Thứ Tư.
Kết thúc nửa tuần mưa dầm, bầu trời trong xanh, không khí trong lành, dễ chịu. Nắng vàng óng như mật rơi vãi trên không trung, rải xuống nhân gian hàng ngàn, hàng vạn mảnh vụn trùng điệp, lấp lánh, rực rỡ như vàng lá.
Tiếng ve kêu râm ran báo hiệu sự trở lại của màu hè oi ả. Ánh nắng chiếu lên những khung cửa sổ đều tăm tắp của tòa chung cư tạo nên một hiệu ứng khá thích mắt.
“Tiểu Nhiễm.” Dương Ích Lan đẩy cửa phòng ra, giọng điệu gấp gáp, dặn dò: “Bà đã cất chiếc váy màu đỏ tường vi vào rương hành lý cho con rồi đó! Hôm đến nhà họ Đường sinh nhật nhớ mặc bộ đó nhé, còn trang điểm thì không cần cũng được, cái đó thì quá khó với con.”
Dương Ích Lan nói xong, mới ngước lên, phát hiện cô gái nhỏ ngồi ở góc giường lớn vẫn đang cúi đầu, bắp chân trắng nõn thả xuống bên giường, khuôn mặt thanh thuần, xinh đẹp bị làn tóc đen dài che khuất.
Hình như Đường Nhiễm đang ngẩn người.
Dương Ích Lan lại gần, nhỏ nhẹ nói: “Tiểu Nhiễm?”
“... Dạ?”
Đường Nhiễm bừng tỉnh, ngạc nhiên ngẩng đầu, quay về hướng có âm thanh vọng đến, mỉm cười: “Bà?”
Dương Ích Lan: “Con còn ngồi đó làm gì?”
Đường Nhiễm mờ mịt nói: “Con lại vừa thất thần ạ?”
Dương Ích Lan cười nói: “Đương nhiên rồi. Bà nói chuyện với con mà chẳng thấy con trả lời, có chuyện gì vui vẻ ư? Chuyện gì mà có thể khiến Tiểu Nhiễm nhà chúng ta suy nghĩ đến xuất thần thế này?”
“Cũng chẳng có gì, chỉ là đang suy nghĩ chút thôi ạ…” Khóe mắt Đường Nhiễm hơi cong lên: “Về một món quà.”
Dương Ích Lan thoáng sửng sốt: “Món quà? Ha, chính là món quà Lạc lão tiên sinh tặng con mừng sinh nhật 16 tuổi ư? Còn nói sẽ nâng cấp, cải tiến một chút rồi cho người mang đến?”
“Dạ.”
Dương Ích Lan tính toán trong đầu một lát, lập tức cau mày: “Cách sinh nhật con còn hai ngày nữa thôi, mà ngày mai con về nhà họ Đường rồi, hay là tay Lạc Tu kia đã quên khuấy mất chuyện này?”
Đường Nhiễm do dự một chút, cười lắc đầu: “Không đâu, có thể là…”
Cô còn chưa dứt lời, điện thoại để ở đầu giường đột nhiên rung lên.
“Báo cáo. Có cuộc gọi đến.” Một giọng nói lạnh nhạt, lười nhác, cao ngạo vang lên phá vỡ cuộc hội thoại của hai bà cháu.
“Ôi giời ơi. Giật cả mình!” Dương Ích Lan bị giọng nói bất ngờ kia dọa sợ lùi lại hai bước, đến khi hoàn hồn mới bất đắc dĩ nhìn về phía Đường Nhiễm: “Tiểu Nhiễm cái trợ thủ AI này thực sự là…”
Đường Nhiễm cúi xuống, không nhịn được nhoẻn miệng cười: “Bà đúng là càng ngày càng nhát gan.”
“Không phải bà gan nhỏ…” Dương Ích Lan cũng cảm thấy buồn cười vì phản ứng này của mình, “Thôi không nói chuyện này nữa. Ai gọi đến vậy? Người nhà họ Đường à?”
“Con không biết.”
Đường Nhiễm quay lại phía điện thoại, nói: “Lạc Lạc, điện thoại của ai vây?”
“Danh bạ lưu tên: Lạc”
Đường Nhiễm khẽ giật mình, đưa tay với điện thoại, lặng lẽ hít một hơi sau đó mới mở miệng: “Kết nối.”
Điện thoại kêu “Tút” một tiếng.
Đường Nhiễm áp di động lên tai, đầu dây bên kia không có động tĩnh gì khiến cô cũng im lặng theo.
Thời gian im lặng kéo dài, một lúc sau chất giọng lười biếng, cao ngạo quen thuộc mới từ tốn cất lên: “Tôi gọi nhầm số?”
Đường Nhiễm nghe thấy tiếng nói quen thuộc này mới hoàn hồn, thoáng ngượng ngùng, nhỏ nhẹ nói: “Em chờ anh nói trước!”
“Biết tôi là ai?”
Cô do dự một lát mới nhỏ giọng đáp: “Anh là Lạc Tu.”
Lạc Trạm trầm mặt, đột nhiên anh cảm thấy có chút hối hận, thà cứ để cô bé này gọi mình là “Lạc Lạc” như trước còn dễ nghe hơn cái xưng hô dở khóc dở cười hiện tại.
Lạc Trạm đè cảm giác khó chịu xuống, Lạc Trạm tựa người vào cửa xe, “Tôi đang ở dưới nhà, em chuẩn bị xuống đi.”
“Anh tới rồi?” Đường Nhiễm ngạc nhiên hỏi lại, giọng điệu an tĩnh khó có khi vội vàng, gấp gáp như thế: “Em xuống ngay đây.”
“Không cần vội.” Lạc Trạm ngăn cô, “Nếu em vấp ngã ra đó, cuối cùng người vất vả vẫn là tôi.”
“Dạ.”
Cuộc gọi kết thúc.
Lạc Trạm tựa người vào cửa xe, nhìn vào màn hình di động qua cặp kính râm. Sau đó anh nghiêng người ném điện thoại vào trong xe.
Thu lại tầm mắt, Lạc Trạm ghét bỏ nhìn chiếc xe thể thao màu đỏ thời thượng mình đi hôm nay. Đó là một chiếc xe đỏ tươi sặc sỡ, dưới ánh mặt trời lại càng chói mắt. Lại thêm một chàng trai cao lớn, mặt mày như tranh vẽ, khí chất cao quý, lạnh nhạt đứng bên cạnh, khiến cho người đi đường đều phải ngoái lại nhìn.
Lạc Trạm cảm thấy cực kỳ không thoải mái nhưng mà đây là chiếc xe mui trần duy nhất trong gara, anh thậm chí còn chẳng nhớ người bà con xa tặng là ai.
Bởi vì màu sắc quá lòe loẹt nên chiếc xe này vẫn luôn bị anh vứt trong góc gara chẳng thèm động đến, không ngờ cũng có một ngày chiếc xe này có thể nhìn thấy ánh sáng mặt trời.
Dương Ích Lan không yên lòng, đi theo Đường Nhiễm xuống lầu. Đi ra đến cửa khu nhà, thứ đầu tiên đập vào mắt bà là chiếc xe thể thao mui trần thời thượng và một chàng trai trẻ tuổi vô cùng tuấn tú lười nhác tựa vào thân xe.
Có lẽ vì chiếc kính râm to bản màu trà nên làn da trắng của cậu ta càng thêm nổi bật, khí chất lạnh lùng, cao ngạo, cho biết cậu trai trẻ này chẳng phải kẻ dễ gần.
Từ cần cổ thon dài, chạy dọc xuống xương quai xanh hờ hững là những đường nét thanh tú, đẹp đẽ như ngọc. Chiếc sơ mi sáng màu mở hai cúc trên khiến khuôn ngực rộng ẩn hiện theo sự lay động của cổ áo.
Đôi chân dài miên man bắt chéo nhau, cả người biếng nhác tựa lưng vào thành xe. Giữa vẻ phong lưu, thêm chút bất cần, giữa cái lạnh lùng, ẩn chứa nét đào hoa. Quả là một chàng trai khiến người khác không thể rời mắt.
Dương Ích Lan dừng bước chân, không tin tưởng hỏi lại Đường Nhiễm: “Tiểu Nhiễm, người đến đón con là một cậu thanh niên trẻ tuổi tên Lạc Tu?”
“Dạ vâng.” Đường Nhiễm gật đầu.
Dương Ích Lan chỉ có thể đè sự nghi ngờ trong lòng xuống. Đừng nói đến việc bà chưa từng gặp hai vị công tử nhà họ Lạc, dù có gặp rồi thì với cặp kính râm to che gần hết khuôn mặt kia, muốn phân biệt hai anh em họ cũng khó.
Lúc hai người đến gần, Lạc Trạm đang bực bội vì một cô gái đến gần dây dưa không dứt xin add wechat của anh. Lạc Trạm cực kỳ ghét người khác làm phiền mình, giọng điệu ghét bỏ ra mặt: “Không có điện thoại, không có Wechat.”
Cô gái kia vẫn rất kiên trì, yêu kiều mỉm cười: “Đừng mà anh chàng đẹp trai, không có điện thoại vậy thường ngày anh liên lạc với người khác thế nào?”
Lạc Trạm lạnh nhạt đáp: “Dùng bồ câu đưa thư.”
“...”
Đường Nhiễm nghe được câu nói này, không nhịn được bật cười.
Lạc Trạm nâng mí mắt, thấy Đường Nhiễm, vội vã đứng thẳng dậy. Sự không kiên nhẫn và lạnh nhạt ban nãy hoàn toàn tan biến, anh cứ như không thấy cô gái đang cố kỳ kèo xin làm quen trước mặt mình, lập tức đi về phía Đường Nhiễm, quy củ gật đầu với Dương Ích Lan một cái, sau đó nhanh chóng nhìn Đường Nhiễm một lượt từ đầu đến chân.
Hôm nay cô bé này mặc một chiếc váy màu xanh nhạt giản dị, điểm nhấn duy nhất là thắt lưng đồng màu ôm lấy vòng eo tinh tế, nhỏ nhắn, trong tay cầm chiếc gậy dò đường quen thuộc, an tĩnh đứng một chỗ.
“Lên xe đi.” Lạc Trạm đỡ lấy gậy dò đường của cô, để cô bám vào cánh tay mình, giúp cô lên xe.
Hai người đi ngang qua cô gái kia, Lạc Trạm vẫn dửng dưng như cũ như thể cô ta là không khí.
Cô gái kia bị thái độ hờ hững, khinh người của anh chọc giận, nắm chặt túi xách cười lạnh nói: “Hừ! Sĩ diện như thế. Cả wechat cũng không cho còn tưởng mắt nhìn cao lắm. Ai dè lại yêu một con nhỏ mù lòa!”
“...”
Lạc Trạm đột nhiên dừng động tác, cả người cứng lại, mấy giây sau anh mặt không đổi, bình thản quay đầu nói: “Cô lặp lại lần nữa?”
Cô gái kia thoáng sợ hãi, nhưng máu nóng xông thẳng lên não, không cam lòng, cắn răng nói: “Không phải những điều tôi nói đều là sự thật sao? Cô ta cầm gậy chỉ đường chẳng lẽ không phải là một con bé mù…”
Sắc mặt Lạc Trạm trầm xuống, đáy mắt như có muôn vàn vụn băng.
“Vụt” một tiếng, cây gậy chỉ đường trong tay xé gió, vung thẳng về phía khuôn mặt được trang điểm tinh xảo, kỹ càng của cô ta.
Khi chỉ còn cách hơn một tấc thì dừng lại.
Đường Nhiễm không biết chuyện gì xảy ra, cô gái lạ mặt và Dương Ích Lan thì sợ đến xanh mặt.
“A…”
Mấy giây sau, một tiếng hét cuồng loạn vang lên.
Cả khuôn mặt cô gái kia trắng bệch, hét lên sợ hãi, hoảng loạn lùi lại. Miệng vẫn không cam lòng luyên thuyên những lời chửi mắng khó nghe, nhưng người thì vội vàng nửa bò nửa chạy mất dạng.
Mãi cho đến khi tiếng giày cao gót biến mất, Đường Nhiễm mới trấn định lên tiếng: “Lạc Tu, sao thế?”
Lạc Trạm đè xuống ánh mắt lăng lệ, thấp giọng nói: “Không có gì.” Giọng nói tuy vẫn biếng nhác, nhưng chẳng còn sự băng lãnh, dọa người lúc nãy.
“Cô gái vừa rồi cực kỳ hối hận đã xúc phạm em, vừa rồi nhờ tôi chuyển lời xin lỗi đến em.”
Đường Nhiễm nhớ đến sự việc một tên du côn dập đầu tạ lỗi trên xe bus, yên lặng mấy giây, cuối cùng chỉ khẽ gật đầu nói: “Không sao.”
Lần này đến lượt Lạc Trạm im lặng.
Một lát sau, anh bật cười: “Có phải tôi nói gì em cũng tin không.”
Đường Nhiễm nghĩ nghĩ, gật đầu đáp: “Vâng.”
Lạc Trạm nheo mắt: “Vì sao?”
“Bởi vì, anh là ‘Lạc Lạc’.”
Lạc Trạm cười đến rung người.
Trong một thoáng này, anh phảng phất như nhìn thấy trên người cô gái mù này, cặp mắt mình đã nhớ thương bao tháng năm….
Cô gái có đôi mắt đẹp.