Đừng Khóc Mà Anh Chịu Thua Rồi


Ngày Giáng Sinh đang đến gần, tuyết từ từ rơi xuống bao phủ mọi nơi đều màu trắng.Đới Lạc Nhĩ đang ngồi trong phòng làm bài tập, căn phòng yên ắng cùng với tiếng gió thổi vi vu ngoài cửa sổ nghe rất êm tai và dễ chịu.


Đột nhiên cánh cửa mở tung ra, Phương Viện xông vào nắm áo khoác của cô, ánh mắt tức giận nhìn Đới Lạc Nhĩ."Cô ra ngoài mà nhìn đi kìa, con mèo mà cô yêu quý làm bễ chậu hoa của tôi rồi, giờ cô phải đền bù".Đới Lạc Nhĩ cười như không cười nhìn Phương Viện, ánh mắt lạnh lùng mang theo vài sự nghiêm túc."Đồ của cô không phải cất rất kỹ sao? Mèo tôi nuôi tôi biết, Ú Ú không bao giờ quậy quá trừ khi không có sự cho phép của tôi".Đới Lạc Nhĩ nói.Phương Viện nhìn Đới Lạc Nhĩ càng thêm tức giận, nhưng thâm tâm lại muốn giở trò gì đó, liền dùng tay của Đới Lạc Nhĩ tát vào mặt cô ta một cái, rồi giả vờ ngã xuống khóc lóc thảm thiết."Hu hu, mẹ ơi ".Phương Viện vừa khóc vừa la còn nằm dưới đất ăn vạ."Chuyện gì, chuyện gì".Ngay lúc này Hạ Thúy thấy con gái mình đang nằm dưới đất kêu khóc thảm thiết liền hỏi Phương Viện, trên má có vết đỏ nhạt như dấu bàn tay, bà liền nhìn Đới Lạc Nhĩ liền đứng dậy tát vào mặt cô một bạt tay."Con đ* này dám tát con gái tao sao, mèo của mày phá nhà cửa tao chưa đủ hay sao, đúng là chủ nào tớ nấy".

Hạ Thúy nhìn cô với ánh mắt khinh thường, chế giễu.Cô không tức giận hay ấm ức mà đi lấy tiền từ tủ áo, nhìn về phía hai mẹ con họ, đụng vào vai của Phương Viện một cái thật mạnh liền đứng lại, ánh mắt lạnh lùng nói"Cmn, phiền phức thật chứ" liền rời đi.Nhà thuốc không xa cũng không gần chỉ đi vài bước là tới, cô vừa đi vừa mở điện thoại vào Wechat, liền nhắn tin với người bạn của cô.Lưu Liên : Sao thế, lại phải nhịn nhà bọn họ à".cô hỏi.Lạc Nhĩ:ừm, tớ chán nhà đó lắm rồi, lúc nãy Phương Viện còn xông vào phòng lúc tớ đang làm bài tập nói rằng Ú Ú của tớ phá chậu hoa của cô ta, mẹ cô ta thì bênh vực con gái tát tớ".Lưu Liên : Cái gì, cmn dám tát cậu sao, để tớ qua xử bọn họ đòi lại cái tát cho cậu.Cô chỉ nhắn lại 4 từ: "Được rồi, không sao" rồi tắt điện thoại, liền đi nhanh tới nhà thuốc mua thuốc xử lý vết đỏ trên mặt xong liền bước ra ngoài.Lúc này bên Trung tâm trò chơi điện tử.

có tiếng hò hét rất lớn, cô thắc mắc không biết chuyện gì liền đi tới xem thử thì thấy hai nam sinh đang ngồi trên trò đua xe, thi đua với nhau, tên kế bên không biết có phải do xui mà liên tiếp thua trận, tên bênh cạnh thắng liên tiếp nhưng khuôn mặt lại không cảm xúc cho lắm."Tôi chịu thua, nói đi cậu muốn gì".Tên thua trận kia nhìn tên bên cạnh với ánh mắt tức giận nói.


Đường Triết dựa lưng vào chiếc ghế đen phía sau, hai tay khoanh lại đặt trước bụng, tư thế có chút phóng túng, ngang ngạnh, đuôi mắt nhếch lên một cái, đảo qua nam sinh có vẻ không cam lòng bên cạnh, thờ ơ mở miệng, “Cậu thua ai cơ?”"Cmn, Đường Triết cậu đừng có quá đáng".Trước mặt bao nhiêu người, khuôn mặt đỏ lên, Hạ Vĩ ngay lập tức muốn đánh nhau một trận với Đường Triết , ít ra còn tốt hơn so với lúc này phải hạ mình xin lỗi.Chỉ là chưa kịp đứng dậy, đã bị hai tên nam sinh khác kéo vai bắt ngồi xuống ghế, lực đè nặng giống như đang đè phạm nhân, giọng nói cà lơ phất phơ, “Thực hiện cho tốt vào, Triết ca vẫn đang đợi đấy.”Trang bị trong trung tâm không thể so sánh với bên ngoài, không khí trong lành, yên tĩnh, ngay cả khu trò chơi cũng thiết kế riêng một quầy bar đặc biệt để nghỉ ngơi, giải trí, cũng có khu hút thuốc riêng biệt.Đoạn đường chỉ có vài bước, nhưng Đường Triết đi rất chậm, tay đút túi quần, từ trên xuống dưới đều viết bốn chữ ‘chơi bời lêu lổng’, nhưng nó lại trở thành một luồng gió lạ trong khu trò chơi điện tử, hấp dẫn không ít ánh mắt của mọi người nhất là đám con gái.Anh bước tới ghế sô pha đang có rất nhiều người tụ tập phía trong góc, bỗng có một nam sinh cười hì hì tiếp cận, "tên nhóc Hạ Vĩ lại thua Triết ca, tốc độ của anh có phải lại nhanh hơn nhiều rồi.”Ngay lúc này có một nữ sinh đang đi tới, Lạc Nhĩ thay chán tính đi vào bên trong chơi vài trò liền thấy cảnh tượng tên nam sinh lúc nãy bị một bạn nữ tỏ tình, nhưng.....Hình như mặt của tên nam sinh kia không ổn thì phải? Nói đúng hơn là không cảm xúc nhìn về phía nữ sinh kia nói vài từ, tiếc là khoảng cách rất xa cô không nghe được anh nói gì.Đứng trước trò bắn súng, cô định cầm lên thì một tên bên cạnh tên lúc nãy bị tỏ tình liền bước tới đứng trước mặt cô hỏi" Em gái, có cần anh giúp không"."Không cần".

Cô dứt khoát từ chối liền cầm súng bắn vào mấy con gấu đành trước khiến cho tên bên cạnh há hốc mồm, vỗ tay khen ngợi."Cmn, không ngờ em gái lại chơi giỏi thật".anh nói xong liền lưỡng lự nói tiếp "không biết em có muốn qua bên kia chơi với bọn anh không, đừng lo thật ra bên đó không có ai là người xấu cả".Cô nhìn anh một hồi, tay liền thu gom nhưng chỉ lấy hai con gấu, ánh mắt không cảm xúc nói"Không hứng thú, có việc".


Liền nhanh chóng rời đi để lại Phương Hứa Trì đang đứng một chỗ, anh liền chạy thật nhanh tới sô pha ngồi xuống."Triết ca, cậu biết gì không tớ vừa gặp một nữ sinh rất xinh đẹp còn rất lạnh lùng nữa, em ấy nói không hứng thú với chúng ta".Đường Triết:"nói với tớ làm gì, không hứng thú với con gái"..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận