Đừng Khóc- Khúc Tiểu Khúc

Edit: Văn Văn.

Trán của Lạc Trạm nhảy dựng lên, xem tí nữa phá ra đi luôn.

Khi anh cắn răng và không nghe thấy gì, tầm mắt nhìn về phía chàng trai trẻ đang giãy giụa thoát không được bị chính mình dùng một tay ấn trên kính cửa sổ.

Lạc Trạm cúi người xuống, giọng khàn khàn đến mức thấp và lạnh lẽo nhất--

"Mày mở to hai mắt ra mà coi, một hàng này là chữ gì?"

《Chỗ ngồi đặc biệt dành cho người già, trẻ em, phụ nữ mang thai và người khuyết tật》 Một dòng chữ bị chọc dưới ngón tay của Lạc Trạm.

Lạc Trạm: "Tao không nghĩ rằng việc mày ngồi ở đây là thích hợp-- mày không thể mang thai, cũng không phải ông già hay con nít, nhưng nếu mày muốn khuyết tật thì tao có thể giúp mày, thử xem?"

Thời điểm chàng trai trẻ cố gắng nửa ngày cũng không si nhê gì thì biết chắc mình đã đụng phải họng súng, hắn là người thích bắt nạt kẻ yếu, lúc này bị ấn trước cửa sổ, vẻ mặt đưa đám, liên tục xin lỗi.

Sau khi được Lạc Trạm thả ra, hắn liền đứng dậy và nhanh chóng ngồi xuống hàng ghế sau.

Những người vây xem đã theo dõi toàn bộ quá trình, Đường Nhiễm lại chỉ có thể dựa vào tai mình để phân biệt.

Chờ cho bên cạnh yên tĩnh, người thiếu niên bị cô nắm chặt góc áo xoay người, giọng anh đã khôi phục bình thường.

"Được rồi, ngồi đi."

Anh dắt cô đến ghế ngồi.

Đường Nhiễm lo lắng ngồi xuống, "Người đó bị sao vậy?"

"Không có việc gì." Lạc Trạm vừa nhấc mắt, liếc về phía sau xe, lạnh băng ẩn nơi đáy mắt, "Anh ta cảm thấy áy náy rất nhiều với việc chiếm chiếc ghế đặc biệt. Vì vậy, tỏ lòng hối lỗi, dập đầu."


Đường Nhiễm im lặng mấy giây, đành tiếp nhận cách trả lời này.

"Ừm."

Cuối cùng Lạc Trạm cũng đưa Đường Nhiễm xuống tầng dưới căn hộ nơi cô sống.

Cô gái dừng lại trước cánh cửa chống trộm tầng dưới, không nhấn mật khẩu, mà do dự vài giây, quay đầu lại.

"Cảm ơn anh đã đưa em về."

Ban đầu, Lạc Trạm cũng không có ý định đưa cô đi lên, nhưng ý tứ cô gái nhỏ "Anh có thể đi rồi" quá mức rõ ràng, ngay lập tức làm cho đáy lòng anh một lần nữa nhảy lên sự nóng nảy không thể giải thích.

Anh cau mày.

"Đi taxi thì sợ tôi bắt cóc em, đến lầu dưới nhà mình còn không yên tâm, nhìn tôi rất giống người xấu?"

"Đi taxi không phải vì..."

"Nếu em đã sợ như vậy, về sau đừng có ra ngoài một mình." Lạc Trạm lạnh lùng ngắt ngang.

Sự nóng nảy trong lòng mình bị anh xem là do mình chưa ngủ ngon. Lạc Trạm mệt mỏi, chống đỡ dù bằng một tay, xoay người rời đi.

Đường Nhiễm giật mình tại chỗ, qua hai giây mới lấy lại tinh thần, có chút nôn nóng mà mở miệng: "Áo khoác--"

"Ném đi."

Giọng nói lạnh lùng không tạm dừng mà truyền ra phía sau.

Đi ra rất xa, bóng dáng Lạc Trạm dừng lại.

Anh nhăn mày và quay đầu lại, nhớ đến hình như mình vẫn chưa biết tên cô bé, định kêu cô bé xóa mẹ trợ lý giọng nói AI có cái tên đáng xấu hổ kia.

Nhưng khi nhìn vào tấm lưng mảnh khảnh và gầy yếu đó, Lạc Trạm lại hạ mắt xuống.

....Quên đi.

Dù sao sau này cũng sẽ không gặp lại.

Khuôn mặt Lạc Trạm lười biếng mà xoay người, đi vào màn mưa đầy trời.

*

Khi Đường Nhiễm về đến nhà, người chăm sóc cô- Dương Ích Lan đã trở về.

Nghe thấy tiếng mở cửa, Dương Ích Lan vội chạy ra ngoài. Khi nhìn thấy Đường Nhiễm đứng ở lối vào, bà ấy mới cảm thấy nhẹ nhõm.

"Con làm bà đây sợ muốn chết, Tiểu Nhiễm. Bên ngoài trời mưa to thế-- tại sao con không trả lời điện thoại?"

Đường Nhiễm hoàn hồn.


Cô sờ điện thoại, "Có lẽ con ở bên ngoài nên không nghe thấy."

"Được rồi, được rồi. Không có việc gì thì tốt, chẳng qua bên ngoài trời vẫn còn mưa, con lại không dám ngồi xe, làm cách nào con quay về được?" Dương Ích Lan bước lại gần, mới chú ý đến chiếc áo khoác trên người cô gái: "Ôi, con đang mặc áo của ai vậy?"

Đường Nhiễm chậm rãi cởi áo khoác ra, "Có người đưa con về, áo cũng là của người đó."

"Haizzz, bà đã nói với con bao nhiêu lần, đừng dễ dàng tin tưởng bất cứ người bên ngoài nào, một cô gái xinh đẹp như con, còn thêm bị mù, vạn nhất bị người ta bắt cóc thì biết làm sao?"

"...."

Đường Nhiễm vô thức chạm vào điện thoại di động của mình.

"Lạc Lạc" ở bên trong. Giọng của anh ấy giống nó tới vậy. Thời điểm cùng anh ấy nói chuyện, tựa như đang nói chuyện với một Lạc Lạc đang "sống" sờ sờ ra trước mắt.

Cho nên mới nhịn không được...

Cô gái từ từ cong mắt: "Con đã biết. Về sau sẽ không làm thế nữa."

"Con ấy nha, chỉ biết hứa suông thôi."

Dương Ích Lan tiếp nhận áo khoác trong tay Đường Nhiễm và đi vào phòng tắm.

"Tiểu Nhiễm, con mau đi tắm rửa chuẩn bị ăn cơm đi. Ngày mai còn phải dậy sớm, đợi người Đường gia đến đón con."

Đường Nhiễm kinh ngạc hỏi: "Sẽ đến sớm?"

"Đúng vậy, nhà chính có gọi điện nói qua." Dương Ích Lan nhớ lại nói: "Hình như là vị lão gia Lạc gia kia muốn mừng thọ. Đường gia luôn một lòng muốn đem chị gái con gả qua đó, bây giờ có cơ hội tốt vậy làm sao bỏ qua? Chắc chắn sẽ dẫn theo mấy đứa cháu cùng nhau đi qua đưa quà rồi chúc mừng."

Đường Nhiễm nhắm hai mắt lại, vẻ mặt bình tĩnh: "Mấy loại trường hợp này, bọn họ thường không đưa con đi."

Dương Ích Lan nói: "Bởi vậy mới có chuyện để nói, từ trước đến nay đều như thế-- Ai biết tại sao bọn họ đột nhiên nhớ đến con lần này? Mặc kệ nói nói sao, trước tiên con lo chuẩn bị đi."

"Dạ."

Bước vào phòng tắm, Dương Ích Lan lấy một cái thao để lấy nước, đem áo khoác trong tay ngâm vào.


Áo xuống nước, đường viền cổ áo lộ ra.

Một cái lạc khoản [2] thêu mây đen, hoa thức giống như một cái lạc khoản nào đó.

[2] Lạc khoản: hàng chữ ở góc bức tranh, bức trướng, ghi năm tháng tên họ tác giả, do chính tác giả viết.

Dương Ích Lan sửng sốt, không chắc chắn mà giơ tay mở cổ áo ra xem.

Đó là một chuỗi các chữ cái nước ngoài, giống như chữ ký của nhà thiết kế. Một số nhà thiết kế nổi tiếng quốc tế có sở thích để lại những dấu ấn như vậy trên các tác phẩm trang phục trong giới thượng lưu của họ.

Trước mắt cái này, Dương Ích Lan có chút ấn tượng--

Rất giống chữ viết tay của một nhà thiết kế nổi tiếng người Thụy Điển.

Lý do tại sao Dương Ích Lan biết, đơn giản là vì Đường gia Đại tiểu thư Đường Lạc Thiển thường xuyên treo nhà thiết kế này ở bên miệng.

Mà nguyên nhân Đường Lạc Thiển thích cũng rất đơn giản: Có lời đồn vị Tiểu thiếu gia Lạc gia kia chỉ mặc quần áo do chính tay một vài nhà thiết kế làm qua, trong đó chiếm nhiều nhất đó chính là tác phẩm của người này.

-- nhưng Đường Lạc Thiển đều phải "xếp hàng" mấy tháng chờ mới có được tên trong danh sách của nhà thiết kế về các tác phẩm hạn chế số lượng có hạn, làm sao người qua đường đưa Đường Nhiễm về lại có?

Dương Ích Lan đối với cổ áo sửng sốt hồi lâu, mới lắc đầu, một lần nữa đem áo ngâm vào trong nước.

Bà tự lẩm bẩm.

"Người kia là vị hôn phu của Đường Lạc Thiển, cũng không phải của Tiểu Nhiễm, suy nghĩ vớ va vớ vẩn gì đâu không biết...Tám phần là nhớ lầm rồi, chữ ký đôi khi cũng có lúc giống nhau."

Mặc dù nói vậy, động tác Dương Ích Lan vẫn đem cái áo khoác giặt cho thật sạch, treo nó lên trên ban công ở nhà.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận