Đừng Kiếm Bạn Trai Trong Thùng Rác

Mưa to càng lúc càng có tư thế như trút nước, Cam Úc thả người nhảy xuống hồ bơi với mực nước càng ngày càng cao, vác cô gái tóc đuôi ngựa đã hôn mê lên bờ, chậm rãi quay trở lại pháo đài cổ.

Bọn họ không có chỗ nào để tránh né.

Cho dù biết ‘Quan Xảo Xảo’ ở trong pháo đài nhưng bọn họ cũng không thể không quay trở lại.

Trước khi đi, Trì Tiểu Trì quay đầu liếc nhìn nhân viên công tác đang khiêng thi thể của người đàn ông cột tóc.

Gã như một bao tải bị rách, bị người khiêng lên vai rồi được vận chuyển đến một gian phòng nhỏ ở bên hông pháo đài cùng các đạo cụ quay phim.

Mái tóc của gã rối tung bị máu tanh và nước mưa trộn lẫn thành một nùi, từng giọt máu nhiễu xuống đất vang lên tiếng tí tách tí tách.

Trì Tiểu Trì quay mặt lại, không tiếp tục nhìn nữa.

Phòng khách trong pháo đài hoàn toàn tịch mịch, ngoại trừ ‘Quan Xảo Xảo’ hạ màn diễn, chuyên tâm đi ngủ để bảo dưỡng nhan sắc thì tất cả mọi người đang tụ họp với nhau.

Bức tranh kia quay về vị trí ban đầu, thiếu nữ khẽ cười, ánh mắt mờ mịt và lo lắng khiến người ta nhìn mà thương.

Nhưng chẳng ai dám tiếp tục nhìn vào bức tranh kia.

Cô gái cao lớn cuộn tròn trên ghế sô pha, đáy mắt lạnh vô cùng, hàm răng cắn đến mức ê buốt cũng không hề có cảm giác.

Nghe mặt tàn nhang nói người đàn ông cột tóc chạy vào trong mưa thì cô đã biết anh ấy sẽ không trở về được nữa, nhưng vẫn ôm một chút hy vọng mờ mịt, cho nên chỉ dám ở lại trong pháo đài để chờ đợi.

…Chờ đợi dù sao vẫn tốt hơn rất nhiều so với tận mắt chứng kiến.

Nhưng khi nghe thấy tin tức người đàn ông cột tóc đã chết, cô vẫn kiềm chế không được mà suy sụp.

Bốn người bọn họ kết bạn trên mạng, bắt đầu liên minh với nhau từ nhiệm vụ lần thứ tư, một đường đi tới đây.

Liên minh của bọn họ nghe ra có vẻ như trò đùa, không bền vững, cả bốn người bọn họ cũng không tính là người thông minh, nhưng vận may lại không tệ, lại đoàn kết với nhau, chậm rãi đi đến ngày hôm nay.

Bốn người từng kéo chân sau của nhau nhưng cũng đều đã cứu người kéo chân sau, tranh cãi, va chạm, nhưng cuối cùng vẫn bảo toàn đủ bốn người.

Người đàn ông cột tóc từng nói đùa xem ai không có mắt xui xẻo trước, làm hại mọi người ngay cả một bàn mạt chược cũng không đủ người, lúc đó mọi người chớ vội khóc tang, cứ trước tiên phỉ nhổ người đó trước rồi tính tiếp.

Nhưng bây giờ chẳng ai có sức mà phỉ nhổ gã nữa, ngay cả khóc cũng khóc không nổi.

Cô gái cao lớn và cậu mặt tàn nhang đều nghiêm mặt chết lặng, mặt tàn nhang để cô gái tóc đuôi ngựa ngủ trên chân mình, dùng khăn mặt nhẹ nhàng lau chùi da mặt bị trầy của cô.


Trong yên tĩnh, Hề Lâu không nhịn được mà mở miệng: “Ác ý mà cậu nói cụ thể là gì?”

Trì Tiểu Trì choàng khăn tắm mà Viên Bản Thiện đưa tới, để mặc anh ấy ngồi kế bên, cậu ngã ra sau ghế, lông mi hơi ướt, ánh mắt lạnh nhạt.

Cậu nói: “Từ ban đầu tôi đã suy nghĩ quy luật giết người của nữ quỷ rốt cục là gì?”

Nếu trong biệt thự chỉ có một con quỷ, như vậy tiêu chuẩn lựa chọn đối tượng để giết cũng chỉ nên có một.

Người đầu tiên xui xẻo chính là Quan Xảo Xảo. Cô chết sau ba ngày bị thâm nhập tinh thần.

Trì Tiểu Trì kết hợp yêu cầu nhiệm vụ rồi suy đoán Quan Xảo Xảo chỉ là do xui xẻo phải sắm vai nhân vật mà nữ quỷ nhìn trúng.

Nhưng cái chết của người đàn ông cột tóc đã xóa bỏ suy nghĩ của cậu.

Hề Lâu nghĩ đến người đàn ông cột tóc bị té thành quả dưa hấu nát, trong lòng vẫn còn sợ hãi: “Là bởi vì Quan Xảo Xảo và anh ta đều muốn giết nữ quỷ?

Quan Xảo Xảo đập phá tranh, còn người đàn ông cột tóc hoài nghi mọi việc sẽ đi theo hướng kịch bản, kế tiếp bị giết sẽ là mình, trong tay có nắm đạo cụ có thể khắc chế tai họa, bởi vậy nổi lên sát tâm.

Trì Tiểu Trì lại lắc đầu: “Cậu đừng quên ban đầu Quan Xảo Xảo còn không biết trong tranh có quỷ.”

Hề Lâu ngẫm lại, cảm thấy cũng đúng.

Như vậy điểm tương tự của Quan Xảo Xảo và người đàn ông cột tóc là gì?

Cô đã làm chuyện gì?

Kết hợp với từ “ác ý”, Hề Lâu chỉ nghiền ngẫm một lúc liền bỗng nhiên tỉnh ngộ, cùng Trì Tiểu Trì đồng thanh nói: “…Đôi mắt của Thuần Dương.”

Vào lúc ấy, Quan Xảo Xảo một lòng muốn mưu đồ chiếm đoạt đôi mắt của Tống Thuần Dương.

Mà Hề Lâu chợt phát hiện ra dị thường: “Không đúng, vào lúc ấy Viên Bản Thiện chẳng phải cũng—”

Trì Tiểu Trì bổ sung: “Không chỉ có anh ta, còn có cả tôi. Tôi cũng đang tính lấy mạng Quan Xảo Xảo.”

Trì Tiểu Trì khẽ gõ trán: “Nhớ lại mốc thời gian.”

Hề Lâu: “Lúc nào?”


“Lúc Quan Xảo Xảo phát điên.” Trì Tiểu Trì nói, “Cô ấy trở về phòng, qua khoảng một hai tiếng mới có cảm giác bị nhòm ngó.”

Vào lúc ấy e rằng nữ quỷ có chút do dự giữa Viên Bản Thiện và Quan Xảo Xảo, thậm chí ngay cả Trì Tiểu Trì cũng có thể nằm trong danh sách quan sát của nữ quỷ.

Nhưng sau khi Viên Bản Thiện từ bỏ kế hoạch cướp đoạt đôi mắt, ác ý trong lòng Quan Xảo Xảo triệt để cao hơn bọn họ.

Nếu bọn họ là thấy chết mà không cứu, thì Quan Xảo Xảo là phản bội bạn thân, móc mắt mưu sát, hành động này đủ để ác liệt gấp mười lần bọn họ rồi.

Ác ý tích tụ trong lòng dễ dàng biến thành một bãi bùn bẩn mục nát, mùi bùn dẫn dắt nữ quỷ làm cho cô tìm được Quan Xảo Xảo, cũng tìm được người đàn ông cột tóc muốn giết chết mình.

Nữ quỷ không chỉ căm ghét hành động “Giết quỷ”.

Điều mà nữ quỷ căm ghét nhất chính là “Ác ý” của bản thân.

Lúc trước Tống Thuần Dương bị đoạt đi đôi mắt, có lẽ nữ quỷ cũng bị hận ý sâu nặng của cậu đối với Quan Xảo Xảo và Viên Bản Thiện lôi kéo tới.

Hề Lâu bừng tỉnh: “Vậy muốn qua ải chẳng phải là rất đơn giản sao. Chỉ cần dựa theo yêu cầu không thoát vai, không suy nghĩ gì khác, khống chế chính mình không được sinh ra ác ý…”

Trì Tiểu Trì hỏi ngược lại: “Đơn giản vậy sao?”

Trên đời không có thứ nào phức tạp hơn kết cấu tâm lý của con người.

Vừa đúng lúc này, cô gái tóc đuôi ngựa thở ra một hơi thật dài, đã tỉnh lại.

Cam Đường giật giật đôi môi, trưng cầu ý kiến của Trì Tiểu Trì: Tiếp tục đánh ngất?

Trì Tiểu Trì than nhỏ một tiếng.

…Còn có mười ngày, cho dù đánh ngất thì có tác dụng gì.

Huống hồ bọn họ còn phải tiếp tục đóng phim.

Cô gái tóc đuôi ngựa che đầu lảo đảo ngồi dậy, từ từ nhớ lại chuyện gì đã xảy ra, cũng không lập tức điên cuồng mà chỉ cuộn mình lại, vai run rẩy, mỗi một lần run đều cảm thấy bi thương khôn kể.

Mặt tàn nhang ôm vai cô, nhẹ nhàng an ủi.


Sau khi bi thương trôi qua là hận ý kéo đến như dời núi lấp biển.

Bỗng nhiên cô lật tung ghế sô pha, trừng mắt nhìn mặt tàn nhang: “Dao găm đâu?”

Khi cơn giận dữ kéo đến, cô đã không màng cái gì là bí mật nữa.

Sắc mặt cô gái cao lớn trắng nhợt: “Chẳng phải Liêu ca đã cầm đi rồi sao?”

Liêu ca là người đàn ông cột tóc ngắn, tên thật là Liêu Võ.

Cô gái tóc đuôi ngựa cột lại mái tóc ướt đẫm ra sau gáy: “Không có, lúc anh ấy chạy ra ngoài không cầm dao găm trong tay—”

Lời của cô nhắc nhở chính mình, vội vã chạy ra ngoài, không hề chú ý trong bóng đêm có ẩn giấu cái gì hay không.

Khi tâm tình con người ta chập chờn kịch liệt thì adrenalin sẽ cấp tốc phân bố, quên đi sợ hãi cũng đánh mất cả lý trí.

Mấy phút sau, cô gái tóc đuôi ngựa lại mang một thân ướt đẫm chạy về, phía sau là cô gái cao lớn và cậu mặt tàn nhang cũng ướt như chuột lột.

Cô tiến thẳng đến chỗ Trì Tiểu Trì, giơ tay muốn tát cho cậu một cái.

Cam Đường chắn ngang trước mặt Trì Tiểu Trì, bắt lấy tay phải của cô gái tóc đuôi ngựa bẻ ngược ra, ngón tay dùng lực, nhất thời cổ tay của cô gái tóc đuôi ngựa vang lên tiếng răng rắc.

Cam Đường nói chuyện vẫn là giọng dịu dàng làm say lòng người: “Không nên đánh nhau, có chuyện thì nói cho rõ ràng.”

…So với hành vi của cô thì có thể nói là vô cùng không có sức thuyết phục.

Con gái đánh con gái cho nên mặt tàn nhang cũng không tiện xen vào, đôi môi nhúc nhích một chốc, vốn muốn nói gì đó để xoa dịu không khí, tóc đuôi ngựa liền quay mặt lại, tròng mắt như muốn rách ra: “Tú Lâm!”

Cậu mặt tàn nhang được gọi là Tú Lâm chấn động cả người.

Dao găm là vật bảo mạng của bọn họ, nếu bị phe khác cướp mất thì chẳng phải là giúp người ta làm giá treo quần áo hay sao?

Huống hồ chỉ là lục soát thân thể mà thôi…

Mặt tàn nhang khẽ cắn răng, nói một tiếng “Đắc tội”, tránh khỏi Cam Đường, đưa tay đi bắt Trì Tiểu Trì đang ngồi giữa Cam Úc và Viên Bản Thiện.

Nhưng tay của mặt tàn nhang miễn cưỡng đưa đến một nửa thì Cam Đường đang nắm chặt tay của tóc đuôi ngựa bỗng thả tay ra, quét ngang chân, ôm lấy cổ của mặt tàn nhang, eo nhỏ nhắn vặn một cái, phi thân mượn lực ngồi xếp bằng trên vai mặt tàn nhang, cơ bắp hai chân siết chặt, khoá lấy cổ họng của mặt tàn nhang từ phía sau.

Mặt tàn nhang hoảng sợ, khuôn mặt bị nghẹt thở, lúc ngã ra bị mất kiểm soát mà bật ngữa về sau.

Trong nháy mắt rơi xuống đất, Cam Đường dùng sức ở eo, đàn hồi nhảy bật lên, đầu gối đè lên ngực mặt tàn nhang, một lọn tóc rơi xuống từ bên má, hô hấp vẫn đều đặn như cũ.

Cô dịu dàng nói: “Đắc tội.”

Trì Tiểu Trì và Hề Lâu:…Wow.


Cam Úc đứng lên, giọng điệu vẫn kiên định và ôn hòa như kế thừa cùng một mạch với em gái: “Cô Đàm, có lời gì thì mong cô từ từ nói.”

Tóc đuôi ngựa tên là Đàm Duyệt, cô xoa bóp cổ tay bị đau, nhấc lên đôi mắt đầy tơ máu, nhìn chằm chằm Trì Tiểu Trì, hận không thể nhai nát cậu: “Nói cái gì? Còn có thể nói cái gì nữa hả? Là mấy người thừa dịp trộm dao găm của chúng tôi!”

Trì Tiểu Trì cau mày hỏi Trương Tú Lâm: “Dao găm chính là ‘vũ khí bí mật’ mà cậu đã nói?”

Trương Tú Lâm bày ra vẻ mặt đau khổ.

“Cậu giả ngốc cái gì? Từ đầu tới cuối cậu đều lừa bịp chúng tôi!” Đàm Duyệt giận dữ nói, “Cậu là người mù sao?! Tại sao cậu lại giả mù?”

Trì Tiểu Trì than nhẹ một tiếng.

Vừa nãy chơi trò bốn góc đã gây kích động đến tinh thần của cậu, cho nên xuất hiện sơ hở.

Cậu theo bản năng mà nói hai chữ với Đàm Duyệt “Đừng nhìn”, để lộ sự thật mà mình che giấu.

Viên Bản Thiện bảo cậu giả mù là vì muốn độc chiếm cậu trong thế giới nhiệm vụ, dù sao không có ai sẽ nguyện ý cùng đội với một người mù, chỉ có thể sợ hãi tránh né, như vậy bọn họ có thể yên lòng cùng hưởng tin tức.

Nhưng sau khi Trì Tiểu Trì tiếp nhận thân thể này rồi tiếp tục giả mù là nhờ vào thế giới này dùng tên thật của Tống Thuần Dương.

Trừ phi ở trong thế giới này đều chết tất cả ngoại trừ phe bốn người của Trì Tiểu Trì, bằng không một khi để bọn họ biết cậu có mắt âm dương, lan truyền ra ngoài thì nửa đời sau của Tống Thuần Dương sợ là sẽ tiêu tùng.

Mà nếu như nói năng hàm hồ hoặc dùng thái độ cứng rắn thì tình thế chỉ có thể phát triển theo hướng càng tệ hơn.

Bên trong sụp đổ, lệ khí tăng cường, ác ý tuần hoàn, người chết chỉ có thể càng lúc càng nhiều.

Mắt thấy bầu không khí giương cung bạt kiếm đã hình thành, rốt cục Hề Lâu hiểu rõ độ khó của thế giới này nằm ở đâu.

Khi bọn họ đóng phim, dù cho nhiều lần nhắc nhở bản thân phải trung thành với nhân vật, nghiêm túc đóng phim, nhưng dù sao không khỏi lo lắng nếu nhân vật do mình sắm vai bị chết thì trong hiện thực bọn họ có chết luôn hay không, nghĩ tới nghĩ lui, lo thì sẽ sinh ra sợ hãi, bèn muốn làm liều một phen.

Người đàn ông cột tóc – Liêu Võ chính là điển hình tốt nhất.

Với lại cho dù bây giờ Trì Tiểu Trì nói ra cơ chế của thế giới này thì sẽ có người tin hay sao?

Ai dám lấy mạng của mình ra để thử nghiệm suy luận có chính xác hay không?

Ngộ nhỡ chết trong phim rồi bọn họ cũng chết thật thì làm sao?

Với lại mới vừa rồi Liêu Võ dùng phương thức chết thảm y như nam chính trong phim, dao găm lại biến mất, sự việc giả mù bị lộ, giá trị tín nhiệm của Trì Tiểu Trì trước mặt đám người Đàm Duyệt đã bị giảm xuống mức thấp nhất.

Từng vòng từng vòng, cuối cùng tòa lâu đài cát bị sụp đổ, người người cảm thấy bất an, ác ý càng nồng đậm, bị giết chết càng nhanh.

Thử thách của thế giới thứ tám chính là thứ khó có thể dự đoán được- Nhân Tính.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận