Đừng Khóc Nữa, Làm Vợ Của Anh Đi

Trong tình yêu, không có gì có thể so với việc yêu thương của mình được đối phương đáp lại, Diệp Chân nghe được hắn nói về nhà, trong lòng chua ngọt lẫn lộn, so với mùi vị của kẹo hồ lô càng làm cho người ta muốn ngừng mà không được, giọt nước mắt to như hạt đậu không ngừng lăn xuống hai má, đôi môi ấm áp của Hạ Kiêu không ngừng lưu luyến tại mấy giọt nước mắt, ôn nhu đến nỗi làm cho cậu một giây cũng không chờ được mà xoay người hôn lên.

Tư thế vội vàng đòi hôn làm cho Hạ Kiêu sợ tới mức sửng sốt, lập tức cúi đầu phối hợp nụ hôn của cậu.

Cánh môi mềm mại còn lưu lại vị ngọt của kẹo, giọng mũi dày đặc của Diệp Chân lẩm bẩm một câu: "Cảm ơn anh, cũng thích em..." Lầm bầm lầu bầu, cũng không biết là Hạ Kiêu có nghe rõ hay không, chỉ cảm thấy nụ hôn triền miên hơi ngừng lại một giây, sau đó lại càng thêm nhiệt liệt. Hạ Kiêu ôm eo cậu, tay xoa nhẹ trên cái mông mềm mại, Diệp Chân duỗi tay ôm cổ hắn, ra sức đưa đầu lưỡi vào trong miệng hắn, giống như một con sơn dương bị hiến tế.

Một bàn tay còn đang cầm kẹo hồ lô, cậu cầm mỏi nhưng lại không chịu ném, Hạ Kiêu liền ôm lấy cậu, giống như ôm đứa nhỏ mà nâng mông cậu đi đến phòng bếp, tìm một cái bát đặt kẹo hồ lô vào.

Hạ Kiêu: "Được rồi chứ?"


"Dạ..." Diệp Chân duỗi đầu lưỡi đỏ tươi liếm liếm môi, ôm đầu của hắn lại hôn lên.

Hạ Kiêu uống có hơi nhiều rượu, tình dục rất nhanh đã giống như đám lửa từ dưới thân bốc cháy lên, Diệp Chân lại chủ động thả lỏng thân thể mặc hắn ôm, để hắn sờ, tư thế mặc hắn dày vò thật sự như đang khiêu chiến sự nhẫn nại của hắn, trời mới biết hắn muốn ngay lập tức đè cậu xuống thao vào.

Nhưng một chút lý trí còn tồn tại làm cho hắn ôm cậu lên giường, hắn là da dày thịt béo, nhưng vợ nhỏ của hắn lại ốm yếu gầy gò, nền gạch trong phòng bếp rất lạnh, nếu cậu bị đông lạnh thì hắn sẽ đau lòng.

Mông được đặt trên nệm, hai cái đùi của Diệp Chân vẫn như cũ quấn lấy thắt lưng hắn, tự mình đá giày ra, cởi quần và áo khoác, sau đó kéo tay Hạ Kiêu đặt trên eo của mình, đôi mắt to ngập nước nâng lên, nhỏ giọng nói: "Em muốn."


Hơi thở Hạ Kiêu càng thêm hỗn loạn, có chút gấp gáp, bàn tay từ vạt áo thò vào bên trong vuốt ve, cái eo mềm dẻo, làn da bóng loáng trắng nõn, làm cho người ta mê luyến, hắn có chút thô lỗ kéo áo cậu cao lên, từ rốn mút hôn lên đến đầu v* phấn nộn, người dưới thân nhất thời kẹp chặt chân lên tiếng: "Ca ca..."

Cái eo gầy gò mềm mại không ngừng vặn vẹo cọ xát trên tấm chắn, ngây thơ lại quyến rũ.

Hạ Kiêu cởi áo lông cậu ra, bên trong còn một cái áo sơ mi trắng đã bị xoa nắn đến nhăn nheo, góc áo che đậy đầu v* hồng hào, cúc áo còn rất chỉnh tề khó cởi, Diệp Chân còn chưa kịp tự mình cởi ra, cái áo mới đáng thương này đã bị Hạ Kiêu xé tan tành.

Vẻ mặt Diệp Chân tiếc nuối đánh cánh tay hắn: "Áo mới..."

"Ngoan, sẽ mua cho em cái khác." Hạ Kiêu một bên hôn cậu, một bên nhấc chăn phủ lên cơ thể tràn trụi của cậu, hai người rúc đầu vào trong chăn hôn môi, chẳng được bao lâu đã thấy hai cái quần lót bị ném ra ngoài.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận