Ngoại ô thành phố M có một mảnh trang viên tư nhân, chiếm diện tích rộng lớn, bên trong vườn được quy hoạch và thiết kế theo phong cách như một khu công viên, cảnh sắc hợp lòng người.
Trang viên còn có thẻ hội viên, phí năm xa xỉ, muốn có thân phận hội viên cũng cực khó. Này cũng liền khiến cho trang viên rất ít khách nhân, tính tư mật rất mạnh.
Lam Cảnh Khiêm thứ bảy mang Đường Nhiễm đi hóng gió, thực tế chính là nơi này.
Đường Nhiễm mắt không thể thấy, vào trong sân lại luôn là ngồi xe, tự nhiên không biết chính mình tới nơi nào.
Cô chỉ biết sau khi dừng xe, bốn phía tựa hồ cũng thập phần an tĩnh.
Lam Cảnh Khiêm vẫy nhân viên phục vụ trong trang viên giúp hắn đậu xe, sau khi ra hiệu cho đối phương im lặng, mới từ ghế lái bước ra.
Vòng sang bên ghế phụ của chiếc xe bán mui trần màu đen, Lam Cảnh Khiêm kéo cửa xe, cởi bỏ đai an toàn cho cô bé ngồi trong.
"Tiểu Nhiễm, chúng ta tới rồi. Cháu có thể xuống xe."
Đường Nhiễm ngồi ở bên trong xe do dự một lát, không vội động, mà là có điểm bất an mà quay đầu, nhẹ giọng hỏi: "Chú, nơi này là nơi nào?"
Lam Cảnh Khiêm nhìn ra cô phòng bị, có điểm bất đắc dĩ mà cười rộ lên: "Chú nếu thật muốn bắt cóc cháu, vậy cháu hiện tại mới cảnh giác, có phải hơi chậm hay không?"
Đường Nhiễm nghẹn nghẹn, thấp đầu nghẹn giọng: "Cháu chính là rất muốn ra ngoài, không muốn ở nhà suốt...... Hơn nữa cháu biết chú không phải người xấu."
Nói xong, cô nắm gậy dò đường, từ ghế phụ chậm rì rì mà dịch ra tới.
Lam Cảnh Khiêm đỡ cô, dẫn cô đi trên con đường lát đá cẩm thạch.
Tới gần buổi trưa mặt trời lấp ló sau những tán cây ven đường, ánh nắng chiếu xuống khiến mặt đường như đang lăn tăn theo gió thu mát lạnh.
Lam Cảnh Khiêm ôn tồn nói chuyện với cô: "Cháu làm sao biết chú không phải người xấu, người xấu cũng sẽ không nói rằng hắn là người xấu đâu."
Đường Nhiễm nắm gậy dò đường, đi rất cẩn thận, nghe vậy thì nghiêng đầu nghĩ nghĩ: "Ngồi cùng nhau nói chuyện, thời gian lâu rồi, nghe giọng nói là có thể nghe ra."
"Người ta có thể nói dối, giọng nói cũng sẽ gạt người, vậy thì phải làm sao?" Lam Cảnh Khiêm mỉm cười, rũ mắt hỏi.
Đường Nhiễm buồn rầu mà nhăn mi lại.
Lam Cảnh Khiêm nhìn cô bé so với chính mình lùn hơn chút, đáy mắt càng nhu hòa.
Hắn nâng tay lên, nhẹ nhàng sờ sờ đỉnh đầu cô: "Không làm khó cháu."
Đường Nhiễm bị sờ đến bước chân dừng lại.
Lam Cảnh Khiêm cũng chậm lại: "Làm sao vậy?"
Đường Nhiễm hoàn hồn, ngượng ngùng mà sờ sờ mái tóc của mình: "Chú dường như cũng rất thích sờ đầu."
"......"
Lam Cảnh Khiêm ngừng tại chỗ, qua hai ba giây mới chậm rãi nheo mắt: "Cũng?"
Đường Nhiễm không phát hiện cảm xúc biến hóa vi diệu trong lời này, đơn giản là nghĩ đến người nào đó mà ửng đỏ cả mặt: "Cháu quen một người, coi cháu như trẻ con ý, cũng luôn thích sờ đầu cháu như vậy."
Lam Cảnh Khiêm nhẫn nhịn cảm xúc mãnh liệt trong lòng, tận lực làm thanh âm nghe hòa hoãn, tự nhiên, tùy ý: "Cháu nói người kia, là người ngày hôm qua cháu nói là...... hồ ước nguyện sao?"
Đường Nhiễm ngẩn ngơ.
Qua hai giây cô mới ngẩng đầu: "A, hôm qua cháu đã nói với chú sao," cô đỏ mặt, cười lộ một cái lúm đồng tiền nhỏ, "Cháu đã quên.". Chí𝓷h chủ, rủ bạ𝓷 đọc chu𝓷g == 𝒯r𝗨m𝒯ruy𝓮 𝓷.V𝓷 ==
"......"
Rất tốt. Đã tới cái mức mà vô thức cũng sẽ nhắc tới rồi.
Trong mắt Lam Cảnh Khiêm quét qua cơn gió lốc lạnh căm căm.
"Vậy Tiểu Nhiễm, người kia tên gọi là gì, hắn thường xuyên tới Đường gia tìm cháu chơi sao?"
"Không quá thường xuyên, anh ấy rất bận." Cô nghiêm túc mà nói, "Nhưng anh ấy đối với cháu rất tốt, trừ bỏ ở Thiên trạch giúp cháu lắp đặt thiết bị, còn có làm một thiết bị định vị cho cháu. Anh ấy nói mỗi lần ra ngoài có thể đem định vị mở ra, như vậy anh ấy có thể biết cháu ở nơi nào."
Lam Cảnh Khiêm khựng lại: "Trừ bỏ định vị, có phải hay không còn có công năng cầu cứu hắn?"
Đường Nhiễm ngoài ý muốn: "Sao chú biết?"
Lam Cảnh Khiêm không nói chuyện ――
Hắn hiện tại thật là càng ngày càng tò mò, này rốt cuộc là người nào, đem kiến thức kỹ năng chuyên nghiệp học được toàn dùng ở trên người một cô gái nhỏ.
Lam Cảnh Khiêm càng nghĩ ánh mắt càng nguy hiểm, cuối cùng thật vất vả mới áp xuống được.
Hắn cúi đầu nhìn về phía Đường Nhiễm, tiếp lời cô: "Nghe ra, hắn xác thật là một người rất lợi hại."
"Đúng không?" Cô cao hứng đến đôi mắt đều cong cong, như chính mình được khen, kiêu ngạo mà ngưỡng ngưỡng mặt.
Lam Cảnh Khiêm khẽ nheo mắt, thanh âm vẫn ôn hòa: "Tiểu Nhiễm dường như rất thích hắn?"
Đường Nhiễm ngơ ngẩn.
Qua hai giây, cô quay lại, giọng nhỏ dần: "Rõ ràng như vậy sao?"
Lam Cảnh Khiêm tức giận lại bất đắc dĩ: "Lúc nhắc tới hắn, cháu luôn là cười như nở hoa vậy."
"......"
Cô trầm mặc như cũ, làm đáy lòng Lam Cảnh Khiêm hiện lên cảm giác không tốt, ông nhíu nhíu mày: "Chẳng lẽ, hắn không thích cháu sao?"
Lời nói đến âm cuối, đã ẩn ẩn có thể nghe ra điểm tức giận ―― Lam Cảnh Khiêm thấy bé con nhà mình như thế nào cũng đều đáng yêu ngoan ngoãn lại nghe lời hiểu chuyện, cười rộ lên xinh đẹp như vậy, khổ sở lên lại khiến người xót xa...... Trên thế giới này như thế nào lại có thằng nhóc dám không thích bé con nhà ông chứ??
Đường Nhiễm trầm mặc một hồi lâu, mới có chút chán nản nhẹ giọng mở miệng: "Anh ấy hình như xem cháu như con gái anh ấy."
Lam Cảnh Khiêm: "――?"
Đường Nhiễm không phát hiện Lam Cảnh Khiêm đang khiếp sợ, vẫn cúi đầu nói: "Khả năng bởi vì cháu tuổi còn nhỏ, lớn lên vóc dáng cũng rất lùn."
Nhắc tới cái này, mặt cô nhăn như quả táo tàu: "Anh ấy nhất định phải hơn 1 mét 8, cháu mới chỉ có 159. Đứng ở cạnh nhau, thoạt nhìn nhất định giống cha con."
Lam Cảnh Khiêm không đành lòng nhìn bộ dáng ủy khuất của cô, ra tiếng an ủi: "Không sao, Tiểu Nhiễm của chúng ta mới mười sáu mười bảy tuổi, về sau sẽ còn cao lên."
Đường Nhiễm lại nhẹ nhàng mà buông tiếng thở dài, biểu tình nghiêm túc mà trầm trọng: "Hơn nữa người thích anh ấy đặc biệt đặc biệt nhiều."
Lam Cảnh Khiêm thiếu chút nữa bị cô chọc cười, hỏi: "Làm sao cháu biết?"
"Bạn anh ấy nói cho cháu." Đường Nhiễm nói, "Anh ấy lớn lên rất đẹp, lại đặc biệt ưu tú đặc biệt thông minh, chỉ trong trường học cũng đã có rất nhiều nữ sinh thích anh ấy, càng đừng nói bên ngoài......"
"Vậy hắn có bạn gái không?"
"Hình như, không có."
"Nếu thật giống như cháu nói ưu tú như vậy, lại không có bạn gái......"
Lam Cảnh Khiêm nói, trong đầu không ngừng hiện lên thân ảnh một người thiếu niên lười biếng cắm túi quần, cười như không cười mà đứng đó.
Lam Cảnh Khiêm sửng sốt một chút, ngay sau đó lắc đầu bật cười: "Giống loài rất hiếm lạ."
Đường Nhiễm lại lần nữa lâm vào trầm mặc.
Lam Cảnh Khiêm đợi trong chốc lát, cúi đầu nhìn: "Như thế nào lại không nói?" Cô rối rắm đã lâu, ngẩng đầu lên, biểu tình nghiêm túc lại càng nghiêm túc: "Chú, cháu nói cho chú một bí mật, sau đó hỏi chú mấy vấn đề, được không?"
"Bí mật?"
"Ừm, chú phải đáp ứng cháu, không thể nói cho người khác."
"...... Được," Lam Cảnh Khiêm ngồi xổm xuống, "Chú nhất định không nói cho bất luận kẻ nào."
Đường Nhiễm nhẹ nhàng thở ra, nhưng khuôn mặt nhỏ vẫn banh ra: "Cái bí mật kia là, tuy rằng rất khó thực hiện, nhưng cháu muốn theo đuổi anh ấy."
Lam Cảnh Khiêm biểu tình hơi ngưng trệ.
Qua vài giây, chuông cảnh báo trong lòng réo lên thì người cha già mới thoát ly ra khỏi cảm xúc phức tạp mà nguy hiểm, chịu đựng hỏi: "Kia, vấn đề là cái gì?"
Đường Nhiễm biểu tình rối rắm: "Cháu không biết nên làm như thế nào. Cháu quen nam sinh chỉ có anh ấy cùng bạn bè anh ấy, cho nên không có biện pháp hỏi mấy người đó được, ngày hôm qua tuy rằng có một khóa dạy cách yêu đương, nhưng vẫn là không hiểu lắm, khi hẹn hò nên lựa chọn địa điểm nào......"
"Chờ một chút," Lam Cảnh Khiêm ở trong đầu tưởng tượng qua một lần lời cô nói, sau đó mới xác định cái mình nghe không phải ảo giác, "Khóa dạy cách yêu đương cái gì? Ai dạy cho cháu?"
Đường Nhiễm thành thật mà trả lời: "Người máy của cháu."
"Người...... máy?"
"Vâng, là người máy phỏng sinh hình người thông minh phục vụ gia đình." Nhắc tới người máy, cô cũng tươi cười, "Là quà tặng cháu nhận được vào sinh nhật năm nay."
"Có thể tiến hành giao lưu đối thoại?"
Đường Nhiễm gật đầu: "Nghe nói nó có mười mấy vạn mô-đun ngôn ngữ, còn có làn da nhân tạo nhịp tim, nhiệt độ cơ thể vô cùng giống người thật, phi thường lợi hại."
"......"
Lam Cảnh Khiêm hơi nhíu mi ――
Tuy nói mấy cái công năng đó xác thật là với trình độ kỹ thuật bây giờ là đã có thể thực hiện, nhưng nếu đem mấy công năng này hội tụ một thể, hơn nữa hoàn toàn đưa ra thị trường, trên lý luận vẫn là sẽ tồn tại rất nhiều vấn đề.
Điểm hoài nghi này bị Lam Cảnh Khiêm tạm thời ấn xuống, ông nhìn về phía Đường Nhiễm: "Kia, cái người máy kia là như thế nào dạy cháu?"
Đường Nhiễm buồn rầu mà nói: "Nó nói, muốn bồi dưỡng cảm tình thì bước quan trọng nhất là hẹn hò. Chú, chú thấy nó nói có đúng không?"
"......"
Cuộc đời chỉ đứng đắn nói qua một lần chuyện yêu đương, nhiều năm qua ở phương diện tình cảm vô dục vô cầu, Lam Cảnh Khiêm nghe vậy liền lâm vào trầm mặc.
Vài giây sau, Lam Cảnh Khiêm không xác định mà nói: "Hẳn là, đúng."
Đường Nhiễm nghe ra lời này còn chần chờ, do dự hỏi: "Chú đã từng theo đuổi cô gái nào chưa?"
Lam Cảnh Khiêm: "............"
Không có.
Ông chỉ bị một nữ nhân cực kỳ cứng rắn theo đuổi thôi.
Đường Nhiễm chờ thêm trầm mặc, lại hỏi: "Vậy chú đã từng yêu bao nhiêu lần rồi?"
Lam Cảnh Khiêm: "......"
Lam Cảnh Khiêm: "Một lần."
Đường Nhiễm: "À." Cái biểu tình kia không biết là cảm khái hay là ngoài ý muốn hay là đồng tình.
Đường Nhiễm lần này nghĩ hồi lâu mới hỏi: "Vậy chú, chú hẳn là có đến những nơi khác ngoài học tập hoặc là công tác, chắc là có kinh nghiệm hẹn hò đi?"
Lam Cảnh Khiêm: "......"
Về phương diện này ông trời sinh không có tế bào lãng mạn, ở trong trường học cũng một lòng chỉ đọc sách thánh hiền tác phong thanh lãnh.
Trong thời gian yêu đương, trừ bỏ thư viện, phòng tự học, sân thể dục cùng nhà ăn, kia dường như cũng chỉ dư lại......
Khách sạn.
Không khí trầm mặc làm người xấu hổ.
Ở trong ngành là một người sáng lập AUTO luôn thong dong bình tĩnh, ứng biến như thần, giờ phút này đây lại cứng như tượng hứng trọn gió thu lành lạnh tháng 11, nhìn cô bé đối diện tò mò mong chờ, lại là một chữ cũng nói không nên lời.
Sự an tĩnh duy trì mấy chục giây, Đường Nhiễm từ từ hiểu ra cái gì. Cô do dự, nhẹ giọng an ủi: "Không sao đâu chú, chờ khi cháu có kinh nghiệm hẹn hò, cháu dạy cho chú."
Lam Cảnh Khiêm: "......"