Trong tiếng ồn ào của máy hút bụi, nụ cười trên môi quản gia Lâm cứng lại, chậm rãi méo mó, cả người run rẩy.
“Tiểu… tiểu thiếu gia?”
Lạc Trạm chống mắt lười biếng liếc nhìn quản gia Lâm, không mặn không nhạt cầm túi cơm hộp trong tay ông.
Sau đó Lạc tiểu thiếu gia lạnh lùng, hờ hững bật cười: “Là tôi. Không phải quỷ nhập, cũng không phải bị hồn ma nào chiếm xác, chú làm cái biểu cảm gì mà như thấy yêu quái vậy?”
Quản gia Lâm không phải cậu thanh niên chưa trải đời, cho nên hình ảnh kia chỉ thành công khiến ông ngơ ngác, kinh hãi vài giây sau đó lập tức lấy lại phong thái của một quản gia chuyên nghiệp, nhẹ nhàng mỉm cười, quy củ khom người, nghiêm túc đáp: “Tiểu thiếu gia nói gì vậy, tôi gặp yêu quái cũng chưa chắc đã kinh ngạc như thế.”
Lạc Trạm: …
“Chú đợi ở đây.”
Vất vả lừa được Đường Nhiễm về phòng, Lạc Trạm không có nhiều thời gian để dây dưa, anh xoay người đem hộp cơm vào phòng bếp, loay hoay sắp đồ ăn vào đĩa, sau đó cất đống nguyên liệu còn lại vào trong tủ lạnh.
Trước khi rời phòng bếp, Lạc Trạm không quên bật máy hút mùi chế độ mạnh nhất.
Chưa đầy một lát sau, Lạc Trạm mang theo hộp cơm đi ra, đưa cho quản gia Lâm.
Anh nheo mắt, ngang ngược uy hiếp: “Chuyện hôm nay không được để cho ai biết, kể cả ông nội.”
Quản gia Lâm sững sờ, thành thật trả lời: “Trước khi đi tôi có gặp đại thiếu gia, cho nên cậu ấy đã biết mục đích tôi đến rồi.”
Lạc Trạm miễn cưỡng giương mắt: “Tôi nói là chuyện cái tạp dề này.”
“...” Quản gia Lâm lại liếc mắt nhìn chiếc tạp dề màu hồng hình Hello Kitty và khuôn mặt lạnh lùng, bất đắc dĩ của tiểu thiếu gia nhà ông, gian nan nhịn cười, gật đầu, nói: “Tôi đã rõ, thưa thiếu gia.”
Ánh mắt chế giễu rõ ràng như thế, có muốn giấu cũng làm sao giấu được Lạc Trạm, anh đen mặt bắt đầu suy nghĩ nghiêm túc về việc có nên giết người diệt khẩu.
Quản gia Lâm nhạy bén phát hiện ra sát khí trên người cậu chủ, vội vàng nghiêm mặt: “Đại thiếu gia nhờ tôi chuyển lời đến cậu.”
Lạc Trạm nhíu mày: “Lời gì?”
Quản gia Lâm mấp máy môi, nói lại toàn bộ lời đại thiếu gia gửi gắm không sai một chữ: “Chuyện lần trước vẫn chưa nói xong, nếu cậu còn có hứng thú, thì hôm nay về đến tìm anh.”
“...”
Quản gia Lâm quá chuyên nghiệp cho nên cả điệu bộ ôn hòa, dịu dàng và nụ cười nhạt nhã nhặn kia đều cố gắng diễn tả đạt đến bảy, tám phần… Khiến Lạc Trạm ghét chết đi được.
Anh chưa kịp lên tiếng, thì cửa phòng phía sau mở ra, chất giọng thiếu nữ trong trẻo vọng đến: “Lạc Trạm, có ai đến à?”
“...”
Quản gia Lâm khẽ giật mình.
Ông cảm thấy giọng nói này vô cùng quen tai, nhưng nghĩ một lát vẫn không nghĩ ra đã nghe thấy ở đâu.
Ông ngạc nhiên nhìn về phía Lạc Trạm.
Lạc tiểu thiếu gia nhà ông nổi tiếng soi mói, khó chiều, ánh mắt lại càng cao đến biến thái, chỉ thích duy nhất những cô gái có đôi mắt đẹp, mà đôi mắt được coi là đẹp trong thang tiêu chuẩn của cậu lại càng khắt khe. Không ít kẻ bên ngoài đàm tiếu sau lưng nói anh có sở thích biến thái, điên rồ.
Lần này thiếu gia đột nhiên hành động khác thường, thì ra là bởi vì đã thông suốt?
Lạc Trạm không cho quản gia Lâm có cơ hội thăm dò người trong phòng, anh nheo mắt, lạnh lùng nhìn ông, rồi nhanh chóng xoay người bước vào, thuận tay đóng cửa lại: “Chỉ là người tiếp thị bảo hiểm thôi.”
“...À.”
Đó là đoạn hội thoại cuối cùng quản gia Lâm nghe thấy trước khi cánh cửa đóng sầm lại trước mặt.
Biết đây là ý muốn đuổi khách của thiếu gia, quản gia Lâm chỉ biết thở dài, giả bộ như không nhìn, không nghe, không biết gì, quay người trở lại thang máy.
Từ lớn đến bé Lạc tiểu thiếu gia ngậm thìa vàng mà lớn lên, chưa từng phải động tay động chân, cũng không biết chút gì về chuyện nội trợ, nhưng đầu óc vốn thông minh, xuất chúng, trí nhớ càng hiếm người sánh được.
Anh chỉ nhìn 1 lượt là thuộc lòng thực đơn có trong hộp cơm quản gia Lâm đem đến.
Cho nên lúc ăn cơm trưa, Lạc Trạm cực kỳ tự nhiên, trôi chảy giới thiệu từng món ăn cho Đường Nhiễm, cách nấu, nguyên liệu đi kèm. Cô gái nhỏ chăm chú lắng nghe, ăn đến ngon lành.
Nhìn cô bé ăn hăng hái, vui vẻ cười đến độ hai má trắng nhợt ửng hồng, tươi tắn, Lạc Trạm đột nhiên suy nghĩ đến việc có nên thêm công năng nấu nướng cho người máy phục vụ, hỗ trợ việc nhà hay không?
Vì nhu cầu này, nhóm INT có thể thuận tiện học một khóa về nấu nướng…
Lạc thiếu gia lâm vào trầm tư.
Bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm. (1)
Đã ăn cơm trưa Lạc Trạm “nấu”, sao Đường Nhiễm có thể mở miệng đuổi anh về. Lúc Lạc Trạm rủ cô cùng nghe một vở kịch truyền thanh, mặc dù khi ấy hai mắt Đường Nhiễm đã díu lại, nhưng vẫn cố lấy lại tỉnh táo, gật đầu đồng ý.
Mới đầu, Đường Nhiễm còn gắng gượng nghe được hết phần mở đầu. Chờ đến khi vở kịch phát được một nửa, Lạc Trạm lơ đãng quét mắt, không biết cô gái nhỏ đã ngủ thiếp đi từ lúc nào. Đường Nhiễm ôm gối, vì thân hình quá nhỏ nhắn nên dường như cả người chìm vào chiếc sofa lớn, tóc dài che hơn nửa mặt, mi mắt cong lên hệt như đôi bướm nhỏ đang đậu trên một đóa hoa quỳnh xinh đẹp.
Lạc Trạm giật mình, khom người với điện thoại trên bàn, tắt kịch đi. Sau đó anh đến phòng ngủ của cô, ôm chiếc chăn lông mỏng mềm mại trên ghế đến sofa, cúi người, nhẹ nhàng đắp lên người Đường Nhiệm.
Không biết trong mơ cô gái nhìn thấy gì, chỉ thấy Đường Nhiễm khe co người, vùi mình trong chăn, nhẹ nhàng nói: “Lạc Lạc… Hình như con đường này không phải đi như vậy…”
Cô vừa ngủ vừa làu bàu.
Cánh tay Lạc Trạm dừng lại giữa không trung. Qua một lúc, anh mới chậm rãi vươn tay đến cách đỉnh đầu cô hơn tấc.
Cô gái vô tâm này, đến trong mơ cũng chỉ nhớ đến Lạc Lạc. Nhưng cuối cùng Lạc Trạm vẫn không nhẫn tâm đánh thức Đường Nhiễm. Anh thu tay lại, đè nén cảm xúc nóng nảy của mình, khẽ nói: “... Ngủ ngon.”
Lạc Trạm nghe thấy giọng nói trầm thấp của chính mình. Gần 20 năm cuộc đời, lần đầu tiên anh ôn nhu, dịu dàng nói với một người như thế.
Đường Nhiễm đã lâu không ngủ một giấc sâu không mộng mị như thế, ngủ một mạch đến tận khi tự tỉnh dậy.
Đến lúc tỉnh giấc, cô có chút mơ màng không biết hiện tại là ngày hay đêm. Đường Nhiễm ngồi ôm chăn bông mơ mơ hồ hồ suy nghĩ một lúc, mới từ từ tỉnh táo trở lại.
Đường Nhiễm chậm rãi ngồi dậy, trong bóng tối miên man cẩn thận gọi: “Lạc Lạc.”
“... Tôi đây.”
Yên lặng một lúc, một giọng nói lười biếng, lạnh nhạt, cao ngạo từ điện thoại vang lên.
Đường Nhiễm đột nhiên ngẩn người.
Giờ khắc này không hiểu tại sao một cảm giác chua xót không tên dâng lên mãnh liệt. Ngủ một giấc dài sau đó thức dậy khiến Đường Nhiễm có cảm giác cô đã chạy trốn thật lâu trong bóng tối dày đặc và cô đơn bủa vây, nhưng chạy mãi, chạy mãi cuối cùng vẫn bị chúng nuốt lấy, vẫn đơn độc một mình.
Cũng tại khoảnh khắc này, cô phát hiện ra “Lạc Lạc” mình chân chính mong đợi không phải chỉ là AI “Lạc Lạc” - cài đặt trong điện thoại.
Nhưng “Lạc Lạc” thuộc về cô, “Lạc Lạc” luôn bên cô cuối cùng vẫn là “Lạc Lạc” mà thôi.
Cô cũng có lòng tham, rất nhiều là khác. Thà mãi mãi không có, nếu đã có được sẽ càng mong muốn nhiều hơn.
Cô gái nhỏ ôm chặt chăn lông, chưa bao giờ cảm thấy khổ sở, cô đơn như thế, những cảm xúc khó chịu như một cây dây leo đầy gai góc lạnh lùng cứa vào trái tim cô.
Trong thời khắc trống rỗng, lạnh lẽo ấy, có tiếng đẩy cửa phòng ngủ. Một lúc sau vang lên tiếng chân của Dương Ích Lan.
“Tiểu Nhiễm, con vừa gọi bà sao? Lạc Tu thấy bà, nên xin phép về trước rồi. Hai người các con hôm nay tốt chứ?”
“Bà…”
Rõ ràng lúc mở miệng vẫn bình thường nhưng âm cuối cùng không hiểu sao có đôi chút nức nở. Đường Nhiễm ngồi trong bóng tối, nghe giọng nói xen lẫn nghẹn ngào của mình.
Dương Ích Lan vừa bước vào phòng khách bị nét mặt dọa sợ.
Bà vội vàng chạy đến bên sofa, ôm lấy thân thể nhỏ bé của cô, vỗ về, an ủi: “Sao thế Tiểu Nhiễm? Nói cho bà biết đã xảy ra chuyện gì nào?”
“... Con không sao.”
Đường Nhiễm nhẹ nhàng hít vào một hơi, ngăn chặn hơi thở đang nghẹn lại.
Cô khẽ ngẩng đầu, nhoẻn miệng cười: “Con không sao, chỉ là mơ thấy ác mộng nên hơi sợ hãi chút.”
Dương Ích Lan nhẹ nhàng thở ra một hơi: “Thì ra là mơ thấy ác mộng? Dọa bà sợ hết hồn, cứ tưởng con bị làm sao!”
Đường Nhiễm nhanh chóng đổi chủ đề: “Bà, bà vừa làm gì thế?”
“Thu dọn đồ đạc cho con.” Dương Ích Lan nói: “Không phải ngày mai họ sẽ đón con về nhà họ Đường hay sao? Bà phải kiểm tra lần cuối xem có thiếu đồ gì không? Đặc biệt là đồ dùng thiết yếu của con.”
“...Dạ.”
“Nhưng mà Tiểu Nhiễm nhà chúng ta vừa mơ thấy ác mộng gì, sao nhìn như sắp khóc vậy?”
Đường Nhiễm im lặng.
Một, hai giây sau, cô cúi đầu che đi khóe mắt hơi nóng lên, cười nói: “Lúc tỉnh lại con cũng không còn nhớ nữa, chỉ biết rất đáng sợ.”
“Đúng là… Con đó, tự mình dọa mình.”
“...”
Đường Nhiễm nhoẻn miệng cười.
Bàn tay ở dưới chăn chậm rãi nắm chặt lại.
Chỉ cô hiểu rõ, cảm giác tỉnh dậy từ một giấc mộng đẹp, đối mặt với hiện thực nghiệt ngã, tăm tối. Thời khắc đó chính là cơn ác mộng đáng sợ nhất.
Lạc Trạm trở về nhà họ Lạc, còn chưa kịp gặp Lạc Tu bàn bạc đã bị ông nội gọi đến phòng sách.
Vào phòng sách, anh vừa ngồi xuống sofa, ông cụ Lạc ngồi trên ghế chủ vị đã gấp gáp hỏi: “Ông nghe nói hôm nay Tiểu Nhiễm đến phòng thí nghiệm xem người máy kia, thế có vấn đề gì không?”
Lạc Trạm lười biếng nhấc mí mắt, nhàn nhạt đáp: “Không có vấn đề gì.”
Không có gì mới là lạ.
Ông cụ Lạc gật đầu: “Vậy thì tốt. Ngày kia là sinh nhật Đường Nhiễm, con đến nhà họ Đường thăm chú Đường và bà cụ đi. Tiện thể đem theo con robot..."
“Ai thích thì tự đi.” Lạc Trạm cau mày, chen ngang lời của Ông cụ Lạc: “Con có việc. Không đi được.”
Ông cụ Lạc bị giọng điệu khó ở này của thằng cháu đích tôn làm tức chết, nóng nảy nói: “Anh thì có chuyện gì?”
Lạc Trạm lạnh nhạt đáp: “Ăn chơi đàn đúm.”
Ông cụ Lạc gõ mạnh gậy chống xuống nền nhà, tức giận nói: “Chỉ biết nói hươu nói vượn, chẳng có lúc nào đứng đắn.”
“... Muốn tin hay không tùy ông.”
Lạc Trạm lười cùng cái cô hôn thê Đường gì đó dây dưa, vì vậy không hứng thú đứng lên, đi ra ngoài: “Không có chuyện gì khác đúng không? Vậy con đi đây. Ông nhàn rỗi không có chuyện gì làm thì tìm vị cháu trai lớn đứng đắn kia mà tâm sự, tốt nhất có thể thần không hay quỷ không biết kín đáo, uyển chuyển đưa cái cô Thiển gì đó đưa cho anh ta được thì càng tốt.”
Ông cụ Lạc quả thực hết cách với thằng cháu trai cứng đầu này, chỉ biết tức giận hét lên: “Vậy trả người máy lại cho tôi, tôi tự sai người khác đem tặng, không phiền đến anh.”
Lạc Trạm dừng bước chân, xoay người lại: “Đưa đi đâu?”
Ông cụ Lạc tức giận trả lời: “Còn có thể là đâu, đương nhiên là nhà họ Đường.”
“Hiện tại Đường Nhiễm còn chưa được vào nhà chính của nhà họ Đường.”
“Ngày mai con bé bắt đầu chuyển…” Ông cụ Lạc nói được lưng chừng thì dừng lại, nghi hoặc ngước nhìn thằng cháu trai khó bảo nhà mình: “Làm sao anh biết hiện tại Đường Nhiễm không ở nhà họ Đường?”
Lạc Trạm nói dối không chớp mắt, thản nhiên đáp: “Anh trai con nói.”
Lạc lão tiên sinh cũng không nghi ngờ, phẩy phẩy tay: “Biết là được rồi. Bắt đầu từ mai con bé coi như chính thức chuyển về nhà họ Đường.”
“Về khu nhà phụ thôi.”
“Anh nói cái gì?” Lão tiên sinh không nghe rõ hỏi lại.
“Không có gì.”
Lạc Trạm xỏ tay túi quần, chậm rãi miết đồng xu lành lạnh trong túi.
Anh nghiêng người, lạnh nhạt cười: “Ngày kia ông muốn con đến nhà họ Đường đúng không? Vậy thì con đành đi thôi.”
Ông cụ Lạc sững sờ: “Sao đột nhiên lại đổi ý rồi?”
“Bởi vì người máy thông minh kia ngoài con không thể để người khác đưa được.” Lạc Trạm cười cười, nửa đùa nửa thật: “Nhất định phải là tự mình con đi.”
Ông cụ Lạc hiểu lầm ý tứ của cậu cháu đích tôn, nhíu mày không hài lòng nói: “Trong mắt anh đúng là chỉ có AI!! Mấy cái thứ máy móc vô tri, lạnh lẽo ấy có gì tốt?”
“...”
Lạc Trạm lười giải thích. Khóe miệng cong lên, xoay người rời đi.
Lạc Trạm không về phòng mình, mà trực tiếp đến phòng Lạc Tu.
Gõ cửa hai tiếng, người đàn ông tuấn tú, thanh nhã, bước ra mở cửa, mỉm cười ôn hòa. Hình như là vừa tắm xong, anh ta chỉ choàng một chiếc áo ngủ bằng lụa màu xám, mái tóc đen nhánh ẩm ướt, một vài lọn còn sũng nước nhỏ cả xuống cổ áo.
Bỏ xuống cặp kính mắt đoan chính, nhã nhặn, đôi con người sâu hun hút, lạnh lùng, âm u hiển hiện rõ ràng, vẻ ôn nhuận như ngọc, thanh nhã như lan cũng chẳng còn, thay vào đó là sự sắc bén, lạnh lẽo.
Nếu mấy vị bà tám ngoài kia thấy bộ dạng này của anh ta, chắc là chẳng còn dám mở miệng huyên thuyên một câu “Đại thiếu gia mềm yếu”, hai câu “vị thiếu gia nhu thuận nhất” Nhà họ Lạc nữa.
Lạc Trạm sớm đã nhìn thấu người anh trai hai mặt này của mình, lúc này cũng chẳng lấy làm ngạc nhiên, bình thản nói: “Cách của anh hôm đó, tôi đồng ý.”
Lạc Tu vuốt vuốt kính mắt, chậm rãi lau: “Cách nào?”
Lạc Trạm lạnh lùng liếc anh ta: “Đừng có mà giả ngu.”
“...”
Lạc Tu rũ mắt, cong miệng cười.
Nụ cười này rất lạnh, chỉ là khi anh ta lần nữa đeo kính lên, đôi con ngươi thanh lãnh, sâu như giếng nước kia, nhanh chóng biến mất như ảo giác, thay vào đó là bộ mặt hiền hòa, nhã nhặn.
Người đàn ông khẽ cười, vẻ mặt thân thiện, ôn nhuận: “Dù sao cũng cần anh phối hợp diễn vở tuồng này. Có điều, anh ngẫm lại đổi ý rồi.”
Nghe thấy lời này, Lạc Trạm cũng chẳng chút ngạc nhiên.
Anh lười biếng tựa lưng vào tường, nhìn thẳng vào mắt Lạc Tu: “Ra điều kiện đi. Nhưng mà nói trước, đừng mơ ném cái ghế chủ nhà này vào tay tôi. Hai chuyện này trọng lượng không ngang bằng. Tôi cũng không ngu. Hãy ra điều kiện một cách sáng suốt. Đừng phí thời gian của đôi bên.”
Lạc Tu bật cười: “Bàn điều kiện không thú vị, hay là đổi phương thức khác?”
Lạc Tu nhíu mày, nheo mắt: “Phương thức gì?”
Lạc Tu: “Đánh cược. Thế nào?”
Lạc Trạm: ???