Đừng Kiếm Bạn Trai Trong Thùng Rác

Nghiêm Nguyên Hành và Nghiêm Nguyên Chiêu ở bên cạnh đều nghe thấy lời nói hiểm ác này của Khang Dương, nhịn không được mà có chút lo lắng.

Nghiêm Nguyên Chiêu nhìn về phía Thời Kinh Hồng, Nghiêm Nguyên Hành thì lại nhìn về phía Thời Đình Vân với sắc mặt khó có thể xác định.

Thời Kinh Hồng dường như không hề hay biết gì, nói: “Khang đặc sứ, vậy tại sao ta phải trao trả người này cho Nam Cương? Ngay lúc này ta chỉ muốn đem hắn ném ra khỏi lều, lập tức ngũ mã phân thây.”

Khang Dương cười nói: “Thời tướng quân là người thông minh nên sẽ không nguyện ý để chuyện Thời thiếu tướng quân quản người không nghiêm cho tất cả mọi người đều biết đúng không?”

Nụ cười của Thời Kinh Hồng vẫn không đổi: “Làm phiền Khang đặc sứ nhọc lòng.”

Ông cầm lấy sách hòa đàm của Thiết Mộc Nhĩ, lật hai trang, cũng không ngẩng đầu lên mà chỉ dặn dò: “Tả Hữu, đem Chử Tử Lăng đâm chết, bảo là Khang đặc sứ có ý định ám sát, Chử Tử Lăng che chở ta mà chết, lại kéo Khang đặc sứ ra ngoài chém.”

Khang Dương: “…”

Phó tướng Tả Hữu vừa rút kiếm, mồ hôi lạnh thoáng chốc toát đầy lưng của Khang đặc sứ: “Thời…”

Thời Kinh Hồng nhấc mắt lên, đôi mày thanh tú cùng với đôi mắt ôn hòa tràn đầy ý cười: “Khang đặc sứ, nếu ta đối phó như vậy thì ngài dự định đem chuyện này lan truyền ra ngoài bằng cách nào?”

Khang Dương thẹn thùng, thấy hai bên thu hồi đao kiếm thì mới miễn cưỡng yên lòng: “Thời tướng quân, ngài nói đùa.”

Thời Kinh Hồng nói: “Khang đặc sứ, bớt nói đùa đi. Chúng ta là hòa đàm, tất nhiên phải dùng thẳng thắn đặt lên hàng đầu. Các ngươi muốn mang Chử Tử Lăng đi thì dù sao cũng phải cho ta biết một lý do không được giết hắn.”

“Gần đây hắn có chút không an phận.” Không biết có phải bị dọa hay không mà Khang Dương rốt cục cũng bắt đầu thẳng thắn, “Có lẽ là ở trong Bắc Phủ Quân có tiền đồ, muốn vì tiền đồ của mình mà âm mưu. Chúng ta thật sự không muốn ngồi xem Trung Nguyên có thêm một viên hổ tướng. Hắn vừa phản Trung Nguyên cũng phản Nam Cương, chúng ta mang hắn về tất nhiên là sẽ cho hắn biết kẻ phản bội nên bị đối xử thế nào. Thời tướng quân xin yên tâm, người này quay về Nam Cương sẽ không nhận được đối xử tử tế. Đặc biệt là Ngải Sa ủy thác ta đến đây có nợ máu giết thân nhân với Chử Tử Lăng, chắc chắn sẽ không dễ dàng buông tha cho hắn.”

Thái độ không khen ngợi phản giáng của Khang Dương càng làm cho Chử Tử Lăng thấy an tâm.

Người này quả thật đến đón mình.

Thời Kinh Hồng trầm ngâm trong chốc lát: “Chử Tử Lăng, ngươi muốn chọn thế nào? Là ở lại hay là quay về Nam Cương?”

Chử Tử Lăng không ngờ Thời Kinh Hồng lại trưng cầu ý kiến với mình, mồ hôi lạnh cũng chảy ròng ròng: “Ta…”

Chỉ do dự một chút, trong lòng của hắn liền trằn trọc vạn suy nghĩ, ngàn nỗi lòng.


Thân phận của mình bị Khang Dương vạch trần trước mặt mọi người, còn có thư từ làm chứng, mặc dù vẫn có chỗ trống để biện bạch, hoặc là trước mặt mọi người lấy tay phải viết chữ, chứng minh trong sạch, nhưng lưu lại đây đã là vô dụng.

Cho dù Thời Đình Vân tin tưởng mình một lần nữa nhưng hạt giống hoài nghi một khi đã gieo xuống thì sẽ không còn chỗ trống để quay lại.

Nhưng nếu quay về Nam Cương thì hắn còn có một cơ hội làm liều.

Ở Trung Nguyên những tháng năm qua, hắn có không ít tâm đắc với cách bố trí phòng ngự của Trung Nguyên, cho dù không thể dùng phụ tử Thời gia để làm quà ra mắt, nhưng lấy những tin tình báo này quay về Nam Cương cũng xem như không thiệt thòi.

Mà sự do dự của hắn bị mọi người thu hết vào đáy mắt.

Thời Kinh Hồng khoát tay: “Được rồi, ta đã biết…Khang đặc sứ, mời.”

Khang Dương biết chuyện này đã thành công, cung kính chắp tay, Chử Tử Lăng liền bị người chặn miệng, kéo ra ngoài, tìm một lều trống để tạm thời nhốt hắn lại.

Khang Dương thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục uống trà.

Nhưng Nghiêm Nguyên Chiêu có chút ngồi không yên, hắn tới gần Thời Kinh Hồng, nhẹ giọng nói: “Thời tướng quân thả hắn trờ về làm chi? Giết ngay tại chỗ là biện pháp tốt nhất để bảo vệ thanh thanh cho Đình Vân.”

“Tạ ơn Lục Hoàng tử quan tâm đến tiểu nhi.” Thời Kinh Hồng trả lời, “Thân vệ trong doanh trại ai lại không biết Chử Tử Lăng có liên quan đến tiểu nhi, tùy tiện giết chết mà không rõ nguyên do thì lời đồn chỉ có thể càng lan càng xa.”

Nghiêm Nguyên Chiêu không đồng ý: “Bí mật xử tử cũng được mà, dù sao cũng chỉ mười mấy người biết việc này. Nếu để bọn họ mang Chử Tử Lăng về Nam Cương, lại lấy những chữ viết giống Đình Vân kia ra để gây chuyện thì sao? Huống hồ họ Chử kia biết không ít về quân tình của Trung Nguyên…”

“Lục hoàng tử, bình tĩnh, đừng nóng.” Thời Kinh Hồng vẫn ôn hòa lễ độ, “Ngài có thể yên tâm, Chử Tử Lăng bị điều đi Kiêu Kỵ doanh nhiều tháng, bố phòng đã được điều chỉnh. Huống hồ bọn họ sẽ không tin tưởng bất kỳ lời nào của Chử Tử Lăng nữa. Chử Tử Lăng lần này đi Nam Cương, chắc chắn sẽ chết.”

Nghiêm Nguyên Chiêu kinh ngạc nhướng mày.

Dường như Khang Dương cũng nhận ra được sự nghi ngờ của Nghiêm Nguyên Chiêu, chủ động bày ra thành ý.

Hắn chỉ tay xuống đám thư từ tán loạn, nói: “Tướng quân, thư thì ngài đã xem, đều là nguyên kiện. Ngài có thể thiêu hủy tất cả, ra khỏi lều thì Khang mỗ sẽ không bao giờ nhắc lại chuyện thư từ. Coi như Chử Tử lăng ăn cắp tài vật trong quân, bị cách chức đuổi ra khỏi quân doanh đi.”

“Khang đặc sứ thật tri kỷ, Thời mỗ đây xin cảm tạ.”


Thời Kinh Hồng ra hiệu, Trì Tiểu Trì vẫn luôn cúi đầu đứng bên cạnh bắt đầu nhặt mật thư rơi lộn xộn dưới đất.

Cùng lúc đó, Thời Kinh Hồng mở miệng lần nữa: “Khang đặc sứ, Thời mỗ ở đây cũng có một việc, kính mong ngài nắm rõ.”

Khang Dương nho nhã lễ độ: “Là chuyện gì?”

Thời Kinh Hồng nói: “Ôn Phi Nho ở Định Viễn chưa từng bị thương.”

Khang Dương không biết vì sao ông lại nhắc đến việc này, khách sáo nở nụ cười: “Đây không phải là rất…”

Chữ “Tốt” còn chưa mở miệng thì Khang Dương liền hiểu rõ ý tứ sau lưng câu này, nhất thời nổi cả da gà.

Nghiêm Nguyên Chiêu và Nghiêm Nguyên Hành ban đầu cũng không hiểu rõ tại sao Thời Kinh Hồng lại nhắc đến việc này.

Ôn Phi Nho chẳng phải đã bị trọng thương ở cuộc chiến Định Viễn trước đó sao…

Thời Kinh Hồng nhìn sắc mặt trắng bệch của Khang Dương, chậm rãi nói: “Tiểu nhi đã sớm phát hiện có nội gián trong phủ, vì vậy mới lập ra kế sách báo cho người thân cận hai tin tức hoàn toàn khác nhau, một tin là Ôn Phi Nho ở Định Viễn bị thương, một tin là Bạch phó tướng ở thành Ung Châu bị thương. Mà không lâu sau đó, Định Viễn lập tức bị tập kích.”

Nghiêm Nguyên Chiêu cũng dần dần hiểu được, ánh mắt mang theo ngạc nhiên nhìn về phía Trì Tiểu Trì đang thu thập thư.

Vẻ mặt bi thương của Trì Tiểu Trì không bao giờ trùng lặp, nhặt từng trang thư rồi vứt vào lò lửa bên cạnh.

Khi ngọn lửa cuốn lấy từng trang thư, Thời Kinh Hồng cười nói: “Nếu chúng ta đã phân biệt được ai là nội gián từ lâu thì đành nhờ Khang đặc sứ thay chúng ta đưa nội gián đuổi về Nam Cương để xử lý cho tốt.”



Ở một lều khác, Chử Tử Lăng không biết chuyện gì đang xảy ra trong lều chính.

Hắn cong đầu gối lên, đụng phải một thứ trong lòng.

Miếng ngọc vỡ vẫn còn đây.


Sau khi ngọc bị Thời Đình Vân tức giận đạp nát, hắn mượn cớ đó là di vật của mẫu thân, sau khi bọc lại mảnh ngọc, một lần nữa bỏ vào trong lồng ngực.

Ngọc nát vẫn có thể cố gắng sửa lại, cũng không khó nhìn ra nguyên trạng.

…Còn có thể sử dụng, còn có thể sử dụng.

Chử Tử Lăng cũng chỉ có thể an ủi mình, tựa đầu dựa vào một bên cột gỗ, nhịn xuống cảm giác đau đớn như lửa thiêu quanh thân.

Mấy ngày này Khang Dương lưu lại trong Bắc Phủ Quân để thương nghị và đàm phán. Chử Tử Lăng nghe thân vệ nói chuyện phiếm bên ngoài, mấy ngày nay Khang Dương ở đây rất bội phục Thời tướng quân và Thiếu tướng quân, so với vẻ kiêu căng ngạo mạn lúc mới tới thì hiện tại tỏ ra khiêm tốn hơn nhiều.

Mà Chử Tử Lăng trải qua ngày tháng cũng không phải quá tốt.

Chưa kể đến vết roi đau đớn trên người, mỗi ngày thiếu nước thiếu ăn, thỉnh thoảng binh sĩ đưa tới thức ăn lại bị ôi thiu, dù cho không ngửi, cố nuốt sống nhưng ngậm trong miệng với cái mùi vừa chua vừa thối thật sự khiến người buồn nôn.

Ngày hôm sau, Lý Nghiệp Thư đến, không nói hai lời, tóm chặt hắn để đánh một trận, còn tàn nhẫn hơn so với Thời Đình Vân lúc đánh hắn, nếu không phải binh sĩ canh gác bên ngoài nghe thấy thì Chử Tử Lăng e rằng đã bị đánh chết.

Thấy lý Nghiệp Thư đỏ cả mắt, vẫn không ngừng đấm đá, trong giọng nói mang theo tiếng khóc nức nở bất chấp, một binh sĩ dáng người cao lớn liền khiêng hắn lên vai, đem đi tìm Thời thiếu tướng quân.

Lần này thương tích của Chử Tử Lăng càng thêm nặng, ngay cả uống nước cũng nôn mửa.

Lý Nghiệp Thư giống như nhớ thương hắn, cứ rảnh rỗi lại nhảy đến cửa sổ đánh hắn, thậm chí còn mang theo đao, mỗi lần đều bị binh sĩ khiêng đi ra ngoài.

Chử Tử Lăng trải qua chật vật, quả thật sống một ngày bằng một năm.

Ngày chịu đựng đêm chịu đựng, cuối cùng cũng đến ngày Khang Dương rời khỏi doanh trại.

Sứ đoàn Nam Cương muốn bí mật mang Chử Tử Lăng rời đi vì vậy chọn vào lúc rạng sáng khởi hành. Vì tránh tai mắt của người khác, trên đầu của Chử Tử Lăng còn bịt kín túi đen.

Khi bị bịt kín, khóe mắt của Chử Tử lăng lẽ nhìn về phía Thời Đình Vân đến đưa tiễn.

Đến lúc biệt ly, trong lòng Chử Tử Lăng sinh ra chút phiền muộn, thầm nói, công tử, có lẽ khi tái kiến, chúng ta đã là địch nhân.

Mà một bên khác, Khang Dương chắp tay cáo từ với Thời Kinh Hồng, cũng báo cho ông một chuyện cuối cùng: “Thời tướng quân, Chử Tử Lăng nuôi một con chim bồ câu có nhúm lông bạc trên đầu. Nghe lời của tại hạ, lưu chỉ vô dụng, giết đi.”

Đội ngũ hòa đàm dọc theo sông Thương rời đi, nghe tiếng sóng, cách doanh trại Bắc Phủ Quân cũng khá xa, Chử Tử Lăng trên lưng ngựa giật giật thân thể đau nhức, nói: “Được rồi. Đi đã xa rồi, thả ta ra đi.”

Đội ngũ phụ trách hòa đàm nhìn nhau rồi cười rộ một trận.


Chử Tử Lăng bị trói khó chịu, cau mày: “Khang Dương đâu?”

Khang Dương điều khiển ngựa đi tới, lấy tay cởi xuống túi đen trên đầu Chử Tử Lăng.

Đột nhiên bị chói sáng khiến hai mắt đau nhức, Chử Tử Lăng không thích ứng mà vội nhắm mắt lại, đợi đến lúc mở mắt ra, hắn nhúc nhích cánh tay bị trói đến ngứa ngáy, suy nghĩ, có lẽ Ngải Sa chưa báo cho người khác thân phận Hoàng tử của mình, chỉ có một mình Khang Dương biết được. Bởi vậy hắn lại gần Khang Dương một chút rồi thấp giọng hỏi: “Ngải Sa hiện giờ thế nào?”

Khang Dương liếc hắn một cái: “Không quá tốt. Bị hư một đôi mắt, cửu tử nhất sinh mới nhặt về được một mạng.”

Chử Tử Lăng không rõ: “Hắn là một văn thần, làm sao lại bị hư mắt?”

“… Văn thần?”

Khang Dương nheo mắt nhìn Chử Tử Lăng mà cười, cùng với giọng điệu hơi cao, khiến Chử Tử Lăng mơ hồ cảm thấy có chút gì đó không đúng.

Hắn hỏi: “Không phải Ngải Sa gọi ngươi đón ta quay về Nam Cương à?”

“Quay về?” Khang Dương suy tư một lúc, nở nụ cười, “Đúng rồi, quay về Nam Cương, từ nay về sau, phủ của Ngải Sa ở Nam Cương chính là nhà của ngươi. Trước đây ngươi làm nô dịch ở Trung Nguyên, làm Tham quân một quãng thời gian cũng đã gọi là hưởng phúc, hiện tại phải trở về nghề cũ, không biết cảm xúc thế nào?”

“…Cái gì nghề cũ?” Dự cảm không ổn trong lòng Chử Tử Lăng càng lúc càng nồng, “Ngải Sa từng nói gì với ngươi?”

Khang Dương nói: “Phó tướng Ngải Sa ủy thác cho ta chuyển lời với ngươi, nếu ngươi thích làm nô thì hắn sẽ ban thưởng cho ngươi một đời một kiếp làm nô.”

Ngải Sa?… Phó tướng?

Chử Tử Lăng ngoác mồm líu lưỡi, cuối cùng cũng nhận ra tình huống hoàn toàn khác với tưởng tượng của hắn.

Hắn không dám tiếp tục che giấu, huyết dịch trong lồng ngực sôi trào, vọt thẳng lên não hắn: “Ta là Hoàng tử Nam Cương! Trước ngực ta có tín vật!”

Khang Dương hơi nhướn mày, đưa tay mò vào lồng ngực của Chử Tử Dương, quả thật mò được một đống vật cứng bị vỡ vụn.

Y lấy gói đồ kia ra, sờ soạng một lúc trong lòng bàn tay.

Sau khi Chử Tử Lăng lộ ra vẻ mặt mong chờ, Khang Dương cũng không hủy đi, mà chỉ vung tay, túi ngọc vỡ kia liền rơi vào sông Thương, tức thời bị nuốt xuống lòng sông, chìm nổi mấy lần rồi hoàn toàn mất tung tích.

Khang Dương quay mặt nhìn Chử Tử Lăng, chớp đôi mắt màu xám xanh dưới lớp kính thủy tinh, ánh sáng lạnh lóe lên, tựa như cười lại như không: “…Mặc kệ lúc trước có phải hay không, bây giờ thì không phải nữa.”

….


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận