Đừng Kiếm Bạn Trai Trong Thùng Rác

Bạch An Ức xem đồng hồ, còn sót lại hai mươi sáu người, mà tỉ lệ đặt cược của cậu cũng tăng lên thành 1:8.

Cậu cũng không vui sướng, chỉ đem đồng hồ xem như cái gương, nhìn vào hình chiếu bên trong một chút.

Hai đêm sau, cậu lặn lội đường xa, đi đến một con sông rộng lớn.

Mấy ngày nay không có gì nổi bật xảy ra, cậu chỉ có thể dựa vào đọc thuộc công thức để giảm bớt cô quạnh trong lòng.

Duy nhất đáng giá để nhắc đến là cậu nhìn thấy một cô gái gầy gò đến mức chỉ còn da bọc xương nằm úp mặt trên đường.

Cô và một xác chết nam khác cùng nằm trên đất, bên cạnh là tro tàn bị đốt rụi còn sót lại.

Bạch An Ức lục soát xem trên người cô còn thứ gì có thể dùng hay không.

Đương nhiên, bởi vì sâu sắc nhận thức bản thân mình là một kẻ yếu, cho nên cậu rất cẩn thận.

Sau khi thử xem hô hấp của cô, cậu giơ dao lên, đâm một nhát vào sau lưng của đối phương.

Ai ngờ cô gái kia đột nhiên gào lên, như cá bị mắc lưỡi câu ném lên bờ, xoay người lại, giãy dụa trên đất vài lần, đôi mắt sung huyết nhìn chằm chằm Bạch An Ức.

Sau đó, cô ta tắt thở mà chết.

Bạch An Ức sửng sốt trong phút chốc mới nhận ra đây là thủ đoạn gì.

Dị năng của cô gái này có lẽ là nín thở, dùng tuần hoàn thấp để tồn tại.

Người bình thường thấy xác chết thì có lẽ sẽ đi tìm tòi xem trên người bọn họ còn cái gì để sử dụng hay không. Cô gái dùng chính mình làm mồi nhử, câu được không ít đồ ăn.

…Cũng như xác chết nam với phần đùi bị cạo sạch sẽ chỉ còn thấy xương đang nằm bên cạnh cô.

Nhưng mà Bạch An Ức đâm một nhát chuẩn như vậy có lẽ là lần đầu tiên cô gái nhìn thấy.

Bạch An Ức lật qua lật lại trên người cô gái, lại thu hoạch được một thứ bất ngờ.

Một miếng thẻ sắt có hình dạng hoa văn kỳ lạ giống cái trước kia, làm thành hình dáng sợi dây chuyền, đeo trên cần cổ của cô.

Bạch An Ức lấy ra miếng thẻ sắt rơi từ trên người *Bạch An Ức* ra, sau khi so sánh thì đành bất đắc dĩ cúi đầu.

Cho dù cậu có ngàn vạn vấn đề cũng không có cơ hội hỏi cô gái.

Sau khi dừng chân trước mặt sông, Bạch An Ức buồn bực ngán ngẩm, giơ tay lên, chạm vào mặt nước.


Mặt nước lan ra những vòng gợn sóng theo cái chạm tay của cậu.

Không có trả lời.

Mặt nước tối đen, chẳng khác nào một cái miệng vô biên vô tận.

Nhìn cái bóng của chính mình, Bạch An Ức phát ngốc.

Cũng chỉ vào thời điểm này Bạch An Ức mới có thể tỉnh táo một chút.

…Quả thật không còn thấy *Bạch An Ức* nữa.

Ở một thế giới khác, mặc kệ cậu gọi thế nào, người kia cũng sẽ không đi ra ngoài.

…Vậy mà bọn họ chỉ có duyên phận tình bạn bảy ngày ngắn ngủi.

Trong lúc giật mình, Bạch An Ức cúi đầu nhìn cái bóng trong nước, cái bóng bỗng nhiên hơi động đậy.

Cậu duỗi tay vào nước: “Học trưởng, anh đi ra…”

Cái bóng trong nước bỗng lên tiếng.

“Narcissus bé nhỏ của tôi.” Cái bóng trong nước mở miệng nói, “Thời gian nghỉ ngơi hơi dài, để cho em chờ lâu như vậy, thật xin lỗi.” (Narcissus = chàng trai đẹp và hội chứng tự yêu thái quá trong thần thoại Hy Lạp)

Bạch An Ức chấn động tinh thần, hai tay vịn bên bờ: “Học trưởng? Anh…Anh không sao chứ?”

Dưới ánh trăng trắng như muối, cái bóng trong nước lộ ra nụ cười: “Ừm.”

Nó duỗi tay ra từ trong nước: “Đến, đến chỗ của tôi. Muốn nhìn xem thế giới trong gương như thế nào không?”

Bạch An Ức tự nhiên đưa tay ra.

Khi cậu bị một nguồn sức mạnh kéo xuống đáy, cậu không nhận rõ chính mình là bình tĩnh hay là khủng hoảng.

Vô số nước xâm nhập vào lá phổi của cậu, khiến mạch máu trong phổi căng nứt, cách mặt nước, cậu mơ hồ nhìn thấy hai bóng người đứng bên bờ.

“Không biết cậu ta nhìn thấy cái gì?”

“Cậu ta muốn thấy cái gì thì tôi có thể cho cậu ta thấy cái đó. Anh xác định tấm thẻ nằm trên người cậu ta à?”


“Chờ một lát vớt lên là biết.”

Lực nổi của nước đẩy cậu hướng lên trên, cậu muốn nhìn một chút kẻ giết mình là ai, không muốn hồ đồ rơi xuống sông mà chết như vậy, nhưng khi Bạch An Ức vừa nổi lên mặt nước thì liền bị một cái tay lạnh như băng mạnh mẽ ấn xuống—–

Chết chìm là một quá trình vô cùng dài dẵng, bởi vậy trong đầu Bạch An Ức lóe lên rất nhiều đoạn ngắn.

Thời gian hai năm ở bên Tiêu Thanh Quang, kết thúc bằng ánh mắt thương xót của đối phương, lại như người lớn trong nhà đưa con cái đến trường cai nghiện internet, một lòng cảm thấy là vì tốt cho con của mình.

Cùng với bảy ngày ở chung với *Bạch An Ức*, nhưng mỗi hình ảnh đều rõ ràng trước mắt.

Là ai giết anh ấy? Là ai giết mình?

Đoạt lấy tấm thẻ rốt cục là ai?

Cậu còn chưa hiểu rõ rốt cục xảy ra chuyện gì, cậu không thể chết được.

Cậu muốn gặp anh ấy, cứu anh ấy, không thể chết được.

Ôm ý niệm như vậy, Bạch An Ức chìm vào đáy nước, chẳng khác nào Narcissus trong thần thoại Hy Lạp, chết theo cái bóng của chính mình.

Bạch An Ức chết trong tay một kẻ dị năng chuyên chế tạo ảo giác. Họ tên không rõ, thân phận không rõ.

….

Thời gian quay lại hiện tại.

Vấn đề mà *Bạch An Ức* quan tâm cũng không nhiều, hơn nữa rất có trật tự, quan trọng nhất chính là cậu và Bạch An Ức giống nhau, năng lực tiếp thu hiện thực rất mạnh.

Biết được nguyên nhân cái chết đời trước của Bạch An Ức, *Bạch An Ức* đã hỏi xong việc quan trọng.

“Không biết là ai giết em ấy sao?” *Bạch An Ức* nói, “Em ấy cũng vậy?”

Cậu lại hỏi tiếp: “Em ấy đồng ý cho cậu mượn thân thể của mình?”

Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định, *Bạch An Ức* thầm nói: “Vậy mà không thương lượng với tôi.”

Ngay sau đó, *Bạch An Ức* lại hỏi vấn đề thứ ba: “Anh là ai?”


Vấn đề này là nhằm vào Lâu Ảnh.

“Người hiệp trợ cậu ấy.” Lâu Ảnh chỉ về phía Trì Tiểu Trì, tự giới thiệu, “Dị năng là phân giải dữ liệu, họ tên là Vật Trong Ao.”

Trì Tiểu Trì: “…”

“Nói đùa thôi.” Lâu Ảnh cười, “Trì Giang Vũ.”

Sau khi hiểu biết về đối phương, địch ý của *Bạch An Ức* đối với bọn họ cũng nhạt đi không ít.

Bọn họ cắm trại trong rừng cây.

Trong thế giới tận thế, Trì Tiểu Trì đã đổi mười cái lều quân dụng, máy phát điện cầm tay công suất lớn, nồi cơm điện, lò nướng điện, đủ loại công cụ không thiếu thứ gì, thậm chí còn có cả vỏ bánh egg tart hảo hạng.

Khi cậu móc ra máy hút khói, *Bạch An Ức* nghiêng đầu hỏi: “Dị năng của em ấy là Doraemon à?”

Trì Tiểu Trì đặt con rắn đã được làm sạch sẽ vào đáy nồi, xoạt một tiếng, dầu văng ra khắp nơi: “Cậu không biết dị năng của cậu ấy là gì sao?”

*Bạch An Ức* tỉ mỉ suy nghĩ một phen, trả lời: “Em ấy chẳng khác gì người bình thường.”

Sau khi ăn cơm xong, *Bạch An Ức* giải trừ dị năng phân thân, quay về trong thân thể Bạch An Ức.

Cậu không hăng hái lắm đối với người không phải là Bạch An Ức.

Vì để an toàn, Lâu Ảnh và Trì Tiểu Trì cùng ngủ chung trong một cái lều.

Lâu Ảnh hỏi cậu: “Em định làm thế nào?”

Trì Tiểu Trì nói: “Tấm thẻ, người miến. Manh mối đã đủ nhiều, tiếp theo chính là đi điều tra.”

“Điều tra thế nào? Còn chưa biết rõ dị năng của Bạch An Ức, thân thể của em…”

“Ưm—–”

Trì Tiểu Trì đưa tay che lại đôi mắt.

“Ưm, ưm, ưm ~ “

Lâu Ảnh bị Trì Tiểu Trì phát ra âm thanh kỳ lạ khi đang trầm tư, trêu anh đến bật cười thành tiếng: “Em cứ từ từ suy nghĩ, anh không hối.”

Trì Tiểu Trì nghiêng đầu, từ cánh tay lộ ra một con mắt: “Nói nghe xem, tại sao anh lại khiến mình thành bộ dáng này?”

Cậu mở ra cánh tay, mò lấy mặt nạ của anh, mở ra nhìn một chút, sau đó đau lòng đến cau mày.

Lâu Ảnh nghiêng người nhìn cậu: “Dáng dấp anh như vậy, em sẽ thích chứ?”

Trì Tiểu Trì ngẩn ra, mặt có chút đỏ, bất giác hơi dịch chuyển ra ngoài một chút.


Lâu Ảnh đem thân thể tiến sát gần, lộ ra đinh tai lóe sáng bên tai phải, thấp giọng nói: “Một lần nữa tự giới thiệu mình một chút, Trì Giang Vũ, dị năng là đặc biệt thích em.”

Trì Tiểu Trì nghiêng mặt đi: “Sến quá.”

Lâu Ảnh: “Anh nói thích em một cách nghiêm túc thì em sẽ cảm thấy không chân thực. Còn thế này thì sao?”

Anh nghiêm túc nói: “Anh không còn là anh trai hàng xóm của em nữa, sẽ không cả ngày phụ đạo giúp em, không sao chép công thức, không chỉnh lại bài sai nữa, anh muốn…”

Trì Tiểu Trì đột nhiên vươn mình ngồi dậy.

Lâu Ảnh kinh ngạc: “Sao vậy?”

Trì Tiểu Trì vội la lên: “Công thức! Cậu ấy đọc công thức nào?”

Lâu Ảnh nhanh chóng phản ứng lại: “Bạch An Ức? Ở trong hốc cây?”

Ký ức máy tính của Lâu Ảnh có đất dụng võ vào thời khắc này.

Anh nhớ lại: “Thứ nhất là…tính tương quan của CFT? ‘’= ‘CFT’, điều này có nghĩa lý thuyết lượng tử hấp dẫn ở vùng trong không gian hoàn toàn tương đương với lý thuyết lượng tử của các hạt nằm trên vùng mặt biên. Chỉ là giả thiết suy luận, vẫn không có căn cứ hiện thực.”

Trì Tiểu Trì đọc thầm một lần, lắc đầu: “Không phải cái này.”

“1u 1v=1f, công thức tạo ảnh thấu kính.”

Trì Tiểu Trì đọc một lần.

Vẫn không có bất cứ chuyện gì xảy ra.

Lẽ nào cậu đã đoán sai?

Trì Tiểu Trì do dự một chút: “Còn nữa không?”

“dxAx=dyAy=dzAz, phương trình véctơ pháp tuyến.”

Trì Tiểu Trì nhắm mắt lại, đọc thầm.

Khi Trì Tiểu Trì mở mắt ra, thứ đập vào mắt khiến cậu lập tức nghẹn lời.

Bụi bặm vẫn luôn bao phủ trước mặt cậu đang tản ra, mà trong lòng bàn tay cậu là từng vòng sáng màu xanh nhạt, khi đầu ngón tay nhúc nhích, cảm giác như những vòng sáng này là một vật thể.

Trong giọng nói ngạc nhiên của Lâu Ảnh mang theo vui sướng: “Người miến trong hốc cây kia…”

Trì Tiểu Trì nhìn những sợi dây trong lòng bàn tay, ánh sáng màu xanh lấp lánh ánh vào mắt cậu, đẹp không sao tả xiết.

Cậu nói: “…Là bị pháp tuyến véctơ siết chết.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận