Đừng Kiếm Bạn Trai Trong Thùng Rác

Hề Lâu nghĩ tới câu hỏi kia của Trì Tiểu Trì.

…”Đơn giản?”

Quả nhiên không hề đơn giản

Tín nhiệm của con người tạo dựng lên cần qua năm này tháng nọ, dốc lòng kinh doanh, nhưng chỉ cần vài tổ kiến là có thể hủy hoại.

Cuống họng Hề Lâu co giật một chút, điên cuồng suy nghĩ xem hiện tại Trì Tiểu Trì nên đối phó thế nào

Trì Tiểu Trì nói một cách sâu xa: “Lâu Lâu, có phải là rất khẩn trương không?”

Hề Lâu như ngồi trên đống lửa: “Lúc này mà cậu còn tâm tình nói những thứ này hả!”

Trì Tiểu Trì nói: “Cậu tin không, tôi chỉ nói hai câu, làm một chuyện là có thể khiến bọn họ tỉnh táo trở lại.”

Hề Lâu: “…” Đang nói chuyện lừa người à?

Dứt lời, Trì Tiểu Trì ngẩng đầu nhìn về phía Đàm Duyệt, trấn tĩnh nói: “Bởi vì tôi có thể nhìn thấy…tử khí trên người cô.”

Trì Tiểu Trì tháo xuống kính sát tròng bên mắt phải của mình, lộ ra một đồng tử màu hổ phách.

Đồng tử màu sắc kỳ dị này ở trong thế giới tâm linh quỷ quái thì càng có sức thuyết phục rất lớn, từ nhỏ đã có bao nhiêu người đều bị đôi mắt của Tống Thuần Dương lừa gạt, thật lòng cho rằng cậu có pháp thuật thần thông.

Đàm Duyệt choáng tại chỗ, nhìn sang Trương Tú Lâm và cô gái cao lớn, cùng nhau trao đổi ánh mắt.

Trì Tiểu Trì chỉ về Đàm Duyệt: “Như cô bây giờ, tử khí trên người cô nồng đậm hơn so với bất kỳ người nào.”

Hề Lâu bỗng nhiên hiểu rõ, âm thầm hô một tiếng.

Quả nhiên lời nói dối cao minh nhất vĩnh viễn là nửa thật nửa giả.

Hai câu, một động tác, Trì Tiểu Trì thật sự trấn áp bọn họ.

Đàm Duyệt ngẩn ngơ một lúc rồi hỏi ngược lại: “Tại sao cậu không nói sớm?!”

Trì Tiểu Trì phản bác: “Chuyện như vậy tôi e rằng không có nghĩa vụ phải báo cho mọi người khi vừa bắt đầu đến đây. Huống chi kỹ năng này cũng không có tác dụng gì cả, chỉ có thể nhắc nhở một câu trước khi bi kịch xảy ra mà thôi.”

“Như vậy tại sao cậu không nhắc nhở Liêu—”

“Buổi chiều tôi đi tìm anh Liêu.” Trì Tiểu Trì cắt ngang lời cô, “Anh ấy bảo tôi cút…Cô Đàm, cô cũng nghe thấy mà.”


Buổi chiều quả thật lúc đang giờ nghỉ ngơi, Trì Tiểu Trì có đi tìm Liêu Võ, nhắc nhở anh không nên động sát tâm.

Nhưng Liêu Võ nôn nóng, rống giận bảo cậu cút đi. Đàm Duyệt đi lấy nước nhìn thấy, không biết xảy ra chuyện gì, còn tiến đến nói vài câu hòa giải.

…Khi đó tinh thần của Liêu Võ đã bị thâm nhập rất sâu, không còn thuốc cứu chữa.

Khuôn mặt Đàm Duyệt dần dần tái nhợt, bụm mặt chán nản ngồi xuống, như là bị người ta rút đi cột sống.

Trì Tiểu Trì đeo kính sát tròng vào lại, khoác khăn tắm ngồi vào chỗ cũ: “Nếu các người nghi ngờ là chúng tôi lấy đi vũ khí bí mật của các người thì các người có thể lục soát. Tôi căn bản không biết vũ khí bí mật của các người là gì. Sau khi Liêu Võ chạy ra ngoài, tôi, cô còn có bác sĩ Cam và Đường Đường cùng nhau đuổi theo, cùng nhau quay về. Lão Viên thì ở lại pháo đài cổ cùng với hai người các người. Chúng tôi không có thời gian đi lấy dao găm gì đó của các người.”

Đàm Duyệt ngơ ngẩn một hồi mới nhớ tới Trì Tiểu Trì vừa nói cái gì, ngẩng đầu lên, đôi môi mơ hồ run rẩy: “Cậu nói, trên người tôi có tử khí…”

Trì Tiểu Trì thở dài một hơi.

Tiếng thở dài này khiến Đàm Duyệt sởn cả da gà.

Trì Tiểu Trì chẳng hề tiếp tục vấn đề này, ngược lại ném ra một câu hỏi khác: “Liêu Võ tính ra tay với ‘Quan Xảo Xảo’ khi quay phim. Các người ngẫm lại, lúc ấy ai gần Liêu Võ nhất?”

Trong phòng khách hoàn toàn yên tĩnh.

Nghĩ đến tính khả thi kia, đám người Đàm Duyệt đều lảo đảo, mặt vàng như giấy nến.

Trì Tiểu Trì hời hợt thêm vào một câu: “Có thể là ‘Quan Xảo Xảo’ đã cầm đi đồ của các người. Cô ấy biết các người muốn giết cô ấy.”

Trì Tiểu Trì rất am hiểu thao tác vừa cào vừa đập, dẫn dắt vấn đề khiến bọn họ đều bình tĩnh trở lại.

Người chết cũng đã chết rồi, người sống cần phải cân nhắc cho chính mình và người khác.

Nên làm gì? Trong tay bọn họ đã không có vũ khí, hơn nữa mục đích e rằng cũng đã bị ‘Quan Xảo Xảo’ biết được…

…Điều mà Trì Tiểu Trì muốn chính là trạng thái hoang mang lo sợ của bọn họ như bây giờ.

Chỉ có như vậy bọn họ mới có thể nghe lọt lời của mình.

Trì Tiểu Trì thuận thế, đem suy đoán của mình nói ra.

Cậu không nhắc đến Quan Xảo Xảo, chỉ nói đến việc nếu có ác ý đối với nữ quỷ thì có thể sẽ nhận lấy mối họa.

Cậu lấy kinh nghiệm của chính bản thân mình để thuyết phục người khác, nhắc đến việc trưa hôm nay lúc đóng phim mình từng nổi lên sát ý với ‘Quan Xảo Xảo’, phản ứng lúc đó của ‘Quan Xảo Xảo’ đã khiến Trì Tiểu Trì bắt đầu nghi ngờ.

Khi tinh thần con người đang yếu đuối, Trì Tiểu Trì truyền vào nội dung đủ khiến bọn họ hoàn toàn tin tưởng.


Ba người mất đi đồng bọn, lại một lần nữa mất đi sức lực căm phẫn đang sôi sục, tiêu hóa thông tin mà Trì Tiểu Trì cung cấp, từng người ngơ ngác đứng dậy đi nghỉ ngơi.

Trì Tiểu Trì bắt chéo hai chân dựa trên ghế sô pha, khẽ khép hờ mắt, như một con mèo mệt mỏi.

Xác nhận mọi người đã đi hết, cậu đưa tay về phía Cam Đường.

Cam Đường khẽ gật đầu, cất bước đi ra khỏi cưả lớn của pháo đài, mở ra cái nắp hòm thư đã bị tróc sơn loang lổ.

Viên Bản Thiện ở bên cạnh mở to hai mắt.

Cam Đường lấy ra một con dao găm khắc đầy hoa văn phú chú trong hòm thư.

Ngay cả Hề Lâu cũng khó giấu được khiếp sợ: “Từ lúc nào mà cô ấy—”

Trì Tiểu Trì nói: “Tôi chú ý trước khi Liêu Võ bỏ chạy đã làm rơi một thứ gì đó trong đám trùng đất.”

Cam Đường nhẹ giọng nói: “Trương Tú Lâm và Khâu Minh Minh không dám nhìn đám trùng đất kia, từ lầu hai đến phòng khách là tôi chạy ở cuối cùng, lén đi vào trong đám trùng đất để kiếm thứ này về, giấu trên người, đợi đến trước khi tiến vào pháo đài cổ thì tạm thời gửi ở đây.”

Khi chạy đi, Đàm Duyệt chỉ để ý đồng bọn của cô là Liêu ca, đương nhiên sẽ không để ý Cam Đường từng biến mất một lúc.

Lúc bốn người quay trở lại, Trương Tú Lâm và Khâu Minh Minh chờ đợi trong pháo đài đã đặt hết toàn bộ sức lức lên tin dữ Liêu ca đã chết và Đàm Duyệt bị hôn mê, cũng không có cách nào để ý Cam Đường chậm chạp tiến vào đã giở trò gì ở bên ngoài.

…Lợi dụng sự chênh lệch thời gian và điểm mù tâm lý một cách hoàn mỹ.

Hề Lâu kinh ngạc hỏi Trì Tiểu Trì: “…Cậu thương lượng kế hoạch này với cô ấy từ lúc nào vậy?”

Trì Tiểu Trì cười cười.

Không hề thương lượng gì cả, chỉ là lúc xuống lầu cô truyền đến cho cậu một ánh mắt và hành động nhặt đồ mà thôi.

Cái này đại khái gọi là ăn ý.

Viên Bản Thiện không ngờ Trì Tiểu Trì còn để lại chiêu này, tươi cười rạng rỡ: “Thuần Dương, em tuyệt quá!”

Trì Tiểu Trì cố phí sức mà cười: “Dao găm cứ để chỗ của em trước.”

Viên Bản Thiện hơi do dự, khóe mắt liếc nhìn anh em họ Cam, hiển nhiên không an tâm: “Không phải đặt ở chỗ của anh à?”


Trì Tiểu Trì tỏ rõ ý kiến: “Lão Viên, chúng ta không thể giữ lại vật này. Đây là phù bảo mạng của người khác làm ra, đợi đến khi rời khỏi thế giới này thì em sẽ nghĩ cách trả lại cho bọn họ.”

Nghe vậy, bắp thịt trên mặt của Viên  Bản Thiện hơi vặn vẹo, nhịn không được mà nói: “Thuần Dương, em quá…thiện lương rồi.”

Trên thực tế Viên Bản Thiện muốn nói là ấu trĩ.

Đồ đã đến tay, dựa vào cái gì mà phải trả lại?

“Chúng ta chỉ tạm thời bảo quản.” Trì Tiểu Trì giả vờ nghe không hiểu ý của anh ta, dịu dàng nói, “Vũ khí sẽ làm cho bọn họ có dũng khí phản kháng, nhưng bây giờ bọn họ chỉ cần tập trung đóng phim là được.”

Trải qua tối nay, Hề Lâu thật sự có chút bội phục Trì Tiểu Trì.

Sức quan sát, khả năng tổng kết vấn đề, cùng với sự nhanh trí khi đối phó nguy cơ, khống chế toàn bộ hiện trường, dễ như trở bàn tay mà bắt lấy trái tim của tất cả mọi người.

Cái bẫy của thế giới thứ tám chính là sự hèn nhát trong Nhân Tính. Mà trì Tiểu Trì có thể đem sự hèn nhát này áp chế sát ý rục rịch của mọi người.

Trì Tiểu Trì quả thật cũng rất mệt, loạng choạng đứng dậy, lại run chân ngã vào trên người Cam Úc.

Cam Úc vẫn luôn duy trì khoảng cách với cậu, lúc này mới phát hiện môi của cậu trắng đến bất thường, khuôn mặt lại đỏ hồng, đặt tay thử xem nhiệt độ thì nóng đến mức khiến Cam Úc phải rụt tay về.

…Dầm mưa, hoảng sợ, cộng thêm tâm tình căng thẳng, liên tiếp một loạt khiến Trì Tiểu Trì bị cảm lạnh.

Cậu dùng vầng trán thiêu đốt của mình đặt lên vai của Cam Úc, tham lam một chút nhiệt độ mát mẻ kia.

Âm thanh lo lắng dò hỏi của Viên Bản Thiện “Sao vậy” dần dần đi xa, bên tai của cậu chỉ có tiếng tim đập thình thịch của người trước mắt, dường như trùng với nhịp tim của cậu.

Thình thịch, thình thịch.

Cam Úc vừa xót vừa nôn nóng, dưới tình thế cấp bách mà thốt ra: “Tiểu—-”

Cơ chế bảo mật lập tức khởi động, anh căn bản không cất lên được chữ cuối cùng kia.

Rốt cục anh từ bỏ, bế cậu lên, vừa bất đắc dĩ vừa đau lòng mà thở dài.

…Haiz, em đó nha.

……

Trì Tiểu Trì được bế lên giường.

Khi bị bệnh Trì Tiểu Trì lại không hề khó chịu, cũng không nói mê sảng, tìm chăn xốc lên rồi chui vào, đem mình cuộn chặt lại. Cam Úc bưng tới nước ấm, cậu liền từ tay Cam Úc mà ngoan ngoãn uống từng ngụm, thuận tiện đem tay lạnh như băng ôm lấy mu bàn tay của Cam Úc để sưởi ấm.

Cam Đường hỏi NPC cho mượn rượu thuốc để lau người cho Trì Tiểu Trì.

Viên Bản Thiện: “…” Tại sao mấy người lại quen thuộc như vậy.

Hành động của hai anh em bọn họ làm cho bạn trai chính quy Viên Bản Thiện này trở nên dư thừa.


Vì vậy khi Cam Đường đi ngâm khăn vào rượu thì Viên Bản Thiện cũng đề nghị hỗ trợ, bảo rằng mình cũng chuyên nghiệp.

Cam Đường lễ phép từ chối: “Tôi tốt nghiệp khoa điều dưỡng.”

Ý là tôi càng chuyên nghiệp hơn anh, cho nên xin cút xa một chút.

Viên Bản Thiện: “…”

Hề Lâu: “…” Khoa điều dưỡng cũng học môn võ thuật nữa à?

Cam Đường cho ra một giải thích tương đối hợp lý: “Thời đại này người nhà bệnh nhân làm ầm ĩ trong bệnh viện tương đối nhiều.”

Hề Lâu nghĩ, hiện tại bệnh viện đối với việc người nhà bệnh nhân gây chuyện thật sự là không nể nang gì, giống như gió thu cuốn hết lá vàng.

Bất đắc dĩ, Viên Bản Thiện đành phải nhường chỗ.

Cam Đường lật chăn lên, vén sợi tóc gợn sóng ra sau tai rồi dùng kẹp tăm cố định, sợ đuôi tóc làm ngứa cậu.

Ban đầu Trì Tiểu Trì rất lạnh, đối với việc bị lôi ra khỏi ổ chăn có chút kháng cự, nhưng khi Cam Đường ghé vào bên tai cậu dỗ vài câu thì cậu liền yên tĩnh trở lại, đưa cái cổ để cô bôi rượu thuốc.

Khi rượu thuốc bôi lên bắp đùi thì cậu có chút chịu không nổi, bất quá chỉ hừ nhẹ vài tiếng, mặt chôn trong khuỷu tay mềm mại thơm thơm của Cam Đường, không ngừng cọ nhẹ.

…Thật dễ nuôi, thật biết điều.

Sau khi nhiệt độ cơ thể hạ xuống, Viên Bản Thiện thuận thế muốn bốn người ở cùng.

Anh ta không phải kẻ mù, Cam Úc rõ ràng mơ ước Tống Thuần Dương, anh không thể yên tâm để Tống Thuần Dương cho Cam Úc.

Ngoài ra Viên Bản Thiện có một chút lo lắng bí ẩn.

Tâm tư của Tống Thuần Dương đơn thuần, khó đảm bảo sẽ không nói chuyện đổi mắt âm dương cho anh em họ Cam, nếu như bọn họ biết được rồi ngăn cản Thuần Dương thì làm sao đây?

Bởi vậy có thể thấy được những kẻ trăm phương ngàn kế không có đối tượng tiếp xúc với người ngoài, tiếp xúc với bạn mới, chỉ hy vọng đối tượng phụ thuộc vào mình, mục đích chủ yếu là e sợ đối phương sẽ so sánh, phát hiện mình là một kẻ ngu.

Mà Viên Bản Thiện có chút kiêu ngạo bí ẩn.

Cho dù Cam Úc phí hết tâm tư với Thuần Dương thì sao, cậu ấy vẫn nguyện ý trao mắt cho mình.

Cam Úc luôn suy nghĩ việc Trì Tiểu Trì sinh bệnh có phải là do tối hôm qua mình bật điều hòa quá thấp hay không, càng nghĩ thì tâm tình càng không tốt, nhưng đối với lời yêu cầu của Viên Bản Thiện, anh vẫn đáp lại với giọng điệu ôn hòa như cũ: “Được thôi. Tôi và cậu ngủ dưới sàn, bệnh nhân và em gái tôi ngủ trên giường, như vậy có được không?”

Viên Bản Thiện không nghi ngờ gì anh, vui vẻ tiếp thu.

Viên Bản Thiện hoàn toàn không ngờ lúc đêm khuya yên tĩnh, cái người nào đó đồng ý ngủ trên sàn cùng mình lại đường hoàng mò lên giường của Trì Tiểu Trì.

….

P/S: Cuối tuần Fynnz đi chơi nên sang tuần Fynnz tiếp tục edit nha mọi người


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận