Đừng khóc

"Lão thái thái," Ngoài cửa trà thất một người hầu Đường gia nhanh chóng tiến vào, dừng lại bên cạnh Hàng lão thái thái, khom người nói: "Đường Nhiễm tiểu thư đang lên lầu ba, một lát sẽ đến."

Hàng lão thái thái nâng mắt, không vui hỏi:

"Trì hoãn lâu như vậy, còn tới báo cái gì? Trực tiếp mang nó tiến vào là được."

"Tôi cũng muốn thúc giục, chỉ là......"

"Chỉ là cái gì?"

Người hầu không vội nói, hắn ngẩng đầu cố kỵ mà nhìn thoáng qua phía đối diện Hàng lão thái thái ―― Lạc lão gia tử vừa trở về ngồi xuống chậm rì rì mà nhấp miệng trà, nhìn cũng chưa nhìn sang bên này.

Người hầu chỉ đành căng da đầu, thấp giọng nói: "Lạc tiểu thiếu gia ở bên cạnh bảo vệ Đường Nhiễm tiểu thư, không cho người khác thúc giục."

"......"

Lão thái thái ngoài ý muốn trợn tròn mắt.

Phòng trà vốn dĩ đang yên tĩnh, khoảng cách mấy người cũng gần, lời này của người hầu lại rõ ràng mà truyền vào trong lỗ tai mọi người.

Người trẻ nhất Đường Lạc Thiển cũng là người thiếu kiên nhẫn nhất, phản ứng lại thì sắc mặt liền thay đổi, lập tức thẳng người, không tin mà nhìn về phía người hầu: "Anh nói ai giúp?"

Người hầu lặp lại: "Lạc tiểu thiếu gia."

Đường Lạc Thiển cắn răng: "Anh không nhìn lầm??"

Người hầu cúi đầu cười khổ: "Lạc Thiển tiểu thư, cho dù ánh mắt tôi không tốt, cũng không đến mức ngay cả vị tiểu thiếu gia cũng nhận không ra, dù sao cũng là khách quý trong nhà."

"Nhưng anh ấy sao lại ở cùng con nhỏ――"

"Được rồi."

Hàng lão thái thái không nhẹ không nặng mà đánh gãy lời Đường Lạc Thiển, hơi hơi liếc mắt một cái ――

"Vậy chờ bọn họ tiến vào là được."

"......"

Đường Lạc Thiển tự biết đuối lý, lấy lại tinh thần vội vàng nhìn về phía đối diện ―― Lạc lão gia tử như là không nghe thấy đoạn đối thoại này, như cũ nhấp ngụm trà, mí mắt cũng chưa từng nâng lên.

Đường Lạc Thiển nhẹ nhàng thở ra, lúc này mới quay đầu lại cảm kích mà nhìn về phía nãi nãi.

Nhưng mà lúc này cô phát hiện, Hàng lão thái thái ngược lại đang nhìn Lạc lão gia tử cùng Lâm quản gia đang cười mỉm, hơi nhíu mi.

Phòng trà lại an tĩnh mười mấy giây, cửa phòng bị gõ.

"Cốc cốc cốc" ba tiếng, chỉ từ tiết tấu gõ cửa cũng có thể nghe ra được một loại lười nhác không để ý ai, không đợi trả lời, tiếng đẩy cửa truyền đến cũng làm người Đường gia cảm thấy một màn này rất quen thuộc.

Nhưng lúc này đây không cần lão gia tử giải thích, bọn họ cũng đoán được tới là người nào.

So với một hồi trước đó đã muộn hơn rất nhiều, trước hết vang lên vẫn là tiếng gậy dò đường nhẹ nhàng đánh trên mặt đất.

Vừa nghe thấy thanh âm này, Đường Lạc Thiển đã nhịn không được nhăn mặt lại, cô căm giận mà quay mặt đi, nhưng qua vài giây nghĩ đến người hầu nói tới Lạc Trạm, lại nhịn không được trộm nhìn trở về.

Giây lát sau, bên bức bình phong ở trà thất, hai bóng dáng một cao một thấp không sai biệt lắm đồng thời xuất hiện.

Vị Lạc tiểu thiếu gia kia từ khi bắt đầu vào cửa lớn Đường gia thì ai cũng chưa thấy qua, lúc này vẫn là bộ dáng lười nhác lãnh đạm thường ngày, một tay nâng lên, cố gắng làm điểm tựa đỡ cô gái vào.

Từ sau bức bình phong đến bên bàn trà, một đường ngắn ngủn đi hết nửa phút, lại không thấy khuôn mặt luôn lười biếng buồn bã ỉu xìu lộ ra nửa điểm thiếu kiên nhẫn.

Chờ hai người tới trước mặt, người hầu trong góc lấy lại tinh thần thu xếp một chỗ ngồi mới.

Lạc Trạm đỡ người qua.

Đường Nhiễm vuốt tay vịn ghế gỗ, thật cẩn thận mà ngồi xuống.

Lạc Trạm đa quen với việc hầu hạ cô, theo bản năng liền xoay người lấy gậy dò đường của Đường Nhiễm, chuẩn bị làm theo thói quen ―― gấp lại cho cô, đặt ở trong tầm tay để cô có thể tùy thời mà lấy.

Nhưng anh bên này mới vừa nắm lấy chuẩn bị dùng sức, liền cảm giác được đầu kia của gậy dò đường có sức kéo truyền đến.

Lạc Trạm mí mắt nhướng lên, cô gái trước mặt vô cùng khẩn trương, lại lần nữa nhẹ nắm chặt gậy dò đường.

Lạc Trạm hiểu ý.

Anh rũ mắt, cứng họng không tiếng động mà cười cười.

Sau đó Lạc Trạm thu hồi tay, thẳng người đi về phía Lạc lão gia tử.

Phía sau anh, cô nghe hướng tiếng bước chân, chậm rãi quay sang: "Cháu chào ông Lạc."

Lão gia tử buông chén trà trong tay, tâm tình phức tạp mà nhìn thoáng qua cô bé điềm nhiên an tĩnh này. Ông dừng một chút, gật đầu: "Chào buổi tối, Tiểu Nhiễm."

Hàng lão thái thái nhíu mày, thu hồi tầm mắt khỏi người chàng trai trẻ phảng phất không cảm giác được uy áp từ ánh mắt của bà, bà hắng giọng, tựa hồ muốn nói gì.

Nhưng trước đó, Lạc lão gia tử đã hướng sang bên cạnh.

"Đã kêu cháu ngồi chưa?"

"......"

Lạc Trạm mới vừa xách ghế dựa sang chuẩn bị ngồi xuống, nghe vậy động tác dừng lại.

Anh không nói chuyện, cụp mắt xuống lười biếng mà nhìn qua.

Lão gia tử: "Cháu sao lại cùng Tiểu Nhiễm đi lên?"

Lạc Trạm không giương mắt, thanh âm cũng lười biếng, chỉ thiếu đánh cái ngáp: "Ở cầu thang gặp được."

"Bình thường sao không thấy cháu thích giúp đỡ mọi người như vậy?"

"Không có gì, có thể là còn có chút nhân tính chưa mất." Khóe miệng Lạc Trạm lãnh đạm mà nhếch một cái, thanh âm không biết bay đi đâu, "Nhìn em ấy một mình đi đường, còn bị quản sự chế nhạo thúc giục, thiếu chút nữa cho rằng cháu xuyên trở về xã hội nô lệ, không nhịn được."

"......"

Phía bên Đường gia, vài người biểu tình khác nhau.

Lão gia tử liếc anh một cái cảnh cáo, trên mặt lạnh lùng nói: "Ông thấy chính là cháu trì hoãn. Được rồi, ngồi xuống đi."

Trước đó một giây Lạc Trạm đã tự giác ngồi xuống, rũ mắt, dựa vào ghế lười biếng tản mạn mà đáp:

"Tạ chủ long ân, nô tài ngồi."

Lão gia tử thiếu chút nữa bị sặc trà, xoay đầu trừng anh.

Lạc Trạm không quản, chỉ nâng nâng mắt ――

Góc đối diện, cô nguyên bản đang khẩn trương mà nắm chặt gậy dò đường nghe thấy lời anh nói thì có vẻ sửng sốt. Sau đó cô nỗ lực cúi thấp đầu, cực kì lao lực mới đem tiếng cười nén lại trong lòng.

"......"

Lạc Trạm nhìn lại.

Qua vài giây, thiếu niên nghiêng mặt, khóe môi khẽ nâng lên.

Cái gọi là cũ rích nhạt phèo, không mẫn cảm giữa những người lớn tuổi, vui đùa lên có thể không ảnh hưởng tới toàn cục, cũng không rời khỏi mấy cái chủ đề cố định kia.

Cho tới tiểu bối bên này, vẫn là Đường gia bắt đầu trước.

"......Lạc Thiển của chúng tôi có điểm không tốt là không kết giao bạn bè, tính tình cũng hướng nội, ở trong trường học không có nhiều bạn thân. Bình thường nghỉ ngơi, nhìn thấy con nhà khác đều đi ra ngoài tham gia tiệc tùng hoặc là hoạt động, nó lại thích ở nhà, không phải đọc sách thì là đàn dương cầm vẽ tranh, ai, quá yên tĩnh!"

Lâm Mạn Mân "chê bai" con gái của mình, một bộ tiếc nuối.

"Yên tĩnh cũng không phải chuyện xấu gì." Lạc lão gia tử đáp lại, lạnh căm căm mà liếc bên cạnh mình――

Lạc tiểu thiếu gia chỗ nào cũng không luống cuống, này sẽ ngồi ở đối diện ba vị trưởng bối Đường gia, hương trà tràn ngập căn phòng, khiến anh thoạt nhìn tùy thời ngả đầu là có thể ngủ được.

Lão gia tử tức giận đến mức muốn trợn trắng mắt, thanh âm cũng tự nhiên lạnh đi:

"Đâu giống cái thằng nhà tôi, một hai năm không thấy bóng dáng ở nhà, cả ngày ngâm mình ở phòng thí nghiệm, cứ như không có nhà để về ấy."

Lâm Mạn Mân không keo kiệt mà khen: "Đó là tâm sự nghiệp mạnh mẽ của Lạc Trạm, khó trách mới còn trẻ đã đạt được nhiều thành tựu như vậy."

"......"

Nam sinh đối diện chống xương gò má lười nhác rũ mắt không hề phản ứng, mí mắt cũng chưa nâng nửa tấc, phảng phất anh không phải là Lạc Trạm.

Nụ cười của Lâm Mạn Mân hơi cứng lại.

Lạc lão gia tử nhíu nhíu mi, khẽ ho một tiếng:

"Lạc Trạm, dì Lâm đang khen cháu, cháu cũng không nói cảm ơn?"

Bị lão gia tử nhà mình gọi, Lạc Trạm rốt cuộc có chút phản ứng.

Anh nhìn lại, những lời lướt qua tai anh vài giây trước tức thì bị kéo ra khỏi trí nhớ. Nhìn lại hai giây, Lạc Trạm nhìn về phía lão gia tử, thanh âm lạnh như băng lại lười biếng: "Hoàng thượng, ngài đừng hiểu lầm, tâm sự nghiệp của thần không mạnh mẽ. Mục tiêu nhân sinh cuối đời của thần chính là ăn no chờ chết, cho nên trong nhà nếu thực sự có ngôi vị hoàng đế muốn kế thừa, ngài ngàn vạn nên bắt đầu từ trên xuống."

Lời nói của Lạc Trạm rơi xuống, lão gia tử liền cau mày.

Chuyện hai anh em Lạc gia đều không muốn kế thừa gia sản chỉ có vài nhân vật chủ chốt ở Lạc gia biết, "Việc xấu trong nhà" cứ như vậy bị Lạc Trạm như vui đùa nói ra, cho dù người khác sẽ không tin, lão gia tử cũng có một loại cảm giác bị dẫm đau chân thẹn quá hóa giận.

May mà Lâm Dịch hiểu rõ nhất chuyện yêu ghét của lão gia tử, dám ở trước khi lão gia tử phát hỏa, ông đối diện với Lâm Mạn Mân hiền lành mà cười cười:

"Tính cách của tiểu thiếu gia chúng tôi thật ra linh hoạt hơn chút."

Lâm Mạn Mân lập tức theo bậc thang đi xuống: "Lạc Thiển, con về sau nên lui tới cùng Lạc Trạm nhiều một chút, học tập cậu ấy hướng ngoại một chút, biết không?"

Đường Lạc Thiển cả tối vừa vui vừa bực, nghe vậy phức tạp mà liếc nhìn Lạc Trạm một cái, hàm hồ mà đáp: "Vâng."

"Như vậy," Lâm Mạn Mân dường như đột nhiên nghĩ đến cái gì, khách khí cười chuyển sang Lạc lão gia tử, "Tính tình này của Lạc Thiển, bảo nó cùng người khác đi ra ngoài chúng tôi thật sự cũng không yên tâm ―― không bằng liền chờ Lạc Trạm nói lúc nào có thời gian, bảo nó mang theo Lạc Thiển ra ngoài đi chơi một chút, tiếp xúc bên ngoài nhiều hơn. Người trẻ tuổi ấy mà, kết giao bạn bè cũng tốt, lão tiên sinh ngài nói đi?"

"Ừ," Lão gia tử rốt cuộc không trực tiếp bác bỏ lời Lâm Mạn Mân, trầm mặc vài giây cũng đồng ý, "Vậy chờ ――"

"Không có thời gian."

Lạc Trạm không có báo trước mà chặn lời. Anh rũ mắt, lãnh đạm mà đánh cái ngáp.

Lạc lão gia tử hầm hừ: "Ông là quản không được cháu rồi hả, vội cái gì có thể vội đến ngay cả nhà cũng không về?"

"Phòng thí nghiệm, người máy."

Lạc Trạm thuận miệng, thiếu chút nữa đem lời nói thật cũng thổ lộ ra. Ngay trước lúc ấy anh đã cảnh giác mà tạm dừng, sau đó mới rũ mắt lại.

"Năm nay bọn cháu nghiên cứu phiếm hóa, tạm định mục tiêu chính là người máy phục vụ ở nhà."

Đối diện Lâm Mạn Mân cứng người vài giây, nụ cười có chút xấu hổ: "Bình thường bận rộn, không bảo Lạc Thiển quấy rầy cháu. Hai đứa có thể thừa dịp cuối tuần hoặc là ngày nghỉ......"

Lạc Trạm thấy đối phương muốn đuổi theo không dứt, mi mắt rũ xuống, che đi cảm xúc lãnh đạm lạnh lẽo: "Ngày nghỉ càng không có thời gian."

Lâm Mạn Mân: "Cả ngày nghỉ cũng muốn ở phòng thí nghiệm bận thực nghiệm sao?"

"Không, bận sinh hoạt cá nhân."

Lâm Mạn Mân biểu tình cứng ngắc: "...... Sinh hoạt cá nhân?"

"Ừm," Khóe miệng tiểu thiếu gia nhếch lên, tản mạn phóng túng, "Ví như uống rượu đánh nhau ngủ ――"

Lạc Trạm cùng nam sinh ở phòng thí nghiệm INT đã quen mở miệng không hề cố kỵ, đối với Đường gia cũng là khuyên làm sao lui làm sao tới.

Anh thuận miệng nói nhảm một nửa, lại đột nhiên nghĩ đến cái gì, sau đó lại âm hiểm mà lại ngừng ở một chữ thập phần nguy hiểm.

Dừng hai giây, Lạc Trạm theo bản năng mà liếc hướng góc phòng.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Hướng Noãn
2. Cô Gái Ngốc, Tôi Yêu Em
3. Tử Ngụy
4. Yêu Chiều Tận Tâm Khảm
=====================================

Cô gái không tiếng động ngồi ở chỗ đó đang ngửa đầu, giống những người khác tò mò mà nghe sinh hoạt cá nhân của anh.

Cái điểm dừng này quá mức xảo diệu, biểu tình cô lộ ra lòng hiếu kỳ mãnh liệt.

Chỉ kém đem hàng chữ "ngủ cái gì?" viết ở trên mặt.

Lạc Trạm: "............" Miệng nhất thời sảng khoái một hồi.

Lâm quản gia đứng ở đằng sau, làm một quản gia tri kỉ nhất của Lạc gia, lúc này ông tươi cười hiền lành chủ động thay Lạc Trạm bổ sung: "Tiểu thiếu gia chúng tôi bình thường ở phòng thí nghiệm quá mệt mỏi bận rộn, đến cuối tuần thì thường ở nhà ngủ."

"......"

Mấy người Đường gia biểu tình khác nhau.

Chân chính tin đại khái cũng chỉ có cô bé đơn thuần nào đó.

Hàng lão thái thái ước chừng thật sự nghe không nổi nữa.

Bà cau mày, hắng giọng rồi mở miệng: "Lạc Trạm, hai nhà chúng ta mười mấy năm quan hệ cũng không tồi, giao tình giữa trưởng bối vãn bối không thể chặt đứt. Cháu cùng Lạc Thiển về sau vẫn là đi lại nhiều hơn chút, thỉnh thoảng dành ra chút thời gian đi cùng em Lạc Thiển của cháu, cái này hẳn là không xem như làm khó cháu đi?"

Hàng lão thái thái lời này vừa nói ra, trong lòng Lâm Dịch lộp bộp.

Ánh mắt Lạc lão gia tử đồng dạng khẽ biến.

Bọn họ đối với cái tính tình thiếu gia của Lạc Trạm vô cùng quen thuộc, loại giọng điệu ẩn chứa mạnh mẽ vênh mặt hất hàm sai khiến, lấy ngữ khí trưởng bối áp đảo người, Lạc lão gia tử trước mặt Lạc Trạm cũng chưa bao giờ dùng ――

Người nào đó từ trong xương cốt kiệt ngạo, nhảy ra chính là Tề Thiên Đại Thánh có thể đại náo thiên cung.

Không đá ghế dựa của ngươi cũng là lưu chút mặt mũi.

Lâm Dịch đang lo lắng anh sẽ xông lên đập cái bàn hay là ghế dựa trước, lại thấy Lạc Trạm chậm rãi thẳng người, lại ngẩn ra ở phân độ nào đó.

Thế nhưng không phát hỏa.

Lâm Dịch ngoài ý muốn.

Theo hướng của anh, nhìn về phía trong góc phòng――

Cô gái ngồi ở chỗ đó đang dựng tai nghe động tĩnh, biểu tình cất giấu một chút bất an.

Lâm Dịch tầm mắt trở lại trước người.

Tay Lạc Trạm đặt trên bàn hơi hơi nắm chặt, mu bàn tay ẩn hiện mạch máu xanh nhạt.

Vài giây sau, Lâm Dịch lại nghe thấy Lạc Trạm đột nhiên cười, lãnh đạm chây lười: "Có thể."

Tiểu thiếu gia buông tay ra, dựa ra sau.

Anh rũ mắt, nụ cười nhạt đến mức có thể biến mất bất cứ lúc nào――

"22 tháng sau đi, là thứ bảy, vừa vặn tôi đi cùng mấy người bạn, tới thành phố M có chút việc xử lý."

Trong một góc, Đường Nhiễm hơi giật mình.

Ngày 22?

Đó không phải ngày bọn họ hẹn với Gia viện trưởng tái khám sao?

Đường gia bên này cũng kinh ngạc Lạc Trạm nhả ra dễ dàng như vậy.

Lặng im vài giây, Lâm Mạn Mân không chút do dự thay con gái đáp ứng: "Không thành vấn đề, Lạc Thiển đã sớm muốn tới thành phố M chơi, đúng không Lạc Thiển?"

Đường Lạc Thiển kìm nén sự ngạc nhiên cùng kinh hỉ, cúi đầu rụt rè mà nói "Vâng".

Hàng lão thái thái thần sắc hơi hòa hoãn: "Vậy cứ định như vậy đi, đến lúc đó Lạc Thiển ――"

"Nếu như vậy."

Lạc Trạm không nhanh không chậm mà đánh gãy lời Hàng lão thái thái.

Dưới ánh mắt không vui của đối phương, anh giương mắt, lúc này đây không có bất luận che đậy mà nhìn phía góc.

"Thưởng cái mặt mũi, cùng đi đi."

Cảm xúc lười nhác vô vị từ đáy mắt rút đi.

Tiểu thiếu gia chậm rãi mở miệng, mang theo chút ý vị khó hiểu khàn khàn mà cười――

"Em Đường Nhiễm."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui