Đừng khóc

“Cậu nói đúng, cô bé đó đúng là rất đáng thương.” Im lặng hồi lâu, Gia Tuấn Khê mới lên tiếng. Nghĩ đến một khi suy đoán của mình được chứng thực, điều đó đồng nghĩa với việc vạch trần một bí mật đáng sợ của dòng dõi thế gia quyền quý nhưng thối nát, cũng có nghĩa là… Đến đây ông ta đưa mắt nhìn cô gái ngồi cách đó không xa, cái nhìn đầy phức tạp. 
 
Ngừng một lát, ông ta nói: “Cho nên cậu hãy sống thật tốt vào, cũng chăm sóc cô bé ấy thật tốt. Tôi sẽ giải quyết việc giác mạc.”
 
Lạc Trạm tỉnh lại khỏi mớ cảm xúc hỗn độn, chuyển ánh mắt, nhìn thẳng Gia Tuấn Khê. 

 
Gia Tuấn Khê bình tĩnh nói: “Tôi đã liên lạc với những bên quen biết chuẩn bị giúp cô bé giác mạc và những thứ cần cho phẫu thuật rồi.”
 
Khuôn mặt Lạc Trạm hơi căng ra, hiếm khi thấy biểu lộ gấp gáp, lo lắng này trên khuôn mặt anh. 
 
Gia Tuấn Khê: “Bên kia sẽ tổng hợp những tư liệu về bệnh nhân tôi cung cấp, phân tích, đưa ra cách giải phẫu có xác suất thành công cao nhất, còn cả những bài tập, phương pháp thích hợp hồi phục sau phẫu thuật nữa. Trường  hợp của Đường Nhiễm, có thể tiến hành đại phẫu chỉ còn là vấn đề thời gian.”
 
Lạc Trạm hỏi: “Sẽ mất khoảng bao lâu?”
 
Gia Tuấn Khê nói: “Sớm nhất là trong năm nay, chậm nhất có thể là cuối năm sau.” Ông ta dừng lại, “Cho nên cậu cũng nên mau chóng sắp xếp người giám hộ bên người nhà Đường đi thôi.”
 
Lạc Trạm nheo mắt. 
 
Đúng lúc này, Đường Nhiễm cầm gậy dò đường đi đến, Lạc Trạm hoàn hồn, tiến lên đỡ cô. 
 

Trước khi đi, Lạc Trạm quay về phía Gia Tuấn Khê nói: “Tôi sẽ nhớ kỹ vấn đề bác sĩ Gia đề cập. Cảm ơn bác sĩ.”
 
Nói xong chuyện chính, Gia Tuấn Khê lại khôi phục tính tình cổ quái, bắt bẻ ngày thường. Nghe Lạc Trạm nói vậy, ông ta hơi nheo mày, lườm anh một cái: “Khó có được cơ hội nghe một câu cảm ơn từ Lạc tiểu thiếu gia. Đúng là hết sức vinh hạnh.” 
 
Chỉ cần mắt Đường Nhiễm có thể chữa khỏi, Lạc Trạm lập tức trở nên vô cùng kiên nhẫn với cái người tính tình khó chịu này.
 
Cho nên nghe Gia Tuấn Khê lạnh lùng chế giễu, anh chỉ bình tĩnh đáp: “Viện trưởng Gia bận trăm công nghìn việc, hai chúng tôi không quấy rầy nữa.”
 
Cô gái bên cạnh phối hợp, lễ phép cúi đầu: “Chào viện trưởng Gia. Hẹn gặp lại.”
 
Nhìn theo bóng lưng hai người trẻ tuổi rời đi, Gia Tuấn Khê không vội vã về lại văn phòng, mà đi đến quầy lễ tân, gõ gõ xuống bàn hỏi: “Sắp xếp bên kiểm tra sức khỏe cho bên công ty AUTO sao rồi?”
 
Thư ký nhìn bảng biểu tiến độ công việc xong, mới ngẩng đầu báo cáo công việc: “Đã hoàn tất kiểm tra hơn nửa số nhân viên.”
 
Gia Tuấn Khê hỏi: “Kết quả khám của Lam Cảnh Khiêm thì sao?”
 
Thư ký xem lại số liệu trả về một lần nữa, tiếc nuối lắc đầu: “Vẫn chưa có.”
 
Một trợ lý khác ngồi cách đó không xa lên tiếng: “Viện trưởng, thư ký của tổng giám đốc Lam vừa gọi điện, nhắn lại chiều nay ngài ấy sẽ ghé qua thăm sếp, tiện thể hoàn thành các mục kiểm tra sức khỏe.”
 
Lúc này Gia Tuấn Khê mới yên tâm. 
 
Lúc ông ta quay người, chuẩn bị trở về phòng, vị thư ký ngồi gần ông ta nhất, cẩn thận hỏi: “Viện trưởng, nghe nói sếp và vị tổng giám đốc AUTO là bạn bè rất thân thiết đúng không?”
 
Gia Tuấn Khê dừng bước chân, quay đầu hỏi: “Cô nghe ai nói?”
 
Thư ký ngượng ngùng đáp: “Dạ, lúc mọi người nói chuyện phiếm có nghe nhắc đến.”
 
Gia Tuấn Khê không trả lời.
 
Một cô thư ký ngồi cách xa hơn một chút lên tiếng nói đùa: “Chắc chắn quan hệ của viện trưởng Gia và vị tổng giám đốc Lam kia không tệ, nếu không thì tại sao ngài lại đồng ý cho nhân viên công ty đó đến khám bệnh miễn phí ở bệnh viện ta.”
 
Gia Tuấn Khê hoàn hồn, lạnh nhạt cười: “Hai cô tự kiểm điểm lại mình đi. Đang trong lúc làm việc còn có thời gian suy nghĩ lung tung. Tiền lương tôi phát cho hai cô là để hai người ngồi đây buôn chuyện đông tây đúng không?”
 
Cô thư ký nháy nháy mắt: “Đây không phải cũng là công việc sao ạ?”
 
“Công việc khác quan trong hơn sao không thấy mấy người để ý như thế,” Gia Tuấn Khê xì một tiếng, “Nghe ngóng cái này làm gì, có hứng thú với Lam Cảnh Khiêm à?”
 
“...”
 
Hai thư ký nhìn nhau, sau đó cùng cười rộ lên.
 
Cô thư ký ngồi xa hơn có vẻ gan lớn hơn, cười hì hì nói: “Anh chàng tổng giám đốc Lam kia nổi danh là một vị kim cương Vương lão ngũ điển hình. Dáng dấp đẹp trai, soái khí ngút trời, khí chất càng không cần bàn cãi, lại có sự nghiệp. Tôi nghe nói năm nay anh ta mới 37 tuổi, nhưng nhìn chẳng khác nào một chàng trai vừa tới tuổi xây dựng sự nghiệp nha.”
 
“Đúng đúng đúng, em cũng nghe nói thế.” Cô thư ký ngồi bên này lập tức tán đồng, nhịn không được cười rộ lên, hai mắt long lanh: “Nhưng mà cậu thanh niên vừa rồi rời đi cũng thật là đẹp trai. Cái nhan sắc đó có thể đi làm minh tinh ấy chứ, đáng tiếc người ta không gia nhập showbiz… Ngoại trừ ánh mắt hơi lạnh lùng, cách nói chuyện lạnh nhạt, ngạo mạn, thì hoàn toàn không có điểm nào tì vết.”
 
“Aiz, mấy người như thế chắc chắn bị các cô gái trẻ theo đuổi đến không còn đường sống, làm gì đến lượt chị em mình.”
 
“Ừ. Buồn thật buồn. Đóa hoa không thuộc về ta.”
 
“...”
 
Bị hai cô gái ham buôn chuyện hoàn toàn phớt lờ sự tồn tại, Gia Tuấn Khê vừa bực vừa buồn cười, gõ gõ bàn: “Làm việc đi. Đừng ngồi đây mà mơ nữa.”
 
Hai cô thư ký vội vàng ngồi nghiêm chỉnh, ngượng ngùng cúi đầu. 
 
Gia Tuấn Khê bước vài bước lại dừng lại, nhịn không được, nhắc nhở: “Chiều nay Lam Cảnh Khiêm đến, các cô tem tém lại cho tôi, đưa anh ta vào thẳng phòng tôi. Việc anh ta đến đây chiều này… Nhớ kỹ, không hề có cuộc thăm hỏi nào cả.”
 
Ánh mắt cô thư ký ngồi phía xa hơn sáng lên: “Viện trưởng, chẳng lẽ việc sếp quen biết tổng giám đốc Lam là tin tức nội bộ, không được tiết lộ?”
 
“Không coi là bí mật, không ít người biết việc hai chúng tôi quen biết.”
 
Nhớ lại năm đó, đáy mắt Gia Tuấn Khê thoáng chút cảm giác mất mát, đau buồn. 
 
Hai cô thư ký đợi hồi lâu đột nhiên thấy ông ta lắc đầu, cảm thản: “Cậu ta ấy à, mấy cô gái trẻ tuổi như các cô không phải sở thích của cậu ta đâu.”
 
“HẢ? VÌ SAO LẠI THẾ Ạ?”
 
“Mẫu người cậu ta thích hơn cậu ta hai tuổi, ngang ngạnh, ương bướng, khó khống chế, là kiểu có thể Bá Vương ngạnh thượng cung cậu ta cơ.” Gia Tuấn Khê dừng lại, cười lên: “Mà các cô ngẫm lại đi, cậu ta có tiền có quyền. không thiếu điều kiện, vì sao nhiều năm như thế vẫn không chịu kết hôn?”
 
Cô thư ký ngồi gần Gia Tuấn Khê hơn, cẩn thận từng li từng tí đoán mò: “Chả lẽ là… thích chơi gay?”
 
Gia Tuấn Khê sửng sốt một hồi, lập tức cười to: “Mấy cô gái trẻ các cô suốt ngày nghĩ linh tinh gì thế hả? —— Bởi vì từng bị tổn thương tình cảm, trong lòng nhớ nhung người cũ. KIỀNG CANH NÓNG MÀ THỔI CẢ RAU NGUỘI.” 
 
Hai cô thư ký cùng sửng sốt, mắt mở lớn nhìn Gia Tuấn Khê đến tận khi ông ta bước vào văn phòng mình mới lấy lại tinh thần. 
 
“Trong lòng còn nhớ nhung một người? Chưa từng nghe qua nha. Chị biết ai không?”
 
“Ai biết. Mà hình như từ khi tổng giám đốc Lam trở về từ nước ngoài vẫn luôn đơn côi lẻ bóng, không hề quen biết cô gái nào? Các tờ báo tài chính kinh tế phỏng vấn anh ta đều nói người đàn ông này đặc biệt lạnh nhạt, biết kiềm chế, vậy mối tình trước đây phải khắc cốt ghi tâm đến mức nào mới khiến một người đàn ông không thể quên đến vậy chứ?”
 
“Chậc chậc… Đáng sợ…”
 
Được sếp cảnh cáo trước, buổi chiều khi Lam Cảnh Khiêm đến, quả nhiên hai cô thư ký trẻ an phận thủ thường hơn nhiều.
 
“Lam tiên sinh, kia là phòng làm việc của viện trưởng chúng tôi.” Thư ký tự mình đưa khách đến tận cửa, quy củ gõ ba tiếng: “Viện trưởng Gia, tổng giám đốc Lam đến.”
 
“Vào đi.”
 
Thư ký đẩy cửa, quay người làm tư thế mời: “Mời ngài.”
 
Sau lưng cô là một người đàn ông tây trang màu đen huyền, bên ngoài khoác một chiếc áo choàng màu xám, bộ trang phục thiết kế đơn giản, không hề cầu kỳ tuy nhiên khoác trên người đàn ông này lại mang một thứ khí chất vô cùng thanh đạm, lại có chút lạnh lùng, uy nghiêm nhưng vẫn ôn nhã. Bộ trang phục trên người vừa vặn như thể sinh ra dành cho ông. 
 
Trước một người đàn ông mi thanh mục tú, và khí chất xuất chúng như thế, thư ký không khỏi đỏ mặt, cúi xuống. Từ trên đỉnh đầu truyền đến một chất giọng trầm khàn ôn hòa, nhưng xa cách: “Cảm ơn.”
 
Áo khoác lướt qua, hương trà thoang thoảng. 
 
Đến tận khi Lam Cảnh Khiêm bước vào tận bên trong, thư ký mới vội vàng hoàn hồn, đỏ mặt nhanh chóng đóng cửa bước ra.
 
Gia Tuấn Khê chứng kiến toàn bộ quá trình, ngồi trên ghế tựa, ngoáy ngoáy cây bút máy trong tay, nhìn người đàn ông đang tiến đến, châm chọc: “Cậu có thể thu lại cái thứ mị lực hút hồn con gái nhà người ta này một chút được không? Đã bao nhiêu năm rồi, hết trong trường lại đến bên ngoài. Này này, cậu vẫn muốn dùng để đùa giỡn mấy cô gái trẻ hay sao?”
 
“...”
 
Lam Cảnh Khiêm là bạn tri kỉ của Gia Tuấn Khê đã nhiều năm, nói chuyện không hề kiêng khem. 
 
Lam Cảnh Khiêm cũng đã quen với cái thói mở miệng là thích chế nhạo, chọc ngoáy người khác của ông bạn thân. 
 
Ông bình tĩnh đi đến cạnh ghế sofa, cởi áo khoác, tự nhiên ngồi xuống, bình tĩnh nói: “Tôi không đùa giỡn cấp dưới của cậu. Cậu thấy đấy, tôi chỉ nói cảm ơn người ta thôi mà.”
 
“Dạng người như cậu, nói một câu cảm ơn đã là đùa bỡn con gái nhà lành rồi.” Gia Tuấn Khê đứng dậy.
 
Lam Cảnh Khiêm cầm bình trà, rót một chén, đưa đến bên mũi: “Trà phổ nhĩ Vân Nam.”
 
“Ừ. Dù gì cũng là cô gái trẻ kém cậu mười mấy tuổi đầu đấy. Thế nào, nhiều năm bạn học cũ không trở về, thấy lòng thành của người bạn già này đã đủ chưa?”
 
“Đủ.”
 
Lam Cảnh Khiêm nhàn nhạt cười, nhấp một ngụm trà. 
 
“Đủ bù đắp 1/10 cho chuyện năm ngoái ai đó làm rơi bình rượu vang quý của tôi vỡ nát. Nể mặt cậu lắm đó, coi như nhiều năm không gặp, cũng quên bớt rồi.”
 
“Ha ha ha ha…”
 
Gia Tuấn Khê bị vạch trần ý đồ cũng không xấu hổ, đi đến bên sofa ngồi xuống. 
 
Chờ Lam Cảnh Khiêm thuần thục rót hai chén, mới ung dung cầm lên: “Nhân viên bên các cậu đã hoàn tất kiểm tra sức khỏe hết chưa?”
 
“Ừ. Phúc lợi này, phải cảm ơn cậu rồi.”
 
Gia Tuấn Khê nói: “Nói thế nào cũng là bạn thân thiết lâu năm lần đầu về nước khai phá thị trường. Tôi là chủ nhà, trong phạm vi có thể cũng phải để tôi thể hiện một chút chứ. Nhiều ít không quan trọng, cốt ở tấm lòng.”
 
Lam Cảnh Khiêm cười rộ lên, hơi xúc động: “Cảm ơn cậu.”
 
“Khách khí cái khỉ gì… Cậu thì sao? Chưa kiểm tra?” Gia Tuấn Khê như vô ý, tiện tay uống thêm một ngụm trà, trôi chảy, tự nhiên nói “Không còn trẻ nữa, nhớ giữ gìn sức khỏe chứ.”
 
Lam Cảnh Khiêm cười nhạt: “Chút nữa sẽ làm. Một năm không gặp, sao cậu nói chuyện càng ngày càng tang thương hơn lần trước thế hả? Sao? Dạo này thế nào?”
 
“Khụ khụ, đã là người trưởng thành rồi, thi thoảng cảm thán chút thôi. Làm gì căng.”
 
“...”
 
Một năm không gặp, Lam Cảnh Khiêm hàn huyên với ông bạn già hồi lâu, quên cả thời gian, đến tận khi chung trà đã cạn mới dừng lại. 
 
Thừa dịp thay lượt trà mới, Gia Tuấn Khê hỏi: “Năm nay phương diện tình cảm thế nào? Có tiến triển gì khác không?”
 
Ngón tay thon dài thoáng dừng lại trên không trung, Lam Cảnh Khiêm rũ mắt, cười nhạt, đáy mắt ánh lên vẻ hờ hững, lạnh nhạt: “Phương diện này tôi không muốn nói đến. Cậu không phải là người hiểu rõ nhất hay sao?”
 
Gia Tuấn Khê dừng lại. 
 
Trong văn phòng yên tĩnh, Gia Tuấn Khê thấp giọng hỏi: “Cậu vẫn không thể quên được cô ta, đúng không?”
 
 
“Bá vương ngạnh thượng cung” là thành ngữ xuất phát từ điển cố về một trận giao tranh giữa Tây Sở Bá Vương Hạng Vũ và Hán Cao Tổ Lưu Bang. Chuyện kể rằng lần nọ Hán Sở tranh hùng, giằng co quyết liệt suốt mấy tháng mà thắng bại vẫn bất phân. Trận chiến này khiến già trẻ lớn bé đều mỏi mệt khổ đau, tiếng oán thán ngập trời ngập đất. Hạng Vũ thấy thế bèn nói thẳng với Lưu Bang rằng: “Thiên hạ náo loạn đã nhiều năm, cũng vì hai người chúng ta. Bản vương muốn đơn thân độc mã khiêu chiến với Hán vương, hai ta sống mái một phen, đừng để con dân thiên hạ phải tiếp tục chịu khổ.” Lưu Bang cười đáp: “Ta thích đấu trí chứ không đấu sức.” Hạng Vũ bèn lệnh cho một tráng sĩ xuất chiến, chẳng ngờ ngay lập tức gã tráng sĩ nọ bị thủ hạ của Lưu Bang (vốn là thiện xạ kỵ binh) bắn chết. Sở Bá Vương thập phần tức giận, tự mình khoác khôi giáp cầm vũ khí tiến lên ứng chiến. Chì cần Hạng Vũ trừng mắt một cái, tên thiện xạ kỵ binh kia đã run như cầy sấy, buông cung tếch thẳng về thành…
 

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui