Đừng Kiếm Bạn Trai Trong Thùng Rác

Trì Tiểu Trì mạnh mẽ kéo Yến Kim Hoa rời đi, cũng không quay đầu lại.

Chính nhân quân tử sẽ không quay đầu lại nhìn túi gấm bị vứt bỏ.

061 hỏi cậu: “Nếu bảo châu bị người khác nhặt đi thì làm sao?”

Trì Tiểu Trì cũng không quay đầu lại: “Thì đó là cơ duyên của người khác.”

Cơ duyên chính là hai chữ cơ và duyên ghép lại, bảo vật rơi vào trong tay người lương thiện hay người xấu đều do tùy cơ và tùy duyên. Mà chữ “Duyên” tức là không biết, nếu sớm để người khác biết cơ duyên ở đâu, sớm một bước làm tu hú chiếm tổ chim, cướp đoạt cho chính mình thì cho dù có che đậy giả dối thế nào cũng chỉ là ăn cắp mà thôi.

Về phần hành vi của Yến Kim Hoa không chỉ là ăn cắp mà còn có thể tính là trộm cướp vào nhà, còn tiện thể phi lễ với chủ nhân, ăn xong còn cầm đi, vô cùng mất liêm sỉ.

Nhưng phương pháp đối phó của Trì Tiểu Trì nói đơn giản thô bạo một chút chính là: Nhìn thấy viên bảo châu này không, có ném mất cũng không cho ngươi.

Nghe thấy Trì Tiểu Trì nói như vậy, 061 ừ một tiếng.

…Vậy mình tạm thời giữ cho Đoạn Thư Tuyệt.

Bảy đại trận tập trung vào một ngọn núi, bên trong có ba ngàn thế giới, không ngừng biến ảo. Tổ tiên của phái Tĩnh Hư bố trí cửa ải, bảy đại trận cứ cách ba mươi năm lại thay đổi một lần, mỗi lần đều thay đổi cả bảy trận, mỗi ải đều hoàn toàn khác nhau, bởi vậy không có cơ hội để gian lận.

Phía ngoài xa nhất là kiếm trận, chỉ cần ngự kiếm mà bay qua, nhưng nhiều người có hứng thú với việc so kiếm cùng cao thủ hơn việc rút Kiếm Trung Thạch mà họ biết rõ bản thân mình không có khả năng, vì vậy sẽ trực tiếp ở bên ngoài bỏ cuộc rồi cùng nhau tỷ thí, thường xuyên có cảnh đánh nhau loạn xạ, chỉ cần đi ngang cũng có thể bị cuốn vào.

Nếu đến tham gia trò vui, thực lực không đủ như vậy e rằng đến trận thứ hai đã mất hết da lông, nhiều lắm kéo dài đến nửa ngày ở Tĩnh Hư là có thể đóng gói hành lý quay đầu về nhà.

Tầng thứ hai là phong kiếm trận, người có kiếm pháp và linh lực hơi kém sẽ bị chém rơi xuống đất, thất bại trong tiếc nuối.

Trải qua sóng lớn đãi cát, có thể đến tầng thứ ba đều là những người ít nhất có rèn luyện kiếm thuật hằng ngày.

Trận thứ ba là trận pháp mê cung đơn thuần, có chút kiếm tu chỉ say mê với kiếm pháp, không thông hiểu trận pháp, cũng chỉ có thể bị nhốt trong mê cung sương mù dày đặc, trước sau không tìm được đường ra.

Trận thứ tư là rừng trúc, bên trong có Linh Trúc Thú hút linh khí thiên địa, mà muốn qua trận thì chỉ cần lấy được một miếng vảy giáp của Linh Trúc Thú để làm chìa khóa.

Lãnh địa bị xâm phạm, lại bị người lột vảy giáp, tất nhiên chúng nó không muốn, vì vậy rừng trúc là một phen ác đấu giữa cứng đối cứng.

Trì Tiểu Trì mang theo Yến Kim Hoa từ cửa thứ nhất xông thẳng qua cửa thứ tư.

Toàn bộ hành trình Yến Kim Hoa chỉ đứng làm kiểng, vô cùng bực mình.

…Đợi hắn tỉnh táo trở lại thì mới phát hiện bảo châu bên thân đã bị mất, cho dù hoảng hốt biến sắc cũng đã muộn.

Hắn không thể không nhìn thẳng vào sự thật đáng sợ trước mắt.

Một khi đánh ngất hoặc làm tổn thương Đoạn Thư Tuyệt, đừng nói là tới gần Kiếm Trung Thạch, hắn muốn ra ngoài cũng là chuyện viễn vông.

Nhưng nếu để Đoạn Thư Tuyệt cứ thế một đường vượt ải thì làm sao mình có thể đoạt lấy vận mệnh của Đoạn Thư Tuyệt? Lẽ nào thật sự phải vô duyên vô cớ làm lợi cho họ Đoàn?

Sau khi cân nhắc vài lần, hắn vẫn không nghĩ tới có diệu kế nào khác, cảm thấy nóng lòng khó nhịn, hỏa khí tăng lên, nhưng trên mặt vẫn cố tình làm như vô sự, thật sự rất dày vò.

Không dễ dàng mới xông qua trận thứ tư, người qua ải đã rất ít. Yến Kim Hoa nhìn bốn phía, xác định không có ai, liền giả vờ mệt mỏi, chậm rãi xoay người: “Nghỉ một lát đi.”

Trì Tiểu Trì theo lời, chống kiếm ngồi xuống.

Cánh tay trái của cậu bị chém trúng một đoạn, có lẽ vết thương trúng phải mạch máu nên máu chảy có chút nhiều, nhuốm đỏ nửa cánh tay.

Trì Tiểu Trì vén tay áo lên, vốn định xé chút vải vóc để cầm máu, không ngờ vừa mới ngồi xuống liền chú ý tảng đá bên phía tay phải có mọc một cây linh dược, vừa vặn là loại mà cậu từng nhìn thấy trong một quyển sách thuốc mấy ngày trước, có công hiệu cầm máu giảm đau, mà loại thảo dược này cực kỳ quý hiếm. Dãy núi Tĩnh Hư có thể xem là tiên sơn phúc địa, nhưng cho dù tìm khắp mười sáu ngọn núi thì e rằng cũng chỉ có thể tìm đến hai ba cây là cùng.


Hiện tại chính mình tùy tiện tìm một chỗ nghỉ ngơi, khoát tay là có thể hái một gốc cây, trình độ tiện lợi quả thật không khác gì hái cỏ ven đường.

Trì Tiểu Trì cảm thán với 061: “Xem đi, quả nhiên là đãi ngộ của vai chính.”

061 thì lại đang đau lòng: “Nhanh dùng đi.”

Xác nhận chính mình không phán đoán sai, Trì Tiểu Trì liền hái thảo dược rồi đập nát, đắp lên vết thương.

Linh dược quả thật nhanh chóng phát huy công dụng, máu ở miệng vết thương thu lại, đau đớn biến mất.

Yến Kim Hoa vẫn nghĩ đến viên bảo châu kia, sau khi ngồi xuống, con ngươi đảo mấy vòng rồi nói: “Thầy trò chúng ta vẫn nên quay lại đi.”

Tuy rằng nhờ hệ thống cung cấp nên hắn mới biết bảo châu đã bị một người lượm mất, nhưng đột nhiên bị mất bảo vật khiến trong lòng của Yến Kim Hoa thật sự đau càng thêm đau, cho nên đứng ngồi không yên.

Hăn ôm bảo châu nhiều năm, luôn nhịn xuống dục vọng sử dụng bảo châu, sợ người phát hiện, chính là hôm nay định sử dụng thỏa thích, ai ngờ chưa xuất sư thì đã để người ta tiện nghi lượm mất, làm sao hắn có thể cam tâm?

Nếu hệ thống nói đó là một người tiên phong đạo cốt thì chắc là sẽ muốn mặt mũi, chính mình chỉ cần nói đó là vật gia truyền, bất cẩn đánh mất khi đang tranh đấu trong kiếm hội, có lẽ người nọ cũng không dám độc chiếm.

Trì Tiểu Trì nghe vậy, hơi kinh ngạc: “Yến đại ca không muốn Kiếm Trung Thạch sao?”

Yến Kim Hoa nhìn chăm chú vào mắt của cậu, dựa vào nụ cười để che giấu sự nôn nóng của mình: “Sợ ngươi tiếp tục bị thương.”

Trì Tiểu Trì: “Ta không sợ.”

Yến Kim Hoa: “…”

Trì Tiểu Trì thành khẩn nhìn Yến Kim Hoa: “Ta cũng muốn đi xem Kiếm Trung Thạch mà Yến đại ca tâm tâm niệm niệm có bộ dáng thế nào?”

Yến Kim Hoa: “……”

Hai câu đơn giản này hoàn toàn phá hỏng kế hoạch của Yến Kim Hoa.

Trước đó hắn tận lực miêu tả một cách sinh động về sự thần kỳ của Kiếm Trung Thạch cho Đoạn Thư Tuyệt chính là vì sợ cậu ở trong núi quen rồi, không muốn xuống núi.

Hiện tại Đoạn Thư Tuyệt một lòng muốn thấy Kiếm Trung Thạch, hắn cũng căn bản tìm không ra lý do chính đáng để ngăn cản Đoạn Thư Tuyệt.

Hắn có thể giả vờ bị thương để Đoạn Thư Tuyệt đưa mình xuống núi, hắn hiểu rõ tính cách của Đoạn Thư Tuyệt thế nào, nếu xảy ra bất ngờ như vậy thì tất nhiên sẽ từ bỏ kiếm hội, đưa hắn xuống núi.

Nhưng Đoạn Thư Tuyệt là một tên ngốc, toàn bộ hành trình che chở cho hắn quá kín kẽ không có một lỗ hổng, trên người Yến Kim Hoa nhiều lắm chỉ bị kiếm khí làm trày da một chút, nếu giờ khắc này hắn vờ như ngã xuống co giật thì cũng hơi quá giả tạo.

Nghỉ ngơi trong chốc lát, Trì Tiểu Trì lại giục Yến Kim Hoa đi tiếp.

Không còn cách nào khác, Yến Kim Hoa chỉ có thể đứng dậy.

Thôi, cứ từ từ vậy, chờ đến gần phụ cận Kiếm Trung Thạch lại tìm cơ hội ra tay.

Sau khi hai người chậm rãi rời đi, vừa mới nhặt được bảo châu, thanh niên mặc bạch y được Tô Vân xưng là “Tiểu sư thúc” đang chậm rãi đi ra khỏi rừng trúc sau lưng hai người.

Tiểu sư thúc che ô, lá trúc như mưa, bay xuống mặt ô, vang lên tiếng sàn sạt tinh tế.

Tiểu sư thúc vẫn duy trì khoảng cách không gần không xa với hai người bọn họ, một đường tiến về phía trước.

Đi ngang qua nơi Trì Tiểu Trì vừa mới hái thảo dược, tiểu sư thúc hơi giơ tay.


Trong khoảnh khắc, hố đất và nửa đoạn thảo dược mà Trì Tiểu Trì đào ra toàn bộ hóa thành dữ liệu, biến mất không còn tăm tích.

Anh lấy ngón tay cái khẽ vuốt lòng bàn tay, bật cười.

…Không phải đãi ngộ vai chính gì cả, chỉ vì người bị thương là em mà thôi.

Tầng thứ năm không còn là thử thách kiếm thuật hoặc là trận pháp nữa.

Một con sông rộng chừng trăm trượng, sâu chừng ngàn thước, sóng cuồn cuộn đen kịt vắt ngang trước mặt Trì Tiểu Trì, bờ sông có dựng một tấm bia đá, phía trên ghi chú rõ ràng nơi đây tên là Tam Tuyệt Sông, Cá Tuyệt, Điểu Tuyệt, Nhân Tuyệt.

Nước rất sâu, lông ngỗng chìm tới đáy, bay không được, chở không xong, bơi không thành, đừng nói là thuyền, ngay cả phi điểu cũng không có cách này bay qua.

Mà bọn họ phải qua bờ kia sông mới coi như qua cửa.

Trì Tiểu Trì suy nghĩ, đây chẳng phải là Lưu Sa Hà à?

Không ngừng suy tư, cậu và Yến Kim Hoa ước định, mình đi xuống sông điều tra một chút, một khi phát hiện đường đi thì sẽ lập tức phóng tín hiệu dưới đáy nước để Yến Kim Hoa xuống theo.

Sau khi nghỉ ngơi một lúc, Trì Tiểu Trì thả mình vào nước, ngay lập tức bị lòng sông hút xuống đáy, không thể động đậy.

Nếu như phải thí dụ thì Trì Tiểu Trì cảm giác hiện tại mình như một con rùa ngậm quả cân.

Theo lẽ thường tu sĩ bình thường chưa thành tiên cũng không sinh ra mang cá, hoặc là chờ bị ngâm thành bọt nước, hoặc là dùng hết linh lực toàn thân để nổi lên mặt nước, nhưng một khi làm như thế thì sẽ tiêu hao hết sức lực, muốn khôi phục cũng cần thời gian rất dài.

Trì Tiểu Trì quan sát trong lòng sông đục ngầu, phát hiện bốn phía tối như mực, không nhìn thấy gì cả.

Người bình thường e rằng lúc này đã sớm sợ mất hồn.

Nhưng trong lòng Trì Tiểu Trì vẫn vô cùng vững vàng.

Cậu dùng tay trái viết vào lòng tay phải: “Đi thôi.”

Đoạn Thư Tuyệt trong cơ thể dùng tay phải viết vào lòng tay trái để đáp lại: “Con đường kia?”

Trì Tiểu Trì đáp: “Không có đường.”

Đoạn Thư Tuyệt dường như ngộ ra.

Trì Tiểu Trì tiếp tục viết: “Không có đường, liền mở đường.”

Hai người đạt được nhận thức chung.

Đầu ngón tay của Đoạn Thư Tuyệt cháy lên Giao hỏa, chiếu sáng mặt nước, phát ra tín hiệu, khi Yến Kim Hoa vừa vào nước, cậu lập tức rút kiếm, bắn lên linh lực toàn thân, cũng không nhảy lên trên mà chỉ dùng tay vuốt lưỡi kiếm, tạo thành một lưỡi kiếm được Giao hỏa tinh khiết mỹ lệ bọc lấy, chém thẳng về phía dưới chân.

Nhất thời mặt đất nứt ra.

Bùn đất bốc lên, bên dưới chôn lấy ánh sáng.

Lại lộn người một cái, bọn họ đã đứng bên kia bờ.


Toàn thân Yến Kim Hoa ẩm ướt, so sánh với Trì Tiểu Trì quanh thân khô ráo, ngay cả y phục cũng không hề dính một chút nước.

Yến Kim Hoa cũng không nghĩ gì khác, chỉ xem là sanh môn do Đoạn Thư Tuyệt mở ra, bởi vậy cậu được ưu đãi đặc biệt, còn hắn chẳng qua chỉ là đi ké, một thân bùn nhão cũng không thể tránh được.

Bản thân của con sông có gì đó rất kỳ lạ, thuật pháp không có tác dụng, vì thế Yến Kim Hoa chỉ có thể tiếp tục đi, cố nén mùi bùn tanh hôi, cũng nỗ lực kéo xuống rong rêu mục nát bám trên đầu.

Trì Tiểu Trì đi phía trước mở đường.

Trong lòng 061 tràn đầy thưởng thức và yêu thích, trong giọng nói cũng mang theo tiếng cười: “Làm sao cậu có thể nghĩ ra đường đi?”

“Cái này cũng không đơn giản.” Trì Tiểu Trì nói, “Anh đã đọc qua Tây Du Ký rồi đúng không, chưa từng nghe qua bài hát kia à?”

061: “…”

Trì Tiểu Trì hát: “Xin hỏi đường ở phương nào, đường ngay dưới chân. Đường ~ ngay —-dưới—-chân.”

Đoạn Thư tuyệt: “……”

Đoạn Thư Tuyệt sửng sốt hồi lâu, nỗ lực tìm kiếm căn cứ tồn tại của ca khúc này trong kết cấu âm luật mà mình đã học tập.

Nhưng bất ngờ là 061 lại cảm thấy cũng không tệ.

Không biết có phải nghe Trì Tiểu Trì ca hát quen tai hay không mà bây giờ anh nghe cậu hát lại cảm thấy rất đáng yêu.

Lại đi thêm một đoạn, hai người gặp một khe suối trong vắt.

Yến Kim Hoa thật sự không chịu nổi mùi bùn tanh hôi trên người, lập tức thoát xiêm y, đi vào dòng suối tắm rửa.

Trì Tiểu Trì đem đầu dựa vào trên thân cây, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Trong lòng 061 vốn có một chút nghi vấn, nhưng anh biết lúc này mà hỏi có chút không thích hợp, liền đặt vấn đề sang một bên, tận lực hông khô để xiêm y trên người Trì Tiểu Trì càng thêm mềm mại khô ráo.

Trì Tiểu Trì dường như nhìn thấu tâm sự của anh, nhắm mắt lại, hơi nghiêng đầu, hỏi: “Thầy Lục, anh muốn hỏi tôi điều gì sao?”

061 nói: “Không có.”

Trì Tiểu Trì nói: “Anh muốn hỏi tôi tại sao không để Yến Kim Hoa chết đuối dưới đáy sông đúng không?”

Vừa mới nãy, trong lòng sông đen kịt, chỉ cần cậu thả ra Giao hỏa, không mở ra sanh môn thì có tám phần mười khiến tên rác rưởi này chết đuối trong nước.

Nghe đâu người chết đuối cần phải mất mười đến mười lăm phút, chỉ cần để Yến Kim Hoa trong khoảng thời gian này bảo trì tỉnh táo, đứng trước mặt hắn, nhìn chăm chú hắn giãy dụa trong cái chết thì cũng đủ thu thập trị giá hối hận “Làm cho hắn hối hận vì đã gặp Đoạn Thư Tuyệt”.

Sông này sâu đến mức đủ có thể khiến lông ngỗng chìm tới đáy, mà mỗi lần kiếm hội sẽ có không ít người thương vong, nếu hắn chôn thây dưới đáy sông cũng là thần không biết quỷ không hay, chẳng ai sẽ cho rằng hắn chết trong tay Đoạn Thư Tuyệt.

Khi cùng Trì Tiểu Trì nói chuyện, tiểu sư thúc mặc bạch y cũng đã đi tới bên kia bờ sông.

Anh đứng bên kia bờ sông cuồn cuộn sóng gió, nghĩ đi nghĩ lại, vẫn muốn nghe thấy suy nghĩ của Trì Tiểu Trì: “Tại sao?”

Giọng nói trong sáng như nước đồng bộ truyền vào trong đầu Trì Tiểu Trì.

061 hỏi cậu: “Tại sao?”

Trì Tiểu Trì cố ý giảm thấp âm thanh một chút, cười híp mắt nói: “Như vậy rất không thú vị.”

“Không bằng mang theo hắn, để hắn nhìn thấy tất cả mọi thứ mà hắn muốn đều rơi vào trong tay Đoạn Thư Tuyệt. Làm cho hắn chết ngay lúc này thì quá dễ dàng cho hắn rồi.”

Tiểu sư thúc ở bên bờ kia bất đắc dĩ khẽ cười một tiếng, bật chiếc ô cá chép màu xanh, cất bước đi vào dòng sông.

Nhưng tiểu sư thúc không bơi vào đáy sông.

Trong khoảnh khắc anh bước lên mặt nước thì dưới chân liền kết thành băng, khi anh rút chân đi về phía trước thì khối băng được đông kết bằng dữ liệu liền tan rã, chẳng khác nào những đóa hoa sen nở rộ dưới chân anh, giẫm lên sen mà đi.

Anh rất hiếm khi phát biểu suy nghĩ của mình đối với ý kiến của Trì Tiểu Trì, đại đa số thời điểm đều chỉ lắng nghe.


Nhưng 061 hiểu rất rõ, trải qua mấy thế giới, Trì Tiểu Trì rốt cục phải chịu bao nhiêu áp lực và hắc ám mà nguyên chủ tích lũy trong lòng.

061 hoặc nói là tiểu sư thúc, vừa che ô vừa cúi đầu chậm rãi bước đi, nhẹ giọng nói: “Cậu thật sự nghĩ như vậy sao?”

Trì Tiểu Trì hơi mở mắt: “Hả?”

Anh nói: “Kỳ thực cậu đang nghĩ, thấy chết mà không cứu là chuyện mà Đoạn Thư Tuyệt sẽ không làm. Chỉ đơn giản là vậy mà thôi.”

Trì Tiểu Trì ngẩn ra: “Tôi…”

061 ung dung nói: “Cậu chính là nghĩ như vậy.”

Trì Tiểu Trì chưa từng nghe 061 nói nhiều với mình như thế.

Ôn nhu, kiên định, mang một chút cứng rắn, nhưng lại không khiến người ta cảm thấy khó chịu.

…Cái cảm giác này rất quen thuộc.

Khi còn bé, mỗi lần cậu làm sai đề bài thì sẽ có người kéo sách vở của cậu sang rồi nghiêm túc dạy cậu như thế.

Cảm giác này quen thuộc đến mức khiến cậu thất thần.

“Kẻ ác làm chuyện ác chỉ có thể đổ lỗi cho người ngoài, người tốt làm chuyện xấu sẽ trách cứ chính mình. Làm người ác rất dễ dàng, cũng yên tâm thoải mái. Làm người tốt rất khó khăn, cho nên cũng rất quý giá. Nếu như cậu thật sự ở đáy sông trơ mắt nhìn Yến Kim Hoa chết đuối, cảm giác đau khổ khi thấy chết mà không cứu sẽ khiến Đoạn Thư Tuyệt bị ám ảnh. Đối với cậu mà nói e rằng cũng không phải không bị ảnh hưởng.”

Chỉ cần là hại người thì đều sẽ sinh ra ảnh hưởng không nhiều thì ít đến tâm tính con người.

Trì Tiểu Trì nâng tay sờ chóp mũi, trong lòng hoảng loạn, cười cười: “Nói như thể anh rất hiểu tôi vậy.”

061 quyết đoán mạnh mẽ nói: “Đương nhiên tôi hiểu.”

Thói quen của Trì Tiểu Trì, suy nghĩ của Trì Tiểu Trì, tâm sinh lý của Trì Tiểu Trì, anh đều hiểu rất rõ, cũng rất yêu thích.

Trong lúc nói chuyện, anh đã vượt qua con sông.

Hai chân đặt lên đất liền, xa xa nhìn bóng lưng Trì Tiểu Trì dựa vào thân cây, giọng điệu của anh chuyển sang dịu nhẹ một chút: “Cậu luôn nghĩ xấu cho bản thân mình, đây là thói quen không tốt, phải thay đổi.”

Trì Tiểu Trì chấn động trong lòng, bất chợt thốt lên: “Anh là…”

Ngay vào lúc này một bàn tay từ sau lưng vỗ lên vai Trì Tiểu Trì.

Giọt sương trên cây bị động tác của người sau lưng khiến nó bỗng nhiên rơi xuống khuôn mặt Trì Tiểu Trì: “Thư Tuyệt, đi thôi, cầm kiếm lên đi.”

… Là Yến Kim Hoa.

Trì Tiểu Trì chớp chớp đôi mắt.

Cậu bỏ ra nửa giây để thu hồi sắc mặt, hai giây đồng hồ chỉnh lý tâm trạng, đến khi mở mắt ra thì vành mắt hơi ửng đỏ mới nãy đã bị xóa nhòa, trong mắt tất cả đều là sự ôn nhu nho nhã thuộc về Đoạn Thư Tuyệt: “Đi thôi.”

Có 061 nhắc nhở, lúc này Trì Tiểu Trì mới kinh ngạc phát hiện cách suy nghĩ của mình có chút lệch lạc. Suy nghĩ và mục đích chân chính đã bị cảm xúc chán ghét bản thân che giấu và trộn lẫn.

Đối với nguyên chủ cũng như đối với chính cậu đều không tốt.

Cậu nên bước đi trên con đường dương quan thuộc về Đoạn Thư Tuyệt.

Không có âm mưu, chỉ có dương mưu, cứ thẳng thắn lấy về những thứ đã mất mới là cách xử lý tốt nhất đối với Đoạn Thư Tuyệt trong thế giới này.

Trì Tiểu Trì chưa từng chú ý tới hai tu sĩ vừa mới qua sông.

Hai người nọ đều là đập tan đáy sông, xuyên qua sanh môn mà đến, nhưng toàn thân đều dính bùn đất tanh hôi, vừa oán giận vừa thoát y phục để tắm rửa.

Còn tiểu sư thúc mặc bạch y vẫn không nhanh không chậm theo đuôi Trì Tiểu Trì, cầm ô mà đi, khuôn mặt bên dưới tán ô chỉ lộ ra khóe môi mang theo ý cười.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận