Đừng Kiếm Bạn Trai Trong Thùng Rác

Khi Chử Tử Lăng bị bí mật áp giải đến lều trại, bộ dạng thảm thiết kia khiến Thời Kinh Hồng cũng kinh ngạc.

Trên mặt đan xen vết bầm tím, một bên mắt bị sưng vù, một vết roi kéo dài từ trước mắt đến khóe miệng, có thể thấy được chỉ thiếu chút nữa vết roi đã quất luôn tròng mắt của hắn ra ngoài.

Nghiêm Nguyên Chiêu, Nghiêm Nguyên Hành đều ở trong lều chính.

Sau khi Trì Tiểu Trì rời đi, Nghiêm Nguyên Chiêu vốn định gọi ngựa tới đi cùng nhưng Nghiêm Nguyên Hành kéo hắn lại: “Lục Hoàng huynh, theo đệ vào trong lều chính để gặp Thời tướng quân.”

Nghiêm Nguyên Chiêu vội la lên: “Nếu Đình Vân nghĩ sai trái, chạy đi thả Chử Tử Lăng…”

Nghiêm Nguyên Hành đáp: “Trong lòng Đình Vân hiểu rõ.”

Bây giờ thấy tình cảnh thê thảm của Chử Tử Lăng, Nghiêm Nguyên Chiêu mới an tâm.

Cũng may Đình Vân không làm chuyện điên rồ.

Mà Nghiêm Nguyên Hành lại cau mày.

Hắn ở bên cạnh nhìn vẻ mặt quá mức bình tĩnh của Thời Đình Vân, cùng với lòng bàn tay ứa vết máu do nắm chặt roi, hắn cảm thấy thật đau lòng.

Đặc sứ Nam Cương họ Khang tên Dương, là nhân sĩ Miêu tộc, ăn mặc rất văn sĩ, tuổi còn trẻ đã đeo một cặp kính thủy tinh, tướng mạo và tài ăn nói đều rất phi phàm.

Y nhàn nhạt liếc mắt nhìn Chử Tử Lăng bị đánh thành bộ dạng như chó, trấn tĩnh quay đầu, nói tiếng Hán vô cùng lưu loát: “Nhị vị Hoàng tử, Thời tướng quân, các vị đều đã xem qua thư của Thiết Mộc Nhĩ tướng quân, vấn đề đàm phán vẫn còn phải thỏa thuận tỉ mỉ. Mấy ngày sắp tới tại hạ đều sẽ lưu lại trong quân để thương nghị việc này. Còn…”

Y chỉ về phía Chử Tử Lăng: “…Tên Chử Tử Lăng này, tại hạ được người nhờ vả, muốn tại hạ phải đem hắn về Nam Cương.”

Thời Kinh Hồng: “Được người phương nào nhờ vả?”

Khang Dương nói: “Bạn thân Ngải Sa.”

Nghe vậy, đôi mắt suýt bị móc ra của Chử Tử Lăng hơi xoay chuyển một cái.

… Ngải Sa?

Ngải Sa điên rồi sao?

Mình lưu lại ở Bắc Phủ Quân rõ ràng có lợi hơn, vì sao hắn lại gọi người đến bắt mình rời đi?

Chử Tử Lăng thường ngày làm việc thận trọng, nhưng từng vô số lần âm thầm ảo tưởng khi mọi người vạch trần thân phận của hắn, mọi người hoặc là chấn động hoặc là ngạc nhiên, hoặc là đau lòng hoặc là phẫn nộ, hắn đều có thể bình yên thu nhận, dù sao đến lúc đó hắn cũng đã công thành danh toại, Nghiêm Nguyên Chiêu, Nghiêm Nguyên Hành, thậm chí là Thời Kinh Hồng ở trước mặt mình cũng chỉ là tù nhân, là cua trong rọ.

…Cũng không phải giống như hiện tại, chính mình mặt mũi sưng vù mà quỳ gối trước mọi người, bị vây xem, sinh tử không rõ.

Thời Kinh Hồng bình tĩnh nói: “Chử Tử Lăng, ngươi có gì muốn nói hay không?”

Trong lòng Chử Tử Lăng có nhiều lo sợ và nghi hoặc, lúc này cũng thu lại hết mức.

Hắn ngẩng đầu lên, nói như chặt đinh chém sắt: “Mạt tướng oan uổng!”

Khang Dương nâng tách uống trà, thần thái bình yên.

Nghiêm Nguyên Chiêu có chút không nhịn được, giành nói: “Ngươi nói người này tư thông với địch phản quốc, nhưng hắn đã vào phủ Tướng quân từ lúc mười hai tuổi, nếu dòng dõi không phải thuần khiết sạch sẽ thì tại sao lại bị bắt vào trong phủ?”

Khang Dương gác lại tách trà: “Thám tử phải nuôi từ nhỏ, đạo lý đơn giản như vậy có lẽ Lục Hoàng tử cũng hiểu.”

Nghiêm Nguyên Chiêu: “…”

Sau khi không còn lời nào để nói, Nghiêm Nguyên Chiêu cảm thấy vị đặc sứ này có chút kỳ lạ.

Theo lý thuyết, thám tử xếp vào trong trại địch vẫn nên giữ lại hoặc là sau khi bị phát hiện thì nên trực tiếp xem là đồ dư thừa, vứt bỏ là được, vì sao người này phải chủ động bại lộ thân phận của Chử Tử Lăng, còn dự định mang về?

Người Nam Cương rốt cục có tính toán gì?

Đừng nói Nghiêm Nguyên Chiêu, ngay cả Chử Tử Lăng cũng cảm thấy mơ hồ.

Ý của y là gì?

Chử Tử Lăng mặc kệ Ngải Sa đang nổi điên thế nào, mấy năm nay hắn làm nô chính là vì một chốc đắc ý, làm sao chấp nhận mọi nỗ lực đổ sông đổ bể như vậy?

Hắn dập đầu một cái, nói: “Tướng quân, công tử, Tử Lăng không biết nên biện bạch thế nào. Thuở nhỏ ta vào phủ Tướng quân, không cần chịu nỗi khổ phiêu bạt, làm sao ta có thể làm việc bất trung bất nghĩa đi lừa gạt ân giáo dưỡng như vậy?”

Bốn chữ “Thuở nhỏ vào phủ” lại khiến Chử Tử Lăng nghĩ đến cảnh ngộ năm xưa trôi giạt khắp nơi, nghĩ đến miếng ngọc bội bị vỡ nát dưới chân Thời Đình Vân.

Tâm tư và dạ dày của hắn đều đau xót, ngay cả bụng dưới cũng xoắn thành một cục.

Cho dù là như vậy nhưng hắn vẫn nỗ lực kiên cường chống đỡ, không thấy nôn nóng, càng nhiều là bất đắc dĩ và đau lòng: “Người Nam Cương chỉ là muốn mượn cớ gây ly gián, có bằng chứng cụ thể gì hay không? Công tử, Tử Lăng từ nhỏ lớn lên cùng người, tình nghĩa thâm hậu, ngài nhất thời bị tiểu nhân che mắt, Tử Lăng nguyện nhận lửa giận của công tử. Nhưng sự thuần khiết, lòng son máu đào của Tử Lăng có nhật nguyệt chứng giám!”

Khang Dương vẫn bình thản, không sợ hãi hay tức giận, trái lại còn khen: “Thật sự là trà ngon. Nếu hòa đàm thuận lợi, không biết Khang mỗ có thể mang chút lá trà quay về cho bạn thân thưởng thức hay không?”

Thời Kinh Hồng cũng hờ hững, cười nói: “Nếu Khang đặc sứ yêu thích thì cứ mang đi là được.”

Chử Tử Lăng bị hai người đẩy qua đẩy lại, một phen phân trần tha thiết có vẻ cũng trở nên vô lực.

Nhưng mà không quan trọng.

Hắn nghĩ, chỉ cần không có gì chứng minh thì hắn vẫn còn có đường lui.

Chỉ cần…

“… Thuần khiết, lòng son máu đào?”

Khi hắn vẫn còn ảo tưởng, Trì Tiểu Trì cầm lấy một xấp thư trên mặt bàn, đưa tới trước mặt hắn, tay có chút run rẩy, phát ra tiếng xào xạc vỡ vụn: “…Ý của ngươi là những thứ này hả?”

Dứt lời, cậu mạnh mẽ vỗ thư vào mặt Chử Tử Lăng.

Chử Tử Lăng thấy một xấp thư, giấy trắng mực đen, bất giác mắt tối sầm lại, một luồng lửa thiêu ập đến khiến hắn choáng váng cả đầu óc.

…Người Nam Cương muốn làm gì? Chân chính muốn qua cầu rút ván sao?

“Cuộc chiến tại Song Thành bảy năm trước.” Khang Dương thưởng thức tách trà, giọng nói êm tai vang lên, “Lúc vừa mới xảy ra chiến sự, công tử lần đầu đến biên cương. Khi đó Thời công tử còn quá nhỏ, ở lại trong chủ thành, chưa từng ra ngoài tham chiến. Phụng dưỡng bên cạnh công tử chính là vị Chử Tử Lăng này. Tại hạ nhớ bên cạnh công tử cũng có một gã người hầu tên là Lý Nghiệp Thư, lúc đó ở lại trong phủ Tướng quân, cũng không đi theo. Xin hỏi Thời tướng quân, những phong thư cung cấp tình hình quân sự có bút tích giống như Thời công tử, nếu không phải do Thời công tử làm thì người có khả năng nhất là ai? Nếu như việc này giao cho thế nhân phán xét, không biết sẽ chảy ra bao nhiêu lời kỳ quái đây.”

Nghiêm Nguyên Hành bàng thính, vẻ mặt liền hơi biến sắc.

Lời này thật sự độc ác!

Họ Khang này trên mặt mang nụ cười nhưng rõ ràng là một nhân vật hung ác, trong ngoài lời nói đều muốn liên lụy đến Thời Đình Vân!

Thời Kinh Hồng tướng quân thương con như thế nào thì mọi người đều biết, trước mắt chuyện Chử Tử Lăng có thể là mật thám thì chỉ có mấy người bọn họ và thân vệ biết được, nhưng nếu người Nam Cương lan truyền ra chuyện này…

Vì danh dự của Thời Đình Vân, Thời Kinh Hồng phải lập tức tìm một tội nhân hợp tình hợp lý đem ra, bằng không sự tình một khi truyền ra, chưa kể thân phận nhi tử của Thời Đình Vân tướng quân dẫn đến bao nhiêu chê trách, chỉ cần là cái ác danh “Quản không nghiêm” cũng đủ để Thời Đình Vân uống no một bình.

Nói trắng ra đây rõ ràng là đang uy hiếp.

—-Nếu giao ra Chử Tử Lăng, chuyện kia chính là trời biết, ngươi biết, ta biết.

—-Nếu có ý che chở, một khi lời đồn truyền ra, người bị hại là ai thì cũng chưa biết chắc.

Thời Kinh Hồng tất nhiên nghe hiểu lời này, nhưng ông chỉ ôn hòa nở nụ cười: “Khang đặc sứ có vẻ khá chú ý đến tiểu nhi, ngay cả người bên cạnh tiểu nhi mà cũng hiểu rõ như thế.”

“Xin lỗi đã mạo phạm. Lúc trước tại hạ cũng không biết chuyện nhà phủ Tướng quân.” Khang Dương nhìn về phía Chử Tử Lăng, “Đều do người này bàn giao rõ ràng trong thư.”

Ánh mắt của Chử Tử Lăng quay ngoắt lại, nhìn kỹ mấy phong thư rơi trước mặt, trong lòng càng nặng nề hơn.

Đây cũng không phải toàn bộ thư từ, đã trải qua lựa chọn, nhưng từng lá thư đều rất đòi mạng.

Bao gồm mấy tháng trước hắn thông báo việc Ôn Phi Nho bị thương, Định Viễn báo nguy và việc ở Phù Tuy.

Nếu như mình nói đây là giả tạo thì ai có thể biết được nhiều việc bí ẩn như vậy?

Huống chi y nói như vậy quả thật là đang ép Thời Kinh Hồng lập tức xác định tội của hắn.

Nhưng người Nam Cương không có lý do gì phải đối với mình như vậy, đặc biệt là Ngải Sa, hắn còn muốn nhờ mình để leo lên trên.

Còn nữa, nếu hắn muốn hại mình thì có thể trực tiếp đưa ra lời nhắn là có thể chặt đứt đường sống của mình, vì sao phải làm điều dư thừa, mang mình về Nam Cương?

Ánh mắt của Chử Tử Lăng chuyển động cùng với cả bụng đầy suy tư của hắn.

Thư này chỉ có Ngải Sa mới có, Ngải Sa phái người này đi đón mình, còn đem lá bài tẩy của mình phóng ra, rốt cục là vì điều gì?

Chẳng lẽ hoàng thất Nam Cương có biến? Hoặc là Nam Cương Vương hỏi đến mình, Ngải Sa không thể không nói ra thân phận chân thật của mình, bởi vậy Nam Cương Vương muốn gặp mình nên mới phái đặc sứ đến đây, rõ ràng là vừa ép vừa cầu, nhưng thật ra là vì phụng lệnh Vương thượng?

Chử Tử Lăng càng nghĩ càng thấy hợp lý.

Chỉ có như vậy mới có thể giải thích rõ ràng tất cả.

Nghĩ đến đây, hắn cũng không mở miệng biện bạch cho mình nữa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui