Đừng Kiếm Bạn Trai Trong Thùng Rác

Hai người chọn một phương hướng để lên đường.

Ban đầu Bạch An Ức có chút đề phòng với *Bạch An Ức*.

Con người sẽ luôn có một loại sợ hãi âm thầm với những thứ như “Ảnh trong gương”, huống chi cái “Ảnh trong gương” này bước ra từ trong gương, đi tới trước mặt cậu.

Nhưng khi thân ảnh của *Bạch An Ức* càng chạy càng nhạt nhòa thì cậu lại cảm thấy lo lắng.

Bạch An Ức hỏi: “Cậu làm sao vậy?”

*Bạch An Ức* nhìn hai bàn tay dần dần trong suốt của mình, lẩm bẩm: “Một tiếng mười phút. Dài hơn so với lần trước một chút.”

Bạch An Ức khiếp sợ: “Cậu từng đi ra ngoài?”

*Bạch An Ức* ừ một tiếng, nói thẳng: “Ngày cậu thức tỉnh dị năng, tôi đi ra 50 phút đồng hồ.”

Bạch An Ức còn nhớ sau khi mình xuất hiện tình huống khác thường liền lén lúc kiểm tra nồng độ huyết thanh loại A trong cơ thể.

Khi cho ra kết luận đã khiến cậu thiếu chút nữa tự kỷ tại chỗ.

Cậu muốn lập tức đem chuyện này nói cho Tiêu Thanh Quang, vì cậu không có người thân nào khác, Tiêu Thanh Quang chính là người thân nhất của cậu.

Mà thấy sắc trời đã tối, Bạch An Ức lại nghĩ đến Tiêu Thanh Quang có báo cáo phải nộp, tối nay là hạn chót.

…Vậy để ngày mai hẵng nói.

*Bạch An Ức* đối diện với cậu, nói: “Ngày đó cậu ngủ không ngon giấc, sau khi tắm rửa xong, uống thuốc mới ngủ.”

Bạch An Ức nhớ tới ký túc xá của mình có phòng tắm riêng, bên trong là phòng tắm nhỏ có vòi sen và bồn cầu, bên ngoài là bồn rửa tay và một cái gương soi mặt rất lớn.

Cậu bừng tỉnh: “…Là lúc ấy…”

*Bạch An Ức* hỏi ngược lại: “Cậu biết sợ sao?”

Bạch An Ức lắc đầu một cái: “Không.”

Bạch An Ức là một học giả vừa lãng mạn lại vừa lý trí, đối phương sau khi thức tỉnh dị năng cũng không làm tổn thương mình, vậy cậu sẽ không đi nghĩ ngợi tẻ nhạt những chuyện như “Ngộ nhỡ người này làm tổn thương mình thì sao”, chỉ chuốc lấy thêm phiền não.

*Bạch An Ức* cười nói: “Ngay cả giận cũng không sao? Tôi nhìn thấy hết thân thể của cậu rồi.”


Bạch An Ức lập tức đỏ mặt: “Cậu…”

*Bạch An Ức* đang thăm dò giới hạn của Bạch An Ức, thấy sắc mặt của cậu mất tự nhiên, liền đúng lúc mà dừng lại trêu đùa: “Xin lỗi, là tôi đường đột.”

“Cũng không phải.”Bạch An Ức cúi đầu chậm rãi bước đi, nhẹ nhàng nói, “Thân thể này là của tôi, cũng là của cậu. Cậu nhìn một chút cũng không sao…Hơn nữa, tôi còn phải cám ơn cậu.”

“Cám ơn cái gì?”

“Tính cách của cậu, ý chí, còn có tố chất thân thể, đều mạnh hơn tôi rất nhiều…” Bạch An Ức nói, “Tôi không hiểu lắm về tâm lý học, nhưng tôi cũng có một chút nhận thức về đa nhân cách. Nói như vậy, hai người có tính cách độc lập với nhau, cũng không biết sự tồn tại của đối phương. Nhưng cậu đã biết về tôi, mà lại không đến cướp địa vị của nhân cách chủ trong thân thể này…”

*Bạch An Ức* cúi đầu, nở nụ cười tươi sáng.

Cũng là cúi đầu, một là thuần phục, một là lặng lẽ lùi một bước để tiến thêm hai bước.

*Bạch An Ức* nói: “Nhìn thái độ của cậu với *người quản lý*, tôi còn tưởng rằng cậu rất có ý thức lãnh thổ.”

Bạch An Ức đáp: “Tôi quả thật không thích người khác không trải qua sự cho phép của mình mà động chạm đến quyền lợi của tôi. Nhưng tôi là cậu, cậu cũng là tôi, cậu giúp tôi rất nhiều, cho nên…tôi sẽ không để ý.”

*Bạch An Ức* đoan trang đặt tay ra sau lưng, ngăn chặn áo blouse trắng bị gió thổi bay, lại cười nói: “Cho nên đây cũng là lý do của tôi.”

Bạch An Ức: “Lý do gì?”

*Bạch An Ức* đáp từng câu từng chữ, đều là nói trắng ra: “Là lý do tôi không chiếm lấy thân thể của cậu, đem cậu nhốt trong thân thể của tôi, muốn làm gì cậu thì làm, cho cậu khóc lóc cầu tôi thả cậu ra ngoài.”

Bạch An Ức đỏ mặt, vừa bực mình vừa buồn cười, dừng chân lại rồi hỏi: “Từng nghĩ như thế sao?”

*Bạch An Ức* mỉm cười nhìn cậu, cũng không chột dạ: “Chưa từng nha.”

Khi hai người nói chuyện, thân thể của *Bạch An Ức* càng thêm trong suốt.

Thấy mình không chống đỡ được nữa, *Bạch An Ức* bèn nói: “Một lúc nữa tôi sẽ biến mất. Khi nào cần thì nghĩ cách tạo ra một cái gương.”

Bạch An ức ngoan ngoãn đáp: “Ừm.”

Sau khi *Bạch An Ức* biến mất, Bạch An Ức một mình bôn ba lên đường, cuối cùng thở hồng hộc dừng lại bên cạnh một con sông nhỏ.

Mặc dù bọn họ chỉ ở hình dạng ý thức, nhưng vẫn sẽ có sự lưu thông máu huyết như người bình thường, sẽ biết mệt mỏi và đói khát.


Khi cậu dìu đầu gối thở dốc trước mặt sông, một bàn tay liền từ mặt sông dò ra, đưa cho cậu một cái khăn lông: “Lâu như vậy mới gọi tôi ra, tôi còn tưởng cậu không muốn cho tôi ra ngoài nữa chứ.”

Bạch An Ức chậm rãi lấy hơi, lau mồ hôi: “Tôi muốn cậu nghỉ ngơi nhiều một chút.”

*Bạch An Ức* nói: “Tôi chỉ biến mất, nhưng khi soi gương là có thể đi ra. Với lại, đi cùng cậu thì tôi sẽ không cảm thấy mệt.”

Bạch An Ức ngồi xuống: “Miệng lưỡi trơn tru.”

“Thật mà.” *Bạch An Ức* ngồi xuống bên cạnh, “Trở thành một phần thân thể của cậu, ở bên cậu cũng sắp hai mươi năm, cậu cho rằng tôi sẽ cảm thấy phiền chán sao?”

Bạch An Ức bị lời nói trắng trợn lại không có chút sai sót nào của đối phương khiến mình có chút lúng túng, bèn lung tung nói: “…Cậu mệt không?”

“Cậu ngủ đi.” *Bạch An Ức* nói, “Chạy cả ngày rồi, cực khổ cho cậu.”

Bạch An Ức nói: “Không được, không thể ở bên bờ sông. Có thể sẽ có rất nhiều người tìm đến nguồn nước để canh chừng…”

*Bạch An Ức*: “Cậu an tâm, có tôi ở đây.”

Bạch An Ức có chút ngượng ngùng: “Nhưng tôi ngủ thì cậu làm sao đây? Mỗi một tiếng tôi lại thức dậy một lần đi soi mặt nước…”

“Không cần.”

*Bạch An Ức* đưa tay vào túi, lấy ra một cái gương tròn được cắt từ kính chiếu hậu, cắm vào trong đất, làm ra hành động “mời” một cách lịch sự.

Bạch An Ức nhìn theo: “Cậu có gương?”

“Có.” *Bạch An Ức* thản nhiên trả lời, “Ngày hôm nay lúc đánh đuổi người kia đã tháo xuống từ một chiếc xe.”

Bạch An Ức: “Vậy tại sao…”

*Bạch An Ức* ngồi xổm người xuống, nhìn sang phía cậu: “Tôi chỉ muốn xem cậu có muốn gọi tôi đi ra hay không.”

Bạch An Ức có chút đau lòng, nói lời xin lỗi: “Là tôi không tốt.”

*Bạch An Ức* đã chuẩn bị xong lời trách cứ cậu không tín nhiệm mình, không ngờ lại nhận được lời xin lỗi nên rất ngạc nhiên: “Cậu…”


Bạch An Ức nói: “Là tôi không cho cậu cảm giác bảo đảm an toàn. Nhưng xin cậu tin tưởng tôi, tôi rất cảm kích cậu, cũng rất cần cậu. Loại cần thiết này không chỉ là về mặt an toàn của thân thể. Từ lần đầu tiên quen biết cậu, tôi muốn nói nhiều chuyện hơn với cậu, hiểu cậu nhiều hơn…”

Nói xong, Bạch An Ức đưa một nhánh cây nhọn mà mình nhặt được ở trên đường: “Cho cậu.”

*Bạch An Ức* tiếp nhận cành cây, nhìn bộ dáng nề nếp nói đạo lý như một học giả của cậu, ánh mắt liền trở nên dịu dàng: “Đây là gì?”

Bạch An Ức nghiêm túc nói: “Tôi nhặt được ở trên đường, định dùng để phòng thân. Hiện tại cho cậu.”

*Bạch An Ức* dường như muốn bật cười: “Cái này có thể phòng thân?”

Bạch An Ức có chút xấu hổ: “…Đây là vũ khí cuối cùng của tôi. Những thứ khác tôi cầm không nổi. Tôi đưa cái này cho cậu, cậu tin tưởng tôi, có được không.”

*Bạch An Ức* không đáp lại nữa, ấn cậu dựa vào thân cây, che xuống mí mắt của cậu, hơi ra lệnh: “Ngủ đi.”

Bạch An Ức ngoan ngoãn ngủ, rất là an tâm.

Cậu thường xuyên ở trường đọc sách, cho nên sinh ra tật xấu của người chưa từng tiếp xúc nhiều với xã hội, một trong số đó chính là một khi tin tưởng ai thì cậu sẽ hoàn toàn đặt trọn niềm tin.

Loại tật xấu này sau khi trải qua chuyện của Tiêu Thanh Quang vẫn sẽ thỉnh thoảng tái phát, cũng không biết nên cười cậu ngây thơ hay là thế nào nữa.

*Bạch An Ức* lẳng lặng ngồi dựa vào bên cạnh cậu, trong gương phản chiếu hai khuôn mặt giống nhau như đúc.

Có mình ở đây thì cậu ấy có thể tiếp tục ngây thơ.

Sau một đêm nghỉ ngơi, hai người lại lên đường.

*Bạch An Ức* cõng Bạch An Ức xuất phát, Bạch An Ức chỉ cần ôm gương, khi thân hình của *Bạch An Ức* mờ nhạt thì chỉ cần soi gương một cái là được.

Trên đường, bọn họ hàn huyên rất nhiều chuyện.

Mà trò chuyện càng nhiều thì hiểu càng nhiều, Bạch An Ức càng nhận ra mình và nhân cách này quả thật là hai người hoàn toàn khác hẳn.

Tố chất thân thể của *Bạch An Ức* tương tự như quán quân toàn bộ các môn thế vận hội, thân thủ nhanh nhẹn, có thể trong mười giây đồng hồ leo lên cây cao hái trái cây, suy nghĩ cũng thành thục hơn cậu rất nhiều, tốc độ tiếp thu hiện thực cực nhanh, không mang theo tâm lý may mắn, trong vấn đề học thuật cũng không kém cậu quá nhiều, có nghiên cứu đối với sinh vật, biết nhìn thiên văn địa chất, còn có thể nấu nướng, cảm giác là mạnh hơn cậu một cái đầu trong tất cả lĩnh vực.

Một ngày nọ sau khi ăn uống xong, chuẩn bị đi ngủ, Bạch An Ức nằm trên lá hương bồ do *Bạch An Ức* bày sẵn, không nhịn được mà hỏi: “Tại sao tôi lại phân liệt ra cậu?”

*Bạch An Ức* đang ăn thịt thỏ nướng mà Bạch An Ức ăn còn dư lại, nghe vậy quay đầu.

Bạch An Ức rất nhanh nhận ra như vậy không phải phép cho lắm, vội vàng bổ sung: “Xin lỗi, tôi không phải nói cậu là dư thừa của tôi…”

Không chờ cậu giải thích, *Bạch An Ức* trực tiếp đáp: “Bởi vì cậu cần tôi.”

Không biết tại sao *Bạch An Ức* luôn thẳng thắn với cậu, thẳng thắn đến mức làm cho cậu mặt đỏ đến mang tai.


*Bạch An Ức* hỏi ngược lại: “…Còn vấn đề gì sao?”

Bạch An Ức lắc đầu.

*Bạch An Ức* khều que củi trong đống lửa: “Vậy thì ngủ đi.”

Mấy ngày kế tiếp, bọn họ ngoại trừ người dị năng biết sử dụng điện sinh học thì không gặp phải bất kỳ người nào khác.

Bạch An Ức không biết thế giới này lớn bao nhiêu, mỗi ngày đều nằm nhoài trên lưng *Bạch An Ức*, vẽ bản đồ sơ lược, nhớ kỹ con đường bọn họ đi qua và quan sát tình hình xung quanh.

Để tiện xưng hô, Bạch An Ức muốn gọi *Bạch An Ức* là Bạch ca, nhưng lại bị *Bạch An Ức* từ chối.

*Bạch An Ức* nói: “Gọi tôi Bạch học trưởng.”

Bạch An Ức ôm cổ *Bạch An Ức*, khéo léo gọi: “Bạch học trưởng.”

Vấn đề xưng hô được giải quyết, bọn họ liền tiếp tục hành tẩu trên hoang đảo chỉ có hai người bọn họ.

*Bạch An Ức* hỏi: “Em muốn chơi trò chơi này thế nào?”

Bạch An Ức nói: “Hai chúng ta cứ đi tiếp thôi.”

*Bạch An Ức* đẩy gọng kính lên, chế giễu: “Ừm, cậu nhóc chủ nghĩa hòa bình của tôi. Nếu không có tôi thì em tính làm gì?”

Bạch An Ức đáp: “Nếu không có học trưởng thì em sẽ tự sát.”

*Bạch An Ức* không nói gì, chỉ nhìn chăm chú vào cậu.

Bạch An Ức cười khổ một tiếng: “Có phải anh đang suy nghĩ, nếu muốn tự sát tại sao em không lựa chọn chết trong tay người điều khiển điện sinh học kia đúng không?…Em không muốn chết trong tay bất kỳ kẻ nào, trở thành điểm số của bọn họ, điểm kinh nghiệm, hoặc là tội lỗi gì đó…Mặc dù những người muốn sống sẽ không cho rằng đây là tội lỗi…Nhưng em sẽ không chơi loại trò chơi khủng bố thế này.”

Thấy *Bạch An Ức* không nói gì, Bạch An Ức tự giễu mà nở nụ cười: “Em biết, em quá ngây thơ.”

“Không.” *Bạch An Ức* nói, “Đây là một sự cố chấp rất tốt.”

“Nhưng mà có anh thì lại khác.” Bạch An Ức nói, “Em muốn sống. Bởi vì chỉ cần em sống thì anh mới có thể ở đây.”

*Bạch An Ức* nở nụ cười: “Vậy thì nghe lời học đệ. Hai chúng ta cứ tiếp tục đi, không chơi nữa.”

Hành trình của bọn họ rất bình yên.

……

P/S: Mai Fynnz xin nghỉ một hôm nha mọi người, ngày mốt cập nhật tiếp


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận