Đừng Khóc- Khúc Tiểu Khúc

Edit: Văn Văn.

Trong tiếng hoạt động của máy hút mùi.

Quản gia Lâm tươi cười cứng đờ, chậm rãi rùng mình:

“Tiểu... Thiếu gia?”

Giọng điệu run rẩy khiến Lạc Trạm đang cầm hộp cơm phải nhướng mi, lười biếng liếc nhìn ông ta.

Lạc Trạm cười lạnh tanh: "Tôi không có bị quỷ nhập vào người nên ông đừng có trưng ra cái bản mặt như trông thấy quỷ vậy đâu."

Quản gia Lâm cũng là người đã trải qua nhiều chuyện, thế nên loại trường hợp nhỏ trước mắt này chỉ tác động một chút khiến ông ta thoáng hoảng hốt trong vài giây.

Chẳng mấy chốc ông đã trở lại với nụ cười khéo léo của một quản gia chuyên nghiệp, hơi cúi người về phía Lạc Trạm––

“Tiểu thiếu gia nói gì vậy chứ, nếu tôi gặp quỷ rồi có khi còn không kinh ngạc được như thế."

Lạc Trạm: "..."

“Ông chờ ở đây một lát."

Thật vất vả mới lừa được Đường Nhiễm về phòng, Lạc Trạm không có nhiều thời gian để chậm trễ, đầu tiên xoay người đem hộp cơm bằng gỗ cổ kính trong tay vào phòng bếp, lấy đồ ăn bên trong đổ vào đĩa cơm đã chuẩn bị sẵn từ trước, sau đó lấy những món từ tủ lạnh ra theo danh sách cất vào trong hộp cơm.

Trước khi rời khỏi sân khấu đã xử lý, Lạc Trạm thuận tay tắt máy hút mùi đã hoạt động khá lâu.

Một lúc sau, quản gia Lâm nhìn thấy Lạc Trạm ra tới, tay mang theo hộp cơm và đưa cho ông. Quản gia Lâm vươn tay ra tiếp.

Lạc Trạm khẽ nheo mắt uy hiếp: “Chuyện này ngày hôm nay tuyệt không được phép nói cho bất kì ai, ngay cả ông nội của tôi cũng không được.”

Quản gia Lâm sửng sốt, trả lời đúng sự thật: “Trước khi tôi đến thì có gặp đại thiếu gia, nên ngài ấy cũng biết mục đích tôi đến đây."

Lạc Trạm miễn cưỡng nâng mắt: "Ý tôi là chuyện tạp dề."

"..." Mắt Quản gia Lâm lại lần nữa liếc nhìn con mèo Hello Kitty đang treo trên người tiểu thiếu gia lạnh lùng nhà mình, trông nó có vẻ đặc biệt khôi hài, ông nén ý cười, khó khăn gật đầu, “Vâng, tôi hiểu rồi.”

Lại thêm một lần bị lọt vào cười nhạo, Lạc Trạm mặt không thay đổi mà nảy sinh ý nghĩ diệt khẩu.

Quản gia Lâm tinh tường cảm nhận được sát khí trên người tiểu thiếu gia, vội vàng nghiêm mặt: “Đại thiếu gia muốn tôi chuyển đến cho ngài một câu."

Lạc Trạm nhíu mày, “Nói gì?”

Quản gia Lâm lặp lại từng chữ: "Lúc trước vẫn chưa trò chuyện xong hết chuyện kia, nếu cậu ta còn hứng thú thì hôm nay trở về đến tìm tôi nói chuyện."

"..."

Quản gia Lâm quá mức chuyên nghiệp, vì vậy thậm chí còn bắt chước giống điệu cười ôn hòa, lịch sự của Lạc Tu đến bảy tám phần––

Lạc Trạm lập tức ghét không nói nên lời.

Anh còn chưa nói gì, phía sau phòng ngủ đã vang lên tiếng mở cửa, giọng cô gái từ lối đi nhỏ truyền đến: “Lạc Trạm, có ai đến à?”

"..."

Ý cười trên mặt quản gia Lâm cứng lại.


Không hiểu sao ông cứ cảm thấy giọng nói này nghe có hơi quen tai, nhưng một lúc lại không thể nhớ ra mình đã nghe qua ở đâu.

Nhưng điều này cũng không thể ngăn ông ta lần nữa ngạc nhiên nhìn về phía Lạc Trạm––

Tiểu thiếu gia nhà họ Lạc nổi danh với ánh mắt cao đến biến thái, bởi vì cách nói đôi mắt đẹp nên không thiếu bị người bên ngoài thầm cười chế giễu sở thích kỳ quái này.

Lần này khác thường như vậy, hóa ra là vì đột nhiên thông suốt?

Lạc Trạm còn chưa cho quản gia Lâm thời cơ gửi ánh mắt đi dò la tin tức, anh đã trước thu hồi ánh mắt với vẻ ghét bỏ vừa rồi, lười biếng xoay người, thuận tay giữ một bên cửa.

"Em không quen người này đâu, chỉ là một người bán bảo hiểm thôi.”

“... Ồ.”

Đoạn đối thoại cuối cùng vang lên cũng là lúc cánh cửa đóng sập lại trước mặt quản gia Lâm.

Biết đây là ý bảo ông ta biến mất ngay lập tức, ông chỉ có thể thở dài, giả vờ như cái gì cũng chưa thấy, chuyện gì cũng không nhớ rõ, quay người đi vào thang máy.

Lạc tiểu thiếu gia mười ngón tay không dính nước xuân, nhưng đầu óc thì đứng đầu, trí nhớ càng là hạng nhất.

Trước khi đến, quản gia Lâm đã gửi cho anh công thức của từng món trong hộp cơm trưa, anh nhìn qua một lần về cơ bản đã nhớ được tám chín gần mười phần.

Vì vậy vào giờ ăn trưa, Lạc Trạm vô cùng trôi chảy và tự nhiên giới thiệu cho Đường Nhiễm nguyên liệu, cách làm và độ lửa của từng món. Cô gái nhỏ lắng nghe và thưởng thức nó một cách chăm chú.

Nhìn màu môi cô gái nhỏ từ nhạt dần hồng lên khi ăn, Lạc Trạm nghiêm túc cân nhắc khả năng nghiên cứu chức năng nấu nướng tổng quát của robot phục vụ gia đình.

Đối với loại nhu cầu này, đội kiến tạo INT có thể tham gia vào các lớp học nấu ăn các loại...

Lạc tiểu thiếu gia rơi vào trầm tư.

Bắt người tay ngắn, cắn người miệng miệng [1].

[1] Đã ăn của người ta thì nói năng với người ta cũng mềm mỏng hơn.

Sau khi ăn xong bữa trưa do Lạc Trạm "làm", dù Đường Nhiễm muốn cũng không thể không biết ngượng đuổi người ta ra ngoài được. Khi Lạc Trạm đề nghị cùng nhau nghe kịch phát thanh, mặc dù đồng hồ sinh học của Đường Nhiễm đã đến khiến cô buồn ngủ nhưng vẫn phải căng da đầu tỏ vẻ đồng ý.

Lúc đầu, Đường Nhiễm còn có thể trao đổi với Lạc Trạm một tí. Chờ nghe xong non nửa tập bộ kịch phát thanh trên đài, mắt Lạc Trạm vô tình nhìn thoáng qua, phát hiện cô gái nhỏ không biết từ lúc nào đã ôm cái gối nhỏ nằm co quắp trong khe hở giữa hai chiếc gối lớn trên ghế sô pha, một bên mặt bị mái tóc dài che hơn phân nửa, lông mi lặng lẽ nằm dưới mí mắt.

Hơi thở phả qua khiến làn tóc đung đưa nhẹ nhàng, ngủ ngon lành.

Lạc Trạm sững sờ, cầm lấy điện thoại trên bàn tắt đi kịch phát thanh vẫn đang phát. Sau đó anh đi đến phòng ngủ của Đường Nhiễm, từ cuối giường cầm tấm chăn mềm mại đặt trên ghế đẩu rồi mang ra phòng khách.

Đến trước sô pha, Lạc Trạm cúi người đắp chăn cho cô.

Không biết có chuyện gì đã quấy rầy cô gái đang ngủ say, trong giấc ngủ cô cuộn tròn tấm chăn trên người, khuôn mặt nhỏ cọ cọ vào chiếc gối to bên cạnh.

"Lạc Lạc... Con đường này không phải đi như vậy..."

Cô gái trong mộng khẽ lầu bầu gì đó.

Phần thân trên Lạc Trạm cứng đờ giữa không trung.

Qua vài giây, anh từ từ vươn tay hướng cô gái, sau đó dừng lại ở khoảng cách một xen-ti-mét với mái tóc dài đen nhánh trên đỉnh đầu cô.


Có hơi muốn xoa xoa đầu cô gái nhỏ đang ôm "Lạc Lạc" trong giấc mộng của mình, nhưng đến cùng Lạc Trạm vẫn không nhẫn tâm đánh thức cô ấy.

Tay anh ở trên đỉnh đầu cô kiềm chế mà nắm chặt, cố gắng thu trở về.

"... Mơ đẹp.”

Lạc Trạm nghe thấy giọng nói trầm thấp của chính mình.

Đó là sự trầm lắng và dịu dàng mà ngay cả chính anh cũng chưa từng nghe thấy trước nay.

*

Đường Nhiễm vô cớ yên tâm xuống, một giấc ngủ này đặc biệt trầm, cũng đặc biệt lâu.

Bởi thế lúc tỉnh dậy, cô có cảm giác hoảng hốt không biết đêm nay là năm nào. Ôm tấm chăn mềm mại trên người suy nghĩ hồi lâu, Đường Nhiễm mới chậm rãi sắp xếp rõ chuyện trước khi mình rơi vào giấc ngủ từ mớ suy nghĩ hỗn độn.

Không biết bây giờ đã là lúc nào, cũng không biết liệu có ai trong nhà không, nếu có thì là ai ở.

Đường Nhiễm từ từ ngồi dậy, ở trong bóng tối cẩn thận gọi: “Lạc Lạc?”

"... Đây.”

Sau một lúc yên tĩnh, chỉ có giọng điều hướng lười biếng và lãnh đạm của trợ lý AI vang lên từ chiếc điện thoại di động đặt bên cạnh.

Đường Nhiễm sững người trong bóng tối.

Đáy lòng giờ phút này đột ngột không hiểu sao chợt chua xót. Cô cố gắng thật lâu để chạy thoát khỏi nỗi cô độc và khổ sở sau giấc ngủ trưa đặc biệt dài đằng đẵng trong bóng đêm, rất dễ dàng túm cô bắt trở lại.

Cũng chính vào thời điểm này, cô mới phát hiện ra rằng điều mà cô thực sự mong đợi khi hô lên cái xưng hô này không chỉ là trợ lý AI 'Lạc Lạc' trên điện thoại kia.

'Lạc Lạc' suy cho cùng chỉ là 'Lạc Lạc'.

Cô cũng có lòng lam.

Muốn càng nhiều hơn... một thứ gì đó khác.

Cánh tay cô chậm rãi siết chặt tấm chăn, sự khó chịu mãnh liệt chưa từng có giống như những sợi dây leo vô hình thắt chặt trái tim cô từng chút một.

Ngay trước khi đạt đến cực hạn, hướng cửa phòng ngủ đã bị người đẩy ra. Vài giây sau, giọng Dương Ích Lan cùng tiếng bước chân vang lên theo:

"Tiểu Nhiễm, hồi nãy con gọi bà sao? Lạc Tu thấy bà về nên đã về trước. Hôm nay hai người ở chung có hòa thuận không?"

"Bà..."

Rõ ràng lúc mở miệng vẫn còn bình thường, nhưng đến âm cuối không hiểu sao liền không khống chế được sự khó chịu này. Đường Nhiễm ngồi trong bóng tối đen kịt, nghe thấy giọng nói của chính mình mang theo tiếng khóc nức nở.

Dương Ích Lan bước vào phòng khách chợt sợ hãi.

Bà vội bước nhanh đến sô pha, ôm lấy cô gái nhỏ có dáng người càng mảnh mai khi vùi cơ thể trong chăn, vỗ vỗ lưng cô nhẹ nhàng an ủi, "Tiểu Nhiễm, con làm sao vậy? Nói cho bà biết đã xảy ra chuyện gì?"


"... Con không sao đâu bà.”

Đường Nhiễm khẽ hít một hơi, kìm nén hơi thở nghèn nghẹn.

Cô ngẩng mặt lên cười khẽ.

"Con chỉ mơ phải ác mộng nên bị dọa thôi."

Dương Ích Lan thở phào nhẹ nhõm, “Thì ra là mơ phải ác mộng? Con làm bà sợ khiếp vía, bà còn tưởng con bị gì."

Đường Nhiễm khó khăn chuyển đề tài, “Bà ơi, vừa rồi bà ở trong phòng làm gì vậy?”

“Thu dọn đồ đạc cho con đó.” Dương Ích Lan nói, “Ngày mai bọn họ không phải sẽ đến đón con về Đường gia à? Bà phải kiểm tra lại lần cuối, không thể để đồ gì quan trọng bỏ quên được.”

"... Vâng."

“Nhưng không biết Tiểu Nhiễm của chúng ta vừa nãy gặp phải cơn ác mộng thế nào mà khiến con suýt nữa  bật khóc vì sợ?”

Đường Nhiễm trầm mặc.

Một lát sau, khóe mắt cô cong lên, tựa như chẳng có chuyện gì cười cười: "Lúc tỉnh lại con đã quên mất rồi, dù sao cũng rất dọa người."

"Ngược lại thì bà rất hay hù chính mình."

"..."

Đường Nhiễm cong mắt cười.

Ẩn dưới tấm chăn, ngón tay cô gái chậm rãi siết chặt. Móng tay cũng đã ghim vào lòng bàn tay.

Mày biết mà.

Dù có từ mộng đẹp thức giấc, khoảnh khắc trở về với thực tại lạnh băng, cũng đã là phần dưới cùng của cơn ác mộng tại vực sâu tăm tối rồi.

*

Sau khi Lạc Trạm trở về nhà họ Lạc, anh còn chưa kịp cùng Lạc Tu đàm phán thì bị Lạc lão gia tử gọi lên thư phòng.

Bên này Lạc Trạm vào thư phòng, anh vừa mới ngồi xuống sô pha, lão gia tử ngồi trên ghế chủ vị đã mở miệng: “Tôi nghe nói hôm nay anh cậu dẫn Đường Nhiễm đến phòng thí nghiệm của mấy cậu xem con người máy kia, không có vấn đề gì đi?”

Lạc Trạm hờ hững nhấc mắt: “Không có.”

Không có vấn đề mới là lạ.

Ông lão gật gật đầu: "Vậy là tốt rồi. Ngày mốt là sinh nhật của Đường Nhiễm, buổi tối đó nhớ đến đến nhà thăm hỏi chú Đường và lão bà Hàng của cậu rồi mang theo người––"

"Ai thích thì cứ đi đi." Lạc Trạm cau mày cắt ngang lời nói của ông lão, “Tôi có việc phải làm, không đi được.”

Lão gia tử bị giọng điệu của đứa cháu trai nhỏ này chọc tức không nhẹ: “Cậu thì có thể có chuyện gì?”

Lạc Trạm lạnh nhạt nói: “Ăn chơi đàng điếm.”

Ông gõ cây quải trượng xuống đất: “Tôi biết ngay thế nào cậu cũng toàn nói mấy câu vớ vẩn, cả ngày trời cũng không thấy cậu có chút nghiêm chỉnh nào!"

"... Tin hay không thì tùy."

Lạc Trạm lười nói bất cứ chuyện gì có liên quan đến hôn ước với nhà họ Đường, anh không hứng thú mà đứng dậy đi ra ngoài: "Không còn chuyện gì nữa đúng không? Vậy tôi đây liền cút ngay. Ngài rảnh rỗi không có việc gì làm thì vẫn nên tìm đứa cháu trai lớn lúc nào cũng nghiêm chỉnh tâm sự với ngài đi–– tốt nhất là đem người tên Đường Thiển gì đó đưa cho anh ta luôn."

Lạc lão gia tử luôn không có cách nào trị được đứa cháu nhỏ này, hiện giờ tức giận đến mức lợi hại cũng chỉ có thể dùng giọng cứng nhắc ráng nói tiếp:“ Vậy đưa người máy về đi, ngày mốt tôi sẽ cho người khác đưa qua.”

Lạc Trạm cất bước dừng lại: “Đưa đi đâu?”

Lão gia tử tức giận trả lời: “Còn có thể ở đâu nữa, đương nhiên là Đường gia!”


"Bây giờ Đường Nhiễm còn chưa chuyển vào nhà họ Đường đúng không?”

“Ngày mai con bé mới bắt đầu dọn về––" Ông ngừng nói, nghi ngờ ngẩng đầu, “Làm sao cậu biết Đường Nhiễm không có ở Đường gia?”

Lạc Trạm tạm dừng, bình tĩnh vung nồi: “Anh tôi nói."

Ông không nghĩ nhiều: “Cậu biết rõ là được, bắt đầu từ ngày mai con bé sẽ chính thức dọn về nhà họ Đường.”

"Nhà bên cạnh mà thôi."

“Cậu nói cái gì?” Ông nghe không rõ.

"... Không có gì.”

Lạc Trạm đút túi quần, từ từ nắm chặt đồng tiền xu lạnh lẽo bên trong.

Anh ta nghiêng người, cười nhạt một tiếng: “Ngày mốt để tôi đến nhà Đường gia đúng không? Tôi đi.”

Ông lão sửng sốt: “Sao đột nhiên lại đổi ý?”

“Bởi vì con người máy sinh học này không thể do người khác đưa được." Đầu lưỡi Lạc Trạm đẩy vào hàm trên, cười trầm thấp, “Phải do tôi tự mình đưa đến.”

Lão gia tử hiểu lầm ý, cau mày bất mãn nói: “Trong mắt cậu chỉ có AI thôi đúng không? Mấy thứ máy móc lạnh lẽo đó có gì tốt? "

"..."

Lạc Trạm lười giải thích. Khóe môi anh cong lên, xoay người rời đi.

Lạc Trạm không về phòng mình, mà đi thẳng đến cửa phòng của Lạc Tu.

Sau khi gõ cửa, người đàn ông đi ra dường như vừa mới tắm xong, thay một bộ đồ ngủ bằng lụa màu xám nhạt, tóc đen buông xuống nửa ướt nửa khô.

Ngày thường bộ dáng người này luôn nghiêm chỉnh, một khi không còn mang mắt kính, cặp mắt đen hờ hững liền hiện rõ, không hề che lấp, ngay cả vẻ ôn hòa thường ngày cũng trở nên sắc bén.

Nếu những người ngoài Lạc gia đó trông thấy bộ dáng này của hắn, có lẽ sẽ không ai dám lấy vị đại thiếu gia nghe đồn 'rất yếu' của Lạc gia ra để bàn tán.

Lạc Trạm đã sớm nhìn thấu người này nên không ngoài ý muốn, mí mắt cũng không nâng lên: “Tôi đồng ý biện pháp anh nói ngày đó.”

Lạc Tu sờ mắt kính trong tay, thong thả, ung dung chà lau, “Chuyện gì?"

Lạc Trạm lạnh lùng liếc hắn, "Đừng giả ngu."

"..."

Lạc Tu rũ mắt xuống, cười cười.

Nụ cười này rất mỏng và lạnh, chẳng qua hắn lại giơ tay lên lần nữa đeo kính–– chờ nước trên tấm kính hết mờ, chăm chú nhìn lại, nét sắc lạnh trong nụ cười sớm đã biến mất như ảo giác.

Ý cười trên mặt người đàn ông vẫn ôn hòa như trước: “Dù sao cũng là chuyện cần sự phối hợp của tôi, sau khi suy nghĩ cẩn thận, tôi đã thay đổi chủ ý.”

Nghe thấy lời này, Lạc Trạm không ngoài ý muốn.

Anh lười biếng dựa vào bức tường đối diện phòng ngủ của Lạc Tu, “Nói điều kiện đi–– nói trước, muốn dùng chuyện này uy hiếp tôi, trực tiếp bảo tôi kế thừa vị trí gia trưởng quả là điều kiện vô lý và buồn cười đến cực điểm nên đừng có nói ra. Nói ra cũng tổ làm mất thời gian của nhau thôi.”

Lạc Tu cười nhạt: "Đàm phán bằng điều kiện thì nhàm chán lắm, nếu không hay đổi kiểu khác?"

Lạc Trạm nhíu mày, nâng mắt lên: "Kiểu gì?"

Lạc Tu: "Đặt cược."

Lạc Trạm: "?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận