Đừng khóc

Phòng ăn nhà họ Đường. 
 
“Cái gì? Đường Nhiễm muốn đến nhà họ Lạc với chúng ta?” 
 
Đường Lạc Thiển đang ngồi một bên bàn dài phết mứt lên lát bánh mì nóng giòn vừa được đầu bếp nướng xong, sau khi nghe thấy cuộc đối thoại của ba mẹ đối diện, sắc mặt lập tức đanh lại.

 
Không khí lâm vào im lặng. Thấy cha mình - Đường Thế Tân không nói gì thêm, Đường Lạc Thiển đè ép sự bực dọc, nhìn về phía mẹ - Lâm Mạn Mân: “Mẹ, mấy lời ba nói là thật ạ?”
 
Lâm Mạn Mân không nóng không vội, nhàn nhạt nói: “Người lớn sắp xếp thế nào thì thì là thế đó, con chỉ cần ngoan ngoan nghe theo, lấy đâu ra nhiều ý kiến thế?”
 
“Nhưng người đính hôn với nhà họ Lạc cũng không phải là nó, tại sao lại cho nó đi chúc thọ ông nội Lạc Trạm làm gì? Sao nó lại có thể xuất hiện cùng con?”
 
“... Con đó, càng ngày càng ương ngạnh cứng đầu, đừng nói đính hôn cùng thiếu gia nhà họ Lạc, cái tính nết đó hỏi xem ai dám cưới con?” Đường Thế Tân nhịn không được, ngẩng đầu lớn tiếng trách cứ.
 
Đường Lạc Thiển ủy khuất: “Mẹ, mẹ xem ba kìa, rõ ràng ba đang bảo vệ đứa con gái nhặt từ đâu về kia!”
 
Đường Thế Tân trầm mặt, đặt mạnh chiếc dĩa ăn trong tay xuống mặt bàn: “Đường Lạc Thiển, con náo loạn cũng có mức độ thôi.”
 
Thấy ba mình đã nổi giận thật, con ngươi Đường Lạc Thiển co lại. Qua vài giây, cô ta đưa mắt nhìn quanh, cuối cùng dán lên người bà nội ngồi trên ghế chủ vị hòng cầu cứu.
 

Đường Lạc Thiển ủy khuất nức nở: “Bà, bà hiểu con nhất, bà phân xử giúp con đi.”
 
Bà cụ không nhanh không chậm từ từ ngước mắt. 
 
Ông cụ Đường mất sớm, bà cụ nhà họ Đường một tay nuôi lớn con trai, con gái, lại còn gồng mình đấu đá với đám sài lang hổ báo thèm muốn cơ nghiệp nhà họ Đường, đưa nhà họ Đường ngày càng phát triển đến tận khi con trai đủ trưởng thành để kế nghiệp. 
 
Vì khi còn trẻ sát phạt quyết đoán lại trải qua biết bao thăng trầm, cạm bẫy trên thương trường vì vậy tự nhiên sẽ không dễ tính hòa ái như những bà lão khác. 
 
Nhưng mà cả nhà ai cũng biết, con gái bà đi lấy chồng ngoại quốc, dưới gối chỉ còn lại một đứa con trai là Đường Thế Tân, mà vị này cũng chỉ có một cô con gái duy nhất là Đường Lạc Thiển, vì vậy bà cụ vô cùng yêu chiều đứa cháu này. 
 
Lúc trước khi phát hiện ra Đường Thế Tân có một cô con gái riêng bên ngoài là Đường Nhiễm, Đường Lạc Thiển vô cùng ghét bỏ, bài xích đứa em gái ngoài giá thú này. Bà cụ không buồn nghĩ ngợi, lập tức quyết định đưa Đường Nhiễm ra ngoài sống.
 
Người hầu trong nhà lúc đó chỉ biết cảm khái: Rõ ràng cùng là máu mủ của con trai mình tại sao bà cụ lại bên trọng bên khinh đối với hai đứa cháu gái ruột như thế. 
 
Đường Lạc Thiển cũng không hiểu nguyên nhân, nhưng vấn đề đó chẳng quan trọng, cô ta chỉ cần biết: Bà nội đứng về phe mình là đủ. 
 
“Bà nội, bà thay con nói một câu công bằng đi. Đây là lần đầu tiên con đến ra mắt nhà họ Lạc, mang theo đứa con riêng… Mang theo Đường Nhiễm, nếu xảy ra vấn đề gì thì sao?”
 
Nhưng sự việc lại không như dự kiến của Đường Lạc Thiển, lần này bà cụ chỉ nhàn nhạt nói: “Dù sao cũng chỉ là một buổi tiệc chúc thọ. Ông cụ Lạc cũng biết Đường Nhiễm, không mang theo Đường Nhiễm đi thì không hay lắm, không phải sao?”

 
Đường Lạc Thiển: “Nhưng mà…”
 
“Vả lại Đường Nhiễm chỉ là một đứa mù, chẳng lẽ con còn sợ nó đoạt danh tiếng của con?”
 
“Con? Sao con phải sợ nó?”
 
Đường Lạc Thiển đã được nâng niu, chiều chuộng từ bé, tất nhiên không chịu nổi kế khích tướng đơn giản này, dăm ba câu đã bị bà cụ thu phục. 
 
Cuối cùng chỉ đành ôm cục tức, cúi xuống tiếp tục dùng bữa.
 
Sáng hôm sau. 
 
Trong nhà ăn nhà họ Đường, Đường Lạc Thiển cùng mẹ mình là Lâm Mạn Mân rời đi trước, chỉ còn lại hai mẹ con Đường Thế Tân.
 
“Mẹ.” Suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng Đường Thế Tân ngẩng đầu, nhìn thẳng mẹ mình, bình tĩnh nói: “Con cảm thấy Lạc Thiển và Tiểu Nhiễm cũng không còn nhỏ nữa, cũng nên nói thân thế của Tiểu Nhiễm cho hai đứa chúng biết…”
 
“Anh dám!” Trái ngược với bộ dạng hiền hòa ban nãy, lông mày bà dựng thẳng, cắt ngang lời con trai: “Chỉ cần tôi còn sống ngày nào, đừng hòng nhắc đến chuyện này ngày nấy.”
 
Đường Thế Tân nhíu mày, không nói tiếp nữa. 
 
Một lúc sau, sắc mặt bà hòa hoãn hơn, trở về vẻ ôn tồn, bình tĩnh: “Chuyện đính hôn với nhà họ Lạc chuẩn bị đến đâu rồi? Việc đính hôn giữa hai đứa nhỏ không thể qua loa được.”
 
Đường Thế Tân nói; “Lần này đến thăm ông Lạc, ông ấy chỉ nói muốn con đưa Lạc Thiển và Tiểu Nhiễm đi đến dự tiệc cùng, không nói thêm gì nữa.”
 
“Ông ta đúng là cố chấp với Đường Nhiễm.” Bà cụ không vui nói: “Nếu không phải năm đó bị lão phát hiện, ta cũng không muốn con mang con nhóc đó về. Để con nhóc đó bên mình chẳng khác nào một quả bom nổ chậm.”
 
Đường Thế Tân thở dài: “Nói thế nào thì Đường Nhiễm cũng cứu được tiểu thiếu gia nhà họ Lạc, ông cụ Lạc cũng là người có ân tất báo. Những năm nay ông ta luôn chăm nom, giúp đỡ chúng ta cũng bởi lý do này.”
 
Bà cụ hừ một tiếng, không nói.
 
Đường Thế Tân hơi do dự một phen cuối cùng ngần ngại mở miệng: “Mẹ, việc thân thế không nói cho chúng biết, nhưng chẳng phải cũng nên đón Đường Nhiễm về nhà sao? Trẻ con vô tội, chuyện năm đó cũng không phải lỗi của con bé…”
 
“Chuyện này để sau rồi nói.”
 
Bà cụ cố chấp đánh gãy lời Đường Thế Tân.
 
“Hiện tại chuyện quan trọng nhất là chuyện hôn sự của Lạc Thiển và cậu thiếu gia nhà họ Lạc kia.”
 
Nhắc đến việc này, Đường Thế Tân lại lần nữa nhíu mày: “Con cũng đang muốn bàn với mẹ chuyện đó, nhưng tính nết của cậu thiếu gia họ Lạc kia… E là Lạc Thiển có tốt cũng chưa chắc đã lọt được vào mắt cậu ta.”

 
Đường Bà cụ liếc con trai, xem thường đáp: “Anh làm cha mà chẳng có chút lòng tin nào với con gái mình thế? Xét các thế gia có con gái độ tuổi mười tám đôi mươi, ai có thể xuất sắc hơn Lạc Thiển nhà chúng ta? Thằng nhóc đó không cưới Lạc Thiển còn muốn cưới ai.”
 

 
Nhà họ Lạc.
 
“Ông muốn quản cả chuyện cưới xin của cháu??”
 
Trên ghế sofa tại phòng đọc sách chính của nhà họ Lạc, Lạc Trạm gác chân lên thành ghế, lười biếng dựa vào gối mềm, lạnh lùng nhếch khóe miệng, ánh mắt giễu cợt. 
 
Ông lão nghiêm cẩn đối diện cau mày, hận không thể một phát bóp chết thằng cháu nội bất tài, ngang ngạnh này: “Tôi là ông nội anh, anh nói xem tôi có quyền quản anh hay không?”
 
Lạc Trạm: “Ông à, quyền lợi của một người ông không phải dùng kiểu này đâu?”
 
Ông lão nhíu mày: “Vậy phải dùng thế nào?”
 
Lạc Trạm cong khóe miệng, cười đến lãnh đạm: “Nếu ông thích cô ta như thế. Đơn giản thôi. Ông cứ tự đi cưới cái cô Lạc Thiển gì đó đi, cháu rất vui vẻ gọi cô ta một tiếng bà nội… Đây là quyền lợi chính đáng của ông. Quyền mong muốn có được hạnh phúc.”
 
“...”
 
Ông cụ Lạc suýt chút nữa tức đến tăng xông. 
 
Đột nhiên có tiếng gõ cửa, quản gia Lạc tiến vào, cúi người thì thầm điều gì đó bên tai ông cụ Lạc, thần sắc trên mặt ông lão lập tức hòa hoãn đi.
 
“Ông mua một thứ từ nước ngoài về.” Chờ quản gia đi rồi, ông cụ Lạc mới khép hờ mắt, nói với đứa cháu trai ương bướng nhà mình: “Chút nữa ông sẽ sai người đưa đến phòng thí nghiệm của cháu. Cháu nghiên cứu thử xem cách vận hành thế nào, đồng thời kiểm tra xem có trục trặc gì không hoặc có gì tại họa ngầm nào không?”
 
Lạc Trạm đã đứng lên chuẩn bị đi, nghe vậy lười biếng nhấc mí mắt: “Là thứ gì?”
 
“Một robot có trí thông minh mô phỏng con người.”
 
Cái này vừa vặn thuộc phạm trù hứng thú của Lạc Trạm: “Không phải ông một mực phản đối việc cháu làm AI (1) à?”
 
“Đừng suy nghĩ nhiều, không phải cho cháu đâu.” Ông cụ Lạc liếc nhìn anh một cái, đáy mắt có một cảm xúc phức tạp: “Nhà họ Đường có một đứa bé năm nay vừa tròn 16, đây là quà sinh nhật ông chuẩn bị cho con bé.”
 
“...”
 
Vừa nghe đến nhà họ Đường, sự hứng thú trong mắt Lạc Trạm lập tức lạnh đi.

 
Ông cụ Lạc chần chờ một lát, khóe mắt giật giật: “Sau này cháu kết hôn cùng Đường Lạc Thiển rồi, thì hãy chiếu cố em gái của con bé một chút, đứa bé này…”
 
“Sao? Ông coi trọng cả em gái cô ta?” Lạc Trạm lạnh lùng cười: “Mua một tặng một? Nhét một cô Đường gì gì đó Thiển cho cháu còn không đủ, lại muốn dúi thêm một cô em gái nữa? Xin lỗi ông, cháu không tiêu thụ nổi đâu.”
 
Ông cụ Lạc tức giận đến nỗi lông mày dựng lên: “Anh nói thế mà cũng nói được à? Càng ngày càng không biết trên dưới.”
 
“...”
 
Lạc Trạm thu lại ý cười, quay người đi thẳng ra ngoài: “Dù sao có chết cháu cũng không định lấy người nhà họ Đường… Ông à, ông nên từ bỏ ý định này sớm đi.”
 
“!!!”
 
Không để ý đến ông lão tức đến gõ mạnh quải trượng xuống nền đá, Lạc Trạm lười biếng đút tay vào túi quần thong dong đi xuống tầng dưới. 
 
Hôm nay là bữa tiệc mừng thọ của ông cụ Lạc, không biết bao nhiêu nhân vật tai to mặt lớn muốn được đến dự buổi tiệc này. Đáng tiếc số thiệp mời phát ra cực kỳ khiêm tốn, chọn lọc. Mỗi người được mời đến đều được cân nhắc vô cùng tỉ mỉ, chặt chẽ. 
 
Có một số người trẻ tuổi đi theo người lớn trong nhà đến chúc thọ ông cụ Lạc, mà đa phần những người này đều là bạn chơi từ nhỏ của Lạc Trạm. 
 
“Lạc tiểu thiếu gia đúng là không trượng nghĩa tí nào. Trở về lâu như thế mà chẳng báo cho bạn bè một câu. Sao? Vì sự nghiệp phát triển khoa học của đất nước, giáo sư Lạc cống hiến lâu quá, quên luôn đám anh em này rồi à?”
 
Lạc Trạm bị đám bạn thuở nhỏ sống chết kéo lại, ngồi xuống, nghe thấy thế, chỉ hơi cong khóe miệng, khinh mạn cười: “Ừ cậu nhận thức được điều đó quả là tốt.”
 
Người kia cũng vui vẻ đáp lại: “Ha ha ha ha, coi như tôi miệng tiện, tự bê đá đập chân mình.”
 
Người bên cạnh hùa vào cười mắng: “Cậu chửi mình là được rồi, kéo chúng tôi vào làm gì.”
 
“Chết chùm còn hơn sống cọc. Anh em có phúc cùng hưởng, có chửi cùng chịu chứ.”
 
“Nhưng mà cậu ta nói không sai, lần này Lạc thiếu gia trở về, nhìn thế nào cũng khác đi rất nhiều.”
 
“...”
 
Đám người nghe thấy câu này lập tức bị thu hút, quay đầu về phía người nói, ngay cả Lạc Trạm cũng phải lười nhác ngước mắt nhìn lên. 
 
Người kia dương dương tự đắc cười: “Tôi nghe nói cậu sắp kết hôn với Đường đại tiểu thư xinh đẹp tuyệt trần, trước khi đến đây mấy bề trên trong nhà còn nói đùa nhau, không chừng mấy ngày nữa lại đến nhà họ Lạc tham gia hôn lễ của đôi Kim Đồng Ngọc Nữ trăm năm có một.”
 
“...”
 
Bầu không khí đột nhiên im lặng. 
 
Mấy người tinh tế lập tức cảm thấy có vấn đề, vụng trộm dò xét phản ứng của Lạc Trạm. 
 
Chỉ thấy tiểu thiếu gia cao cao tại thượng nhà họ Lạc cong môi, cặp mắt hoa đào câu lên cười mà như không cười, con ngươi đen thẫm, lạnh lẽo, đầy sự trêu ngươi. 
 
Một người vội vàng lên tiếng hòa giải: “Mấy cậu làm sao hiểu được. Lạc thiếu của chúng ta tiêu chuẩn cao bằng trời… Không phải là một mỹ nhân có đôi mắt đẹp như tiên căn bản không thể khiến cậu ta rung động được. Đại tiểu thư nhà họ Đường kia nghe nói rất xinh đẹp, đáng tiếc không biết đôi mắt cô ta có được đến tiêu chuẩn của tiểu thiếu gia không mới là quan trọng?”
 

“Nghe nói không tệ, ngũ quan tinh xảo, đẹp mắt, cũng coi như là một mỹ nhân.”
 
“Thật không? Vậy tôi phải đi xem mới được.”
 
“Nhanh thôi. Yên tâm!” Có người quay đâu: “A! Lạc thiếu, cậu muốn đi đâu? Ở lại đã.”
 
“Đi ngủ.”
 
“Ha ha ha, giờ này thì ngủ cái gì… Cậu không muốn nhìn đại tiểu thư nhà họ Đường xem cô ta dài ngắn thế nào à?”
 
“...”
 
Lạc Trạm đứng lên, lãnh đạm cụp mắt: “Không hứng thú.”
 
Anh dứt khoát đi ra ngoài. 
 
Những người còn lại ý thức được đã chọc giận Lạc thiếu, không dám ho he thêm, chỉ đành lảng sang chuyện khác.
 
“Hình như hôm nay con gái thứ hai nhà họ Đường cũng đến.”
 
“Con gái thứ hai? Không phải nhà họ Đường chỉ có một cô con gái thôi sao?”
 
“Tôi nghe lén thấy ba mẹ tôi nói chuyện, nói là Đường Thế Tân có một cô con gái riêng, gọi là Đường gì… Đường Nhiễm? Hình như là một con nhỏ mù.”
 
Lạc Trạm bỗng dừng lại. 
 
Trong đầu thoáng qua giọng nói kích động của Mạnh Học Vũ tối hôm qua ở phòng thí nghiệm: [ANH ĐỪNG CÓ CƯỜI. ĐƯỜNG NHIỄM VÔ CÙNG XINH ĐẸP.]
 
Lam Trạm nheo mắt lại. 
 
Mấy giây sau, anh xoay người lại, một tay xách ghế mây, ngồi xuống. 
 
Cả đám ngơ ngác nhìn theo. 
 
Im lặng một lúc, có người nhỏ giọng nói: “Không phải Lạc thiếu không có hứng thú à?”
 
“...”
 
Lạc Trạm lười nhác buông thõng mắt, mân mê đồng xu trong tay. 
 
Anh nhìn chằm chằm mấy đồng xu trong tay, khóe miệng khẽ cong lên. 
 
“Giờ thì có.”
 

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận