Đừng Kiếm Bạn Trai Trong Thùng Rác

Thư ký như muốn nổ não: “Tuyên bố phải đưa ra điều chỉnh lâm thời…”

Chu Khai tức giận nói: “Đây là chuyện khi nào?”

Không chờ thư ký tiếp tục mở miệng, ông ta liền nói: “Chờ tôi về rồi hãy nói!” Dứt lời liền cúp máy.

Sam ở bên cạnh nghe thấy toàn bộ cuộc đối thoại, trong đầu tràn đầy mấy email hư hư thực thực nhận được từ cậu Thẩm thần bí.

“…Tôi sẽ cho anh một cơ hội. Hy vọng anh nắm chắc.”

Đây chính là cơ hội đó sao?

Sam cảm thấy hoang đường, nhưng những gì xảy ra mấy ngày gần đây lại khiến anh ta mơ hồ cảm thấy có chút hy vọng.

Chạy về công ty, nghe đầu đuôi câu chuyện, Chu Khai nổi trận lôi đình: “Làm sao có chuyện đó? Cậu thông báo cho tôi khi nào?”

Thư Ký trưng ra vẻ mặt như đưa đám: “Khoảng 10 giờ sáng. Là ngài tự mình an bài tôi đi tổ chức cuộc họp.”

Chu Khai không chịu tin: “Làm sao tôi lại không nhớ có chuyện đó?”

Thư ký nói: “Không có chỉ thị của ngài thì làm sao tôi dám vượt cấp an bài cuộc họp?”

Chu Khai vẫn không thể tin.

Thư ký hết cách, gọi tới trợ lý lúc đầu đến thông báo với anh ta về sự cố.

Trợ lý là một người da đen trẻ tuổi, sau khi đi vào liền khách khí lễ độ mà uốn cong eo, đưa lên bảng ghi chép hội thoại của mình và thư ký cho Chu Khai xem, cũng tỏ rõ mình có thói quen ghi âm điện thoại. Nếu như Mr. Chu cần thì cậu ta có thể lập tức cung cấp.

Nhìn người tới là người da đen, Chu Khai cảm thấy không quá thoải mái.

Ông ta không thích người da đen, dưới cái nhìn của ông ta thì những người này đặc biệt khó chiều, vừa bẩn vừa xấu, nhưng ở mặt ngoài ông ta nhất định phải duy trì lịch sự và phong độ, dù sao đây cũng là ước định của người da trắng để hoàn thành các vấn đề liên quan đến chính trị.

Không cần thiết phải nghe ghi âm, Chu Khai miễn cưỡng gật đầu, người trợ lý kia liền khom người chào rồi bước ra cửa.

Thư ký Frank theo ông ta nhiều năm như vậy, không thể nào dám âm thầm chủ trương chuyện lớn như thế, hơn nữa có nhiều bằng chứng đưa ra, sự thật bày ngay trước mắt, Chu Khai không có cách nào tiếp tục phủ nhận.

Sắc mặt của Chu Khai cực kỳ khó coi.

Xảy ra chuyện bê bối như vậy, dù sao ông ta cũng phải cho mọi người một câu trả lời.

Nhưng ông ta phải nói như thế nào? Xin lỗi, trong khi các vị chờ đợi thì tôi đang bận đi đánh gôn?”

Ông ta biện bạch: “Tôi chẳng có chút ấn tượng nào đối với việc mở cuộc họp.”

Từ nãy đến giờ Sam vẫn luôn giữ yên lặng, lúc này mới lên tiếng: “Nhưng cũng không thể giải thích như thế.”

Chu Khai nhìn về phía anh ta.

Sam nói: “Theo ý của tôi, sự kiện lần này không quá lớn, ngài cũng không chậm trễ thời gian quá nhiều, chỉ cần nói với mọi người là thân thể của ngài đột ngột không khỏe, phải đi bệnh viện kiểm tra, đêm nay lại mở họp thảo luận, như vậy hẳn sẽ không có vấn đề gì.”

Chu Khai cảm thấy phương án này có thể được, quay đầu nói với thư ký: “Dặn dò cho người bên dưới làm đi.”

Thư ký nghe lệnh rời đi.

Ngay đêm đó, một cuộc họp được diễn ra cho đến chín giờ mới kết thúc.

Chu Khai kiệt sức, nhưng không muốn lộ ra vẻ mệt mỏi, tự mình lái xe về nhà. Sau khi về đến nhà, ông ta không lập tức thay quần áo mà đi xem Thẩm Trường Thanh trước.

Thẩm Trường Thanh nằm trên giường, đã yên giấc.

Ngày hôm nay tâm tình của Chu Khai vô cùng không tốt, nhìn Thẩm Trường Thanh đang ngủ say sưa, trong lòng càng thêm nóng nảy ấm ức.

…Chính mình còn chưa về nhà mà tên này lại dám ngủ trước?

Chẳng lẽ ỷ trên người bị thương nên tưởng là mình không dám dạy bảo hắn sao?

Chu Khai cười lạnh một tiếng, vung lòng bàn tay lên, mạng mẽ hướng tới Trì Tiểu Trì đang ngủ say.

Ở trong mắt ông ta đã xuất hiện hình ảnh Thẩm Trường Thanh bị tát đến nghiêng cả đầu, mờ mịt thức dậy từ trong giấc ngủ, vừa lùi về sau vừa xin tha thứ.

Nhưng tay của ông ta đột nhiên bị nắm lấy.

Chu Khai trợn to hai mắt.

…Thẩm Trường Thanh tỉnh rồi? Hay là đang giả bộ ngủ?

Nhưng ông ta rõ ràng nhìn thấy hai tay của Thẩm Trường Thanh vẫn còn đang nhét bên trong chăn…

Chưa đợi ông ta nghĩ rõ ràng vấn đề này thì một cơn lốc đã kéo tới trước mặt, liên tục tập kích vào má phải của ông ta!

Thậm chí ông ta có thể nghe rõ tiếng răng rắc do xương cốt vang lên trên gò má của mình.

Chu Khai thường xem người ta là bao cát, nhưng đây lại là lần đầu tiên bị đổi thành bao cát, lúc này liền bị đánh đến bất tỉnh

Sau khi Chu Khai bị mất ý thức, ông ta ngã về sau, nhưng trước khi ông ta ngã xuống đất thì có một luồng sức mạnh nắm lấy tay của ông ta.

Thanh niên mặc áo trắng quần đen ngồi chồm hổm dưới đất, che chở đầu của Chu Khai, đem ông ta chậm rãi đặt xuống đất, sau đó mới quay đầu nhìn Trì Tiểu Trì trên giường.

Hô hấp của cậu vẫn đều đều, xem ra không bị động tĩnh mới vừa nãy thức tỉnh.

061 thở phào nhẹ nhõm.

….Thật vất vả mới hống ngủ sớm được một bữa.

061 lặng lẽ khiêng Chu Khai đã hôn mê ra ngoài, đặt trở vào trong xe, hơi bố trí hiện trường một chút.

061 suy nghĩ một chút, tự chủ trương mà dùng trị giá hảo cảm của Chu Khai để đổi lấy một tấm thẻ làm mất ký ức trong mười phút sau khi vào cửa của Chu Khai

Trong quá trình bận rộn, 061 nghĩ, nếu như trước kia mình gặp phải chuyện này thì sẽ xử lý như thế nào?

Kỳ thực vấn đề này từng quấy nhiễu anh một thời gian rất dài. Đặc biệt là sau khi bị cấu trúc lại dữ liệu.

Sau khi bị xóa đi ký ức, anh nằm ở trong phòng rất lâu, trong lúc đó có không ít người tới thăm anh, mà tới sớm nhất là một thiếu niên tóc trắng và một thanh niên trẻ tuổi có dáng dấp khá đẹp, khóe mắt có một nốt ruồi.

Bọn họ tự giới thiệu, thiếu niên tóc trắng có số hiệu 023, thanh niên có nốt ruồi là 089.

023 phụ trách quản lý việc truyền đạt và tải dữ liệu cho mỗi thế giới, 089 là hệ thống ngẫu nhiên, nhiệm vụ cụ thể là phụ trách hệ thống và ký chủ phối hợp ngẫu nhiên, cũng như ngẫu nhiên lựa chọn tuyến thế giới cho ký chủ.

Nói đơn giản, một người quản trị mạng, một người xổ số kiến thiết.

089 hỏi: “Anh còn nhận ra chúng tôi không?”

061 lắc lắc đầu, có chút xin lỗi.

089 lau nước mắt: “Làm sao đây mẹ nó ơi, ngay cả ba của nó mà cũng không nhận ra.”

Vừa dứt lời, 089 liền bị 061 đạp một cước ra ngoài.

061 suy nghĩ một chút, nói: “Chúng ta chắc là bạn bè?”

023 nói: “Người quen.”

089 nói: “Cha con.”

Sau đó 089 lại bị 023 cốc đầu.

Nhưng mà khôi hài chính là, 023 so với 089 thấp hơn một cái đầu, đánh người còn phải nhảy lên, có thể nói là vô cùng không có khí thế.

061 đối với bầu không khí vui vẻ này cảm thấy khá quen, nhưng vẫn còn một chuyện đang quấy nhiễu anh.

Anh nói: “Hình như tôi đã quên rất nhiều chuyện quan trọng…Hình như tôi phải đi đến một cuộc hẹn.”

Vừa nhắc đến chuyện này, sắc mặt của 023 liền khó coi: “Đừng suy nghĩ nữa. Đừng tiếp tục đi gặp cậu ấy, lần này chẳng phải anh cũng là vì…”

Lúc này 089 liền quơ quơ tay ra hiệu cho 023 đừng nói nữa.

089 nói: “Duyên phận là thứ có thể gặp không thể cầu. Hiện tại quên đi quá khứ của anh cũng có thể coi là duyên phận.”

023 lườm 089 một cái.

089 còn nói: “Duyên chưa tới thì cầu thế nào cũng vô dụng, nhưng đã có ba ba giúp con nhìn chằm chằm, nếu duyên tới, dù như thế nào thì ba cũng sẽ kéo cậu ta về bên cạnh con cho bằng được.”

061 không biết 089 đang nói cái gì, chỉ biết đó là ý tốt của cậu ấy, liền khách khí nói một tiếng cám ơn.

Cấu trúc lại dữ liệu đối với một hệ thống mà nói là một sự trừng phạt, 061 phải lật xem tư liệu, lại một lần nữa tập làm quen với quy trình nhiệm vụ, cũng như làm quen một lần nữa với các hệ thống khác.

Từ thái độ đối xử của bọn họ với mình mà nói thì 061 có thể nhìn ra lúc trước mình dường như rất khách khí và ôn hòa với mọi người, nguyện ý nghe các hệ thống khác tâm sự kể khổ bởi vậy nhân duyên cũng không tệ.

Sau khi cùng bọn họ quen thuộc trở lại, 061 biết đến càng nhiều chuyện liên quan đến mình.

Công tác cuồng, vạn năm không nghỉ ngơi, một lòng muốn hoàn thành xong 200 lần nhiệm vụ để quay về.

Yêu thích nghiên cứu các loại món ăn, rất biết nấu nướng, khi liên hoan sẽ thường làm bếp trưởng, nhưng bản thân lại không thích ăn cho lắm, ngược lại thích nhìn người khác ăn.

Không biết nói lời dí dỏm.

Khi không tiếp lời của người khác thì sẽ cười trừ.

Ăn kem ly không ăn kem ốc quế.

Rất ít biểu đạt tâm tình ra ngoài, xử sự khiêm tốn lịch sự, Hai tiếng “Mời” và “Cảm ơn” không rời miệng.

Nhìn chung thì 061 là một người tốt nhạt nhẽo.

Ngược lại không phải giống như bây giờ, sau khi đánh ngất người ta, thừa dịp mây đen gió lớn bố trí hiện trường, không chỉ không thấy tội lỗi mà còn mang theo cảm giác rất hưng phấn.

061 nghĩ, mới cùng Trì Tiểu Trì lăn lộn một nửa thế giới liền trở thành như vậy, không biết sau này sẽ còn như thế nào nữa.

Nhưng khi trở về phòng, nhìn thấy Trì Tiểu Trì ngủ ngon lành, 061 liền tĩnh tâm.

Anh của trước kia, vẫn là 061 trong lòng mọi người, nhưng có lẽ tâm tình hiện tại mới là chính mình, mới thuộc về 061 chân chính trước khi bị cấu trúc dữ liệu.

061 nhìn người đang vô tri vô giác trên giường, nghĩ nghĩ, cũng may cậu đã đến.

Này có lẽ chính là duyên phận mà 089 đã nói.

Anh không biết nên biểu đạt lòng biết ơn của mình như thế nào, liền ngồi bên cạnh giường Trì Tiểu Trì, tìm kiếm trên mạng tựa sách có thể đọc cho Trì Tiểu Trì, mãi đến tận hừng đông mới một lần nữa tiến vào thân thể của cậu ấy.

Trì Tiểu Trì thức dậy sớm, chờ cậu tỉnh lại, 061 liền báo cáo chuyện xảy ra tối qua.

Cuối cùng, anh nói: “Dùng 8 điểm hảo cảm, không nói trước cho cậu biết, thật là ngại.”

Trì Tiểu Trì nói: “Ngại cái gì mà ngại, tự vệ giúp tôi là chuyện nên làm.”

061: “…” Nói ra lời hay nhưng mà làm sao lại cảm thấy hơi lạ.

Biết Chu Khai vẫn còn ở ngoài hiến máu cho muỗi, tâm tình của Trì Tiểu Trì rất tốt, cậu cầm một quyển sách rồi bắt đầu xem.

061 nhịn không được mà hỏi: “Không ra ngoài xem thử à?”

Trì Tiểu Trì nói: “Bây giờ còn chưa tới giờ rời giường mà Chu Khai quy định.”

061: “Vậy ngủ tiếp một lúc?”

Trì Tiểu Trì nhìn đồng hồ, hỏi một đằng trả lời một nẻo: “…Elson sắp rời giường.”

Quả nhiên, mười mấy phút sau, bên ngoài mơ hồ truyền đến tiếng kêu gào kinh hoàng.

Chu Khai trong lúc mơ màng bị Elson lay tỉnh, vừa lim dim mở mắt thì chỉ cảm thấy đầu đau như búa bổ.

Ông ta mờ mịt nhìn xung quanh, phát hiện cửa sổ xe đang mở, gò má phải của mình đặt trên cửa sổ xe, màu đỏ sậm đan xen, đã sưng tấy.

Xe dừng trong vườn, cổ của ông ta và mu bàn tay đều bị muỗi đốt chi chit.

Ông ta giật giật thân thể, cơ bắp đau nhức đến mức khiến ông ta nhịn không được mà cất lên tiếng rên rỉ.

Dù sao cũng là thân thể đã gần năm mươi tuổi, không chịu nổi bị hành hạ như thế, ông ta gục đầu trên tay lái, uể oải cả buổi mới lê thân thể cứng ngắc xuống xe.

Elson hỏi ông ta: “Ông chủ, tại sao ngài lại ngủ ở trong xe?”

Chu Khai khó khăn dịch bước chân, nói một cách thô bạo: “Không biết!”

Elson lập tức câm như hến.

Chu Khai buồn bực mà ấn huyệt thái dương.

Ngày hôm qua ký ức của ông ta dừng lại ở chỗ lái xe vào đến biệt thự, hình như là trong lúc tắt máy xe, sau đó triệt để mất ký ức.

Thật là kỳ lạ.

Trước tiên là hoàn toàn không nhớ rõ buổi chiều có cuộc họp, vẫn cao hứng đi đánh gôn hai tiếng đồng hồ, sau đó ngủ trong xe cả đêm…

Chu Khai lảo đảo vào phòng, gọi: “Thẩm Trường Thanh, Thẩm Trường Thanh!”

Trì Tiểu Trì rất nhanh bước ra từ trong phòng ngủ.

Dù sao thân thể của Thẩm Trường Thanh cũng còn trẻ, mấy ngày trôi qua, đã có thể tự mình hoạt động.

Nhìn mặt mày của Chu Khai, Trì Tiểu Trì phải tốn rất nhiều công phu mới không bật cười.

Cậu kinh ngạc thốt lên một tiếng: “Chuyện gì xảy ra vậy?”

Chu Khai nhìn chằm chằm Trì Tiểu Trì: “Tối hôm qua em ngủ lúc mấy giờ? Có biết anh về khi nào hay không?”

Trì Tiểu Trì hoảng sợ lắc đầu: “Em không nhớ rõ lắm…Đồng hồ bị hư, vẫn chưa sửa lại.”

061 cảm thán, Trì Tiểu Trì phản ứng thật nhanh.

Đây có thể coi là câu trả lời thỏa đáng nhất.

Hiện tại Chu Khai đang trong trạng thái nổi cơn tam bành, nôn nóng muốn đánh người, Trì Tiểu Trì cũng không nôn nóng muốn lãnh đòn, nhất định phải nghĩ cách đưa mình ra khỏi chuyện này một cách sạch sẽ.

Nếu như Trì Tiểu Trì đưa ra thời gian chính xác, Chu Khai sẽ nói, sớm vậy sao? Tao chưa về mà mày dám ngủ?

Nếu như Trì Tiểu Trì bịa đặt thời gian, Chu Khai vẫn nhớ thời điểm mình về lúc mấy giờ, tất nhiên sẽ hỏi “Không nghe thấy tiếng xe à?”

Xét thấy, đối mặt với một tên biến thái, Trì Tiểu Trì đã ứng biến một cách ổn thỏa nhất chỉ trong tích tắc.

Chu Khai quan sát Trì Tiểu Trì một lúc, phát hiện cậu ấy không giống như mới vừa thức dậy.

Ông ta hỏi: “Vừa nãy chẳng lẽ em không nghe thấy tiếng hô của Elson sao? Tại sao không đi ra?”

Trì Tiểu Trì e ngại: “Em…hiện tại vẫn chưa đến thời gian rời giường. Không có sự cho phép của anh thì em cần phải ở trong phòng.”

061 đột nhiên hiểu rõ tại sao vừa nãy Trì Tiểu Trì không chịu đi ra xem Chu Khai thế nào, cũng không chịu ngủ lại.

Hóa ra là vì điều này.

Mà Trì Tiểu Trì vừa dứt lời, 061 liền nhìn thấy tám điểm hảo cảm đêm qua mình đã sử dụng lập tức tăng trở lại, còn nhiều thêm hai điểm.

061: “…” Quả thật suy nghĩ của biến thái rất khó có thể phỏng đoán.

Nhưng Trì Tiểu Trì vẫn chưa kết thúc diễn kịch.

Cậu quay đầu nói với Elson: “Đừng thất thần nữa, dìu Mr. Chu lên ghế sô pha nghỉ ngơi đi, rồi liên hệ bác sĩ Aaron, bảo anh ta mau đến, lại gọi điện báo cho Mr. Sam, bảo rằng Mr. Chu ngã bệnh. Ngày hôm nay…”

Nói tới đây, cậu dường như ý thức được mình vừa vượt qua phép tắc, run sợ mà nhìn về phía Chu Khai.

Lần thứ hai Chu Khai bị dáng vẻ ấy của cậu lấy lòng, giọng điệu dịu dàng hơn rất nhiều: “Hôm nay anh ở nhà nghỉ ngơi, dưỡng bệnh.”

…Điểm hảo cảm lại tăng lên 6,7 điểm.

Trì Tiểu Trì nói với 061: “Thấy chưa, không có ăn, không có mặc, tự có kẻ địch dâng lên.”

Nói xong, cậu đặc biệt thuần thục đổi một tấm thẻ tăng cường sức mạnh.

Cậu nói tiếp: “Ầy, lần sau lấy cái này, một quyền đấm cho thằng chả đến trúng gió, cộng thêm buff mất trí nhớ, như vậy lời hơn.”

Lấy thẻ xong, cảm xúc của 061 trăm mối ngổn ngang

Trì Tiểu Trì đang xem Chu Khai như cái máy ATM, đã vậy còn không mất phí bảo dưỡng.

……

P/S: Cứ mỗi lần đọc đến đoạn 061 lại tiến vào cơ thể của Trì Tiểu Trì thì đầu óc mình nó lại miên man suy nghĩ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui