Đừng Kiếm Bạn Trai Trong Thùng Rác

Xích Vân Tử nghe Văn Ngọc Kinh kể lại đầu đuôi câu chuyện, ban đầu cũng không tin.

Ông cầm cuốn sách trên tay, cười nói: “Nếu Yến Kim Hoa có tâm thắng bại cỡ này thì huynh sẽ nhìn hắn bằng cặp mắt khác xưa.”

Đã nhiều năm như vậy, Xích Vân Tử biết rất rõ Yến Kim Hoa không hề sỉ diện trong chuyện thắng thua, nếu hắn có sỉ diện thì e rằng đã sớm vì giận dữ và xấu hổ mà treo cổ tự vẫn.

Văn Ngọc Kinh không nói lời nào, chỉ lẳng lặng nhìn chằm chằm Xích Vân Tử.

Xích Vân Tử trong lúc trầm mặc nhận ra sự tình có chút khó giải quyết, đành nghiền ngẫm lời của Văn Ngọc Kinh một lần, sắc mặt thay đổi một chút: “Dẫn huynh đi xem hắn thử.”

Đợi ra đến cửa, Xích Vân Tử nhìn thấy dáng vẻ chật vật của Yến Kim Hoa thì sắc mặt mới hoàn toàn chìm xuống.

Yến Kim Hoa ngã trên mặt đất, toàn thân phát sốt, trong miệng rên rỉ đau đớn, thầm hô không ổn.

Yến Kim Hoa xem như hiểu rõ hành động của Văn Ngọc Kinh.

Nếu chỉ là vết thương do chưởng lực thì hắn còn có không gian để biện bạch, còn hiện tại hắn bị đánh thành như vậy, cho dù là ai cũng sẽ biết hắn chắc chắn là đã làm ra chuyện đại nghịch bất đạo gì đó chọc giận Văn tiểu sư thúc, ngay cả chứng cứ cũng không cần phải điều tra.

Sự tình nháo lớn, một chút trò khôn vặt của hắn không thể hoàn toàn che dấu được ngọn nguồn, toàn bộ bị lọt lưới.

Kế sách trước mắt chỉ còn cách trợn trắng mắt, giả vờ bất tỉnh để bảo mệnh, ngoài việc không cam lòng thì cũng chỉ đành tự an ủi mình:

Ván này là hắn tính sai, vậy mà lại bị đánh bại bởi một hệ thống.

Nhưng hắn vẫn còn một lá bài, “Văn Ngọc Kinh” tổn thương hắn càng nặng thì đợi đến lúc lá bài này đánh ra cũng có hiệu quả càng lớn.

Xích Vân Tử đã sớm biết hắn là thứ đồ bỏ đi, cũng biết Yến Kim Hoa phong lưu lười biếng, mà người này lại là đồ nhi của ông, phải làm thế nào đây, dốc hết sức che chở cũng được nhưng mà hành vi của Yến Kim Hoa đã đến mức gọi là tiểu nhân, cũng chạm đến giới hạn của ông.

Xích Vân Tử tái xanh mặt mày, quay người phất tay áo, ngay cả nhìn cũng không muốn nhìn lâu, chỉ liếc mắt một cái rồi nói: “Kéo hắn tới từ đường, chờ hắn tỉnh lại rồi đến bẩm báo với ta!”

Tứ sư huynh Tô Vân và Ngũ sư đệ mặc dù không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ thấy sư phụ thật sự nổi giận, cũng không dám thất lễ, vội vàng đi ra giữa đám đông đệ tử đang xì xào bàn tán, lôi Yến Kim Hoa xuống.


Yến Kim Hoa trước khi rời đi, mơ hồ nghe thấy Xích Vân Tử nói với Văn Ngọc Kinh: “Sư đệ, nếu đệ đã bớt giận thì cứ giao chuyện này cho vi huynh. Là vi huynh dạy dỗ không nghiêm, khiến hắn quấy rầy sư đệ thanh tu, lẽ ra phải gánh vác trách nhiệm.”

Văn Ngọc Kinh cũng không đáp lời, dường như ngầm cho phép.

Vốn đang ôm chút hy vọng sẽ có vận may nào đó giáng xuống, hai mắt của Yến Kim Hoa lập tức tối sầm.

Xích Vân Tử bị gì vậy?

Giống như trong tiểu thuyết tu tiên, chẳng phải người nắm quyền trong môn phái luôn có bụng dạ hẹp hòi, kiêng kỵ căm ghét những đồng môn ưu tú hay sao?

Dù sao mình cũng là đệ tử của ông ấy, vậy mà ở trước mặt mọi người ông ấy lại gây khó dễ cho mình, chẳng lẽ không có sĩ diện sao?

Yến Kim Hoa bắt đầu hoài nghi cuộc đời này, hắn bị cưỡng ép lôi đi, Văn Ngọc Kinh cũng thay Trì Tiểu Trì xả hận khi bị hù trên đường lên núi, sau đó nói lời từ biệt với Xích Vân Tử, quay trở lại núi Hồi Thủ.

Chờ Văn Ngọc Kinh trở lại, canh tuyết nhĩ đã nấu xong, không nhiều không ít, vừa vặn hai bát.

Vì để phù hợp với tính cách thiết lập của Đoạn Thư Tuyệt, Trì Tiểu Trì không hỏi nhiều chuyện của Yến Kim Hoa.

Theo lý thuyết, Yến Kim Hoa có ân với Đoạn Thư Tuyệt, cho dù là cười trên sự đau khổ của người khác hay là không phân phải trái mà quỳ xuống đất cầu xin thì đều có tổn hại đối với nhân phẩm của Đoạn Thư Tuyệt, không bằng cứ im lặng, xem như chưa từng xảy ra chuyện gì.

Văn Ngọc Kinh cũng không nói thêm gì, sau khi rửa tay bên hồ nước thì mới ngồi xuống trước bàn nhỏ, cùng Trì Tiểu Trì lặng yên uống canh tuyết nhĩ dưới ánh trăng sáng ngời.

Trì Tiểu Trì đội lốt Đoạn Thư Tuyệt, trở nên đoan trang hơn rất nhiều, mọi cử động đều hợp lễ độ, vô cùng chu toàn.

Chỉ có 061 mới biết khi Trì Tiểu Trì ở một mình tại Ngư Quang Đàm của Yến Kim Hoa thì sẽ đọc một lượt tất cả những lễ pháp vô cùng trúc trắc của thế giới này một lượt, sau khi tập luyện thỏa đáng mới ra ngoài gặp người, duy trì hình tượng tốt nhất của “Đoạn Thư Tuyệt” ở trước mặt mọi người.

Tính cách của Trì Tiểu Trì vốn lanh lợi, nhưng dù sao luôn xử lý những chi tiết nhỏ nhặt rất thỏa đáng, khiến người ta cảm thấy ấm áp, cũng khó tránh khỏi mà cảm thấy đau lòng.

Văn Ngọc Kinh đặt muỗng và bát xuống: “Thả lỏng một chút. Ở trước mặt sư phụ không cần luôn câu thúc chính mình.”

Trì Tiểu Trì ngẩng đầu, nuốt thức ăn trong miệng xuống cổ: “Cảm tạ sư phụ.”


Tuy nói như vậy nhưng trong lời nói vẫn khách khí xa cách.

Văn Ngọc Kinh không nhiều lời nữa, lắc mình biến hóa, hóa thành một chùm sương mù, đợi sương mù tản đi chỉ còn một con mèo nhỏ nhảy lên bàn, cất bước tao nhã đến bên cạnh Trì Tiểu Trì, chân trước đè lên tay của Trì Tiểu Trì, khẽ sờ sờ rồi mới nhảy lên người Trì Tiểu Trì, chọn chỗ nghỉ ngơi, cuối cùng thoải mái cuộn người lại như một chiếc khăng choàng.

…Ông Chủ khi còn bé cũng thích nhất làm chuyện như vậy.

Trì Tiểu Trì hơi run, chợt nở nụ cười.

Tập tính của động vật họ mèo xem ra chẳng khác nhau là mấy.

Cho dù không có người ở đây thì cậu vẫn ngồi thẳng tắp, ăn từng muỗng canh tuyết nhĩ.

Văn Ngọc Kinh mở một đôi mắt màu xanh lam, đuôi mắt hơi nhếch lên, trong lòng bình yên, khẽ cọ cọ sau cổ.

Thấy Văn Ngọc Kinh cọ nhẹ như vậy, trong lòng Trì Tiểu Trì cũng khẽ nhúc nhích.

Cậu biết với bản tính ôn hòa kiệm lời của Văn Ngọc Kinh có lẽ đang lo lắng cho cậu, sợ cậu vì chuyện của Yến Kim Hoa mà phiền lòng, cho nên mới thân cận với mình như thế, chỉ mong mình không nên suy nghĩ lung tung.

Dịu dàng như vậy thật sự khiến cậu không thể không nghĩ đến người kia.

Cậu nghĩ, nếu như đây là lời nói dối của Chủ thần thì nó đúng là rất thông minh.

Dùng thân mèo để Trì Tiểu Trì dỗ ngủ, 061 quay trở về không gian Chủ thần.

Từ khi cùng Trì Tiểu Trì ký kết khế ước chủ tớ, đã rất lâu anh chưa trở về, thỉnh thoảng trở về cũng chỉ vội vội vàng vàng, vì sợ lúc mình rời đi thì Trì Tiểu Trì sẽ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.

…Dù sao quãng đường vừa qua của Trì Tiểu Trì đa phần đều là nguy hiểm.

Ngày hôm nay anh cố ý dành ba tiếng đồng hồ, dự định đi tìm 089 nói chút chuyện.


Nhưng mà vừa mới tiếp thu truyền tống, khi 061 xuất hiện giữa đại sảnh của không gian Chủ thần, anh liền bị tình cảnh trước mặt khiếp sợ.

—-Ngày xưa không gian Chủ thần luôn ngay ngắn trật tự, hiện tại tất cả đều nhốn nháo, các công nhân mặc áo trắng quần đen vội vã ngược xuôi, khói trắng chưa tán, những vết tích xám đen trải rộng khắp nơi, dường như mới gặp phải cảnh bị tập kích.

061: “…” Chuyện gì xảy ra vậy?

Bốn phía hỗn loạn, thoạt nhìn mọi người đều có chuyện bận rộn, anh suy nghĩ một chút, tạm thời đè xuống nghi hoặc, chuyển bước về phía phòng 089, gõ cửa.

Cửa lộ ra một cái khe, bên trong khe lộ ra mặt của 089.

Dáng vẻ của 089 vốn rất đẹp, đuôi mắt có một nốt ruồi, rõ ràng là hòa nhã nhưng lại bị 089 dùng sự lười biếng phân tán bớt, thiếu điều khiến người ta muốn viết ba chữ “Không đáng tin” in lên gáy cho mọi người đều nhìn thấy.

Hai nút áo phía trên của 089 vẫn chưa cài, tóc ngắn ngổn ngang, 089 cũng không bận tâm đến chuyện này, sau khi nhìn thấy 061, lệ nóng lưng tròng: “Rốt cục cậu cũng trở lại, lão ba này rất nhớ cậu.”

061 không để ý đến lời nói hươu nói vượn đó, liếc mắt nhìn đôi môi tái nhợt của 089, đưa tay đẩy cửa ra, không nói lời nào, chỉ vén lên cổ áo hơi trễ xuống của 089.

Quần áo tuy đã đổi sang bộ mới nhưng trong xương vai xanh có vết máu lưu lại.

061 hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”

089 vừa định nói chuyện thì nhà vệ sinh phía sau liền truyền đến tiếng bước chân.

089 muốn rút lui nhưng không kịp, vừa vặn đối mặt với 023 bưng một khay khăn lông nóng từ nhà vệ sinh đi ra, 089 bèn mặt dày cười hì hì.

023 tỏ ra lạnh lùng, cực lực không muốn đế ý đến hành vi đi chân trần của 089, nhưng máu tươi trên xương quai xanh của 089 lại khiến 023 triệt để tức giận đến muốn đánh quyền.

023 ra lệnh: “Cút lên giường, nghỉ ngơi.”

“Ôi chao.”

089 đáp một cách lưu loát lại vang dội, nhanh chân chạy về giường, tự giác chủ động kéo chăn, còn không quên ở sau lưng 023 làm mặt quỷ với 061.

023 cũng không quay đầu lại mà chỉ nói: “089, anh mà còn tiếp tục làm mặt quỷ thì tôi sẽ cắt luôn lưỡi của anh xuống đó.”

089 lập tức kéo chăn lại, ra vẻ ngoan ngoãn, đồng thời nói chuyện bằng khẩu hình với 061: Giận rồi.


061 đi vào bên trong, đóng cửa lại.

061 hỏi: “Sao lại loạn như vậy?”

089 đáp: “Ngày hôm qua xảy ra chút chuyện.”

023 đặt khay lên đầu giường, lấy kẹp gắp khăn lông nóng để lau đi vết máu trên vai 089: “Một chút chuyện thôi hả? Xương vai của anh bị đập nát mà anh nói chỉ một chút chuyện? Nếu không phải tôi đến đây sớm thì bây giờ anh vẫn còn nầm úp sấp dưới đất mông chổng lên trời đây này.”

Nghe thấy 089 bị thương nặng như vậy, 061 càng thêm nghiêm túc: “Rốt cục xảy ra chuyện gì?”

023 cũng không ngại mà nói thẳng: “Lại có kẻ xâm nhập.”

061: “Kẻ xâm nhập gì? ‘Lại’ là có ý gì?”

Lúc này 023 mới nhớ 061 đã rất lâu rồi không quay về không gian Chủ thần.

“Vài ngày trước đó trong không gian Chủ thần có một năng lượng dị thường xâm nhập, mục đích không rõ.” 023 nói, “Ngày hôm qua lại tới nữa, lặng yên không một tiếng động, hơn nữa lần này càng quá đáng, ngày hôm qua 089 trực ban, bọn họ đả thương anh ấy, trói anh ấy lại rồi đốt phòng hồ sơ, còn đập phá ‘Trong Khoảnh Khắc’ nữa.”

061: “…” Đó chẳng phải là văn phòng của Ông chủ sao?

“Ban Giám sát phái nhân viên đến kiểm tra, trùng hợp là hôm nay sẽ đến. Xem ra cấp bậc tín dụng và an toàn của hệ thống chúng ta sẽ bị hạ xuống, e là còn phải chỉnh đốn và cải cách.” 023 nói tiếp, “Bộ Não rất tức giận, hiện tại không ai dám đi ngang qua cửa phòng làm việc của ông ấy.”

061 khiếp sợ một hồi mới trở lại bình tĩnh, hỏi: “Có bắt được kẻ xâm nhập không?”

“Nếu như bắt được thì Bộ Não sẽ tức giận như vậy sao?” 023 nhún nhún vai, liếc mắt ra hiệu về phía ‘Trong Khoảnh Khắc’, “Bước đầu phát hiện có ba dị thể tồn tại, phá cửa chính là một bộ cơ giáp, nhưng là khoa học kỹ thuật cao cấp, không cần người thao túng, là đám dị thể sau khi rời đi để lại.”

061 nghe hiểu.

Kẻ xâm nhập có ba người, lặng lẽ mà tới, nhẹ nhàng mà đi, tổn thương người, đập phá phòng hồ sơ, còn đập phá “Trong Khoảnh Khắc”.

Nhưng mà….

061 không nhịn được mà suy nghĩ.

Đến đập phá tại sao lại là cơ giáp?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận