Đêm giao thừa.
Đường lớn, thành phố K lạnh lẽo, vắng vẻ, khiến cho người ta gần như chẳng thể tưởng tượng nổi cảnh tượng phồn hoa, người xe như nước hàng ngày.
Một chiếc xe thể thao màu xanh đậm phi nhanh trên phố dài. Bóng cây và đèn đường hai bên cửa sổ lướt qua nhanh như cắt. Mọi ánh sáng rực rỡ đều bị lạnh lùng bỏ lại phía sau.
Chiếc xe miệt mài lao đi trong bóng đêm thăm thẳm, cuối cùng dừng lại trước cổng lớn nhà họ Đường.
Lạc Trạm lấy di động, nhấn một dãy số.
Đầu bên kia rất nhanh nhấc máy. Qua loa điện thoại, chất giọng thánh thót, dễ chịu ôn tồn vang lên, không giấu được hân hoan: “Lạc Lạc, chúc anh năm mới anh mới mới vui vẻ, khỏe mạnh, an khang.”
“Chúc mừng năm mới, Nhiễm Nhiễm.” Lạc Trạm đáp, sau đó cười nói: “Thế nhưng còn chưa đến năm mới.”
“Một chút nữa là đến rồi mà.”
“...”
Đêm nay giọng nói của cô nhóc tràn đầy hân hoan, vui vẻ, Lạc Trạm không kìm được cũng cười theo. Anh hơi nghiêng người về phía trước tựa lên vô lăng, nhìn lối rẽ lấp ló ánh đèn phía sau nhà chính nhà họ Đường.”
Đáy mắt anh giao động như có hàng ngàn vì sao chuyển động trong con ngươi đen huyền sâu thẳm, toát ra vẻ ôn nhu dịu dàng, cưng chiều.
“Năm mới đến có nguyện vọng gì không nhóc, hồ ước nguyện sẽ thực hiện giúp em.”
“Điều ước năm mới…” Cô gái nhỏ lẩm bẩm, trầm tư suy nghĩ thật lâu mới nhỏ nhẹ trả lời: “Còn chưa nghĩ ra, lúc nào gặp anh có thể nhắc em được không?”
Lạc Trạm buồn cười: “Đúng 0h, ngày đầu tiên của năm mới nói ra nguyện vọng mới được tính. Bé con nhà chúng ta không thể tham lam thế được.”
Đường Nhiễm thoáng ủ rũ: “Ồ.”
Giọng điệu này quả là có lực sát thương vô cùng lớn, khiến trái tim trầm ổn của vị thiếu gia nào đó thoáng run rẩy.
Im lặng vài giây, anh nắm chặt vô lăng bất đắc dĩ cười: “Được rồi. Anh nhận thua. Nguyện vọng năm mới của Nhiễm Nhiễm em muốn nói lúc nào cũng được, cho dù đến ngày cuối cùng của năm nay em nói ra, anh cũng sẽ thực hiện giúp em.”
“Không được.” Cô nhóc khanh khách cười, cách một tầng loa cũng có thể đoán được nụ cười đó xán lạn, rực rỡ đến nhường nào: “Ngày cuối cùng của năm sau sẽ có nguyện vọng ngày cuối cùng, còn nguyện vọng đầu năm là nguyện vọng đầu năm.”
Lạc Trạm nhịn không được cười rộ lên.
Điện thoại yên lặng vài giây, sau đó hai người đồng thời mở miệng.
“Lạc Lạc, anh đang ở nhà à?”
“Cô bé nhà chúng ta về phòng rồi?”
Sự ăn ý này lần nữa khiến Lạc Trạm bật cười vui vẻ: “Anh hỏi trước.”
Đường Nhiễm chần chờ một hồi: “Không phải là em à.”
“Không phải.”
“Hừm.”
“Cho nên em phải trả lời câu hỏi của anh trước.” Thực hiện hành vi bắt nạt một cô bé nhỏ tuổi thành công, Lạc tiểu thiếu gia không nhịn được cong môi đắc ý cười: “Về nhà phụ rồi?”
“Dạ. Về được một lúc rồi.”
“Còn chưa ngủ?”
“Chú lái xe mới tới, nói muốn đón giao thừa cùng em. Hơn nữa,” Giọng Đường Nhiễm thoáng ngượng ngùng: “Em còn chờ điện thoại của anh nữa.”
Lạc Trạm thoáng ngạc nhiên hỏi: “Sao em biết anh sẽ gọi điện thoại cho em?”
Đường Nhiễm suy nghĩ một lát, nghiêm túc nói: “Bởi vì em muốn gọi điện thoại cho Lạc Lạc, chi nên cảm thấy có lẽ Lạc Lạc cũng đang nghĩ như vậy.”
Lạc Trạm khẽ giật mình.
Giây lát sau, đáy mắt khẽ động, không khỏi cong môi, mỉm cười cưng chiều: “Em đúng là…”
Đường Nhiễm tò mò chờ đợi: “?”
Lạc Trạm không nói tiếp, cũng không giải thích, chỉ nói: “Chờ sau này Nhiễm Nhiễm của chúng ta hồi phục mắt, anh nhất định phải giấu em đi gấp mới được.”
Đường Nhiễm không hiểu lắm, chỉ mờ mịt nghe.
“Chú lái xe giờ vẫn đang ngồi với em à?”
“Dạ.” Cô gái nhỏ mỉm cười: “Anh muốn gửi lời chúc năm mới đến chú ấy sao?”
“Không được, chú ấy nhất định sẽ thừa cơ cúp điện thoại.” Lạc Trạm đùa, “Nhưng mà anh có một nguyện vọng, Nhiễm Nhiễm em có thể giúp anh thực hiện được không?”
Đường Nhiễm thoáng sửng sốt, sau đó nhanh chóng vui vẻ, hân hoan đáp: “Là gì? Lạc Lạc anh nói đi.”
“Cứ như thể thực hiện được nguyện vọng của anh em sẽ vô cùng vui vẻ, mãn nguyện ấy nhỉ?” Lạc Trạm nhịn không được trêu chọc cô.
“Đương nhiên. Anh vẫn luôn là hồ ước nguyện của em, em cũng muốn một lần làm hồ ước nguyện cho Lạc Lạc.”
“Ừ.” Lạc Trạm vui vẻ nói, “Không phải em mới hỏi anh đang ở đâu à? Hiện tại anh không ở nhà, anh đang ở cách chỗ em không xa lắm.”
Đường Nhiễm ngẩn người.
Lạc Trạm nói: “Cho nên điều ước năm mới của anh, chính là đúng 0 giờ có thể trông thấy cô gái của chúng ta thần kỳ xuất hiện trước mặt anh.”
“!!”
Quen biết hơn nửa năm, Đường nhiễm và Lạc Trạm sớm đã đạt đến trình độ tâm ý tương thông.
Chờ đến khi cô nhóc lấy lại tinh thần, từ trong loa điện thoại truyền đến giọng nói vui vẻ——
“Chú, chú có thể đưa cháu đến chỗ bình thường chúng ta đổi xe được không? Lạc Lạc đang chờ cháu ở đó.”
“...”
Không nghe thấy tiếng trả lời, Lạc Trạm có thể mường tượng ra phản ứng thú vị hiện tại của Lam Cảnh Khiêm. Anh không nhịn nổi chống tay lên trán, khàn giọng cười vang.
Anh đèn của chiếc xe con màu đen xẻ màn đêm từ từ đi tới, Lạc Trạm đứng tựa vào cửa xe màu xanh, ung dung chờ đợi.
Lạc Trạm theo bản năng giơ tay trái lên, che bớt ánh sáng chói mắt từ đèn xe đối diện. Đến khi ngẩng đầu lên khuôn mặt tuấn tú rạng rỡ nụ cười.
Chiếc xe con màu đen vững vàng dừng lại.
Lạc Trạm giẫm lên mặt đất cứng ngắc, lạnh giá, chậm rãi bước đến. Mấy giây sau, Lạc Trạm đã đứng trước cửa ghế lái phụ của chiếc xe mui trần màu đen, chống cửa xe, khẽ cúi người: “Năm mới vui vẻ, Nhiễm Nhiễm.”
Cô gái xinh đẹp siết chặt dây an toàn trong tay, khuôn mặt đỏ bừng. Không biết là gió thổi, hay do kích động, cô nghe vậy ngẩng đầu, khóe mắt cong cong, khuôn miệng nhẹ mỉm cười: “Giao thừa vui vẻ, Lạc Lạc.”
Cuộc hội thoại kẻ xướng người họa này khiến người vị bóng đèn nào đó vô cùng khó chịu. Lam Cảnh Khiêm nghiêng mặt nhìn về phía Lạc Trạm.
Thấy khuôn mặt như tro tàn của “bác trai” Lạc Trạm lười nhác cười: “Đã lâu không gặp chú.”
“...”
Cuối năm nhiều việc, gần đây Lam Cảnh Khiêm loay hoay với đống tài liệu và dự án của công ty, thiếu điều muốn phân thân. Vì vậy tần suất đến thăm Đường Nhiễm không nhiều.
Nói cách khác, ông không thể giám sát mọi hành động của Lạc Trạm 24/24 như trước. Tên ranh mãnh nào đó còn ỷ vào sự yêu quý của con gái bảo bối của ông, không biết có làm ra chuyện khuất tất nào không.
Con gái ông trong sáng, thơ ngây hết lần này đến lần khác đều đối đãi thật lòng không chút phòng bị nào với thằng nhóc kia.
Đáy lòng người cha không khỏi lo lắng, nghiêm khắc lên tiếng: “Trời lạnh như thế còn gọi tiểu thư ra ngoài. Lỡ may bị cảm lạnh thì làm sao bây giờ?”
Lạc Trạm đang định mở miệng giải thích, thì cô nhóc ngồi bên ghế phụ đã nghiêm túc đáp: “Không sao đâu chú, ra ngoài có một lúc thôi mà, sức khỏe cháu đâu có yếu đến thế. Hơn nữa hôm nay cháu mặc rất ấm.”
Lam Cảnh Khiêm cứng họng không nói gì được.
Lạc Trạm chống cửa xe, yên lặng cười: “Là tại cháu suy nghĩ không chu toàn. Chỉ muốn ở đây cùng đón khoảnh khắc giao thừa với cô ấy, nhưng Lâm Thiên Hoa đã về nhà, không thể lái xe vận chuyển của INT đến được, cho nên chỉ có thể dùng cách này.”
Đường Nhiễm nghe được một nửa, đã không nhịn được vui vẻ nói: “Lạc Lạc hôm nay muốn đón giao thừa cùng em sao?”
“Ừ.”
Lạc Trạm bật cười, vuốt ve cọng lông vũ cài trên mũ Đường Nhiễm, dịu dàng nói: “Anh vượt hơn nửa thành phố K chạy đến đây, chẳng lẽ chỉ để nói một câu chúc mừng năm mới với em sao?”
“Vậy anh lên xe đi, có thể… có thể núp phía băng ghế sau.”
Lam Cảnh Khiêm gõ gõ vào vô lăng, nhàn nhạt cười: “Xe này là mui trần, lỡ đâu bảo vệ đột nhiên đòi kiểm tra, rồi phát hiện ra thì rất khó ăn nói. Hay là cậu vào cốp nằm đi, chỗ đó an toàn hơn.”
Đường Nhiễm ngẩn người: “Có thể nằm trong cốp được ạ?”
Lam Cảnh Khiêm không mặn không nhạt nhìn về phía Lạc Trạm.
Mắt đối mắt mấy giây, Lạc Trạm nhíu mày: “Chắc được.”
“Đừng.” Đường Nhiễm gấp gáp sờ soạng xung quanh cho đến khi chạm vào tay Lạc Trạm. Những đốt ngón tay thon dài, mạnh mẽ, nhưng lại lạnh như đá.
Cô gái lo lắng ngẩng đầu: “Anh không đeo găng tay à?”
Lạc Trạm bất đắc dĩ cười: “Câu này anh nên hỏi em mới đúng.” Có điều tay Đường Nhiễm đúng là ấm hơn tay anh nhiều, từng ngón tay trắng ngần, tinh tế, lại còn vô cùng mềm mại.
“Nhưng em có ôm túi chườm nóng. Anh lái xe tới?”
“Không sao. Anh đi xe mui kín tới.”
“A…” Đường Nhiễm không biết nghĩ gì, hơi cúi đầu.
Lạc Trạm từ từ rút tay ra, đem bàn tay lạnh giá của mình, thoát khỏi bàn tay ấm áp của cô: “Được rồi, bên ngoài quá lạnh. Em bỏ tay vào túi chườm đi.”
Đường Nhiễm siết chặt tay anh không buông, cứng đầu đáp: “Nằm trong cốp nhất định không thoải mái, chúng ta nghĩ biện pháp khác.”
“Đừng lo.” Lạc Trạm nhẹ nhàng mỉm cười, “Chút nữa lại gặp nhau.”
“...”
Hai mươi phút sau.
Trong bãi đất trống đỗ xe của nhà họ Đường. Chiếc xe mui trần đen chậm rãi dừng lại.
Đoàn Thanh Yến chờ dưới thềm đá, vội vàng chạy đến, phấn khởi gọi: “Tiểu Nhiễm?”
Đường Nhiễm nghe thấy tiếng gọi, kinh hỉ ngẩng đầu: “Chị đến lâu rồi sao?”
“Không chị vừa đến thôi.” Đoàn Thanh Yến nhanh chóng mở cửa xe, thành thục đỡ cô bé xuống.
“Chị gõ cửa không thấy ai trả lời còn tưởng em đi ngủ rồi. Sau hỏi bảo vệ mới biết em ra ngoài. Năm hết tết đến rồi, em lại ra ngoài làm gì, còn đêm hôm khuya khoắt thế này nữa?”
Đường Nhiễm cười lên: “Em tiếp một người bạn từ xa đến đón giao thừa cùng.”
“Tiếp… bạn?”
Đoàn Thanh Yến sửng sốt một hồi, nhìn về phía chiếc xe màu đen.
Vị ngồi trên ghế lái kia cô không dám nhìn —— lần trước, khi phát hiện ra vị tài xế mới của Đường Nhiễm chính là Lam Cảnh Khiêm, cô liền nhận được một sự “uy hiếp” tương đối ôn hòa, âm thầm.
Nhưng kỳ lạ là ghế lái phía sau cũng không có người nào khác.
Gió lạnh thấu xương. Đoàn Thanh Yến run rẩy một hồi, quay đầu nói: “Tiểu Nhiễm, Tiểu Nhiễm... người bạn của em đâu. Người đó đến nói chuyện một lát rồi rời đi luôn à?”
Đường Nhiễm cảm giác được người Đoàn Thanh Yến đang run lên. Ngẩn người một lúc cô mới phản ứng kịp, cười khẽ một tiếng: “Không phải.” Đường Nhiễm nghiêng người: “Chú, chú mau mở cốp ra, không anh ấy chết ngạt trong đó mất.”
Lam Cảnh Khiêm đưa tay, ấn nút mở cốp.
Một giây sau, Đoàn Thanh Yến run rẩy, như bị sét đánh đứng đờ ra.
Cốp từ từ mở.
Lạc tiểu thiếu gia kiệt ngạo, bất tuân cả người chật vật vả chui từ trong cốp xe vất ra.