Đừng Khóc Khi Không Có Anh


Vốn nghĩ rằng sau khi được nhận vào dinh thự làm việc, Thạch Ngọc Cầu phải về nhà chuẩn bị các thứ đồ đạc, ngày mai mới vào làm.

Vậy mà Từ Phong lúc nhìn trúng cô đến bây giờ, cứ khư khư muốn giữ cô lại.

Bà quản gia bên ngoài tuy nói là không để ý, nhưng bà ta chính là người nịnh bợ nhất trong nhà này.

Về các khoản chăm sóc nhà cửa và chi tiêu ra, bà ta ngày ngày đều ở bên cạnh phu nhân nói lời ngon tiếng ngọt.
Chẳng hạn như việc gần đây phu nhân thấy không vui, vì hay tin con của bà hai sắp về nước.
"Từ Phong cứ buông thả như vậy, nói thật chẳng bì được so với Cảnh Thiên."
Tuy phu nhân không thích mẹ con nhà bà hai, nhưng dẫu sau cũng mang tiếng là người một nhà.

Từ lúc lão gia còn sống, ông ấy cũng ra vẻ là mình chăm lo cho bà hai nhiều hơn.

Bây giờ người đã không còn, bà hai càng mất đi giá trị trong căn dinh thự này.

Đối với bà ấy, nữ chủ trong căn nhà này chỉ có một, và người thừa kế độc tôn chính là Từ Phong.
Bà quản gia đứng ở sau lưng đấm bóp vài cái, nói mấy lời dễ nghe.
"Không phải ai cũng để lộ hết ưu điểm của mình cho người khác.

Tôi lại thấy, thiếu gia trầm tính cũng là một cái tốt.

Hành sự cẩn thận, không nóng vội, bốc đồng."
Bà ta vừa nói dứt câu, trên lầu đã vang lên tiếng đổ vỡ chát cả tai.

Phòng của Từ Phong ở tận lầu ba, ấy vậy mà ở dưới đại sảnh còn nghe thấy rất rõ.

Phu nhân và bà quản gia lập tức vào thang máy để lên lầu.

Cửa vừa mở ra, giọng của hắn đã gắt lên.
"Số quần áo này là sao? Giải thích đi?"
Thạch Ngọc Cầu nhìn đống quần áo mà mình vừa giặt khi sáng.

Cô nhớ mình đã xem qua thành phần trong chai nước giặt, biết nó có chất tẩy mạnh nên đã dùng rất ít.

Vậy mà bây giờ, quần áo Từ Phong cầm trên tay đều bay hết màu, thậm chí có chỗ còn bị rách.

Đây không phải là chất tẩy quần áo, rõ ràng giống với axit hơn.
Từ Phong nhìn qua một lượt, ngẫm lại nếu đổ hết chuyện này lên đầu Thạch Ngọc Cầu thì thật vô lí quá.

Quần áo trong nhà, nhất là của hắn trước giờ đều do chính tay bà quản gia phụ trách, hắn chỉ biết tạm thời tức giận rồi nói bừa.
"Từ Phong? Có chuyện gì vậy?"
Phu nhân từ bên ngoài đi vào, nhìn Thạch Ngọc Cầu đang đứng cúi đầu ở đó cùng với mấy cái áo vung vãi trên đất.

Hắn liếc qua, vừa hay bà quản gia đứng ngay sau lưng mẹ mình.

Hắn chỉ tay xuống đất, thấp giọng hỏi.
"Nước giặt là do bà mua?"
Mặt của bà quản gia bỗng nhiên tái mét, lập tức xua tay lắc đầu.
"Không.

Không có.

Số nước giặt này trước giờ dùng vẫn rất tốt kia mà? Tại sao...!Lúc cô ta đến thì lại thành ra như vậy? Tôi thật sự không biết."
Thạch Ngọc Cầu trơ mắt, quay sang nhìn bà quản gia đang muốn đổ tội lên đầu mình.

Cô có là thần thánh cũng không biết được trong chai nước giặt kia có chất gì.

Nhưng không cần đợi cô thanh minh, Từ Phong đã lên tiếng.
"Cô ta mới vào làm, biết cái gì? Bà thân là quản gia trong nhà, mỗi chai nước giặt đồ cũng không kiểm tra được sao?"
Cô ngước lên, nhìn theo góc nghiêng của hắn.

Rõ ràng hắn cũng muốn chơi xấu cô, cũng muốn nghĩ cách để gây sự với cô, nhưng ít ra hắn cũng phân biệt được đúng, sai.

Chuyện này liên quan đến an nguy của hắn, mà hắn thì lại là con trai độc nhất của Ô Lạp Na Lạp Thị.

Cô có mười cái mạng, cũng không dám giở trò gì đó để hại hắn.
Có điều bây giờ sự việc đang dần phức tạp, vì đúng như lời bà quản gia nói trước giờ quần áo trong nhà đều dùng loại nước giặt này.

Từ Phong nhìn qua một lượt, không thấy ai nói năng gì.

Hắn đi lướt qua người Thạch Ngọc Cầu, đến phòng giặt giũ lấy nó sang đây.
Hắn mở nắp chai, đổ nước giặt xuống đất.

Thứ mà mọi người đều nghĩ là nước giặt đó lập tức sủi bọt màu trắng liên tục.

Phu nhân kinh hãi thốt lên.
"Là axit sao?"
Vẻ mặt của tất cả mọi người đều trở nên kinh ngạc, duy chỉ có Từ Phong là vẫn rất điềm tĩnh.

Hắn không hề tỏ ra sợ hãi, dù biết rằng suýt nữa thì mình đã không thể toàn mạng.

Thạch Ngọc Cầu vội vàng lùi sát vào tường, cô muốn giải thích, muốn minh oan cho bản thân mình.
"Thiếu gia..."
"Im lặng."
Cô nghẹn họng.

Từ Phong đưa mắt sang nhìn cô, đôi mắt hẹp lại giống như hai lưỡi dao sắt bén.
"Tôi chưa cho cô lên tiếng."
Hắn không cho cô nói, cô cũng không thể nói tiếp được.

Trong chuyện lần này, hắn không rõ người đứng sau muốn nhằm vào ai.

Nếu để nhằm vào một người như Thạch Ngọc Cầu, thì đúng là quá đề cao cô rồi.

So với Từ Phong, cô không có địa vị lại càng không có quyền lực, muốn đuổi cô ra khỏi dinh thự chỉ cần một câu nói.
Từ Phong nhìn thấy sắc mặt của phu nhân, đột nhiên nheo mắt lại một lúc rồi ném chai nước giặt xuống đất.

Toàn bộ nước trong chai tràn ra, sủi bọt cực mạnh.

Số axit này mà để bị dính vào da, chắc chắn sẽ tự biến mình thành món thịt nấu chín.
"Con định giải quyết thế nào?"
Phu nhân cất giọng không cao không thấp, muốn xem biểu hiện của Từ Phong.

Hắn liếc nhìn sang bà quản gia đang đứng ở sau lưng bà ấy, sau đó cười nhạt nói.
"Quản gia làm sai thì quản gia chịu tội."
Bà quản gia kinh hãi, muốn cầu cứu phu nhân nhưng bà ấy cũng đành hết cách.

Những người ăn kẻ ở trong nhà này đều là món đồ chơi trong tay hắn.

Bà ta làm quản gia lâu năm thì đã sao? Cũng là đồ chơi, có điều cũ kĩ không hấp dẫn.
Hắn nhìn ra bên ngoài, thấy trời đang kéo mây đen đến, xem ra sắp có một trận mưa to.

Lấy điếu thuốc trong bao ra ngậm trên miệng, hắn vẫn ung dung như vậy, còn đưa tay ra gọi Thạch Ngọc Cầu đến gần.

Cô nhận lấy bật lửa rồi bật lên châm thuốc cho hắn, không có ý gì khác mà im lặng lùi lại.

Hắn nhả khói, lạnh lùng nói.
"Sắp mưa rồi.

Chi bằng bà ra ngoài sân quỳ một lát, xem ông trời có độ cho bà không?".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui