Nhìn khuôn mặt vui vẻ, tươi tắn của cô nhóc, Lạc Trạm đột nhiên ý thức được ——
Không giống như trước, những diễn biến cảm xúc dù lớn hay nhỏ của cô đều phát sinh vì anh, đây là lần đầu tiên cô nhóc của anh vui vẻ vì người khác, vì một người hoàn toàn chẳng có liên quan gì đến anh mà cười tươi rạng rỡ đến tỏa sáng như vậy.
Mà anh thậm chí còn không biết người kia là ai, xấu đẹp thế nào, dài ngắn ra sao….
Cảm thấy được nguy hiểm trước nay chưa từng có, sau đó là những áng mây đen thi nhau ùn ùn kéo đến bao phủ đỉnh đầu.
Trong mây đen vần vũ còn có sấm chớp.
Suy nghĩ sâu xa hồi lâu, cuối cùng Lạc Trạm phát hiện ra: ANH ĐANG LO LẮNG, VÔ CÙNG LO LẮNG —— Cảm giác bị uy hiếp trong lòng anh chưa bao giờ lớn như thế.
Cho dù anh ngày ngày đóng giả “người máy” đến bầu bạn cùng cô, nhưng xét cho cùng trong mắt Đường Nhiễm, Lạc Trạm vẫn là chàng thiếu gia cao cao tại thượng, mười ngày nửa tháng mới xuất hiện một lần, anh ngay cả tư cách đội nón xanh cũng không có.
Dù sao cô nhóc này cũng mới chỉ 16, 17 tuổi, cái tuổi này tâm tư còn bất ổn, dễ xao động là chuyện bình thường. Trong nhà này vốn chẳng ít người, hôm qua cô nhóc ngồi đầu tường bắt chuyện với một tên ranh con, ngày mai có khả năng sẽ vì tên thứ hai, thứ ba nào đó mà reo hò.
Với nhan sắc này của Đường Nhiễm khó mà đảm bảo được không có người động lòng—— mà chuyện “tỏ tình” hôm trước, cô nhóc này chẳng hề đề cập lại lần nữa, như thể đã quên mất tiêu rồi.
Nghĩ đến đây Lạc Trạm lập tức cảm thấy ngày đó mình chọn “Chết máy” thật sự là hạ sách.
Đường Nhiễm hiện tại đang đắm chìm trong sự hồi hộp, háo hức vì ngày mai có thể ra ngoại ô chơi.
Lạc Trạm cứ yên lặng suy tư như vậy, lúc này Đường Nhiễm mới tinh tế phát hiện, hình như từ lúc cô chia sẻ tin vui này với “người máy” cậu ta chẳng hề đáp lại.
Từ khi “Người máy” Lạc Lạc “chết máy” lần trước, Đường Nhiễm có một bóng ma tâm lý rất lớn đối với chuyện này, luôn lo sợ ngày nào đó “người máy” của cô chết máy lần nữa, sau đó không tỉnh lại nữa.
“Lạc Lạc?” Đường Nhiễm bất an hỏi.
“...”
Lạc tiểu thiếu gia đang tự mình chìm đắm trong tâm trạng “Đến tư cách đội nón xanh cũng không có”, “Có lẽ cô nhóc này chỉ nhất thời hưng phấn nói thích mình, ngày thứ hai sẽ quên sạch” mặt mày tối sầm, cực kỳ đả kích, đến nỗi mê mang không thể tỉnh táo lại được.
Đường Nhiễm thật sự luống cuống, bất an. Cô giơ tay tìm phương hướng của đối phương. Trùng hợp, cánh tay Đường Nhiễm quơ vào hư không, không chạm đến cánh tay Lạc Trạm, khiến cô hiểu lầm phía trước không có ai, vì vậy càng cuống quýt lao nhanh về phía trước.
“Lạc —— Ô….”
Cô gái nhỏ cứ thế đâm mạnh vào lồng ngực Lạc tiểu thiếu gia. Cách lớp áo sơmi mỏng manh là cơ ngực rắn chắc, cô gái không phòng bị mạnh mẽ đập vào khiến chóp mũi thoáng chua chua.
Đường Nhiễm vội vàng che chóp mũi lùi lại nửa nước, mắt đỏ lên.
Lạc Trạm bị sự tiếp xúc này lay tỉnh, anh cúi đầu nhìn xuống đôi mắt phiếm hồng của người con gái trước mặt, vô thức đưa tay lên.
Trong khoảnh khắc chuẩn bị chạm vào đôi mắt ấy, Lạc Trạm lập tức lấy lại lý trí, bàn tay dừng giữa không trung, những đốt ngón tay chậm rãi co lại, nắm chặt, ép xuống cảm xúc trong lòng, thu tay về: “Chủ nhân, cô không sao chứ?”
“Tôi, tôi không sao.”
Đường Nhiễm chịu đựng cơn đau, một lần đau nhớ đời, cô không dám manh động nữa, giơ tay tìm kiếm vị trí của “người máy’.
“Lạc Lạc, cậu không sao chứ?”
Lạc Trạm muốn mở miệng, nhìn bàn tay thon dài mảnh khảnh, trắng như ngọc đặt trước ngực mình.
Câu nói trong họng bị ép nghẹn lại.
Đường Nhiễm thuận theo trí nhớ về mô hình người đã học dọc theo áo sơ mi, sờ xuống tìm cổ tay của ‘người máy’, sau khi chạm được đến nhiệt độ da thịt quen thuộc, Đường Nhiễm mới thở phào một hơi: “May quá, nhiệt độ không bị mất khống chế.”
Lạc Trạm cưỡng ép bản thân, cắn răng lùi về sau một bước, né tay cô nhóc.
“Xin lỗi, chủ nhân, CPU xử lý thông tin chậm nên phản hồi chậm trễ.”
“...”
Bàn tay trong lòng bàn tay Đường Nhiễm cứ thế rời đi.
Một chút mất mát xẹt qua trong lòng cô. Nhưng Đường Nhiễm rất nhanh điều chỉnh tinh thần, gật gật đầu: “Ừ, không sao, chỉ cần Lạc Lạc không có vấn đề gì là tốt rồi.”
Lạc Trạm cúi đầu.
Trong đáy mắt đen huyền một tia cảm xúc đang giãy dụa toan thoát ra, như cân nhắc không thôi vì một quyết định nào đó.
Không khí lâm vào yên tĩnh.
Đường Nhiễm đi đến bên cạnh ‘người máy’: “Vậy chúng ta——”
“Chủ nhân, module tư vấn về tình cảm đã được hoàn tất, chủ nhân có muốn sử dụng tính năng này?”
“...?” Đường Nhiễm sững sờ đứng tại chỗ hồi lâu. Đột nhiên bị nhắc lại chuyện này, hai má trắng nõn thoáng đỏ hồng: “Yêu… yêu đương, module giảng dạy về tình yêu đã dùng được rồi sao?”
“Vâng.”
Lạc tiểu thiếu gia rũ mắt, đáy mắt có chút rã rời.
Anh nhẹ nhõm tính nhẩm thời gian từ ngày được cô tỏ tình, trong không gian yên ắng, chất giọng máy móc khàn khàn cất lên: “Tổng thời gian hoàn thiện module này là 8724 phút, 36 giây, có nên bắt đầu luôn?”
Đường Nhiễm chần chừ mấy giây, cuối cùng vẫn lên tiếng, mặt càng ngày càng đỏ hơn: “Nếu dùng có sợ sẽ chết máy lần nữa không?”
Lạc Trạm híp mắt, nhìn khuôn mặt ngượng ngùng đỏ hồng của cô, khẽ nở một nụ cười không chút đứng đắn: “Các lỗi đã được fix, chủ nhân có thể yên tâm sử dụng.”
“Vậy,” Đường Nhiễm vô cùng thành thật đáp: “Bắt đầu dùng nào.”
Lạc Trạm thấp mắt, nhẹ nhàng mỉm cười.
Trong âm thanh máy móc đều đều tinh ý có thể phát hiện ra một chút ý cười như có như không: “Module giảng dạy về tình yêu, giai đoạn 1. Đầu tiên xin chủ nhân hoàn thành phần khảo thí bước đầu, hình thức hỏi đáp, để phục vụ thu thập thông tin phân tích.”
Cô gái nhỏ mờ mịt ngẩng đầu: “Hỏi đáp bước đầu?”
“Vâng, chủ nhân.”
“Đó là gì vậy?”
“Một bộ câu hỏi nhằm tập hợp thông tin. Hệ thống sẽ dựa trên thông tin thu thập được để tiến hành phân tích, phán đoán, sau đó đưa ra kết quả khảo nghiệm để tư vấn cho chủ nhân phương án tối ưu.”
“Ồ…”
Đường Nhiễm nghe cái hiểu cái không, sau một hồi suy tư vẫn gật đầu: “Vậy cậu hỏi đi.”
Cảm giác nguy cơ rình rập đêm nay bị anh chậm rãi ép xuống —— “Vấn đề đầu tiên, chủ nhân có phải đây là lần đầu tiên cô nảy sinh cảm giác rung động với một người khác phái?”
Đường Nhiễm: “...”
Lạc Trạm nheo mắt, đáy mắt tràn đầy nguy hiểm: “Chuyển sang câu hỏi phụ, xin chủ nhân tường thuật lại quá trình, tình huống về đối tượng trước đó để máy chủ phân tích phương án tham khảo phù hợp.”
Đường Nhiễm nghĩ nghĩ, nhỏ nhẹ đáp: “Ngày trước khi còn ở cô nhi viện, tôi có gặp một cậu bé bị bắt cóc trong phòng giam. Nhìn cậu ấy rất đẹp, cũng rất lạnh lùng, lạnh nhạt, không thích nói chuyện, trên người còn chi chít vết thương…”
Lạc Trạm ngạc nhiên đến ngẩn người.
Đương nhiên anh biết người Đường Nhiễm đang nói đến chính là mình thuở nhỏ, nhưng những ký ức xa xôi đã bị ăn mòn kia vẫn vô cùng lạ lẫm với anh, nghe Đường Nhiễm nhắc đến giống như đang nói về một chuyện xưa của người khác.
Rõ ràng cậu bé kia chính là anh, nhưng đối với ký ức đã bị anh quên đi này, Lạc Trạm vẫn có chút ghen tuông với chính mình hồi bé.
Đường Nhiễm nói xong, tâm trạng có chút sa sút.
Lạc Trạm tự giác nhảy sang vấn đề khác: “Câu hỏi thứ hai, xin chủ nhân đưa ra nhận xét cũng như mức độ về đối tượng mình đang thích.”
“Mức độ?” Đường Nhiễm ngây người vài giây.
“Vâng,” Lạc Trạm rũ mắt, im lặng cong khóe miệng: “Mức độ này được chia làm 4 tầng. Nội dung cụ thể căn cứ theo sự yêu thích và ham muốn của chủ nhân để phân chia.”
“...”
Đường Nhiễm dần dần cảm thấy vấn đề này càng ngày càng xa lạ đối với thế giới quan của cô.
Trầm tư hồi lâu, cô gái nhỏ thẳng thắn giống như một chú thỏ con chủ động đặt cổ mình vào miệng sói xám gian xảo….
“Cái gì mà, ham muốn ——?”
Lạc tiểu thiếu gia buông lỏng thân thể, tựa vào tường. Nhìn cô gái bé bỏng của mình hình như hoàn toàn mờ mịt với điều này, anh thấp mắt, đầu lưỡi nhẹ nhàng quét qua hàm.
“Từ thấp đến cao, theo thứ tự sắp xếp mức độ thân thiết: Nắm tay, ôm, hôn.”
“...”
Lạc Trạm nói xong cái thứ ba, mặt cô gái đã đỏ như gấc.
Nhìn khuôn mặt đã đỏ ửng của Đường Nhiễm, tối nay Lạc Trạm lại thu thập được thêm một biểu cảm thú vị của cô.
“Tôi, tôi cũng không biết…” Đường Nhiễm đỏ mặt hồi lâu, mới chậm rãi hạ nhiệt độ. “Hình như, hình như là ôm?”
Lạc Trạm tiếc nuối ra mặt.
Đường Nhiễm đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, ngẩng đầu thành thật hỏi: “Nhưng mà phải có 4 cấp độ? Tại sao mới chỉ có 3 cái?”
“...”
Lạc Trạm dừng lại, khẽ nheo mắt.
Mấy giây sau,đuôi mắt anh cong lên, cười đến gian xảo: “Chủ nhân thật sự muốn biết cái thứ 4 sao?”
Đường Nhiễm do dự vài giây, thành thật gật đầu: “Ừ.”
“Cái thứ 4 trong bảng mức độ ham muốn đối với đối phương là…”
Giọng nói máy móc giống như không có đủ điện năng, thấp hẳn đi, khiến cô gái nhỏ tò mò vươn người về phía trước nghe cho rõ.
Sau đó nghe thấy bên tai vang lên chất giọng trầm trầm mang theo ý cười trêu chọc như có như không: “Trẻ vị thành niên, không được phép biết.”