Đừng Kiếm Bạn Trai Trong Thùng Rác

Hai người đối diện.

Không cần nhiều lời, Trì Tiểu Trì đã đoán được tám chín phần mười: “Hắn đi xem chim bồ câu?”

Lâu Ảnh gật đầu.

Chử Tử Lăng là người hầu thân cận của Thời Đình Vân, đương nhiên không thể tùy tiện rời phủ, nhưng muốn từng chút một xây dựng thế lực tin tưởng hắn trong Nam Cương thì nhất định không thể làm đứt đoạn mạng lưới liên lạc với bên Nam Cương.

Hắn phải lén lút nửa đêm đi gặp đội thương buôn Đột Quyết tiến vào Vọng Thành để lấy rượu độc từ người Nam Cương, có thể thấy được muốn liên hệ với người ngoài chỉ có thể tình cờ mà làm, còn phải chuẩn bị sẵn sàng để đề phòng có bất trắc.

Nếu âm thầm liên hệ với người ngoài phủ, tin tức lan truyền ra ngoài thì rất dễ bị phát hiện.

Cho nên Chử Tử Lăng lén lút bỏ vào một con chim bồ câu riêng của hắn trong lồng nuôi mấy chục con chim bồ câu của phủ Tướng quân, cũng không khó suy luận.

Vả lại Thời Đình Vân vô cùng tin tưởng hắn, hết thảy thư từ đều sẽ giao cho hắn đi gửi.

Trì Tiểu Trì nhấc bút, lấy chút mực còn sót lại trong nghiên mực để vẽ nguệch ngoạc trên giấy: “Lấy gạo của phủ Tướng quân nuôi chim bồ câu của mình, cái tên ăn cơm chùa này thật là biết cách ăn, còn đóng gói mang về.”

Lâu Ảnh không nhịn được cười.

Anh di chuyển ghế gần một chút: “Tôi mới vừa hung dữ với hắn.”

Trì Tiểu Trì không thèm để ý: “Anh có thể hung dữ hơn cũng được.”

Lâu Ảnh bật cười.

Anh không biết quá khứ của mình như thế nào, nhưng anh rất yêu thích Trì Tiểu Trì của hiện tại, không để ý đến đến việc anh mưu tính thế nào, tâm cơ thế nào, ngược lại còn rất ủng hộ.

Trì Tiểu Trì nghĩ về anh như vậy, làm cho anh rất có gánh nặng thần tượng.

Lâu Ảnh nói: “Có lẽ hắn bắt đầu đề phòng tôi rồi.”

Trì Tiểu Trì chuyên tâm vẽ vời trên giấy: “Không sao, nếu hắn dám xuống tay với anh thì em sẽ đem tro cốt của hắn đổ xuống biển, khoanh vùng mộ phần, thỉnh thoảng có thể đút cho chim hải âu hay cá ăn, nhân tính hóa, phục vụ hạng sang nhất, lại có cảnh biển 360 độ…”

Cái miệng này của Trì Tiểu Trì thật là…

Lâu Ảnh kiên nhẫn nghe cậu nói hưu nói vượn, sau đó mới ôn hòa nói: “Tôi chỉ có chút tiếc nuối, với bộ dáng hiện tại của mình không thể giúp được cho em nhiều một chút.”

Trong lòng Trì Tiểu Trì tê rần, quay đầu nhìn anh.

Lâu Ảnh là người rất có chừng mực, sẽ không dễ dàng cậy mạnh, càng hiểu cách làm sao để yếu thế.

Trì Tiểu Trì nhìn anh, nói: “Anh chỉ cần ở bên cạnh là được rồi.”


Lâu Ảnh cười nói: “Yêu cầu này rất đơn giản, có thể khó hơn một chút cũng được.”

Trì Tiểu Trì nói: “Chơi cờ carô với em.”

Cậu đẩy qua tờ giấy đầy ô vuông.

Lâu Ảnh cầm bút, cùng cậu chơi trò của học sinh tiểu học trong quân doanh.

Buổi tối, giường của hai người vẫn xếp chung một chỗ.

Giường hành quân hơi nhỏ, hai tấm chặp lại vẫn cảm thấy chật.

Vóc người của Thời Đình Vân cao phải cỡ mét tám, tay dài chân dài, trước đây khi đánh trận y cũng không thích ngủ giường, chỉ cần một chiếc chiếu, một cái chăn mỏng, tùy tiện nằm dưới đất cũng không sao.

Nhưng mà lúc này bên cạnh Trì Tiểu Trì lại có một A Thư mọi chuyện đều dông dài.

A Thư chết sống không đồng ý cho cậu ngã ra đất nghỉ ngơi, bảo là hôm nay trên đường thấy chuồn chuồn, chạng vạng cũng thấy mây giăng rất dày, tối nay tám phần mười sẽ có mưa, ngủ trên đất dễ bị hàn khí xâm nhập, công tử tuổi trẻ không cảm giác được nhưng chờ đến lớn sẽ bị đau nhức xương khớp, đó là chuyện cực kỳ không ổn, vân vân, lải nhải đến mức Trì Tiểu Trì cũng cảm thấy đau cả khớp.

Đúng như A Thư nói, khoảng giờ tuất thì bên ngoài bắt đầu lâm râm mưa.

Do thời tiết đầu mùa xuân còn có chút lạnh, bởi vậy A Thư cố ý lấy đệm chăn dày, đổ bình nước nóng, chăm sóc ổn thỏa cho Công tử sư.

Khoảng chừng giờ tuất ba khắc.

Chử Tử Lăng chăm sóc xong lồng chim bồ câu, dùng bạt đậy lại, sau đó bị mấy người quen từng ra chiến trường cùng nhau trước kia gọi lại, tán gẫu một lúc mới bật ô giấy dầu quay về lều của công tử.

Một ánh lửa nhỏ bập bùng nhảy lên trước lều.

Chử Tử Lăng bung ô tiến đến, nhìn thấy là Lý Nghiệp Thư đang nhóm lửa.

Ánh lửa khiến mặt của A Thư đỏ bừng, nồi sắt trước mặt tỏa hương thơm của gừng.

Chử Tử Lăng chủ động đi lên chào hỏi: “Tự nấu cho mình tiêu chuẩn ngon nhất à?”

Lý Nghiệp Thư bị lửa nóng làm toát mồ hôi hột, vẫn không ngừng quạt lửa: “Ngươi cũng thật mạnh miệng, ngửi thấy mùi gì không?”

Hắn cầm một bát sứ nhỏ, múc một muỗng đưa cho Chử Tử Lăng.

Chử Tử Lăng tiếp nhận, cười đùa nói: “Ít vậy hả?”

Lý Nghiệp Thư đậy nắp lại: “Đây là gừng mua của người Đột Quyết, nghe nói có thể trị chứng dạ dày lạnh cực kỳ tốt. Ngươi và thể chất của Công tử sư khác nhau, dạ dày không lạnh, thân thể khỏe mạnh, uống ít một chút thôi, nếm thử vị là được rồi.”


Chử Tử Lăng âm thầm dừng lại một chút, uống vào trong miệng, canh gừng chảy vào trong dạ dày nhưng cảm thấy không thoải mái, chỉ cảm thấy nghẹn đến hoảng loạn.

Ngày xưa hắn đi vào phủ Tướng quân bất ngờ gặp được một đồng hương Nam Cương, lẽ ra phải mừng rỡ, nhưng sau khi ở cùng thì Chử Tử Lăng mới biết tính tình của Lý Nghiệp Thư quá khờ khạo, không phải người làm việc lớn

Khí hậu giống nhau có thể nuôi ra trăm loại người, nếu không thể trông cậy thì hắn sẽ không trông cậy vào.

Trừ mình ra, Chử Tử Lăng chẳng chịu tin ai.

Chỉ thấy Lý Nghiệp Thư lấy lòng xu nịnh dị tộc như vậy, còn là một tội nhân khiến Chử Tử Lăng cảm thấy vừa đáng thương vừa thấp hèn.

Xưa nay hắn am hiểu che giấu tâm tình của mình, Lý Nghiệp Thư không hề có cảm giác, vẫn liên miên dông dài tâm sự về chủ nhân mới: “Hầu hạ Công tử sư nửa tháng nay, ta có rất nhiều tâm đắc. Ban đêm Công tử sư do suy nghĩ nhiều nên thường nằm mộng, dễ dàng co giật, uống chút nước ấm mới có thể ngủ tiếp. Trời đổ mưa thì nên uống canh gừng là thoải mái nhất.”

Chử Tử Lăng thu ô lại, ngồi xổm vào bên trong tấm bạt che mưa, nhẹ nhàng nói: “Ngươi đối xử với Công tử sư thật không tệ.”

Lý Nghiệp Thư nói: “Đây là chuyện mà nô tài chúng ta phải làm.”

Chử Tử Lăng không đáp, nụ cười trên mặt tựa như tán thành nhưng trong lòng lại khị mũi coi thường.

…Ai mà thèm làm “Chúng ta” với ngươi.

Chử Tử Lăng bày ra bộ dáng tiếc nuối: “Ta luôn cảm thấy Công tử sư không thích ta lắm.”

Lý Nghiệp Thư không hề để ý: “Cũng bình thường mà, nếu thấy nơi nào không ổn thỏa thì thay đổi là được rồi. Ngươi chưa từng phụng dưỡng những chủ tử khác, không biết bộ dạng của những gã người hầu thế nào đâu.”

“Phủ Tướng quân không nhận nữ quyến nhỏ tuổi làm nô tài, đây là quy củ, ngươi cũng biết mà.” Lý Nghiệp Thư nói, “Lúc đó A Thanh tuổi nhỏ, mới cao đến cái bàn, là Tướng quân làm chủ đưa A Thanh đến gia đình của Kỳ viên ngoại làm tiểu nha hoàn của Kỳ tiểu thư. Tính tình của Kỳ tiểu thư dịu dàng lại thích thanh tĩnh, là chủ nhân tốt, nhưng mỗi lần ta tới thăm, nghe A Thanh nói tới chuyện trong nhà của Kỳ viên ngoại cũng đều phải chậc lưỡi. Như tháng trước, trong viện Kỳ nhị công tử có một gã người hầu cũng đi theo Kỳ nhị công tử khi còn nhỏ, lén lút mang đồ của chủ tử ra ngoài bán, bị bắt tại trận còn không chịu nhận, bị đánh một trận gần chết, còn bị kéo đến nha môn, xử xăm chữ đày đi lưu vong. Ai dám nói là làm không đúng chứ? Đều bảo là Kỳ gia trị gia nghiêm minh đấy. Ngươi nhìn lại công tử nhà mình xem…”

Chử Tử Lăng suy nghĩ tâm sự của mình nhưng vẫn có thể phân tâm nghe Lý Nghiệp Thư lải nhải, cũng cất tiếng “Ừ” hoặc tán thành “Đúng vậy” ở những điểm mấu chốt một cách hợp lý, là một người rất biết lắng nghe.

Nếu không có chút bản lĩnh khéo đưa đẩy như vậy thì hắn cũng sẽ không nhận được sự yêu thích của Thời Đình Vân.

Lý Nghiệp Thư nói một bài tiểu luận văn ca ngợi công tử thì hắn cũng đã lên một phần kế hoạch.

Tên họ Vu này thật sự khó đối phó, tính tình chua ngoa, làm người cay nghiệt, quan trọng nhất là ánh mắt của người nọ sắc bén, tâm tư lại mẫn cảm, thật sự là người khó đối phó.

Ngày xưa Vu Phong Miên không bước chân ra khỏi cửa, ngay cả ánh sáng cũng chịu không nổi, tất nhiên là Chử Tử Lăng không đặt người này ở trong lòng.

Nhưng tình huống hôm nay thì khác.

Vu Phong Miên và công tử suốt ngày cùng đi cùng về, vô cùng thân cận, không thể dễ dàng động vào.

Đã không giết được, vậy thì lấy lòng nhiều một chút là được.


Sau khi quyết định ý đồ này, Lý Nghiệp Thư cũng bắt đầu tổng kết phân tích của mình: “…Công tử sư đã tính là khoan hồng, nếu là ở trước mặt quý nhân, đừng nói là tự xưng danh tự của mình, chỉ cần xưng hô lung tung nào là ngươi nào là ta thì đều sẽ bị phạt.”

Nhắc nhở này vốn là có ý tốt nhưng lại lơ đễnh khiến Chử Tử Lăng đau nhói.

Bị phạt?

Khi còn trẻ công tử ở ngoài chơi quá mức, hắn cũng bị ăn đòn theo, còn phải nhận tội nói tiểu nhân đã biết lỗi, sau này sẽ canh chừng công tử thật tốt.

Hắn bị Nghiêm Nguyên Chiêu khi ấy còn bé châm chọc “Trèo một cành cây thật cao”, “Làm người thật khéo đưa đẩy”, còn phải tươi cười mà bảo tiểu nhân không dám.

Dùng huyết thống của hắn mà nói, hắn nên bị đối xử như vậy sao?

Hắn ổn thỏa thu lại bất bình trong lòng, không để xuất hiện trên mặt: “Ta biết rồi. Chờ canh gừng nấu xong, ta sẽ mang vào cho Công tử sư.”

Nghe vậy, Lý Nghiệp Thư cũng buông lỏng trong lòng.

Sau khi cha mẹ của hắn mất, ông bà lớn tuổi, muội muội còn nhỏ, hắn đã quen chăm sóc tất cả mọi người, bởi vậy hắn có chút lo lắng Chử Tử Lăng đã lâu không bị người khác răn dạy, trong lòng sẽ có tính toán với Công tử sư khiến hai người bất hòa, công tử bị kẹt ở giữa, rất khó xử.

Hắn hớn hở nói: “Được được. Đợi chút nữa nấu xong canh gừng…”

Đang nói chuyện, hắn nhấc mắt lên, đặt xuống quạt cói, đứng dậy hành lễ: “Thập tam Hoàng tử!”

Lúc này đã gần đến giờ Nghiêm Nguyên Hành đi ngủ. Hắn đã thay thường phục, rửa mặt xong xuôi, đang ở bên giường ngồi trong chốc lát, cảm thấy hơi nhớ Thời Đình Vân.

Trước kia ở trong cung hắn cũng sẽ có loại nhớ nhung này, nhưng khi đó hắn không thể tùy ý xuất cung, nằm nằm, nghĩ đi nghĩ lại, sau đó chìm vào giấc ngủ.

Mà hiện tại Thời Đình Vân ở bên cạnh, hắn chỉ cần nhấc chân là có thể tìm đến.

Hắn che ô ra ngoài, đến gần trước lều của Thời Đình Vân, nhìn thấy trong lều của y chỉ còn một chiếc đèn, có lẽ đã ngủ rồi, mơi phát giác hành động quái lạ này của mình cho dù có dùng từ “Quỷ thần xui khiến” cũng giải thích không ra, do dự vài bước, đang định rời đi thì lại bị Lý Nghiệp Thư hô một tiếng, bất chợt tim đập loạn một nhịp.

Hắn bình tĩnh mà quay người, cầm ô đến gần: “Xuỵt, Tố Thường đã nghỉ ngơi rồi ư?”

Chử Tử Lăng đáp: “Bẩm Thập tam Hoàng tử, dạ phải.”

Nghiêm Nguyên Hành thuận miệng hỏi: “Sao sớm như vậy?”

Trong ấn tượng của hắn, Thời Đình Vân thích cười thích chơi, những ngày ở Vọng Thành thường cùng Lục Hoàng huynh chơi thuyền trên hồ, nghe đàn tỳ bà, ngắm mỹ nhân, nửa đêm mới về, rất tiêu dao….

….Lại là Lục Hoàng huynh.

Cũng may lần này Lục Hoàng huynh không đi theo hành quân, nếu không Đình Vân khó kìm lòng nổi, nói không chừng sẽ…

Nghiêm Nguyên Hành đang mơ hồ có chút thoải mái thì liền nghe Chử Tử Lăng nói: “Thân thể của Công tử sư không khỏe, cần phải ngủ sớm, cho nên công tử cũng nghỉ ngơi cùng.”

Thế giới quan của Nghiêm Nguyên Hành không khỏi chấn động: “…”

Chử Tử Lăng lại bổ sung: “Nửa tháng qua ngày nào công tử cũng ngủ cùng giường với Công tử sư, nghỉ ngơi rất sớm, tiểu nhân có chút kính nể Công tử sư, có thể hàng phục được công tử như vậy.”


Nghiêm Nguyên Hành bị đả kích hai lần, nói không ra lời.

Ngón tay của hắn vô thức nắm chặt một chút: “Đình Vân tôn sư trọng đạo, cũng là bổn phận phải làm.”

Hắn nói xong câu đó, mọi người đều bỗng nhiên im lặng, chỉ còn nghe thấy tiếng mưa rơi.

Ba người không hẹn mà cùng nghĩ đến Thời Đình Vân khi còn nhỏ đã can đảm đổ mực nước vào lọ thuốc hít của tiến sĩ Quốc Tử Giám.

Lời khen quá mức này khiến ba người cảm thấy có chút giả tạo, ngay cả Lý Nghiệp Thư cũng không mở miệng khen nổi.

…Thỉnh giáo vấn đề thật sự cần thiết ngủ chung với nhau à.

Nhưng Nghiêm Nguyên Hành nhanh chóng thu hồi suy nghĩ kia của mình.

Hai người bọn họ là tình nghĩa thầy trò, mình lại suy nghĩ xấu xa như vậy thật sự là bôi nhọ phần ân tình này.

Nghiêm Nguyên Hành quay người muốn đi, trong lòng đột nhiên động một chút.

Hắn nhớ chính mình từng hỏi Thời Đình Vân, người trong lòng y là ai.

Lúc đó Thời Đình Vân trả lời là: “Ngươi chưa từng thấy.”

…Nói đến, đúng là hắn thật sự chưa từng nhìn thấy vị “Vu Phong Miên” kia, chỉ từ xa nhìn thấy người nọ ở trên xe lăn khi hắn đi tuần tra quân doanh, người kia đội mũ sa. Đôi tay đặt trên xe lăn cũng không thuộc về một ông lão tóc trắng như hắn tưởng tượng. Tuy rằng hơi quá gầy gò nhưng sự dịu dàng lại mang theo vẻ lạnh lùng thật sự cho cảm giác rất phi phàm.

Nghiêm Nguyên Hành đã quay người, tất nhiên không tiện quay đầu hỏi cho ra nhẽ, không thể làm gì khác hơn là mang một bụng đầy nghi vấn rời đi.

Nghiêm Nghiêm Hành quay về lều, đầu còn đau hơn so với trước khi rời đi.

Nếu Tố Thường yêu thích A Lăng, thân phận giữa chủ và người hầu cách nhau quá lớn, không khác gì một trời một vực.

Nếu như y yêu thích Lục Hoàng huynh, hoàng thất và nhi tử phủ Tướng quân thì làm sao mà có khả năng? Trước tiên chưa nói đến việc phụ Hoàng sẽ tức giận thế nào, tuy Lục Hoàng huynh không có chính thê nhưng triều đại chưa từng có tiền lệ cưới hỏi nam tử về làm chính thất.

Nếu y yêu thích vị Vu Phong Miên kia lại càng hoang đường, thầy trò yêu nhau chính là phạm phải sư đức, sẽ bị người chế giễu.

Nghiêm Nguyên Hành suy nghĩ một vòng, phát hiện thấy việc điền vào chỗ trống đến trả lời câu hỏi đều là đưa ra mệnh đề, trong lòng xoắn xuýt khiến dạ dày cũng có chút đau đớn.

Rốt cục bạn chí thân của hắn yêu thích ai đây.

Mỗi ngày vào giờ hợi Nghiêm Nguyên Hành sẽ đi ngủ, không mất bao lâu, cơn buồn ngủ đúng giờ trỗi dậy.

Trong đầu của hắn vẫn mơ màng nghĩ đến đủ loại chuyện liên quan đến Thời Đình Vân.

Trước khi chìm vào giấc ngủ, tư duy trong đầu hắn đã không thể chịu nổi khống chế, hơi thoáng qua một chút suy nghĩ hoang đường:

So với trước đây, dường như chỉ có thân phận của Lục Hoàng huynh có thể xứng đôi với Tố Thường.

Nếu Lục Hoàng huynh có thể, như vậy…

Hắn chưa kịp bắt lấy một chút tâm tư mờ mịt kia thì đã chìm vào giấc ngủ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận