạc nhiên.
-Ukm..._Minh Huy gãi đầu ngại ngùng, anh làm quá lên rồi.
-Tớ không sao còn Thiên Long anh ta bị thương rồi_Gia Hân mỉm cười khi nhận được sự quan tâm từ Minh Huy.
-Phù...Cậu không sao là được rồi_Minh Huy thở phào. Anh không quan tâm đến Thiên Long người anh quan tâm chính là người con gái trước mặt. Cô ổn là anh yên tâm rồi.
-Tớ ngồi đây là được rồi cậu cứ tiếp tục làm đi_Gia Hân nói rồi tay kéo ghế ngồi xuống cạnh một chiếc bàn gần đó.
-Cậu chờ tớ chút nhé, hôm nay ông chủ không có ở quán nên tí nữa được về sớm hai chúng ta cùng về._Minh Huy
-Ukm_Gia Hân khẽ gật đầu.Chỉ đợi vậy Minh Huy quay ra tiếp tục công việc của mình.
-Gia Hân cậu ở đây chờ Minh Huy sao?_Hoàng Anh không biết từ đâu ra trên tay cầm một cái dẻ lau bàn. Gia Hân khẽ gật đầu sau đó nhìn Hoàng Anh như tra hỏi:
-Này cậu và Hương Mai bắt đầu từ khi nào khai mau
-Ukm...Sau hôm đi leo núi_Hoàng Anh rất thành thật.
-Ghê thật_Gia Hân phán
-Mà cậu biết Hương Mai thích ăn gì uống gì, thích màu gì, thích mặc đồ gì, thích chơi gì?thích sách hay truyện gì?thích đi đâu không?..._Hoàng Anh hỏi nguyên một lèo làm Gia Hân chóng cả mặt.
-Stop here!_Gia Hân ngắt quãng_Cậu hỏi gì ghê thế? Ai mà trả lời được.
-Ờ...Tại tớ muốn tạo bất ngờ cho cậu ấy_Hoàng Anh gãi gãi đầu.
-Nhưng...Để xem lại mới trả lời được_Gia Hân nói đầy hàm ý.
-Một chầu kem!?_Hoàng Anh đưa ra trao đổi.
-Ít vậy_Gia Hân chưa chịu.
-Vậy một chầu kem một phần bánh su kem_Hoàng Anh thêm bánh. Đành hi sinh vì sự nghiệp theo đuổi Hương Mai.
-Ok coi như giúp bạn bè vậy_Gia Hân đồng ý.
-Được rồi trả lời đi_Hoàng Anh tay lấy một quyển sổ tay ra
-Hương Mai thích ăn kem hạnh nhân, uống trà chanh, cappuccino, bánh tiramisu , thích màu hồng, thích mặc đồ nữ tính, thích đọc sách, mua sắm, thích đọc truyện ngôn tình, tiểu thuyết, thích đi biển,...và đặc biệt là thích lãng mạn_Gia Hân kể hết những gì mình có thể biết về con bạn.
-Ukm..._Hoàng Anh ghi hết không sót một từ sau đó nở nụ cười_Cảm ơn
-Không có gì chỉ cần cậu nhớ giữ lời khao tôi ăn là được_Gia Hân mỉm cười
-Được_Hoàng Anh nói rồi quay người bước đi.
-Gia Hân mình về thôi_Minh Huy đến gần Gia Hân. Anh đã thay bộ đồ phục vụ.
-Ukm_Gia Hân đứng dậy ra khỏi quán cùng Minh Huy.
Bây giờ là 6h tối đèn đường và đèn trong nhà đều được thắp sáng. Thành phố về đêm thật là đẹp. Những ánh đèn màu cam nhạt hắt xuống làm mọi thứ trở nên huyền ảo.
-Này hai em có phiền không nếu chị chụp mấy tấm hình_Một cô gái từ đâu xuất hiện trước mặt cả hai, trên người chị có một chiếc máy ảnh miệng nở một nụ cười.
Gia Hân ngạc nhiên nhìn con người trước mặt. Thấy Gia Hân không nói gì cô gái nhìn sang Minh Huy:
-Thật ra chị đang định chụp ảnh đôi cho các cặp tình nhân thấy hai em rất đẹp đôi nên chị định chụp thử
-A! Cái đó ...Tụi em..._Gia Hân chưa kịp giải thích hết thì:
-Được rồi cũng chỉ là chụp hình thôi đơn giản mà. Giúp chị ấy nha_Minh Huy nhìn Gia Hân.
-Ukm..._Gia Hân đành gật đầu .
-Hai em vào đây đi_Cô gái nói rồi kéo cả hai vào một ngôi nhà nhỏ gần đó. Trong nhà toàn là hình ảnh dán khắp tường.
-Hai em ngồi ghế này đi_Cô gái chỉ vào bộ bàn ghế được bày trí rất đẹp ở một góc nhà. Minh Huy và Gia Hân theo lời cô gái ngồi xuống.
-Em trai em véo mũi bạn gái em rồi hai đứa thể hiện biểu cảm thân mật đi_Cô gái nói tay cầm máy ảnh lên chuẩn bị chụp.
-Chỉ cần làm như lần trước chúng ta chọc nhau ở trong lớp là được_Minh Huy nhắc nhở vào tai Gia Hân. Gia Hân đã hiểu, miệng nở một nụ cười tinh nghịch nhìn Minh Huy đang véo mũi mình.
-Ok_Cô gái bấm máy_Tách_Sau đó mỉm cười khen:"đẹp lắm"
-Tiếp theo là hai em ngồi xuống nền, tựa lưng vào nhau, mắt nhắm lại tưởng tượng chỉ có hai người trên đồng cỏ gió thổi nhẹ nhàng._Cô gái nói rồi bật chiếc quạt bên cạnh cho giống thật sau đó lại trở lại với chiếc máy ảnh. Gia Hân và Minh Huy làm theo lời cô gái.
-Thình!Thịch!_Gia Hân cô cảm nhận rõ trái tim đang loạn nhịp , cô như muốn nổ tung ra khi cảm giác lưng mình đang dựa vào lưng Minh Huy.
-Tách_Cô gái lại bấm máy sau đó miệng nở một nụ cười:"Phải nói hai em chụp hình rất ăn ý nha."
-Được rồi đây là cảnh cuối: Em trai hôn bạn gái em và tay lấy chiếc mũ lưỡi trai che lại nửa mặt của cả hai._Cô gái nói tay chỉ về chiếc mũ trên bàn. Minh Huy theo lời cô gái lấy chiếc mũ lưỡi trai che lại sau đó hôn nhẹ lên môi Gia Hân. Gia Hân đỏ mặt, mắt tròn xoe nhìn môi Minh Huy đang chạm vào môi cô. Cô không ngờ anh làm thật. Chẳng phải có chiếc mũ che rồi sao? Đâu cần phải thật đến vậy.
-Tách_Tiếng bấm máy vang lên. Cô gái miệng cười tươi như hoa:"Tuyệt quá" Sau đó coppy ảnh vào máy tính, ghép và sửa lại. Một lát sau mang ra cho Gia Hân và Minh Huy ba tấm hình vừa chụp và chỉnh được.
-Của hai em nè. Chị cảm ơn nhiều lắm khi nào rảnh cứ ghé chỗ chị chơi hen_Cô gái nói tay vẫy vẫy với Minh Huy và Gia Hân khi cả hai đi về.
-Ảnh này ai giữ đây?_Gia Hân lên tiếng nhưng mắt không dám nhìn Minh Huy.
-Cậu cứ giữ đi_Minh Huy mỉm cười, anh đang rất hạnh phúc. Còn nhớ lúc nãy anh hôn cô trái tim anh lỗi một nhịp. Anh cảm thấy anh đã yêu cô thật rồi. Anh không ngăn được bản thân nữa. Nhưng anh không biết cô đối với anh là có thật lòng không? Hay chỉ là đùa giỡn như những đứa con gái khác?
-Thôi tới nhà tớ rồi tớ về nhé_Gia Hân lên tiếng đưa Minh Huy thoát khỏi những dòng suy nghĩ mông lung.
-Gia Hân!_Minh Huy khẽ lên tiếng
-Hả_Gia Hân định bước vào nhà mà nghe thấy Minh Huy gọi cô theo phản xạ quay ra nhìn anh.
-Ngủ ngon nhé_Minh Huy cười nhẹ với Gia Hân
-Ukm...Cậu cũng vậy nhé_Gia Hân nói rồi bước vào nhà. Cô không muốn đứng bên ngoài chút nào, cô sợ không kìm được mà chạy tới ôm anh mất.
Gia Ân từ cửa sổ cô có thể nhìn thấy cả hai cùng nhau về, ánh mắt dịu dàng nhìn nhau đầy tình cảm trong lòng khẽ nhói đau.