Đừng Kiếm Bạn Trai Trong Thùng Rác

Cậu rút ra một viên đạn báo hiệu, sau khi đốt cháy thì thả tay để nó bắn vào không trung.

Pháo khói xì xì bay lên bầu trời, mùi khói gay mũi tản ra theo những tia lửa trắng tinh, chiếu sáng đôi mắt có chút mê man của Lý Nghiệp Thư và khuôn mặt trong chớp mắt trở nên tái nhợt của Chử Tử Lăng.

Ngay sau đó, tiếng hò hét đinh tai nhức óc còn hơn cả đội quân Nam Cương lập tức vang lên, âm thanh lơ lửng giữa tầng mây, vang vọng như hồi âm, đè xuống tiếng hò hét phô trương thanh thế của năm ngàn quân vận chuyển lương thực.

Nghe âm thanh có thể đoán con số có khoảng tám ngàn!

Lý Nghiệp Thư lấy lại tinh thần, vừa kinh sợ lại vừa mừng rỡ: “Từ khi nào phụ cận Phù Tuy lại điều động nhiều Bắc Phủ Quân như thế?”

Trì Tiểu Trì cười nói: “Bọn họ đợi bốn ngày, chúng ta cũng đợi bốn ngày.”

“Điểm kiểm tra lần này không đạt tiêu chuẩn.” Trì Tiểu Trì xoay người lại, sờ đầu Lý Nghiệp Thư, “Ta là người thích việc lớn hám công to? Không hiểu rõ gia chủ của ngươi, trừ 10 điểm. Không nhận ra ý đồ vây thành của ta, trừ 20 điểm. Một mực lo lắng nhiều ngày, ngay cả vị trà cũng không đúng, hại ta mất lộc ăn, lại trừ thêm 20 điểm.”

Lý Nghiệp Thư đỏ mặt nhưng trong lòng vừa ngượng ngùng lại vừa mừng rỡ, xoay người đi lấy ngân thương và cung tên cho Trì Tiểu Trì.

Thấy Chử Tử Lăng vẫn đứng tại chỗ ngẩn người, Trì Tiểu Trì không để ý đến hắn, huýt sáo một tiếng, ngựa trắng liền băng băng chạy tới.

Trì Tiểu Trì tung người lên ngựa, điều chỉnh cương ngựa. Lý Nghiệp Thư chạy như bay mà tới, đem ngân thương và cung tên tung lên không trung: “Công tử!”

Trì Tiểu Trì bắt lấy, đeo cung tên lên lưng, ngân thương cầm trên tay phải, nói: “Chử Tử Lăng, phân năm trăm binh đi trợ giúp phụ thân của ta tách ra vòng vây bên ngoài, nội ứng ngoại hợp, cần phải bắt sống tướng lĩnh của đối phương! Lý Nghiệp Thư, ở lại trong doanh trại, trông chừng kỹ Thập tam Hoàng tử!”

Nói xong, cậu cúi đầu, ánh mắt như sao mà nhìn chăm chú Nghiêm Nguyên Hành.

“Phù Tuy là một tòa thành nhỏ, không xứng với Thập tam Hoàng tử.” Trong tiếng hô giết hùng hồn, Trì Tiểu Trì cao giọng nói, “Năm ngàn người đến thì mới miễn cưỡng xem là đủ. Thập tam Hoàng tử, mạt tướng đi rồi sẽ quay lại, sau đó đưa Phù Tuy tới gặp ngài.”

Mặt Chử Tử Lăng xám như tro tàn.

… Sao?

Hắn cho rằng Thời Kinh Hồng và Thời Đình Vân đột nhiên muốn đánh Phù Tuy chỉ là muốn đánh một trận tất thắng cho Nghiêm Nguyên Hành xem.

Ai ngờ công tử lại nhắm vào quân cứu viện?


Chử Tử Lăng sớm có suy tính, có thể cấp tốc điều động quân đội Nam Cương ở phụ cận Phù Tuy chỉ có quân đoàn vận chuyển lương thực của Ngô Nghi Xuân, bọn họ có thể thần không biết quỷ không hay mà đóng vai nhân vật đằng sau chim sẻ, thậm chí có thể giết chết Nghiêm Nguyên Hành, nhờ vào đó mà làm sút giảm nhuệ khí của Bắc Phủ Quân…

Nhưng có ai ngờ bọn họ vốn định trong ứng ngoại hợp lại bị Bắc Phủ Quân bao lại thành sủi cảo?

Với sức chiến đấu của đội vận chuyển lương thực mà nói thì chưa kể tám ngàn người đến bao vây, cho dù chỉ đến ba ngàn cũng đủ để đánh tan đám quân của Ngô Nghi Xuân.

Khó khăn nhất chính là Ngô Nghi Xuân.

Bốn chữ “Cần phải bắt sống” còn văng vẳng bên tai, tuy rằng có lẽ Ngô Nghi Xuân sẽ chết trong chiến loạn, có lẽ sẽ thành công thoát thân, nhưng Chử Tử Lăng tuyệt đối sẽ không đánh cuộc hai chữ “Có lẽ” này.

Nếu Ngô Nghi Xuân sống sót, bị áp tải về doanh trại thì xem như Chử Tử Lăng hắn sẽ tiêu tùng!

Trong nháy mắt Chử Tử Lăng thậm chí hoài nghi có phải công tử đã phát hiện Nam Cương cài mật thám nằm vùng Bắc Phủ Quân hay không, cho nên có ý định thả ra tin tức để bẫy hắn, mà suy nghĩ một chút lại cảm thấy cũng không có khả năng.

Y làm sao có thể nghĩ đến nhiều bước như vậy? Làm sao lại có thể tính tới sẽ là Ngô Nghi Xuân đến cứu viện?

Công tử nói y chỉ đang khảo nghiệm A Thư mà thôi, bởi vậy mới không nói rõ…

Chử Tử Lăng thu lại hết thảy tạp niệm, trầm mặc quay người chạy đi, kiểm kê năm trăm quân sĩ, lao thẳng đến đoàn quân năm ngàn người đang hoản loạn trong trận.

Dù sao đi nữa thì Ngô Nghi Xuân tuyệt đối không thể sống.

Mà sau khi Chử Tử Lăng giục ngựa rời đi, Nghiêm Nguyên Hành trầm xuống một hơi, quay đầu nói với Lý Nghiệp Thư: “Chuẩn bị ngựa.”

Lý Nghiệp Thư còn đang chìm đắm trong khoái cảm khi thế cục lật ngược, khó tránh khỏi nhiệt huyết dâng trào, khó có thể bình phục: “…Thập tam Hoàng tử?”

Nghiêm Nguyên Hành đè lại bội kiếm bên hông, trầm giọng nói: “Ta là một trong ba nghìn binh sĩ vây thành, ta cũng nên tiến vào chiến trường.”

Cùng lúc đó, Ngô Nghi Xuân đã hoảng hồn ở trong trận.

Để tiện bí mật hành quân, bọn họ không mang theo bao nhiêu ngựa, mà Bắc Phủ Quân canh giữ phía bên ngoài lại dẫn theo hơn ngàn kỵ binh.


Chiến sự nổi lên, hơn ngàn kỵ binh tiến quân thần tốc, thẳng thừng tách ra trận đồ mà Ngô Nghi Xuân an bài, lại bao vây trái phải, đánh bật ngược toàn bộ người xông ra ngoài trận.

Ngô Nghi Xuân ra lệnh rõ ràng là ngồi xem hổ đấu, cùng với trai cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi, các binh sĩ căn bản không ngờ mình lại bị người bẫy rập, trong trận hỗn loạn, sĩ khí tan rã, vứt bỏ trận đồ, tháo chạy mất hút.

Khi Ngô Nghi Xuân nghe thấy tiếng hô giết như dời non lấp biển thì đã hoảng loạn tay chân, vội vàng hạ lệnh lui lại, nhưng khi phát hiện khắp núi đồi đều là Bắc Phủ Quân thì lá gan của hắn lập tức vỡ nát, bận bịu cởi ra áo giáp trên người, kéo qua một tên binh sĩ, ép người nọ cởi đồ ra rồi thay thành đồ của mình, sau đó hắn lẻn vào trong đám binh sĩ chạy tứ tán.

Nếu năm ngàn người trở thành năm ngàn con dê không biết đường nào để trốn thì khi đối mặt với tám ngàn quân địch tinh nhuệ đã sẵn sàng trận địa, tan tác cũng chỉ là chuyện trong nháy mắt.

Chưa cần đến ba khắc, năm ngàn người bị giết hơn một ngàn người, mấy trăm người trồn vào trong rừng núi hiểm yếu gần đó để chống cự, những người còn lại thì dồn dập hạ vũ khí.

Ngô Nghi Xuân mặc áo giáo của binh sĩ bình thường, ngồi xổm trong đám binh sĩ bị bắt làm tù binh, hai tay run run, hai chân cũng run run, chỉ sợ Bắc Phủ Quân nhìn thấy đôi ủng nạm ngọc mà hắn chưa kịp thay đổi.

Hắn ôm chặt đầu, đầy người toát mồ hôi lạnh, liều mạng nghĩ đến mình làm sai chỗ nào, nhưng trong đầu chỉ còn tiếng oang oang, hoàn toàn trắng xóa, chẳng nghĩ ra được điều gì.

Mãi đến khi hắn nghe được một âm thanh: “Chử phó tướng? Là Thiếu tướng quân phái ngươi tới?”

…“Chử?”

“Đúng vậy.”

Ngô Nghi Xuân ngẩng đầu lên, vừa lúc đụng phải một đôi mắt tràn đầy điều tra trong đó.

Tuy rằng kinh ngạc với người trẻ tuổi trước mắt, nhưng Ngô Nghi Xuân không rảnh đi quản chuyện này.

Hắn lộ ra ánh mắt cầu cứu, lặng lẽ né người ra, chỉ chỉ vào giày của mình, ám chỉ thân phận.

Quả nhiên Chử Tử Lăng kia thông minh giống như Ngải Sa đã hình dung.

Sau  khi nói chuyện với binh lính trông coi tù binh, hắn tiện tay chỉ vào Ngô Nghi Xuân, bảo là muốn Ngô Nghi Xuân đi đến một trại tù binh khác để chỉ điểm và xác nhận ai là chủ tướng.


Ngô Nghi Xuân tràn đầy hy vọng mà bước ra khỏi đội ngũ, ngoan ngoãn đi theo sau Chử Tử Lăng, đi đến một hàng rào, xung quanh vừa vặn không có binh sĩ tuần tra.

Chử Tử lăng lấm lét nhìn trái phải một chút, nhẹ nhàng nhấc cằm về phía bóng tối bên ngoài hàng rào.

Ngô Nghi Xuân như được đại xá, chắp tay một cái, sau đó lập tức lao nhanh.

Chử Tử Lăng ở phía sau đứng cười.

Mười bước. Hai mươi bước. Ba mươi bước. Năm mươi bước.

… Được rồi.

Hắn rút ra cung tên, cài tên lên dây cung, nheo mắt lại, nhắm ngay giữa lưng Ngô Nghi Xuân.

Khi Ngô Nghi Xuân ngã về phía trước hai bước, ngỡ ngàng nhìn đầu mũi tên sắt xuyên thủng ngực mình, hắn gục xuống, bên tai vang lên tiếng hô của người thanh niên kia: “Người đâu! Có tù binh muốn trốn trại!!”

Rất nhanh sau đó hắn chỉ còn nghe thấy tiếng gió vù vù.

Tiếp đến, thế giới của Ngô Nghi Xuân hoàn toàn yên tĩnh.



Chiến dịch bên phía Phù Tuy kết thúc cũng rất thuận lợi.

Bên ngoài tiếng chém giết vang lên liên miên, người trong thành còn tưởng rằng thiên quân vạn mã đã đến, vui mừng lao ra, mãi đến khi đánh giáp lá cà với Bắc Phủ Quân thì mới cảm thấy không đúng.

Có người kiên trì muốn chiến, có người thấy địch nhiều ta ít, nảy sinh ý định rút lui, có thể tưởng tượng được kết quả.

Trong hỗn chiến, muốn tìm được một người quả thật quá khó khăn.

Nghiêm Nguyên Hành vừa giết địch vừa tìm Thời Đình Vân, nhưng chỉ có thể nhìn thấy một vệt trắng lẫn lộn với màu đỏ đặc biệt bắt mắt giữa chiến cuộc loạn lạc.

Đợi hắn chăm chú nhìn kỹ thì lại không nhìn thấy gì.

Sau khi chiến thắng, Bắc Phủ Quân chém giết gần hết binh lính trông coi thành, tự mình mở cửa thành tiến vào, lúc này Nghiêm Nguyên Hành mới nhìn thấy Thời Đình Vân ngồi trên cửa thành.


Nghiêm Nguyên Hành tiến về trước hai bước, đi tới gần bên cạnh lại bị một tên lính kéo lại.

Vì Nghiêm Nguyên Hành thay đổi áo giáp bình thường của binh lính nên người kia cũng không nhận ra là Thập tam Hoàng tử, vì vậy nhầm tưởng: “Chớ làm phiền Thiếu tướng quân. Hôm nay Thiếu tướng quân có chút kỳ lạ.”

Nghiêm Nguyên Hành kinh ngạc: “Là sao?”

“Khi vừa gặp binh sĩ Nam Cương, ngài ấy như bị điên vậy.” Người binh lính kia hạ thấp giọng, “Ta luôn ở gần bên cạnh Thiếu tướng quân, tận mắt thấy ngài ấy kéo một binh sĩ Nam Cương trước mũi thương, kéo khoảng năm mươi thước, còn để ngựa đạp nát đầu người. Có vài lần mũi thương kia thiếu chút nữa đâm trúng ta…”

Nghiêm Nguyên Hành: “… Đa tạ.”

Nói xong, hắn trực tiếp đi tới, nửa quỳ trước người Thời Đình Vân.

Hắn nhẹ giọng gọi: “Đình Vân.”

Trì Tiểu Trì giương mắt, trên mắt có vết máu uốn lượn khủng bố, giống như huyết lệ, rất đáng sợ.

Cậu nhìn Nghiêm Nguyên Hành, sau đó cúi đầu, quan sát bàn tay nhuốm đầy máu tươi của mình, đột nhiên nở nụ cười.

Cậu nói: “…Thì ra là như vậy.”

Nghiêm Nguyên Hành: “Cái gì ‘Thì ra là như vậy’?”

“Làm phiền Thập tam Hoàng tử thay ta đi thông báo với phụ thân, thừa dịp sĩ khí còn tăng cao, gấp rút chạy về Vệ Lăng Mộ.”

Nghiêm Nguyên Hành cảm giác Thời Đình Vân quả thật khác thường, nhưng Thời Đình Vân vẫn trước tiên quan tâm đến quân sự, dù sao hắn biết y quan tâm nhất là chuyện này: “Vệ Lăng Mộ?”

Trì Tiểu Trì nở nụ cười: “Quân đội vận chuyển lương thực của Ngô Nghi Xuân vẫn chưa đi. Vệ Lăng Mộ e là sắp hết lương thực. Thừa dịp tin tức còn chưa truyền ra, mau chóng lột đồ của những tù binh kia, giả thành quân đội vận chuyển lương thực, như vậy có thể dễ dàng lẻn vào thành.”

Nghiêm Nguyên Hành: “Còn ngươi?”

Trì Tiểu Trì đẩy về sau một cái, đứng dậy: “Ta quay về, có việc muốn thỉnh giáo tiên sinh.”

Cậu sải bước lên chiến mã đã nhuộm đầy máu tươi, vẻ mặt có chút mệt mỏi: “Thập tam Hoàng tử, làm phiền.”

Mặc dù Nghiêm Nguyên Hành không biết cậu đang suy nghĩ gì, nhưng vẫn cho cậu hai chữ bảo đảm: “Yên tâm.”

Sau khi bàn giao xong xuôi với Nghiêm Nguyên Hành, Trì Tiểu Trì điểu khiển ngựa đi về hướng quân doanh trước đó của bọn họ, cách khoảng mười thị trấn nhỏ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận