“Hahaha Tiền thiếu, tối qua làm đôi chén nước tiểu ngựa (1), vẫn chưa tỉnh à? Lạc tiểu thiếu gia là người thế nào, đến cả chuyện của anh ta mà cậu cũng dám nói bậy bạ à?”
(1) Nước tiểu ngựa: thường được sử dụng như một từ châm biếm, chỉ những đồ uống không tốt. Theo tiếng Quảng Đông có thể hiểu là rượu.
“Cậu mới uống nước tiểu ngựa ấy! Lời tôi nói đều là thật hết, dối nửa câu tôi làm cháu cậu!”
Tiền Thân Hào xoa bóp hai huyệt thái dương, bá vai đám hồ bằng cẩu hữu đứng bên, cả đám đang đi về khu bao riêng của trang viên nghỉ dưỡng tư nhân.
Người đứng cạnh hồ hởi góp lời: “Tiền thiếu này, đừng trách anh em không nể mặt cậu, bình thường cậu chém gió chặt bão thôi thì anh em cũng hùa theo tin, nhưng cậu bảo vừa nghe thấy gì mà—— Lạc tiểu thiếu gia kể với cậu là anh ta nhận một con bé trời ơi đất hỡi không biết từ đâu chui ra làm chủ nhân á? Cái quái gì vậy?”
“Chính miệng anh ta nói ra mà, trước mặt tôi luôn!”
“Hahaha, thôi đi, bây giờ cậu ra ngoài vớ bừa một người ở cái đất này, có ai mà không biết anh ta là chúa khó chiều? Đừng nói anh ta mập mờ với ai, hàng hà sa số mỹ nữ muốn bám lên người anh ta, mà cậu xem tiểu thiếu gia người ta có bao giờ thèm ngó không? Chẳng lẽ vừa tới chỗ cậu một lần đã hạnh ngộ thiên tiên rồi à?”
“... Không tin thì thôi.”
Tiền Thân Hào còn chưa tỉnh rượu, nghe châm chọc thế càng thêm khó chịu, thở phì phò đẩy cậu bạn ra, dẫm bình bịch đi lên trước.
“Này này đừng nóng chứ Tiền thiếu.” Cậu bạn cười đuổi theo, đỡ tay Tiền Thân Hào, “Mới nói mấy câu thôi mà, tiên nữ kia dáng dấp thế nào mà có thể khiến Lạc tiểu thiếu gia mê mệt thần hồn điên đảo thế?”
Tiền Thân Hào chép miệng: “Trông thế nào thì tôi chưa gặp. Nhưng mà...”
“Nhưng gì?”
“Lúc đó chỉ nghe được giọng cô nàng thôi, hơi nhỏ nhưng thật sự hay muốn chết. Đáng tiếc mới được hai chữ, đã bị Lạc Trạm để ý, chạy tuốt vào phòng nghe riêng, giấu giấu giếm giếm như bảo bối ấy.”
“Ồ? Hai chữ nào cơ?”
“Haizz, đừng nói nữa, có hai chữ mà làm tôi xém tưởng mình đang trong cơn ác mộng, đến giờ vẫn đang nghi ngờ không biết có phải mình nghe nhầm không——“
“Lạc Lạc!”
Cách một rào hoa thấp, từ con đường lát đá bên cạnh đột nhiên truyền tới tiếng nói cười của một cô gái trẻ, có vẻ đang trả lời câu hỏi của ai đó.
“Cậu ấy tên là Lạc Lạc, là robot AI thông minh nhất cháu từng thấy.”
“...!”
Bên này tường hoa, toàn thân Tiền Thân Hào bất chợt run lên, quay ngoắt đầu đi: “Mẹ nó! Nói cái gì cái đó đến. Gặp ma à?”
Cậu bạn bên cạnh không hiểu gì, hỏi: “Sao thế, Tiền thiếu?”
“Suỵt! Cậu khoan nói đã.”
“Hm?”
Cậu chàng chỉ đành im lặng, rồi cậu thấy Tiền Thân Hào rón rén đi đến sát rào, vén mấy bụi hoa ra một khe nhỏ, nhìn sang con đường bên kia.
“Lạc Lạc?” Lam Cảnh Khiêm nghe mà giật mình, chẳng hiểu sao cái tên này nghe cứ thấy quen tai.
“Vâng, là tên cháu đặt cho cậu ấy.” Cô gái nhỏ trước mặt cười ngọt ngào, “Có hay không ạ?”
Nhìn khuôn mặt tươi tắn đáng yêu của cô bé con, Lam Cảnh Khiêm đâm ra chẳng muốn suy nghĩ nhiều làm gì, ông rũ mắt, cười hiền từ: “Ừ, hay lắm.”
Ông dịu dàng đỡ tay cô bé, chậm rãi dạo bước dọc đường đá, “Có thể kể chú nghe, chuyện của cháu với người máy đó được không? Hoặc là, cậu bé cháu thích cũng được.”
“Vâng...”
Chờ đến khi âm thanh kia đi xa dần, Tiền Thân Hào mới chậm rãi đứng dậy, vẻ mặt rất có vẻ nghi ngờ cuộc đời.
Cậu ta nhìn sang cậu bạn không biết đã đi đến đứng cạnh từ bao giờ, “Cậu có thấy ông chú đó hơi quen không?”
Cậu bạn có vẻ cũng vừa mới hết vẻ khiếp sợ: “Đúng là rất quen—— Dạo gần đây ngày nào cũng thấy trên trang bìa của tạp chí Tài chính kinh tế. Sao không quen cho được?”
Tiền Thân Hào: “Chú đó thực sự là Lam Cảnh Khiêm sao, tôi không nhìn lầm chứ?”
“Chắc là không đâu, nhỉ? Cách rào hoa nên tôi cũng không nhìn rõ lắm. Nhưng nếu đúng là ông chú đó, thì hai ta vừa vớ được tin động trời rồi đấy. Bao nhiêu tên săn tin đào 5 tấc đất cũng chỉ biết vị tổng giám đốc Lam mới về nước kia, giữ mình trong sạch chẳng khác nào hòa thượng, nghe nói khi ở nước ngoài cũng thanh tâm quả dục không gần nữ sắc, nào ngờ lại cặp kè với một cô nhóc... Này này, Tiền thiếu cậu làm gì thế?”
“Không được, tôi phải gọi điện thoại đã.”
“Hả? Gọi điện thoại? Gọi cho ai?”
“Thì cái vị Lạc tiểu thiếu gia đó đó.”
“? Cậu gọi anh ta làm gì?”
“Tôi phải hỏi xem, có phải anh ta bị cắm sừng rồi không...”
“???”
...
Tới tận trưa, Lạc Trạm vẫn đang ngâm mình trong phòng thí nghiệm để tính toán vấn đề tối ưu hóa, điện thoại đã quăng vào một góc, để chế độ im lặng.
Giữa trưa sờ tới, anh mới thấy mấy cuộc gọi nhỡ của Tiền Thân Hào.
Lạc Trạm buồn ngủ lắm rồi, ngã ra ghế sofa, gọi lại cho cậu ta.
Đối phương bắt máy rất nhanh: “Lạc thiếu?”
“Sáng cậu tìm tôi à?” Lạc Trạm khép đôi mắt mỏi nhừ, giọng vừa lười biếng vừa mệt mỏi.
Tiền Thân Hào: “À vâng, hôm qua uống chút ít rượu, sáng nay đầu óc vẫn chưa tỉnh táo lắm, có khi sinh ảo giác... Bây giờ không sao rồi, chắc thế, chắc không sao đâu.”
Mí mắt Lạc Trạm khẽ động, giọng điệu lạnh nhạt: “Cậu gọi tôi để nói chuyện này à?”
“Không không, em nào dám. Đúng là sáng nay chưa tỉnh lắm, nhưng chắc chắn không thể nhìn nhầm được.”
“Nhầm gì?”
“Thì là...” Tiền Thân Hào cắn môi ấp úng, “Chẳng phải lần trước anh mang một vị tiểu thư tới nhà em đó sao, sáng nay hình như em nghe thấy một giọng nữ, hơi giống cô bé đó.”
Yên tĩnh.
Lạc Trạm hừ một tiếng: “Một giọng nghe hơi giống, thế thôi?”
Tiền Thân Hào do dự mấy giây: “Còn một chuyện nữa.”
Lạc Trạm tức giận đến bật cười: “Nói đi.”
Tiền Thân Hào ấp â ấp úng: “Quan trọng là, cô bé đó đi cùng một người đàn ông, trông rất giống... giống...”
“Giống ai?”
“Giống Lam Cảnh Khiêm, người sáng lập của AUTO, mới về nước không lâu.”
“——”
Nằm trên ghế sofa, đôi mắt mệt mỏi chậm rãi mở ra.
Lạc Trạm nhướn mày: “Cậu chắc chứ?”
Tiền Thân Hào chột dạ: “Không chắc lắm ạ, nhưng nhìn sườn mặt thì rất giống.”
Lạc Trạm: “...”
Cơn giận xộc lên, Lạc Trạm vẫn cười nhưng mắng: “Cút. Sau này đừng gọi cho tôi nói mấy chuyện không đầu không đuôi vậy nữa, nếu không tôi sẽ cho cậu vào danh sách đen đấy.”
“Vâng vâng vâng, lần sau em không dám nữa đâu.”
“...”
Cúp điện thoại, Lạc Trạm lại ngả ra ghế. Một lúc sau, anh quả quyết mở mắt, cầm điện thoại vừa bị mình ném sang một bên, gọi cho Lam Cảnh Khiêm.
Tiếng tút tút vang lên khoảng hai ba mươi giây, đầu bên kia mới nhận máy, tâm trạng có vẻ không tệ: “Đang giữa trưa giữa buổi, sao đột nhiên tiểu thiếu gia gọi cho tôi thế?”
Lạc Trạm thoáng im lặng, thần sắc càng thêm lười biếng, “Thì đột nhiên nhớ ra, hôm trước chú đi vội thế, công việc đã xử lý xong rồi à?”
“...Cũng coi như thế.”
Lam Cảnh Khiêm ngoái lại nhìn cô bé đang ngồi ở bàn ăn lộ thiên phía xa.
Ánh mắt ông càng thêm nhu hòa.
“Xem ra không cần tôi hỗ trợ gì nhỉ?” Lạc Trạm hỏi.
Lam Cảnh Khiêm đang định gật đầu, nhưng dường như đột nhiên nhớ ra điều gì, khẽ nheo mắt lại: “Cũng chưa chắc. Mấy ngày nữa tôi muốn xử lý một tên nhãi ranh hỗn láo, xem chừng còn phải nhờ cậu giúp một tay đấy.”
Lạc Trạm cười: “Có thể làm chú tức giận đến mức này, tên đó cũng không phải dạng vừa.”
“...”
Hai người hàn huyên thêm đôi câu. Trước khi cúp máy, Lạc Trạm làm như vô ý hỏi: “Gần đây chú không gặp chuyện gì mờ ám đó chứ?”
Lam Cảnh Khiêm cười tự giễu: “Sắp lên chức ba rồi, mờ ám gì đâu.”
“?”
“Để cuối tuần đi,” Lam Cảnh Khiêm đáp: “Cuối tuần có thời gian, tôi sẽ nói cụ thể với cậu.”
Lạc Trạm thu lại cảm xúc bất ngờ, gật đầu: “Được.”
“Thế cuối tuần gặp nhé.”
“Ừm.”
Lam Cảnh Khiêm trở lại bàn ăn, ngồi xuống đối diện cô gái nhỏ.
Ông cười hỏi: “Có ngon không?”
Món khai vị ngon đến mức cô bé không bỏ qua cả nước sốt tôm màu đỏ cam, cong mắt cười: “Chú đi nghe điện thoại ạ?”
“Ừm,” Lam Cảnh Khiêm thuận miệng đáp, “Là một người quen của chú, một người rất ưu tú. Nếu sau này có cơ hội, chú sẽ giới thiệu cho cháu nhé.”
Đường Nhiễm: “Được ạ.”
Lam Cảnh Khiêm cười: “Quyết định nhanh thế, không sợ là người xấu sao?”
Cô gái nhỏ vẫn cười, đáp: “Bạn của chú, nhất định cũng sẽ là một người rất dịu dàng.”
Lam Cảnh Khiêm ra chiều nghĩ ngợi, rồi bật cười: “Cậu ấy chẳng liên quan chút nào đến hai chữ dịu dàng đâu – chú cũng không tưởng tượng ra nổi.”
Đường Nhiễm hơi sửng sốt, do dự hỏi: “Chú ấy hung dữ lắm ạ?”
Lam Cảnh Khiêm cố ý đùa: “Cháu hối hận vì đồng ý quá sớm rồi phải không?”
“Đâu ạ...”
Lam Cảnh Khiêm trấn an: “Yên tâm đi, còn chú ở đây mà. Thật mong sau này có thể gặp, chú sẽ bảo cậu ấy bớt dữ dằn.”
Cô gái nhỏ nghe vậy lại cười: “Được ạ.”
Tới chạng vạng tối, Lam Cảnh Khiêm mới đưa Đường Nhiễm về nhà phụ.
Cô gái nhỏ xem chừng vẫn chưa thỏa mãn. Nhưng vẫn rất lễ phép, trước tiên nói cảm ơn Lam Cảnh Khiêm, bảy tỏ hôm nay mình đã rất vui vẻ.
Tâm tình Lam Cảnh Khiêm phức tạp, đứng trước cô bé con, tự dằn lòng phải đè lại trăm triệu thứ cảm xúc ngổn ngang, ông chỉ có thể cười hiền từ: “Nếu hôm nay đã vui vậy, sau này chú sẽ thường xuyên đưa cháu đi chơi nhé, có được không?”
Đường Nhiễm chưa kịp suy nghĩ, toan nói đồng ý tức khắc, nhưng bỗng nhiên, động tác gật đầu chững lại.
Ngừng một lát do dự, cô bé nghiêm túc nói: “Chú đối tốt với cháu như thế, bên nhà chính sẽ không vui đâu ạ.”
“Không đâu.” Lam Cảnh Khiêm muốn nhịn, nhưng cuối cùng vẫn vươn tay xoa đầu con gái, ông dùng giọng ôn hòa nhất, mắt đã ươn ướt: “Sau này cũng sẽ không.”
“Dạ?” Cô gái nhỏ mờ mịt ngẩng đầu, “Câu sau chú nói gì vậy ạ? Cháu không nghe rõ.”
“... Không có gì.”
Lam Cảnh Khiêm buộc mình thu tay lại, đứng thẳng dậy: “Ngày mai Tiểu Nhiễm của chúng ta có kế hoạch gì không?”
Nhắc đến mai, gương mặt thanh tú của cô gái nhỏ đỏ hết cả lên.
Ngần ngừ một lúc, cô mới lí nhí đáp: “Chú, mai cháu đi hẹn hò với anh ấy.”
Lam Cảnh Khiêm ngẩn người: “...?”
Nụ cười cứng ngắc trên gương mặt ông.