Đừng Kiếm Bạn Trai Trong Thùng Rác

Thư được người khẩn cấp cưỡi ngựa đưa tới.

Người truyền tin nói rằng hắn vốn định đưa thư đến Vọng Thành, ai ngờ khi chạy qua trạm dịch Bạch Khâu, nghe lính canh gác trạm dịch nói Thiếu tướng quân đang đóng quân ở đây, hắn liền đến thẳng nơi này trình thư lên.

Trì Tiểu Trì mở thư ra, bên trong là chữ viết rắn chắc của Thời Kinh Hồng tướng quân.

Sau khi Trì Tiểu Trì đọc thư xong thì sắc mặt hơi trầm xuống.

Chử Tử Lăng: “Công tử, sao vậy?”

Trì Tiểu Trì đưa thư cho hắn xem: “Xảy ra vấn đề rồi.”

Chử Tử Lăng hơi do dự một chút: “Công tử, như vậy không hợp quy củ…”

Trì Tiểu Trì chậc một tiếng: “Công tử sư không ở, bớt giả bộ với ta. Ta cho ngươi xem thì cứ xem.”

Lời này vừa đúng đi vào lòng của Chử Tử Lăng.

Chính mình ở trong lòng Thời Đình Vân quả thật vẫn còn hơn một bậc so với cái tên ốm yếu bệnh hoạn kia.

Hiện tại Công tử sư ở trong lều dưỡng bệnh, không ở gần bên cạnh, Chử Tử Lăng cũng có thể thoáng dò hỏi một chút.

Khi hắn nhận tin, hơi quét mắt liếc qua một cái liền khó nén khỏi kinh ngạc: “Định Viễn ba ngày trước bị phá thành?”

“Đúng vậy, có lẽ là đạo tặc ở núi Đại Thanh bán tin tức Ôn thúc phụ bị thương cho người Nam Cương.”

Trì Tiểu Trì cau mày, trong miệng oán giận, trên mặt sốt ruột, “Ôn thúc cũng thật là! Tính tình cứ nóng nảy như vậy, thắng bại là chuyện binh gia, làm thế nào lại tức đến hộc máu? Bây giờ càng bị thương nặng hơn, cũng không biết…”

Chử Tử Lăng đi sang một bên mang tới bản đồ bố trí quân sự của Nam Cương, mở ra trên bàn, hai mắt trầm tĩnh: “…Công tử, xem bản đồ đi.”

Trì Tiểu Trì nghe hắn nói, thu lại một chút nôn nóng: “Ừm, bản đồ.”

Bọn họ ở cách xa ngàn dặm, không có cách nào giúp đỡ, đương nhiên là Thời Kinh Hồng cũng biết chuyện này, ngoài việc gửi thư gọi cậu đến Trấn Nam Quan thì còn có mục đích thứ hai.

Mỗi lần biên cương có chuyện gì gấp thì Thời Kinh Hồng đều sẽ gửi thư về, nói rõ tình hình trận chiến, mục đích không phải để Thời Đình Vân nôn nóng mà là muốn y viết ra cách ứng phó, gửi ngược lại Trấn Nam Quan.

Kỳ thực mỗi khi gửi thư đi thì nguy cơ hầu như đã được giải quyết, bởi vậy đây chỉ là phụ thân kiểm tra không định kỳ đối với nhi tử mà thôi.


Về phần hàm ý thứ ba ẩn giấu trong phong thư này thì có lẽ cũng chỉ có Trì Tiểu Trì và Thời Kinh Hồng tự hiểu rõ trong lòng.

Gặp sự cố chính là thành Định Viễn, cho nên rốt cục ai là nội ứng thì chỉ cần xem là hiểu ngay.

Nếu như nói Thời Đình Vân chỉ là một tiểu hồ ly lông trắng, sẽ không nghi ngờ ổ của mình thì Thời Kinh Hồng chính là lão hồ ly đỏ có chín đuôi, rất bình tĩnh, gửi thư không hỏi việc nội ứng mà chỉ nói về chuyện trong quân, chẳng khác nào những lá thư thường gửi trước đó.

Hơn nữa Thời Kinh Hồng suy tính càng nhiều hơn so với Trì Tiểu Trì một tầng, sợ Ôn Phi Nho xuất thân võ tướng quá ngay thẳng và thành thật, không gạt được người Nam Cương, bèn viện cớ thương thế quá nặng, bảo hắn khoảng thời gian này chớ ra ngoài gặp người.

Quay lại hiện tại.

Trì Tiểu Trì hỏi Chử Tử Lăng: “Ngươi cảm thấy thành Định Viễn nên phòng ngự thế nào?”

Chử Tử Lăng quỳ trước bản đồ, chỉ mấy chỗ, cũng nói ra cảm tưởng của mình.

Sau khi Trì Tiểu Trì và Thời Đình Vân cộng hưởng ký ức, có thể đánh giá được những phương pháp của Chử Tử Lăng rất khá, nhưng có chút thô ráp, có chút lỗ hỏng.

Chử Tử Lăng sẽ không làm chuyện tự đào hố chôn mình.

Hắn đã nằm vùng nhiều năm, nắm rõ như lòng bàn tay đối với bản lĩnh của Thời Đình Vân.

Tính cách của Thời Đình Vân xem như đơn thuần, chỉ dùng mưu kế đối phó phe địch, sẽ không dễ dàng hoài nghi người của mình.

Đây là chuyện tốt, nếu như Chử Tử Lăng tự cho là thông minh, muốn động chút ý đồ xấu đối với Thời Đình Vân từ nhỏ đã được huấn luyện bài binh bố trận thì chẳng khác nào tự tìm đường chết.

Hắn thấy Thời Đình Vân viết xuống từng chiến lược mà hắn đưa ra, cũng tri kỷ bổ sung những nơi mà hắn “để sót”, hắn lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.

“Yên tâm, ta không tranh công.” Thời Đình Vân đặt bút xuống, thoải mái hào phóng nói, “Ta sẽ báo những điểm nào là chủ ý của ngươi ở trong thư, nói tốt cho ngươi trước mặt phụ thân nhiều một chút.”

Chử Tử Lăng cong cong đôi mắt: “Đa tạ công tử nâng đỡ.”

Thời Đình Vân quả nhiên thẳng thắn, nói là làm, lấy ra bút chu sa, trước tiên vẽ ra chiến lược nửa đoạn trước, ghi chú rõ là Chử Tử Lăng hiến kế.

Chử Tử Lăng nhìn Thiếu tướng quân ngây thơ lại ngu xuẩn, còn có chút thành thật, tự nhiên trong lòng sinh ra một chút thương hại.

Viết xong phương pháp phòng ngự, kế tiếp là phương pháp ngăn địch.


Đương nhiên Chử Tử Lăng sẽ không xuất nhiều lực ở phương pháp này, viện cớ đi ra ngoài châm trà, lại nói chuyện phiếm với A Thư, tiêu hao một chút thời gian, đợi hắn quay lại thì Trì Tiểu Trì đã đặt bút xuống, đem giấy viết thư nhét vào một thanh gỗ tròn nhỏ, dùng nút chai bằng gỗ đậy kín, lấy sáp và lửa niêm phong lại.

Sáp bị lửa hòa tan, nhiễu xuống chất lỏng nóng chảy, rơi vào miệng nắp chai.

Sáp niêm phong là màu đỏ thẫm đã được phối rất tỉ mỉ, khác với màu sáp niêm phong thường bán trên thị trường, khó có thể giả mạo, vừa nhìn liền biết là phủ Tướng quân gửi ra, lại phủ thêm con dấu của Thời Đình Vân, ở chỗ niêm phong hình thành con dấu đặc biệt, một khi bị người mở ra là sẽ lập tức biết.

Trì Tiểu Trì nói: “Con dấu.”

Lời còn chưa dứt thì Chử Tử Lăng đã nâng con dấu đến, vừa chu đáo vừa bình tĩnh.

Trì Tiểu Trì tiếp nhận, đem con dấu có hình dáng đặc biệt đóng lên chỗ niêm phong.

Đợi sáp khô lại, Thời Đình Vân nói: “Đi dùng bồ câu gửi thư đi.”

Chử Tử Lăng cố ý hỏi nhiều một câu: “Không chờ sứ giả truyền tin của Thời Tướng quân mang về sao?”

Trì Tiểu Trì nói: “Chẳng phải trước khi đi ngươi đã mang tới chim bồ câu có kinh nghiệm phong phú sao? Chúng nó biết đường, cũng đỡ phiền phức người ta phải vòng lại đội ngũ để lấy thư.”

Chử Tử Lăng đưa hai tay nhận ống gỗ, thi lễ một cái: “Tử Lăng liền đi làm ngay.”

Hắn đi đến trước lồng chim bồ câu, tiện tay bắt một con ra ngoài, động tác thành thạo mà buộc ống gỗ lên đùi của nó rồi để nó cất cánh.

Khi bóng dáng của chim bồ câu biến mất ở phía chân trời, Chử Tử Lăng khẽ cười, ngồi xổm xuống, ngón tay trỏ gõ hai lần lên lồng chim bồ câu.

Một con chim bồ câu trên trán có một vệt lông màu bạc nhảy nhót đi đến bên lồng, thân mật mổ vào đầu ngón tay của hắn.

Chử Tử Lăng lấy ra chút gạo trong túi, dịu dàng đút cho nó ăn.

Thời Đình Vân đột nhiên rời khỏi Vọng Thành làm cho hắn có chút không kịp ứng phó.

Nên từ bỏ hay là tranh thủ thời gian, mau chóng sử dụng sát chiêu đã chuẩn bị trước đó?

Phía sau đột nhiên truyền đến tiếng bánh gỗ lăn kỳ quái, nhĩ lực của Chử Tử Lăng không tệ, đúng lúc rụt ngón tay về, giả vờ kiểm tra khóa lồng chim bồ câu, đứng dậy, đối mặt là đỉnh đầu mũ sa đen.

Đôi mắt của người bị ẩn giấu dưới lớp màn sa, nhìn không rõ, Chử Tử Lăng không có cách nào thông qua ánh mắt của Vu Phong Miên để đoán ra suy nghĩ của người này, bỗng nhiên sinh ra vài phần đề phòng.


Lý Nghiệp Thư đẩy xe lăn của Vu Phong Miên không phát hiện sóng ngầm mãnh liệt giữa hai người, chào hỏi: “A Lăng, công tử tìm ngươi để gửi thư à?”

“Ừm.”

Chử Tử Lăng chắp tay với Vu Phong Miên ngồi trên xe: “Buổi tối sương nhiều, tại sao Công tử sư lại ra ngoài?”

Giọng nói hơi khàn của người kia truyền ra dưới màn sa: “Thân thể tốt hơn một chút, không muốn ngột ngạt trong lều, mùi vị quá nồng. Ngươi vào lều đốt chút hương đi.”

Lý Nghiệp Thư ngẩn ra: “Vừa rồi sao Công tử sư không nói với A Thư, một lát nữa A Thư quay về sẽ đốt ngay.”

Vu Phong Miên nhàn nhạt nói: “Hôm nay làm phiền ngươi quá nhiều rồi. Hiện tại ngươi đẩy ta đi hóng mát một chút, hắn đi đốt hương, đợi ta quay về lều cũng có thể thoải mái một chút.”

Dứt lời, Vu Phong Miên hơi ngẩng đầu lên: “Mời.”

Chử Tử Lăng sớm quen với cách trào phúng rõ ràng của Lục Hoàng tử, đây là lần đầu tiên hắn nhận lấy loại ám chỉ mơ hồ nhưng lại luôn nhắc nhở hắn chỉ là một tên nô tài như vậy, tuy nhiên hắn đã nằm vùng nhiều năm, đã nuôi ra tính cách có thể nhịn hết tất cả sỉ nhục.

…Trước khi trở thành Hoàng tử Nam Cương thì những chuyện nhỏ nhặt thế này không cần phải để trong lòng.

Hắn tỏ ra đúng mực: “Vâng, Tử Lăng tuân mệnh.”

Hắn chắp tay muốn rời đi, nỗ lực rời xa con ma ốm tính tình quái lạ lại thích xoi mói này.

Ai ngờ Vu Phong Miên lại mở miệng: “Tử Lăng, đây là tên của ngươi à?”

Chử Tử Lăng không thể không đứng lại: “Dạ.”

Vu Phong Miên ôn hòa nói: “Ta tưởng rằng tên của ngươi là A Lăng.”

Thái độ ôn hòa nhưng mơ hồ lộ ra sự kiêu căng ngạo mạn khiến Chử Tử Lăng cảm thấy toàn thân vô cùng khó chịu.

Lý Nghiệp Thư ở bên cạnh giải thích: “Công tử sư, là vậy, tiểu nhân bổn danh là Lý Nghiệp Thư, A Lăng là Chử Tử Lăng. Lúc trước công tử thu nhận chúng ta vào phủ, gọi tiểu nhân là A Thư, gọi hắn là A Lăng. Lúc đó Vọng Thành kiên quyết cải danh cho người hầu, gọi là Thanh Phong, Minh Nguyệt, Cầm Kỳ Thư Họa gì đó cho phong nhã, có người thậm chí cũng thay đổi cả họ, sợ bị người cười nhào bảo rằng chủ nhân trong bụng không có văn thơ. Công tử không thay đổi tên của chúng ta, nói là cha mẹ đặt tên, không nên tự thay đổi, chỉ cần xưng một chữ cuối, vừa thân cận lại vừa êm tai.”

Vu Phong Miên gật đầu, lại chuyển sang Chử Tử Lăng, trong giọng nói có thêm vài phần nghiền ngẫm: “Ngươi có ý kiến gì với tên công tử đặt cho ngươi hay sao?”

Chử Tử Lăng có chút nôn nóng trong lòng: “Tử…A Lăng không có ý này.”

Lý Nghiệp Thư có tâm giải thích thay cho Chử Tử Lăng: “Công tử sư chớ trách, từ trước đến nay công tử luôn thương yêu cưng chiều A Lăng, đồng ý cho hắn âm thầm tự xưng tên của mình.”

Vu Phong Miên ừ một tiếng: “Ở trước mặt công tử có thể tùy ý một chút, nhưng vào quân doanh, đẳng cấp nghiêm ngặt, người người đều chờ xem biểu hiện của Thiếu tướng quân, ngươi là người hầu bên cạnh công tử, nếu làm rối loạn quy củ tôn ti thì sẽ làm mất thể diện công tử nhà mình, có biết không?”

Vừa nghe thấy việc này có thể liên quan đến thể diện của công tử, Lý Nghiệp Thư lập tức im lặng, nháy mắt với Chử Tử Lăng để hắn có thể tuân theo.


Chử Tử Lăng mím môi, bộ dáng thật lòng biết sai: “Là A Lăng suy nghĩ không chu đáo.”

Vu Phong Miên như là thuận miệng nói mà thôi.

“Đi thôi. Đến lều của công tử.”

A Thư đáp dạ, đẩy anh rời đi, Vu Phong Miên lại xoay đầu dặn dò: “Chớ quên đi đốt hương.”

Đưa mắt nhìn Công tử sư rời đi, trên mặt Chử Tử Lăng hoàn toàn mất đi nụ cười.

Lại một lần nữa hắn tỉnh táo nhận ra nếu không còn công tử, trong mắt của phủ Tướng quân, hắn chỉ là một gã người hầu thông minh một chút mà thôi.

Một gã người hầu phải làm thế nào mới lọt vào mắt xanh người khác, khiến người ta đối xử với mình khác biệt?

… Chỉ có công lao, chỉ có công lao.

Nghĩ đến đây, Chử Tử Lăng đưa mắt nhìn vào lồng chim bồ câu.

Con bồ câu có vệt xám trên trán đã ăn no, ở trong lòng nhảy tới nhảy lui, trà trộn cùng những con chim bồ câu khác, thoạt nhìn cũng không có gì khác biệt.

Kế hoạch kia, hắn nhất định phải làm.



Sau khi tiến vào lều của công tử, Trì Tiểu Trì đem tin tức vừa nhận được báo cho Lâu Ảnh: “Công tử sư, Định Viễn bị tập kích, cũng may bảo vệ được thành trì.”

Tất nhiên Lâu Ảnh biết hắn có ý gì: “Vậy trước tiên tiến đến Định Viễn?”

A Thư cho rằng bọn họ sẽ đi Ung Châu, nghe vậy cũng không có phản ứng gì.

Hắn chẳng hiểu rõ chuyện về quân sự, chỉ biết được hai việc:

Thứ nhất, chuyện công tử phân phó cũng là nhiệm vụ, công tử muốn hắn kín miệng đối với chuyện quân vụ, vậy cho dù có đánh chết hắn thì hắn cũng không nhiều lời nửa chữ.

Thứ hai, bí mật quân sự thay đổi trong nháy mắt, không phải một gã người hầu chỉ biết chuyện nhà như hắn có thể xen vào. Mặc kệ là Ung Châu hay Định Viễn, công tử đi đâu thì hắn liền theo đến đó.

Hắn phát hiện trà trong ấm quá đậm, có lẽ không tốt cho dạ dày của Công tử sư, liền đem đi đổ, dự định nấu lại ấm trà khác.

Sau khi A Thư rời đi, Trì Tiểu Trì hỏi anh: “Sao không nghỉ ngơi trong lều?”

Lâu Ảnh: “Chỉ là lo lắng khi em thay đổi kế hoạch đột ngột, Chử Tử Lăng vì cầu an toàn mà không ra tay với Thời Kinh Hồng. Cho nên tôi cố đi ra ngoài, đưa cho hắn một lý do để ra tay.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận