Edit: Văn Văn.
Trang phục mà Dương Ích Lan chọn cho Đường Nhiễm để đi dự tiệc mừng thọ của lão gia tử Lạc gia, là một bộ váy lễ phục thiết kế không có tay áo cùng với họa tiết bầu trời đầy sao: Mấy ngôi sao sáng lấp lánh nằm rải rác trên làn váy, sợi pha lê ở phía sau kết thành vòng hoa phác họa ra vòng eo đầy sự thon thả của cô gái nhỏ.
Dưới chiếc váy tối màu, bắp chân được lót càng thêm trắng nõn, sáng bóng, tựa như ngọc bích, làm cho đôi mắt người ta nhịn không được phát sáng.
Nếu muốn nói điều hối tiếc duy nhất, đó có lẽ là cây gậy dò đường mà cô gái cầm trên tay.
Khi người lái xe Đường gia đến đón người, thì thấy một màn Đường Nhiễm đang từ từ dò đường đi ra khỏi tòa nhà chung cư, trong lòng liền sinh ra chút thương tiếc đối với cô gái này.
Chờ hắn hồi phục tinh thần, cô bé đã dừng lại trước xe, lộ ra vài tia chần chờ, "Chú?"
Tài xế vội vàng kéo cửa ra, "Lên xe đi, Tiểu Nhiễm."
"Dạ."
Số lần Đường Nhiễm quay trở về Đường gia không nhiều lắm, nhưng mỗi lần đi đều được chú tài xế này đến đón. Cô đối với quá trình đi cũng không xa lạ gì.
Chờ Đường Nhiễm ngồi vào xe, mới vừa cất cây gậy dò đường, liền nghe thấy giọng Dương Ích Lan phát ra từ hướng toà nhà chung cư:
"Ai, chờ chút!"
Động tác đóng cửa của tài xế ngừng lại, đôi chân cô bé rũ xuống, yên tĩnh ngồi trong xe, lúc nghe thấy tiếng liền nâng đầu nhỏ lên.
Dương Ích Lan dù đã ngoài năm mươi nhưng đi đường vẫn như người trẻ tuổi. Chưa tới vài giây, bà đã chạy đến trước xe, trong tay còn cầm theo một chiếc áo khoác không rõ là màu đen hay xanh đậm.
Tài xế sửng sốt, "Có chuyện gì vậy?"
"Tôi suy nghĩ tới lui, cũng không biết tiệc mừng thọ của Lạc lão gia tử diễn ra bao lâu mới xong, vạn nhất trong trường hợp quá muộn, vậy Tiểu Nhiễm chỉ mặc có bộ váy này còn không lạnh đến hỏng rồi sao?"
Dương Ích Lan nói xong, liền cúi người vào trong xe, lấy áo khoác khoác lên người cô gái, lại kéo chặt cổ áo làm cho quần áo siết chặt.
Sau đó, bà đứng thẳng dậy, đánh giá Đường Nhiễm trên dưới một lần, gật đầu hài lòng.
"Không tồi. Trong nhà có mấy cái áo khoác nữ, cái thì quá mỏng không thể mặc cùng bộ váy lễ phục này được, còn cái thì kiểu dáng quá mềm mại, không có khí chất–– Bà cảm thấy cái áo này khá hợp với con."
Tài xế đến đón Đường Nhiễm vài lần, cũng coi như quen biết với Dương Ích Lan, nghe vậy tầm mắt hắn rời khỏi trên người cô bé, có chút phát ngốc, gật gật đầu.
"Xác thật rất hợp, chẳng qua làm sao trong nhà lại có đồ nam sinh?"
Dương Ích Lan: "Anh quan tâm nhiều làm gì, chạy nhanh đưa Tiểu Nhiễm đi đi. Đừng có làm chậm trễ."
"Được rồi, chúng tôi liền xuất phát."
"..."
Cửa xe khép lại.
Đường Nhiễm bất giác giơ tay lên, đầu ngón tay chạm vào quần áo trên người.
Điểm khởi đầu là tính chất của băng lạnh, không biết nó là gì. Mùi tuyết tùng hổ phách nhàn nhạt kia sớm đã bị cuốn trôi, nhưng Đường Nhiễm vẫn có thể cảm nhận được––
Là chiếc áo khoác ngày hôm qua. Người đó có giọng giống như Lạc Lạc đã đưa cho cô cái áo khoác.
Dừng hai giây, khóe mắt cô gái hơi cong. Trước khi tài xế lên xe, cô nhẹ giọng gọi:
"Lạc Lạc."
"Ở." Giọng nói quen thuộc được những ngón tay trắng nõn của cô gái nắm chặt di động tràn ra tới.
"Hôm nay tôi có đẹp không?"
Thanh âm trước hết tựa hồ là cười khẽ, đến cuối cùng, nó mang theo chút mùi vị lười nhác và phù phiếm: "Khó coi. Giống như một con vịt con xấu xí."
"Ồ."
Cô gái đáp thật nhẹ, giọng nói lại chứa đầy ý cười.
*
Dựa theo sự sắp xếp trước của Đường gia, xe hơi một đường trực tiếp đưa Đường Nhiễm đến trang viên tư nhân- nơi Lạc lão gia tử tổ chức tiệc.
Mặc dù không có nhiều du khách đủ điều kiện nhận thư mời, nhưng Lạc gia vẫn muốn chuyển hướng sang một số tòa nhà bên cạnh. Tài xế trước đưa Đường Nhiễm đến tòa nhà bên cạnh chuyên môn phụ trách tiếp đãi Đường gia, xe ngừng lại.
"Ông chủ, thái thái và Lạc Thiển tiểu thư chắc là đã đến." Tài xế nhìn thấy biển số xe của Đường gia đậu trước khu bên cạnh, quay đầu lại nói với Đường Nhiễm: "Chẳng qua không có ai bên trong xe, có lẽ đã vào nhà."
Lông mi Đường Nhiễm khẽ run.
Một lúc sau, mặt cô giãn ra dịu dàng cùng mỉm cười: "Con cũng nên đi nhanh thôi."
Hai người đang nói chuyện, cửa xe liền bị người giúp việc Lạc gia bên ngoài mở ra. Tài xế vội xuống xe, ngăn động tác của đối phương, "Để tôi đi."
Người giúp việc sửng sốt.
Đúng lúc này, một cây gậy dò đường nhỏ nhắn dò ra bên ngoài cửa xe đã được mở ra, gõ cẩn thận từng chút trên mặt đất xa lạ.
Người giúp việc phản ứng lại, đáy mắt lập tức xẹt qua sự hiểu rõ cùng khinh bỉ, "Vị này chính là Đường Nhiễm tiểu thư đi?"
"..."
Loại chuyện như "Con trai tư sinh" cùng "con gái tư sinh" ở mấy nhà cao cửa rộng không xem là hiếm thấy, nhưng dù sao mối quan hệ này cũng chả lên nổi mặt bàn, tránh không được nhận sự bàn tán sau lưng của mọi người.
Đường Nhiễm đã không được vị chủ gia đình thừa nhận thì thôi, thân thể lại còn ốm yếu, không nơi nương tựa. Hơn nữa, mắt cô bé còn bị mù, coi như không hề có tính uy hiếp gì đáng nói, chắc chắn không có khả năng xoay người trong tương lai–– khó trách người giúp việc ẩn ẩn coi thường cô.
Sắc mặt tài xế có chút khó coi, nhưng rốt cuộc Lạc gia vẫn là chủ nhân, còn hắn chỉ là cái tài xế quèn, mặc dù bất bình thay Đường Nhiễm lại không thể nói gì.
Một hai câu qua lại, cô gái nhỏ đã chống gậy từ trong xe bước ra.
Cô đứng trước xe, do dự giơ tay lên mơn trớn áo khoác trên người, nghĩ nghĩ vẫn không để lại trong xe. Cô gái nhắm chặt mắt, đi theo phương hướng âm thanh vừa phát ra, ngẩng đầu về phía người giúp việc.
Giọng cô gái khẽ khàng, tự mang theo vài phần mềm mại: "Tôi là Đường Nhiễm."
Thấy rõ cô gái đứng trước mặt mình, ánh mắt cậu ta lộ ra sự kinh diễm.
Cho dù là khuôn mặt xinh đẹp hiện lên chút diễm lệ, hay thân hình thiếu nữ mơ hồ hiện ra đường cong lả lướt, bao gồm cả giọng nói và khí chất cũng không hoảng loạn khi phải đến một nơi xa lạ không thể nhìn thấy–– cô gái nhỏ trước mặt so với các vị khách thế gia mà cậu ta tiếp đều không thua kém nửa phần.
Này nhưng là... Cô con gái nhỏ tư sinh bị mù, không được sủng ái của Đường gia?
Người giúp việc hoàn hồn, vội cúi đầu.
"Đường Nhiễm tiểu thư, chúc thọ hôm nay ấn theo bối phận. Đường tiên sinh và thái thái đã đi nhà chính trước. Trước khi họ đi, đã sắp xếp cho ngài chừng nào gặp Đường Lạc Thiển tiểu thư thì cùng nhau đi qua."
Đường Nhiễm gật đầu, "Tôi ở đây chờ chị ấy?"
"Có một hành lang dài ngoài trời chuyên thông qua đi nhà chính phía sau, xin Đường Nhiễm tiểu thư theo tôi, tiến vào tòa nhà trước."
Nói xong, người giúp việc ngập ngừng trước đôi mắt nhắm chặt của cô gái: Một cô gái ở độ tuổi như vậy, tay chân tùy tiện tiếp xúc đương nhiên không được, nhưng cô ấy lại không thể nhìn thấy...
Yên tĩnh, Đường Nhiễm lập tức hiểu ý.
Cô khẽ mím môi, cười đến thoải mái: "Làm phiền anh đi trước dẫn đường giúp tôi, chỉ cần nói cho tôi biết chỗ nào cần rẽ, chỗ nào có bậc thang lên xuống, hoặc phải tránh né chướng ngại vật là được."
"Vâng. Đường Nhiễm tiểu thư, xin hãy đi theo tôi." Người giúp việc có chút ngượng ngùng lên tiếng.
Đường Nhiễm chào tạm biệt với chú tài xế, theo người giúp việc đi vào tòa nhà.
Mới vừa vào sảnh phụ của tòa nhà, Đường Nhiễm liền nghe được một giọng nữ mang theo mỉa mai vang lên:
"Lạc Thiển, em gái tiện nghi của cậu tới kìa."
"..."
Âm thanh kia nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, vừa đủ để người giúp việc cùng Đường Nhiễm mới vừa vào nghe được.
Cậu ta xấu hổ dừng lại, quay đầu lại nhìn cô gái đứng phía sau mình.
Đường Nhiễm đứng tại chỗ, yên tĩnh nhắm mắt.
Trước khi đến, cô đã chuẩn bị tâm lý cho những gì cô sẽ nghe và sẽ gặp vào hôm nay.
Giọng nữ mở miệng này, cô có nhận biết. Hẳn là người mà chị gái Đường Lạc Thiển hay chơi cùng, Tất Vũ San, cô con gái út của Tất gia trong giới thế giao Đường gia, cũng là em họ của Lạc Trạm.
Cô ấy đã chơi với Đường Lạc Thiển từ nhỏ, quan hệ hai người rất tốt. Vì vậy, cô ấy cũng liền theo Đường Lạc Thiển phi thường chán chét cùng căm thù đối với sự tồn tại của Đường Nhiễm.
Khi Đường Nhiễm về Đường gia đã gặp Tất Vũ San quá hai lần, đối với giọng của cô ấy cũng không xa lạ.
Trên ghế sofa ở sảnh bên, Đường Lạc Thiển bất mãn nhìn thoáng qua cô gái bước vào từ cửa. Đặc biệt là khi ánh mắt cô ta đảo qua khuôn mặt xinh đẹp và mềm mại của cô gái, Đường Lạc Thiển vô thức cau mày.
Sau khi tự nhắc nhở mình đây là nơi cô ta sẽ gả vào trong tương lai, vì vậy, cần thiết phải chú ý hình tượng, Đường Lạc Thiển khẽ hừ một tiếng.
"Mặc còn rất đẹp."
Tất Vũ San hiển nhiên cũng chú ý tới, bĩu môi, "Đẹp thì có ích gì, còn không phải là người mù."
"..."
Đường Lạc Thiển nghe thế tán đồng, trong lòng cảm thấy thoải mái hơn chút. Tầm mắt vừa muốn rời đi trên người Đường Nhiễm, đột nhiên dừng lại.
Qua vài giây, cô ta nhíu mày, hỏi Tất Vũ San: "Cậu có cảm thấy cái áo khoác trên người nó hơi giống với thiết kế của danh gia Evelina Gunnarsson người Thụy Điển không?"
Tất Vũ San ngạc nhiên hai giây, mới phản ứng, "Cậu đang nói đến vị thiết kế mà trong tủ quần áo của anh họ tớ mặc chiếm số lượng nhiều nhất đó hả?"
"Ừ."
"Cứ cho giống cũng không có khả năng, cậu nghĩ gì thế. Đến cả cậu đều đợi không được có tên trong danh sách thiết kế, con nhỏ mù đó lấy từ đâu ra."
"Cái áo khoác đó trông không giống kiểu của nó hay mặc, nhưng thật ra lại giống kiểu nam..."
"Rồi rồi, đừng có suy nghĩ lung tung nữa." Tất Vũ San vỗ vỗ tay cô.
Đường Lạc Thiển hồi thần, tự mình cũng cảm thấy ý nghĩ này vớ vẩn. Cô ta đứng lên, không thèm nhìn người giúp việc hay Đường Nhiễm, chỉ đề cao âm lượng đặt câu hỏi:
"Người đợi cũng đã đến rồi, bây giờ có thể đi nhà chính chưa?"
Ở trong mắt đám người giúp việc, cô đại tiểu thư Đường gia này có thể xem như là chủ mẫu tương lai, tự nhiên đối với cô ta cung kính hết mực.
Cậu ta nghe câu hỏi của Đường Lạc Thiển, vội vàng cười nói tiếp: "Đương nhiên, đương nhiên. Xin ba vị tiểu thư cùng đi theo tôi."
Tất Vũ San nghe vậy cười lạnh, "Cười chết tôi, con nhỏ ăn mày đó mà gọi tiểu thư cái gì–– cũng chỉ là nương theo Lạc Thiển đính hôn cùng Lạc tiểu thiếu gia mới có chút mặt mũi, bây giờ đến Lạc gia đã muốn giả làm tiểu thư này nọ à."
Ngón tay Đường Nhiễm nắm chặt gậy, lại chậm rãi buông ra, cô hướng về phía cậu ta khẽ mở miệng: "Chúng ta có thể đi được chưa?"
"Vâng..."
Lúc này, cậu ta cũng không dám lớn tiếng nói chuyện, chỉ cẩn thận dẫn ba người đi, dọc hành lang dài ngoài trời phía sau khu nhà phụ đến tòa nhà chính.
Trên đường, ban đầu cậu ta cố ý chiếu cố Đường Nhiễm mắt không thể thấy mà thả chậm bước chân, nhưng có lẽ đã bị Tất Vũ San phát hiện.
Sau một vài lần thúc giục, biểu tiểu thư Lạc gia giống như cô gái nhỏ dứt khoát lôi kéo người giúp việc đi bộ hệt như đi thi chạy.
Mắt thấy bóng dáng cô gái cầm cây gậy phía sau ngày càng xa, cậu ta có chút nóng nảy: "Vũ San tiểu thư, Đường Nhiễm tiểu thư cũng là khách, làm vậy không được––"
"Có cái gì không tốt!" Tất Vũ San một bên kéo cậu ta bước nhanh, một bên đắc ý mà hướng Đường Lạc Thiển cười, "Xảy ra chuyện tôi chịu trách nhiệm là được."
Người giúp việc: "Nhưng..."
"Nhưng nhị gì nữa, thế nào anh lại phân không rõ bên nào là người ngoài, bên nào là người nhà vậy?" Tất Vũ San dạy bảo nói: "Đại tiểu thư Đường gia bên cạnh tôi đây, về sau chính là chủ mẫu Lạc gia, con nhỏ kia sớm muộn gì cũng bị Đường gia ném văng ra ngoài, anh xem nó như khách thì có ích gì?"
Cậu ta không lay chuyển được vị này, chỉ đành ỡm ờ mà bị kéo đi.
Bóng dáng Đường Nhiễm rất nhanh biến mất trong tầm mắt của họ. Sau khi vào nhà chính, Tất Vũ San đắc ý cười với Đường Lạc Thiển, "Trang viên Lạc gia y như cái mê cung, tớ xem hôm nay đứa em gái tiện nghi này của cậu đừng nghĩ đến việc chúc thọ cho ông ngoại của tớ!"
"Nhưng chúng ta làm vậy có hơi quá không?" Đường Lạc Thiển vừa sảng khoái vừa bất an.
"Có gì quá lắm đâu? Đứa ăn mày đó quay về Đường gia chính là vì muốn đoạt cha cùng gia sản của cậu, nó xứng đáng phải chịu chút dạy bảo."
"..."
"Được rồi, đừng nghĩ về những người râu ria đó!" Tất Vũ San đẩy đẩy cô ta, "Anh tớ chắc giờ đang ở trên sân thượng lầu hai, hình như đây là lần đầu tiên cậu chính thức gặp anh ta đi?"
Nhắc đến Lạc Trạm, Đường Lạc Thiển mặt đỏ lên: "Ừm."
"Ngượng ngùng gì nha, anh ta sớm muộn cũng là vị hôn phu của cậu thôi." Tất Vũ San cười, "Không biết bao nhiêu người hâm mộ cậu đâu!"
Đường Lạc Thiển mắt thấy sắp đến sân thượng lầu hai, trước sân liền dừng lại, khẩn trương mở miệng: "Mọi người đều nói anh ấy ở chung không được tốt lắm."
"Anh họ của tớ xác thật tính cách quá mức lạnh lùng, đối với ai đều lạnh nhạt cả, lúc chọc anh ta tức giận còn đặc biệt đáng sợ. Tất Vũ San bĩu môi, "Nhưng không có biện pháp, ai kêu anh ta lớn lên mặt đã họa thủy, chỉ số thông minh còn yêu nghiệt–– 14 tuổi đã tiến vào trường đại học K, ban AI. Vừa là tiểu thiếu gia được sủng ái nhất của Lạc gia, không biết bao nhiêu người phủng anh ta từ nhỏ đến lớn đâu, sống trong hoàn cảnh như vậy, tính cách anh ta có thể ôn hoà cũng kỳ quái."
"Cũng đối..."
"Chẳng qua về sau cậu là vị hôn thê của anh ta, hai người có rất nhiều thời gian ở chung, sợ gì chứ! Đi thôi, chúng ta đi vào liền trông thấy."
Đường Lạc Thiển hít một hơi thật sâu, "Được."
Khi người giúp việc dẫn Đường Lạc Thiển cùng Tất Vũ San tiến vào, người bên cạnh Lạc Trạm có mắt sắc, trong giây đầu đã thấy.
"Ai, tới rồi!"
"Bên trái đó là Tất Vũ San, bên cạnh cô ấy chính là vị đại tiểu thư Đường gia đi? Quả nhiên lớn lên có tiềm chất mỹ nhân?"
"Xác thật không tồi, dáng người cũng tuyệt nữa, tiểu thiếu gia Lạc gia diễm phúc không cạn nha."
"Ai? Không phải nói cô con gái mù tư sinh của Đường gia cũng đến cùng à, sao không thấy người đến?"
"Đúng vậy, sao chỉ có hai người?"
"..."
Trước hết Lạc Trạm đã phát hiện ra vấn đề này.
Không thể xác minh liệu "Đường Nhiễm" này của Đường gia có phải là cô gái nhỏ mà mình muốn thấy hay không, ban đầu ý cười trên mặt anh lười nhác, từ khi các cô vừa tiến vào, liền lạnh nhạt xuống.
Mí mắt rũ xuống một cách nhàm chán, Lạc Trạm vô cảm đứng lên, đi ra ngoài.
Mấy người bên cạnh anh đều ngây người.
"Cô hôn thê kia có mặt mũi lớn ghê vậy, Lạc thiếu chuẩn bị tự mình qua nghênh đón?"
Lạc Trạm mới vừa đi ra khỏi vài bước, người giúp việc đã dẫn bọn Đường Lạc Thiển lại đây, lúng túng bước nhanh đến trước mặt anh, dừng lại.
"Tiểu thiếu gia..."
Lạc Trạm nâng mắt, "Có chuyện?"
"Vũ San tiểu thư nói phải cho cô gái mù Đường gia một bài học, đem người ném ở trên đường. Cô gái ngay cả đôi mắt cũng nhìn không thấy, tôi thực sự sợ xảy ra chuyện... Ai, tiểu thiếu gia?"
Cậu ta mờ mịt xoay người, nhìn bóng dáng Lạc Trạm chưa đợi mình nói xong, đã đột nhiên bước chân gấp gáp rời đi.
Đứng ở trước cửa sân thượng, Đường Lạc Thiển nghe thấy âm thanh, ngẩng đầu.
Nhìn thiếu niên dáng người cao ngất hướng mình đi tới, trên mặt nhịn không được đỏ ửng, trong lòng thầm đếm khoảng cách giữa mình và đối phương.
Ba bước, hai bước, một bước...
Đường Lạc Thiển lấy đủ dũng khí, ngẩng đầu đỏ mặt:
"Lạc––"
Chữ "Trạm" không thể ra khỏi miệng.
Bởi vì mặt Lạc Trạm lạnh như băng, mắt nhìn thẳng đi ngang qua bên cạnh cô ta.
*
Văn: Mình sẽ ráng up thêm một chương trong tuần này, điều kiện là mấy bạn đừng có xem chùa nữa đó.