Đừng Kiếm Bạn Trai Trong Thùng Rác

Cam Úc mở mắt ra, chỉ nói hai chữ không hỏi nhiều: “Lên đi.”

Trì Tiểu Trì ôm chăn, như con mèo leo thang bò lên giường trên. Giường lắc nhẹ, vang lên vài tiếng kẽo kẹt.

Viên Bản Thiện trở mình, cũng may anh ta thật sự buồn ngủ, không tỉnh lại.

Cam Úc hướng ra phía ngoài, nhường gần một nửa bên trong giường cho Trì Tiểu Trì: “Vào trong đi.”

Trì Tiểu Trì ngẩn ra.

Cam Úc khẽ gật đầu, thái độ rất rõ ràng.

Trì Tiểu Trì cũng không chậm chạp nữa, nghe lời mà chui vào trong, đắp chăn cẩn thận, đang muốn nằm xuống thì lại bị Cam Úc ra hiệu ngăn lại.

Anh mở gối ra.

Trì Tiểu Trì ngạc nhiên thấy anh lấy ra một con dao găm không vỏ, chuôi ở phía mình, mũi ở phía anh.

Cam Úc giấu dao găm vào trong chăn của mình: “Cẩn thận, để tôi cất vào, nếu không đụng trúng cậu.”

Trì Tiểu Trì: “…Anh sớm tỉnh rồi à?”

Cam Úc: “Ừm.”

Trì Tiểu Trì: “Từ khi nào?”

Cam Úc: “Từ khi ‘con bé’ tới.”

Trì Tiểu Trì nằm thẳng mặt, đem chăn đắp lên trên: “Con bé là quỷ, dao găm có ích gì.”

“Nếu con bé gọi cậu đi thì tôi sẽ theo sau.” Cam Úc dịu dàng nói, “Nếu con bé muốn hại cậu thì đầu của nó hiện tại đã bị tôi cắt xuống.”

Trì Tiểu Trì: “…” Đại ca, đại ca.

Cậu nói: “Dao găm đặt trong chăn không sao chứ? Cẩn thận coi chừng cắt trúng người.”

Cam Úc nở nụ cười: “Đừng nghĩ nữa. Ngủ đi, đã có tôi lo.”

Cái giường này là giường đơn, chỉ rộng khoảng một mét, hai người đàn ông nằm ngủ có chút chật, cho nên hai người đều nằm nghiêng, Trì Tiểu Trì xoay mặt về phía tường, Cam Úc thì đối mặt vào lưng cậu.

Trì Tiểu Trì nằm một chốc, đột nhiên nhỏ giọng hỏi: “Radio về con cá hề vẫn còn chứ?”

Cam Úc không lên tiếng, chỉ lấy điện thoại ra, lấy một bên tai nghe gắn cho Trì Tiểu Trì.

Rất nhanh, giọng nam ấm áp dịu dàng vang lên bên tai cậu.

Con cá hề gặp con cá voi xanh lúc trước đã mang nó đi ra từ nhà, hỏi nó, rốt cục là mang nó đi từ nơi nào.

Cá voi xanh đã chu du một vòng trái đất rất ngượng ngùng nói xin lỗi, nó đã quên mất.


Vì bù đắp lỗi lầm của mình, cá voi xanh cùng cá hề lên đường.

Có bạn đi chung, cá hề rất cao hứng, trốn ở bên vây của cá voi xanh, cùng nó bắt đầu hành trình.

Giọng nam kể chuyện thật dễ nghe, róc rách trong suốt như tiếng nước suối, khiến người ta nhịn không được mà liên tưởng âm thanh này phải có dây thanh quản dày thế nào mới phát ra được, khiến người ta muốn hôn lấy chủ nhân của âm thanh, hòa quyện cùng hơi thở.

Trì Tiểu Trì ngủ thiếp đi.

Nghe tiếng hít thở đều đều gần trong gang tấc, Cam Úc cực lực kiềm chế mà không ôm lấy cậu, chỉ là khẽ tựa đầu vào sau lưng cậu, cánh tay chống tường, mô phỏng tư thế ôm ấp.

Anh vừa bất đắc dĩ vừa dịu dàng mà thấp giọng: “Lúc thường thông minh như vậy, hiện tại làm sao mà…Em thật sự là muốn tức chết tôi mới chịu bỏ qua có phải không.”

Bị Trì Tiểu Trì lãnh đạm lâu như vậy, 061 nghiêm túc tự kiểm điểm.

Lúc trước anh thật sự hơi nóng vội.

Từ nhỏ Trì Tiểu Trì đã không có cảm giác an toàn, cho dù lớn lên cũng vậy, cậu yêu thích đem tất cả mọi người và mọi việc nằm trong phạm vi mà cậu có thể khống chế, một khi vượt ra khỏi quyền khống chế, quấy nhiễu tâm trí của cậu thì phản ứng đầu tiên của cậu chính là rời xa thứ có thể gây tổn hại cho mình.

Càng đuổi theo cậu, càng ép cậu thì cậu sẽ càng trốn đi thật xa.

061 nóng lòng ám chỉ thân phận của mình, nhưng ngược lại chữa lợn lành thành lợn què.

Nếu như Trì Tiểu Trì muốn cảm giác an toàn, anh nguyện ý bị Trì Tiểu Trì nắm trong lòng bàn tay, trở thành một phần cảm giác an toàn của cậu.

Hề Lâu nhìn thấy tất cả: “…” Cái đồ lưu manh đáng chết.

Sáng ngày hôm sau, Trì Tiểu Trì tỉnh lại ở giường bên dưới.

Cậu nằm trên giường cả buổi, cảm thấy đặc biệt thần kỳ.

Từ khi nào Cam Úc chuyển mình xuống dưới? Làm sao mà cậu chẳng có chút cảm giác nào cả.

Nhưng như vậy cũng tốt, Viên Bản Thiện như thường lệ thức dậy rửa mặt, hồn nhiên không biết trên đầu của mình đã hiện ra cái sừng màu xanh.

Bữa sáng, Trì Tiểu Trì kể cho mọi người nghe chuyện đã xảy ra.

Viên Bản Thiện nghe như vậy liền sợ hết hồn: “Tại sao em không nói với anh?”

Trì Tiểu Trì bất lực, giọng nói vừa đáng thương lại nhu nhược: “Em không dám xuống giường, cũng không dám gọi anh dậy, sợ con bé đột nhiên quay lại…Cả nửa đêm em không dám ngủ đấy.”

Chân chính nửa đêm không ngủ – Cam Úc đang cúi đầu ăn mì, không nói lời nào.

Điền Quảng Băng hỏi: “Anh đã làm chuyện gì đặc biệt sao?”

Trì Tiểu Trì ngẫm lại những chuyện mình đã làm ngày hôm qua rồi đáp: “Không có.”

Nhưng Điền Quảng Băng có vẻ không tin: “Nếu không có thì tại sao con bé lại đi tìm cậu?”

Cam Úc tiếp lời: “Cậu ấy luôn ở bên cạnh chúng tôi, quả thật không làm gì cả.”


Viên Bản Thiện cau mày liếc mắt nhìn Cam Úc.

Điền Quảng Băng hừ một tiếng: “Ngày hôm qua tôi cũng ở ngoài sân, nhìn thấy anh ấy dẫn theo ba đứa nhóc đi nghe kể chuyện. Tôi nhớ lúc ban đầu bọn chúng muốn anh dạy ca hát mà?”

Liễu Thành Âm lúc đó không ở hiện trường, nghe vậy liền kinh ngạc: “Anh đuổi bọn chúng đi hả?”

Trì Tiểu Trì vô tội nói: “Không có mà.”

Hề Lâu nghĩ, cậu hát thành bộ dạng quỷ quái kia thì có khác gì đuổi bọn nó đi không?

Liễu Thành Âm mang lòng tốt nhắc nhở: “Hòa thuận sống chung chính là bọn trẻ muốn chúng ta làm gì thì cứ làm theo. Chúng ta đừng làm chuyện vớ vẩn, bình an vượt qua ba ngày là được rồi.”

Điền Quảng Băng bất mãn nói: “Đúng vậy, một mình anh tìm đường chết cũng không sao, miễn đừng liên lụy chúng tôi là được.”

Trì Tiểu Trì nói: “Tôi chỉ cảm thấy không thể quá nhân nhượng với bọn trẻ mà thôi.”

Viên Bản Thiện nhấn đầu cậu một chút, vừa bực mình vừa buồn cười: “Ai bảo em đến nuôi tụi nó đâu.”

Cam Đường dịu dàng chen lời: “Chúng ta chưa biết rõ cơ chế của thế giới này, Thuần Dương làm đúng hay sai cũng không cần vội kết luận. Nếu quả thật mọi chuyện phải theo ý của bọn trẻ, lẽ nào tối hôm qua Thuần Dương phải đi theo đứa bé kia sao?”

Lời này rất có lý, nhưng Điền Quảng Băng vẫn không quá tán thành, chỉ bĩu môi mà không lên tiếng.

Ngày đó mọi thứ vẫn diễn ra như cũ, đâu vào đấy.

Đám nhóc này giống như những đứa nhóc bình thường, tính tình cũng bướng bỉnh, yêu cầu đòi hỏi rất nhiều.

Cam Úc và Cam Đường đảm nhiệm giáo viên dạy học, một người dạy ngữ văn, một người dạy tiếng anh. Khi Cam Úc lên lớp, đột nhiên có một đứa trẻ khóc ầm lên.

Cam Úc từ trước bảng đen quay người lại: “Xảy ra chuyện gì?”

Cô bé tóc hai sừng khóc lóc chỉa về phía cậu nhóc vắt mũi chưa sạch ngồi ở phía sau: “Thầy ơi, bạn ấy giật tóc của em.”

Cậu nhóc vắt mũi chưa sạch cười hì hì.

Cam Úc xoay người lại, bình tĩnh nói: “Đi ra sau lớp đứng 10 phút tự kiểm điểm.”

Cậu nhóc vắt mũi chưa sạch không cười nữa, ngẩn người ngồi tại chỗ: “…”

Mấy vị ‘giáo viên’ lâm thời đang ngồi ở phía sau lớp để tham gia dự giờ: “…”

Cam Úc phát hiện cậu nhóc không nhúc nhích, liền nghiêng nửa khuôn mặt qua: “20 phút.”

Cậu nhóc vắt mũi chưa sạch lập tức đứng dậy, chạy tới sau lớp học, ngoan ngoãn đứng đó.

Trong phòng học vang lên tiếng cười nói, bị Cam Úc dùng thước kẻ đập lên bàn đè ép.

Điền Quảng Băng thấp giọng hỏi: “Anh ấy điên rồi sao?”


Mấy người khác cũng khẽ lau mồ hôi, chỉ có Trì Tiểu Trì nâng quai hàm nhìn ra sân cỏ trống rỗng phía bên ngoài, không biết đang nhìn cái gì.

Sau khi tan học, Cam Úc phân cho mỗi đứa nhỏ một hộp sữa chua, ba người kia sau khi tan lớp đã rời đi, rõ ràng không muốn bị liên lụy.

Sau khi phân phát xong xuôi, anh cầm ba hộp sữa chua vị dâu đến trước mặt Trì Tiểu Trì.

Viên Bản Thiện tức giận nói: “Anh đúng là to gan.”

Cam Úc cười nhạt: “Nếu quả thật muốn chết vậy thì cùng nhau mà làm.”

Trì Tiểu Trì tiếp nhận sữa chua, chuyển hướng Viên Bản Thiện: “Lão Viên, đừng luôn nghe theo lời bọn nhỏ.”

Viên Bản Thiện: “Tại sao?”

Trì Tiểu Trì mập mờ nói: “Là cảm giác của em thôi.”

Tối hôm qua, cô bé tóc xoăn cùng cái cổ bị vẹo đứng ở đầu giường của Trì Tiểu Trì, cậu chỉ cảm thấy có một luồng ác ý vây quanh mình, nhưng khi cậu tìm được lý do hợp lý để từ chối cô bé thì luồng ác ý đó cũng tiêu tan.

Nếu như người khác nói ‘cảm giác’ thì Viên Bản Thiện nhất định sẽ khịt mũi coi thường, nhưng nếu là Tống Thuần Dương nói thì anh sẽ tin bảy phần.

Giờ hoạt động tự do buổi chiều, mỗi người vẫn tự đảm nhiệm chức vụ của mình, tất cả đều bình yên, ai ghép hình thì ghép hình, chơi bóng rổ thì chơi bóng rổ, sửa búp bê thì sửa búp bê, kể chuyện thì kể chuyện, ăn cơm thì ăn cơm.

Trì Tiểu Trì đếm đếm, phát hiện số lượng đứa trẻ đi theo mỗi người đều như cũ, giống như tự sản xuất tự mang theo.

Ba đứa nhóc bên phía cậu sau khi bao vây cậu thì không nhắc đến chuyện dạy hát nữa: “Thầy ơi thầy ơi, dạy tụi em gọi điện thoại đi?”

Cái gọi là ‘gọi điện thoại’ chính là ‘gọi ống loa’, dùng hai lon đồ uống cắt một đầu, chỉ để lại phần đáy, dưới đáy khoan một lỗ, dùng sợi chỉ kết nối hai lon nước với nhau rồi truyền giọng vào đó, đây cũng là thứ mà bọn trẻ con rất thích chơi.

Trì Tiểu Trì bình tĩnh từ chối: “Không được.”

Lời từ chối vừa thốt ra thì ba đứa nhóc đều im lặng, ba đôi mắt đen thui nhìn về phía Trì Tiểu Trì, ánh mắt lạnh lẽo.

Tóc hai sừng hỏi: “Tại sao?”

Trì Tiểu Trì nghiêm túc đáp: “Mẹ của thầy không cho thầy tùy tiện đưa số điện thoại cho người khác.”

Tóc hai sừng: “…”

Không ngờ cậu lại chơi chiêu này, thật sự hiệu quả.

Ba đứa trẻ nhìn nhau trong phút chốc, cậu nhóc vắt mũi chưa sạch nói: “Vậy thầy có thể dạy chúng em làm gì đây?”

Trì Tiểu Trì nói: “Thầy dạy các em tập nhảy xa.” Rất tốt cho sức khỏe.

Tóc xoăn đã mất đi dáng vẻ bất thường của đêm qua, kéo kéo góc áo, giọng nói yếu ớt đầy trách móc: “Em mặc váy mà thầy.”

Trì Tiểu Trì: “Vậy thầy dạy các em đá cầu.”

Hai cô bé đồng ý nhưng cậu nhóc vắt mũi chưa sạch không muốn chơi với con gái, liền chạy mất tiêu bóng dáng.

Trì Tiểu Trì thật sự bắt đầu dạy hai cô bé đá cầu, còn rất ra hình ra dáng.

Cam Úc từ xa liếc mắt nhìn sang, Trì Tiểu Trì đang đá cầu trong ánh mắt hâm mộ của hai cô bé, đá trái cầu bằng lông gà tưng lên tưng xuống rất sinh động.

Anh và Cam Đường cùng mím môi cười khẽ một tiếng, không chú ý cậu nhóc vắt mũi chưa sạch đã chạy thẳng vào trong tòa nhà, chạy về phía nhà bếp.


Liễu Thành Âm đang nấu mì ăn liền cho bốn đứa nhóc quỷ ham ăn, nấu cháo và thái thức ăn, ngay lúc này cậu nhóc vắt mũi chưa sạch liền thò cái đầu vào: “Cô ơi, em muốn chơi trò gọi điện thoại.”

Liễu Thành Âm bật cười: “Ngoan nào, cô đang rất bận, em tìm mấy thầy cô khác chơi với em đi.”

Cậu nhóc vắt mũi chưa sạch kiên trì nói: “Thầy của em không chơi với em! Em nhất định phải chơi!”

Liễu Thành Âm không từ chối được, nhìn sang hai bên trái phải một chút, phát hiện trong nhà bếp còn có vài bình nhựa trống không sử dụng, liền nói: “Vậy em trước tiên tự làm ‘điện thoại’ trước đi. Chờ em làm xong rồi cô sẽ chơi với em, có được không.”

Cậu nhóc vắt mũi chưa sạch hưng phấn gật đầu, nhặt lên hai cái bình nhựa ôm vào ngực, bắt đầu yên lặng làm thủ công.

Trong phòng sinh hoạt chung.

Cậu thanh niên trầm tĩnh đeo mắt kính tên Tần Lĩnh đang giúp bọn nhỏ ghép từng mảnh hình, đồng thời âm thầm xuất thần.

Cậu nhịn không được mà suy nghĩ độ khó của nhiệm vụ tại thế giới này rốt cục ở đâu?

Từ hôm qua bọn họ đã ghép ước chừng hai trăm miếng ghép hình, bây giờ cơ bản đã ghép gần xong, chỉ còn thiếu vài miếng, không cần cậu chỉ đạo cũng có thể thuận lợi hoàn thành.

Bọn nhỏ tụ tập thành một nhóm, đem vài ba miếng còn lại ghép vào.

Khi cậu đang xuất thần thì đột nhiên có bàn tay nhỏ kéo vạt áo của cậu.

“Hả?”

Tần Lĩnh cúi đầu xuống, phát hiện bức tranh ghép hình người đã gần như hoàn thành nhưng một bên mắt phải của bức tranh lại bị thiếu mất, chỉ còn một bên mắt trái đang nhìn chăm chú Tần Lĩnh khiến cậu nhịn không được mà giật mình.

Từ trước đến nay cậu không am hiểu đối phó với trẻ con, lại cân nhắc đến lời căn dặn của Liễu Thành Âm và Điền Quảng Băng, hơi mất tự nhiên mà nhẹ giọng: “Ai giấu mất miếng ghép này rồi, mau giao ra đây.”

Đám nhóc đồng loạt lắc đầu, vẻ mặt hồn nhiên.

Tần Lĩnh mở hộp ghép tranh ra, cẩn thận tìm kiếm xung quanh một lúc, xác thực không tìm thấy tung tích miếng ghép bị thiếu mất này.

Có đứa nhóc bắt đầu muốn khóc: “Tranh không hoàn thành, làm sao bây giờ, chúng ta không ghép được nữa.”

Những đứa trẻ khác vội vàng an ủi cậu: “Không sao, thầy Tần sẽ nghĩ cách.”

Nói xong, từng đôi mắt chân thành mà trong suốt nhìn chăm chú Tần Lĩnh khiến cậu có chút không biết làm thế nào.

Cậu miễn cưỡng nói: “Để thầy…tìm một chút, tìm một chút.”

Tần Lĩnh lại tập trung tìm một lúc nhưng vẫn không tìm thấy.

Cậu khá nhức đầu mà vẫy vẫy tay: “Chúng ta đổi bức tranh khác đi, có được hay không?”

Bọn nhỏ lại đồng loạt từ chối mà lắc đầu.

Lúc này ở trong góc vang lên một tiếng trẻ con, nghe vô cùng ngây thơ hồn nhiên: “Thầy ơi, chẳng phải thầy có mắt sao, cho chúng em mượn con mắt của thầy một chút nha, có được hay không?”

Đang ở một góc khác trong phòng sinh hoạt dạy bọn nhỏ lắp ráp búp bê, Viên Bản Thiện đột nhiên nghe được tiếng kêu thảm thiết chói ta truyền đến từ sau lưng làm cho lòng người co rút thật mạnh.

Quay người bước nhanh đến, khi nhìn thấy cảnh tượng đang diễn ra thì Viên Bản Thiện thiếu chút nữa đã nôn mửa.

Một cái nỉa đâm vào trong mắt phải của Tần Lĩnh, quấy nhiễu máu thịt be bét, Tần Lĩnh che mắt, khom lưng cuộn tròn trên sàn nhà, không ngừng hét thảm, thịt nát và máu đen tràn ra từ trong khe hở.

Bọn nhỏ đưa lưng về phía cửa, đem con mắt vừa mới moi ra bổ sung vào khoảng trống, không ngừng cười đùa, vỗ tay hoan hô.

…Rốt cục vẫn xảy ra vấn đề rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận