Đừng Kiếm Bạn Trai Trong Thùng Rác

Trên quảng trường phía Đông, như Nhan Lan Lan dự đoán, tiếng lựu đạn nổ to hấp dẫn nhân viên tuần tra gần đó, còn tượng băng bị hủy hơn phân nửa, thiếu nữ trong băng ngã xuống đất, không rõ sinh tử.

Nhan Lan Lan lui về góc ẩn thân, do dự trong chốc lát, vẫn cảm thấy không thể bỏ mặc Thư Văn Thanh một mình đối mặt với nhiều nhân loại mới như vậy, đang định rút súng đi chiến một trận thì không ngờ còn chưa kịp bước ra nơi ẩn thân đã bị một bàn tay mang theo vụn băng kéo cô trở lại, trực tiếp bụm miệng cô.

“Xuỵt.”

Nhan Lan Lan mở to hai mắt.

…Cô quên mất, nhân loại mới không sợ giá lạnh, tế bào của bọn họ có năng lực tự chữa trị, mạnh hơn người bình thường mấy lần thậm chí gấp chục lần.

Thư Văn Thanh khoác bộ đồ Nhan Lan Lan từng đắp lên mặt băng cho cô, áo khoác bị bỏ lại, dưới vạt áo lộ ra đôi chân dài có cơ bắp rõ ràng, đầu gối và cẳng chân còn bao trùm miếng băng mỏng, gót chân trông có vẻ bị lựu đạn nổ trúng không nhẹ nhưng bây giờ đã hoàn toàn khôi phục, chỉ để lại một lớp máu băng mỏng còn bám lên da.

Thư Văn Thanh liếc nhìn một chút đám binh lính nhân loại mới phát hiện băng bị nổ đang ghìm súng hoảng loạn lục soát bốn phía, chờ cô phát hiện nhiệt độ dưới tay không đúng thì mới lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.

Cô đưa ngón tay khẽ sờ phần sau gáy của Nhan Lan Lan, phát hiện vết tích thi thể bị bong ra.

Thư Văn Thanh lần này thốt lên một cách hiếu kỳ: “Nhân loại cũ?”

Nhan Lan Lan cũng không trả lời, chỉ để ý đến tình hình trước mắt: “Có đi hay không?”

Thư Văn Thanh cũng chỉ thuận miệng biểu đạt sự kinh ngạc một chút mà thôi, nghe vậy liền không chút do dự mà nắm lấy tay Nhan Lan Lan, chọn một hướng, bước nhanh như mèo.

Nhan Lan Lan không hỏi dụng ý của Thư Văn Thanh cũng không hỏi hướng đi của cô ấy.

Ba tiếng ở chung làm cho hai người bồi dưỡng được một sự hiểu ngầm kỳ diệu.

Nhan Lan Lan cùng với Thư Văn Thanh giống như một con cá sinh sống ở đáy biển dẫn theo một con khác xuyên qua biển sâu, Thư Văn Thanh quen biết từng rặng san hồ, từng hòn đá ngầm.

Nhan Lan Lan cơ hồ bị Thư Văn Thanh dẫn đi vòng vòng đến choáng đầu, mãi đến khi được dẫn đến một gian tầng hầm hai lầu, Nhan Lan Lan mới nói: “Nơi này an toàn không?”

Thư Văn Thanh: “Xem như là an toàn.”

“Vậy tôi đã hoàn thành nhiệm vụ.” Nhan Lan Lan vỗ ngực một cái, nói, “Tạm biệt, tôi phải đi tìm đội của mình.”

Thư Văn Thanh nói: “Cô em, cho mượn con dao.”

Nhan Lan Lan cảnh giá côm túi: “Cô muốn làm gì?”

Thư Văn Thanh: “Sợ tôi à?”

Nhan Lan Lan nói trắng ra: “Tại sao không sợ, tôi sợ cô chém tôi, cướp vật tư của tôi.”

Thư Văn Thanh bật cười: “Lưỡi dao là được. Với lại trong túi của cô luôn có súng mà, không cần phải lo tôi cướp.”

Nhan Lan Lan ôm balô có chứa hai khẩu súng lùi lại mười mét: “Không có nha, súng gì, cô đừng nói bừa.”

Thư Văn Thanh đưa tay về phía cô, vẫn đòi lấy, không hề từ bỏ/

Nhan Lan Lan cân nhắc trong chốc lát, rốt cục vẫn sờ soạng lấy một con dao mảnh dùng để cạo ria mép ném tới.

Thư Văn Thanh nở nụ cười: “Cám ơn cô em.”

Nhan Lan Lan kháng nghị nói: “…Tôi không còn nhỏ, đã mười chín rồi.”

Nhan Lan Lan thật sự là người dễ dàng khiến người ta cảm thấy thoải mái, Thư Văn Thanh nhặt lên lưỡi dao, trên cánh tay trái lần mò một chút, tìm đúng vị trí rồi dùng dao cắt xuống.

Nhan Lan Lan nhìn muốn lọt cả tròng mắt.

Khi máu thịt tuôn ra, Thư Văn Thanh móc ra một chiếc chìa khóa trong cánh tay của mình.

Sau khi lấy ra chìa khóa thì máu thịt cũng nhanh chóng gom lại, khôi phục như bình thường.

…Mấy ngày qua, chiếc chìa khóa quan trọng này vẫn luôn bị cô giấu dưới lớp da thịt trong cánh tay.

Thư Văn Thanh nói: “Tôi sẽ rửa sạch sẽ lưỡi dao này rồi trả lại cho cô?”

Nhan Lan Lan lắc đầu: “Đưa cho cô làm kỷ niệm luôn đó.”

Dứt lời, cô quay người muốn bỏ chạy.

Thư Văn Thanh gọi cô lại, chỉ vào cánh cửa trước mặt mình: “Không tiến vào xem thử sao?”

Nhan Lan Lan nói: “Không được. Đồng đội của tôi chắc là sắp hoàn thành nhiệm vụ rồi, tôi phải nhanh chóng đi tìm Đinh đội của chúng tôi—”

“…Đinh?” Thư Văn Thanh ngẩn ra, “Đinh Thu Vân?”

Nhan Lan Lan nhạy bén phát hiện mình nói lỡ miệng, cũng không trực tiếp đáp lại: “Tôi đi trước nha.”

“Chờ một chút.” Nhan Lan Lan vừa chạy ra hai bước thì Thư Văn Thanh đã gọi cô lại, “Đinh đội của các cô muốn dùng kế nghi binh, đảo lộn trị an của toàn bộ thị trấn, thừa dịp trật tự bị hỗn loạn để cứu nhân loại cũ có phải không?”

Nhan Lan Lan không ngờ Thư Văn Thanh chỉ là một người đứng xem mà có thể nhìn ra nhiều thứ như vậy, nhưng cô vẫn một mặt khéo léo giả ngu: “Vậy sao?”

Thư Văn Thanh nở nụ cười.

Cho dù cười thì nét cười của cô vẫn mang một chút cảm giác cao ngạo lạnh nhạt: “Đội trưởng Đinh Thu Vân, tôi biết anh có thể nghe thấy lời của tôi, cũng biết anh sẽ không yên tâm để một cô bé đơn độc chấp hành nhiệm vụ. Tôi có thể giúp anh, chúng ta hợp tác, thế nào?”

Nhan Lan Lan giơ tay đỡ ống nghe, nghe một chút, có chút nghi hoặc mà cau mày lại, nhưng vẫn truyền đạt lại đầy đủ lời của Trì Tiểu Trì: “Đinh đội nói, hợp tác thì có thể nhưng phải mở cửa chính xác, bày ra thành ý của mấy người mới được, đừng lừa Lan Lan ngốc nhà chúng tôi…Đinh Thu Vân, người còn đứng ở đây này, anh đang nói ai vậy.”

Thư Văn Thanh khó nhịn được thoải mái, đi tới cánh cửa thứ ba bên cạnh cánh cửa trước mặt, đem chìa khóa đưa vào lỗ khóa.

Nhan Lan Lan kinh ngạc tiến lên trước hai bước: “Chẳng phải vừa nãy là cánh cửa kia sao?”

“Dĩ nhiên không phải.” Thư Văn Thanh bình thản thừa nhận, “Tôi từng bị người phản bội, biết rõ mùi vị như thế nào, sẽ không đi nếm thử lần thứ hai. Cánh cửa ở gian phòng kia cũng có thể dùng chiếc chìa khóa này để mở ra nhưng bên trong lại chôn địa lôi.”

Nhan Lan Lan: “…”

Thư Văn Thanh nở nụ cười xin lỗi với Nhan Lan Lan: “Tôi nghĩ cô là con mồi lớn mà nhân loại mới dùng để thả dây cho tôi cắn câu…Gian phòng kia là lợi thế cuối cùng để tôi sử dụng.”

Nhan Lan Lan cũng không phải cô gái có tâm hồn thủy tinh mong manh, nhún nhún vai, cười híp mắt: “Vậy tôi cũng thu hồi áy náy khi nghĩ rằng cô muốn chém chết tôi. Coi như chúng ta huề nhau đi.”

Thư Văn Thanh nhìn Nhan Lan Lan một cái thật sâu rồi mở cửa ra.

Nhan Lan Lan cũng hiếu kỳ, ôm balô, tiến đến cạnh cửa, vừa liếc mắt nhìn vào thì thiếu chút nữa đã nuốt luôn cả đầu lưỡi.

Trong phòng ngồi đầy hai mươi người, ước chừng trăm mét vuông, ít nhất là gọp lại từ ba gian phòng trở lên, trên vách tường treo đầy đủ loại vũ khí hạng nặng, trang bị đầy đủ vũ trang.

Đối với Nhan Lan Lan đang trợn mắt ngoác mồm, Thư Văn Thanh gỡ xuống một con dao bổ củi từ trên tường, vắt vào sau lưng, lại gỡ xuống một khẩu súng xung kích điện loại nhỏ, bình tĩnh nói: “Cô em, đội ngũ của cô là muốn đánh một trận đục nước béo cò. Còn tôi muốn đánh là một trận chiến ác liệt.”

Khoảng chừng một phút sau, tiếng súng dần dần giảm xuống.

Bị người ta đánh du kích như treo con ruồi không đầu một lúc lâu như vậy, đám nhân loại mới cũng dần dần ngẫm lại, bọn họ vừa buồn bực vừa bất đắc dĩ.

Bọn  họ ỷ vào trí tuệ nhân tạo khiến cho việc đối phó với loại chiến thuật nguyên thủy này trở thành nhược điểm, đánh mất nguồn điện và ánh sáng khiến đám nhân loại mới một lần nữa rơi vào tình trạng quẫn bách của đêm tận thế đầu tiên.

Súng xung kích với phần chiếu sáng cũng nhanh chóng cạn kiệt năng lượng, đội trưởng Thư Văn Thanh am hiểu sử dụng các loại vũ khí kiểu cũ lại không có ở đây, không có cách nào tiến hành chỉ huy, ống nhắm tự động bị tín hiệu nào đó nhiễu loạn, súng xung kích lại trực tiếp thoái hóa thành đèn pin cầm tay.

Đội trưởng đội canh gác đương nhiệm lắc mạnh bộ đàm trong tay: “Có ai nghe thấy không? Alô? Nói chuyện đi!”

Đầu bên kia bộ đàm lại truyền đến giọng ca đứt quãng của một vị ca sĩ rất được yêu thích trước đây.

“Con mẹ nó!”

Gã tiện tay cầm bộ đàm đập lên đầu một chút, nhấc lên đèn pin cầm tay, ánh sáng mạnh mẽ đột phá sương mù, đảo qua một cái lồng trên sân khấu.

Bên trong trống rỗng, nô lệ hiển nhiên đã bỏ chạy.

Thấy thế, gã càng thêm nóng tính, giọng nói cũng tăng cao tám độ, quát to vào bộ điện đàm đang cất lên những tạp âm rè rè: “Này? Alô Alô! Người đâu? Có ai hay không?”

Đợt nhiên một thân thể ấm áp như bóng ma áp sát vào.

Cốc Tâm Chí kề sát bên người gã, dịu dàng thì thầm: “Có. Nhưng cần mày phải phối hợp một chút.”

Dứt lời, cậu thuần thục dùng khẩu súng mà đối phương đeo bên vai phải kè vào yếu hầu, hai tay tạo thành hình cái xiên, quay người cõng đối phương lên lưng mình.

Xương gáy của đội trưởng bị bẻ gãy trong nháy mắt nhưng năng lực tự hồi phục của nhân loại mới rất mạnh mẽ làm cho gã trong mọi thời khắc đều hãm sâu trong cảm giác nghẹt thở đáng sợ này.

Cảm giác nghẹt thở khiến gã nổi cơn điên, dùng khuỷu tay tàn nhẫn đấm vào eo của kẻ tập kích, nhiều lần đều vang lên tiếng thùm thụp nhưng đối phương lại không hề cảm giác đau, không né không tránh, ngay cả một tiếng đau lấy hơi cũng không có.

…Lẽ nào cũng là nhân loại mới?

Nghĩ đến đối thủ có khả năng cũng là nhân loại mới, đội trưởng nhất thời lâm vào tuyệt vọng, điên cuồn cào vào gáy của mình khiến máu tươi trên cổ cũng trào ra.

Trì Tiểu Trì nhặt lên bộ điện đàm mà gã làm rơi, trong tiếng tạp âm rè rè của bộ đàm, cậu lắc nhẹ một chút, đồng thời nói với Cốc Tâm Chí: “Đừng giày vò người ta. Muốn giết hay lăng trì thì cho gã chết một cách sảng khoái đi.”

Cốc Tâm Chí dùng im lặng để trả lời, kéo theo người gần như đã cuồng loạn đi vào một hẻm nhỏ.

Dưới sự ảnh hưởng của 061, bộ điện đàm vốn đã mất đi chức năng lập tức kết nối thành công.

Có thanh âm của đội viên truyền ra từ trong bộ đàm, chỉ là bị tạp âm vặn vẹo không ra hình thù gì cả.

“Đội…”

“Đội trưởng, anh…có thấy gì không?”

“Chúng ta…nên…đánh trả không? Trong súng không có đủ…”

Tới gần hẻm nhỏ, người đội trưởng kia có vẻ cũng nghe thấy được động tĩnh bên này, cố gắng phát ra tiếng nghẹn ngào sắp chết, nỗ lực hấp dẫn sự chú ý của đội viên.

Trì Tiểu Trì che lại bộ đàm, “Xuỵt” một tiếng với hẻm nhỏ.

Hết thảy tiếng vang trong hẻm nhỏ trong nháy mắt liền im bặt.

Xác nhận bên cạnh không còn âm thanh quấy nhiễu, Trì Tiểu Trì mới thản nhiên nói tiếp: “Tạm thời đình chiến, trước tiên tập hợp ở quảng trường phía Đông, sắp xếp đội ngũ chỉnh tế rồi mới quyết định bước đi tiếp theo.”

Sóng điện cực kỳ dễ dàng biến dạng giọng nói, mấy con ruồi không đầu bên phía kia cũng không phát giác, tất cả đều đáp “Dạ” rồi cúp tín hiệu, tập thể đều chạy về quảng trường hướng Đông.

Trì Tiểu Trì mò lấy cây bút chì trong túi, nhấn xuống phần cao su: “Lan Lan, nói với Thư Văn Thanh, nhắm chuẩn thời gian, nghe mệnh lệnh của tôi mà bao vây.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui