Đừng Kiếm Bạn Trai Trong Thùng Rác

Năm giờ bốn mươi phút sáng, Lâu Ảnh tỉnh lại.

Thẻ thực thể đã mất hiệu lực. Anh đã về tới trong nhà.

Lâu Ảnh nhanh nhẹn mà ngồi dậy, duỗi cánh tay bị Trì Tiểu Trì gối lên cả đêm, sau đó giơ tay khẽ vuốt bên môi, xác nhận 3 nụ hôn mang theo vị bạc hà kia không phải là giấc mơ, anh bèn nắm chặt hai tay trước ngực, mở chăn ra, tâm tình vui sướng bước xuống giường, sau đó đi rửa mặt, làm vệ sinh cá nhân nhẹ nhàng khoan khoái, rồi cầm cặp sách chuẩn bị ra khỏi nhà.

Lâu Ảnh vừa đóng cửa lại, quay đầu liền nhìn thấy Trì Tiểu Trì đang thoải mái ngồi sau yên xe đạp của anh, một tay chống lên chiếc ô tô kế bên, chân dài bắt chéo, uống một hộp sữa bò tươi mới lấy ra từ kho hàng.

Ngày mùa hè rất dài, những tia nắng ban mai lúc sáu giờ sáng rơi trên vai cậu thiếu niên, chiếu rọi gò má hướng phương Đông của cậu, khiến nó trở nên sáng ngời lại dịu dàng.

Lâu Ảnh nhìn cậu, nhẹ nhàng đóng cửa lại, thiếu niên trước mặt và hình ảnh của thanh niên Trì Tiểu Trì trùng điệp lên nhau.

Khi cậu hoàn toàn thả lỏng, hai người cách biệt 12 tuổi, ngũ quan trên khuôn mặt giống nhau nhưng lại hoàn toàn là hai cá thể khác biệt.

Khóe miệng của thiếu niên Trì Tiểu Trì luôn hơi nhếch lên, toàn thân tràn đầy sức sống tinh khiết của tuổi thiếu niên, còn thanh niên Trì Tiểu Trì luôn mang cái khí chất lười biếng, bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu cũng có thể tự trang trí thành một bức tranh nồng nặc kích thích tố, nhưng phong cách vẽ lại thiên về tinh tế, tình cảm thì thiên về lãnh đạm.

Nghe thấy tiếng đóng cửa, Trì Tiểu Trì ngậm ống hút ngẩng đầu.

Trong nháy mắt, hai hình ảnh Tiểu Trì hòa vào nhau, chân mày cùng cong lên.

Trì Tiểu Trì nhẹ nhàng gõ vài cái lên ô tô: “Ông chủ, đi quá giang xe nha.”

Cậu vừa chỉ túi bánh mì và hộp sữa bò được treo trên tay lái xe đạp: “…Tiền vé đó.”

…Tiểu Trì của quá khứ, Tiểu Trì của hiện tại đều chỉ thuộc về riêng một mình Lâu Ảnh.

Lâu Ảnh đặt cặp vào giỏ xe, cẩn thận kiểm tra lốp xe.

Trì Tiểu Trì ngồi nghiêng ôm cặp sách, nhìn sang một bên nói: “Em bơm bánh xe rồi, đi thôi.”

Lâu Ảnh thật muốn sờ đầu của cậu.

Anh đạp ra chống chân xe đạp: “Sao không ngủ thêm chút nữa?”

“Em là động vật cấp hai cần được quốc gia bảo vệ, rất yêu kiều.” Trì Tiểu Trì mặt dày nói, “Sàn nhà em cộm quá, ngủ không được.”

Lâu Ảnh dịu dàng “Ừm” một tiếng, giơ tay lau bảng thẻ tên trên đồng phục của mình.

Lâu Ảnh, Lớp 10 A1.

Ngón tay trỏ của anh nhẹ nhàng lướt qua bảng thẻ tên, biên soạn chữ trên bảng thẻ một lần nữa.

….Lâu Ảnh, Cấp Hai Quốc Gia.

Anh cẩn thận chỉnh lại bảng tên, sau đó cầm tay lái: “Tối nay tới nhà anh ngủ?”

Trì Tiểu Trì: “Để xem dì dượng của anh có về nhà không đã.”

Sau đó, người lái xe và người ngồi sau xe đều rơi vào sự im lặng một cách kỳ diệu.

Trì Tiểu Trì ló đầu nhìn Lâu Ảnh: “Sao không đi? Xe bị tuột xích à?”

Lâu Ảnh không hé răng, cúi đầu nhìn eo của mình.

Trì Tiểu Trì nắm chặt yên sau.

Lâu Ảnh: “Không ôm sẽ té.”

Trì Tiểu Trì nói hưu nói vượn: “Sẽ không, em lớn rồi.”

Nội quy tự học buổi sáng của học sinh trung học bắt đầu vào lúc 7 giờ, mà trường cấp hai của Trì Tiểu Trì chỉ cần đến lớp lúc 6 giờ 40 phút đã bị giáo viên chủ nhiệm đứng trước cửa lớp bắt học sinh đến muộn, vì vậy Lâu Ảnh quyết định chở Trì Tiểu Trì đến trường của cậu trước.

Trì Tiểu Trì lo lắng mình ngồi xe đạp sẽ bị nhào về phía trước, nhưng hình ảnh lúng túng này lại chưa từng xuất hiện, Lâu Ảnh đạp xe rất ổn định, không hề phanh xe đột ngột khiến cậu bị nhào vào người anh, điều này làm cho Trì Tiểu Trì vô cùng thất vọng.

Sau khi đến địa điểm, Lâu Ảnh chống chân trên đất, thả Trì Tiểu Trì xuống, đồng thời săn sóc mà dò hỏi: “Xin hỏi vị hành khách này có trải nghiệm ngồi xe thế nào?”

Trì Tiểu Trì nói: “Ngoại trừ mòn gót giày thì những cái khác đều rất tốt.”

Chân cậu quá dài, lại không thể ngồi ngay ngắn ở yên sau, gác chân càng mỏi, chỉ có thể thả chân cả đoạn đường, dọc đường đi hai chân lê xuống đất.

Nhìn dấu vết lưu lại trên đường, Trì Tiểu Trì sinh ra một loại cảm giác vui sướng khó giải thích được của con cháu nhà họ Nông lần đầu đi khai hoang.

Lâu Ảnh nhìn về phía hai chân không có chỗ gác của Trì Tiểu Trì, cười đáp: “Được, anh sẽ tranh thủ đổi một chiếc xe khác.”

Trì Tiểu Trì nhảy xuống xe, dậm chân một cái: “Đúng.”

Lâu Ảnh: “Em thích xe gì?”

Trì Tiểu Trì nghiêm túc suy nghĩ trong chốc lát, đáp: “Xe chở tiền.”

Lâu Ảnh cười: “Ok.”

Đưa mắt nhìn Trì Tiểu Trì đi vào trường học, Lâu Ảnh nằm nhoài trên tay lái, nhớ lại những ký ức rời rạc của mình.

Bóng lưng cô độc của cậu thiếu niên đẩy xe đạp trên đường, trùng điệp với người trước mắt, sau đó lại phân tán.

Lâu Ảnh cúi người, nhẹ nhàng vuốt ve thân xe đạp.

Trong thế giới ban đầu của anh, chiếc xe đạp này là cậu từng chút một tự tay làm thành.

Khi anh chuẩn bị lái xe đi thì bên tai đột nhiên truyền đến tạp âm sóng điện đã lâu không gặp.

Lâu Ảnh đỡ lấy lỗ tai, khẽ cau mày.

Một lúc sau, sắc mặt của anh mới thả lỏng.

Trì Tiểu Trì mới ngồi xuống chỗ của mình, lấy ra sách ngữ văn, Lâu Ảnh liền cất tiếng trong đầu của cậu: “Tiểu Trì, anh phải quay về Trong Khoảnh Khắc.”

Trì Tiểu Trì: “Có chuyện gì à?”

“Chuyện tốt, là khen ngợi.” Lâu Ảnh cười, “Tổng Hệ Thống vừa trải qua hội nghị thường niên, thế giới của Bạch An Ức là vụ án khó giải quyết đã bị treo rất lâu, không có hệ thống nào dám nhận. Hiện tại đã giải quyết, Tổng Hệ Thống ban bố lệnh khen ngợi em, có lẽ là thưởng cho em một ít điểm trị giá hoán đổi hoặc là loại hình đạo cụ quý hiếm nào đó, không nhiều nhưng cũng xem như vinh dự. Em đang chấp hành nhiệm vụ nên anh phải quay về lãnh thay cho em.”

Cuối cùng Lâu Ảnh bổ sung một câu: “…Sẽ có người thay anh, em yên tâm.”

Trì Tiểu Trì đang lấy ra dụng cụ học tập, hơi ngừng lại một chút, hỏi: “Là ai?”

Lâu Ảnh đáp: “089.”

….Như cậu dự đoán.

Động tác vụn vặt của Chủ Thần đang tăng nhanh.

Không thể quan sát mặt đối mặt, Lâu Ảnh không thể nhận ra tâm tình chập chờn của Trì Tiểu Trì: “Anh đã dặn 089, không cần nói chuyện với cậu ấy. Sau này trở về thế giới của chúng ta thì vẫn còn rất nhiều thời gian.”

Trì Tiểu Trì thuận miệng trả lời: “Ừm ừm.”

Rất nhanh, 061 logout, 089 login.

Trì Tiểu Trì không ngờ 089 ngoại trừ lên tiếng chào hỏi cậu một câu thì sau đó hoàn toàn im lặng, tựa như trước khi Lâu Ảnh rời đi đã dán một tấm thẻ cấm nói lên miệng 089.

Tuy nhiên cũng may là 089 im lặng, hiện tại cái miệng của Trì Tiểu Trì chỉ nói chuyện đôi, không bị thăng cấp thành nói chuyện nhóm.

Bạn cùng bàn vừa tiến vào phòng học, nhìn thấy mặt của Trì Tiểu Trì thì liền kinh ngạc: “Mịa nó, mặt mũi cậu bị gì vậy?”

Trì Tiểu Trì: “Bị muỗi cắn.”

Bạn cùng bàn: “Muỗi gì vậy, tính xem cậu là buffet mà ăn hả?”

Bạn cùng bàn tinh tế quan sát mặt Trì Tiểu Trì: “Dùng vợt bắt muỗi vỗ lên mặt hả?”

Trì Tiểu Trì đẩy cậu ấy ra: “Cút cút cút.”

“Có người đánh cậu hả?” Bạn cùng bàn, “Có phải cậu bị cái đám lưu manh đòi tiền bảo kê quấn lấy không?”

Trì Tiểu Trì quyết định tiết lộ một chút bí mật cho đối phương: “Không phải, là ba mẹ của tôi.”

Bạn cùng bàn: “Lấy vợt bắt muỗi đánh hả?”

Trì Tiểu Trì bị chọc cho bật cười: “Cút.”

Bạn cùng bàn nhức nhối: “Mịa nó, khuôn mặt tốt như vậy, nếu không cần thì cho tôi đi.”

Qua một lúc, Trì Tiểu Trì đang đọc thời khóa biểu thì bạn cùng bàn lại tiến tới: “Cậu nói thật hả? Bạ mẹ cậu đánh cậu thật sao?”

Trì Tiểu Trì: “Ừm.”

“Vậy cánh tay của cậu bị thương lần trước, bảo là bị kẹt cửa…”

Thấy Trì Tiểu Trì không nói lời nào, bạn cùng bàn cũng hiểu rõ vấn đề.

Bạn cùng bàn gãi sau gáy, vẻ mặt hơi nghiêm túc một chút: “Nếu không, khi nào ba mẹ cậu lại đánh cậu thì cậu cứ đến nhà tôi mà ở. Nhà tôi rất to.”

Trì Tiểu Trì đương nhiên sẽ không thay “Trì Tiểu Trì” từ chối hảo ý này: “Cảm ơn.”

Bạn cùng bàn ban đầu còn có chút lo lắng, lúc này mới nở nụ cười: “Ngoan, gọi một tiếng cha đi.”

Trì Tiểu Trì bèn ấn đầu của cậu ấy vào trong sách.

Cách ngày nghỉ hè còn hai ngày, lòng người đã sớm rối tinh rối mù.

Bên cạnh trường cấp hai là trường tiểu học, mới sáng sớm đã có chương trình phát thanh, thỉnh thoảng lại vang lên tiếng thử âm thanh “Alô Alô Alô”.

Các học sinh đọc bài sớm còn có chút sức lực, lôi kéo cổ họng, đối kháng với tiếng “Alô” oang oang bên kia, kết quả là tiếng chuông nghỉ giải lao vừa vang lên thì cuống họng của cả tập thể đều không chịu nổi gánh nặng, nhao nhao đứng lên đi lấy nước.

Kết quả bên đây vừa vang lên tiếng chuông vào học, thầy dạy Hóa vừa đứng trên bục giảng thì bên kia liền vang lên tiếng phát thanh “Chương trình phát thanh thể dục thể thao đầu tuần dành cho học sinh tiểu học toàn quốc, đại bàng con cất cánh.”

Các học sinh trung học dồn dập quay đầu nhìn đồng hồ treo tường, nghi ngờ có phải ông trời hiển linh đê thời gian trôi nhanh đến giờ giải lao hay không.

Mà hiển nhiên là bọn họ nghĩ hơi nhiều.

Trì Tiểu Trì và bạn cùng bàn nản lòng xoay đầu lại: “Mới sáng sớm, bay cái gì mà bay.”

Trì Tiểu Trì: “Chim chóc dậy sớm mới có trùng ăn.”

Bạn cùng bàn xúc động thở dài: “Một đám nhóc con.”

Ý kiến của Trì Tiểu Trì là, đại ca à, tôi nhớ không lầm là cậu vừa mới từ nơi đó đến đây được hai năm thôi.

Bạn cùng bàn: “Hai năm thì cũng là năm.”

Trì Tiểu Trì ngẫm lại, cảm thấy rất có lý, cũng không phản bác nữa.

Bạn cùng bàn vùi đầu vào sách giáo khoa môn Hóa, bỗng nhiên ngẩng đầu: “Ồ, tôi nhớ ra rồi. Sáng hôm nay đi học, tôi thấy trường bên cạnh có rất nhiều phụ huynh đến trường, hình như hôm nay là đại hội thể dục thể thao mùa hè.”

Người ngồi sau nghe được, kinh ngạc nói: “Bệnh thần kinh à. Đã tháng bảy rồi mà.”

“Thì sắp đến thế vận hội, hưởng ứng lời kêu gọi của quốc gia, toàn bộ đều vận động mà.” Bạn cùng bàn nói, “Hơn nữa nghe nói bọn họ mở hội thao rất thú vị, mở màn sẽ có quảng bá thi đấu, sau đó là nhảy bao bố, hai người cột ba chân. Nói trắng ra chính là chơi trò chơi.”

Mọi người dồn dập bày tỏ ngưỡng mộ đám nhóc con, vốn định quay về hiện thực, an tâm đọc sách, ai ngờ sau khi khẩu hiệu lần đầu kết thúc, đại bàng con nhanh chóng cất cánh lần thứ hai.

Trì Tiểu Trì cảm thấy có chút không đúng: “Bọn họ bật phát thanh tập thể dục là cho tập thể hay là từng lớp một vậy.”

Bạn cùng bàn: “…Cái này cha cũng không rõ nữa.”

Sự thật chứng minh ý sau là chính xác.

Bởi vì tiếp theo là gần mười lần đại bàng con cất cánh vang lên, có thể nghe được thoang thoáng tiếng loa phóng thanh “Cảm ơn màn trình diễn đặc sắc của lớp X năm X.”

Thầy dạy Háa cất tiếng cùng với loa phát thanh được một lúc thì sáng suốt mà lựa chọn từ bỏ.

Trong chốc lát, dường như giáo viên trong trường đi thương lượng một chút nên tiếng loa phát thanh không còn trắng trợn kiêng dè như trước, mà vốn là một mâm cát trong lòng người thì hiện tại đã bị thổi tung thành mù mịt.

Tiếng chuông nghỉ giải lao vừa vang lên, rất nhiều học sinh đều chạy đến hành lang, cầm sách giáo khoa cuộn lại thành loa, bắt đầu đấu sức với trường tiểu học đối diện.

Có người hỗ trợ.

“Bạn học đường XX, mau đi điểm danh, mẹ của nhóc đang cầm hai bình sữa ở nơi điểm danh chờ nhóc kìa!”

“Bạn học đường XX, có phải em bị lạc đường không thế! Loa phát thanh đã gọi em 10 phút rồi đấy!”

Cũng có tiếng quấy rầy xen lẫn.

“Móng dê ngũ vị hương, chân giò lợn hầm muối!”

“Thu mua tóc đây! Thu mua tóc đây!”

Trì Tiểu Trì mở cửa sổ, nhìn sinh hoạt vườn trường mà cậu chưa bao giờ nghiêm túc trải nghiệm.

Những cái đầu cạo ngắn đứng bên lan can, nhảy nhảy nhún nhún, tựa như phím đàn dương cầm trắng đen.

Đây thật sự là mộng cảnh tốt đẹp.

Bạn cùng bàn bảo mệt, quay về chỗ ngồi vặn bình nước ra, thấy Trì Tiểu Trì chăm chú nhìn ngoài cửa sổ, bèn lấy chân đạp mông cậu: “Nghĩ gì thế?”

Nếu là dĩ vãng, bạn cùng bàn tuyệt đối không dám làm động tác như vậy với cậu học sinh không biết là ngại ngùng hay cao lãnh Trì Tiểu Trì, thứ nhất là không thân quen, thứ hai là sợ bị đám nữ sinh chém.

Trì Tiểu Trì hiếm khi dựa vào cái độ tuổi dễ nổi loạn cũng dễ quên này mà nói: “Nhìn thấy bên ngoài không?”

Bạn cùng bàn gật đầu: “Nhìn thấy, đều là con trai của tôi.”

Trì Tiểu Trì vẫn kiên cường nỗ lực nói: “Tôi nghĩ ra một ca khúc…”

Bạn cùng bàn vừa uống được nửa bình nước, lập tức sặc lên lưng Trì Tiểu Trì.

Trì Tiểu Trì: “…Cậu bị gì thế?”

Bạn cùng bàn chùi miệng: “Ngại quá, tôi tưởng là cậu sắp hát.”

Trì Tiểu Trì: “Tôi hát thì sao? Cậu nghe tôi hát rồi hả?”

Bạn cùng bàn: “Cũng chưa. Nhưng mà đêm hội nguyên đán năm đó, tụi này đã lĩnh giáo tiếng đàn nhị của cậu rồi.”

Trì Tiểu Trì không nhớ rõ chuyện này, tìm kiếm ký ức của nguyên chủ *Trì Tiểu Trì* mới nhớ ra chuyện này từng xảy ra.

Ở đêm hội nguyên đán nửa năm trước bọn họ chơi trò rút thăm.

Đầu tiên là mọi người viết tên của tất cả mọi người trong lớp lên giấy rồi đánh dấu ký hiệu A.

Tiếp theo viết tất cả địa điểm trong lớp lên tờ giấy nhỏ khác, thí dụ như bệ cửa sổ, bục giảng, bàn học, gom lại rồi đánh dấu ký hiệu B.

Bước thứ ba, đem một vài tư thế viết lên giấy, thí dụ như xoạc chân, chổng ngược, ngồi xổm như vịt, gom lại rồi đánh dấu ký hiệu C.

Bước thứ tư, viết những hạng mục biểu diễn lên giấy, thí dụ như ca hát, khiêu vũ, kéo đàn nhị, gom lại rồi đánh dấu ký hiệu D.

Đem ABCD phân loại, người chủ trì sẽ rút ra một tờ giấy bất kỳ từ trong bốn xấp giấy, hợp lại thành một câu đầy đủ, mà người bị rút trúng phải tiến hành biểu diễn theo chỉ thị chắp nối của bốn tờ giấy.

Tổng cộng rút thăm mười người tiến hành biểu diễn, Trì Tiểu Trì vinh dự trúng thầu ở vị trí thứ chín.

Cậu rút ra nội dung biểu diễn khá bình thường.

Trì Tiểu Trì, bên bệ cửa sổ, bắt chéo hai chân, kéo đàn nhị.

…Dù sao cũng đỡ hơn một kẻ xui xẻo phải đứng trên bục giảng xoạc chân đọc diễn cảm bài “Tạm Biệt Khang Kiều”.

Khi học tiểu học có bài “Nhị Tuyền Chiếu Nguyệt”, trong lòng Trì Tiểu Trì ngưỡng mộ A Bỉnh, còn lén lút dùng bông len làm dây đàn, dựa theo quyển sách cũ để lấy ra khúc phổ đàn nhị, ra hình ra dáng mà dùng đũa kéo đàn, tự cảm thấy kinh nghiệm phong phú hơn người thường rất nhiều. Lần này vì đêm hội nguyên đán có một nữ học sinh mang theo đàn nhị, cậu từ lâu đã ao ước được kéo đàn nhị, không ngờ mong ước thành sự thật, thật sự bị cậu rút trúng yêu cầu này.

Trước khi bắt đầu, cậu còn hào hùng mà ôm quyền nói với mọi người: “Bêu xấu rồi.”

Sau khi đàn xong một khúc, một nửa tòa nhà lặng yên như tờ.

Nữ học sinh mang theo đàn nhị lộ ra vẻ mặt như đưa đám, đau lòng đi kiểm tra đàn nhị của mình, cho rằng nó đã bị kéo đứt.

Ngày hôm sau Trì Tiểu Trì bị mấy lớp kế bên vây xem, hóa ra đây chính là người kéo đàn nhị hôm qua, kéo đàn như trang trí.

Các nữ sinh chỉ trỏ về phía cậu, nói, thật đáng yêu.

Nhìn thấy chính mình trong quá khứ, Trì Tiểu Trì nín nhịn thật lâu mới có thể nói ra một câu: “…Đó là lần đầu tiên tôi kéo đàn nhị.”

“Ái chà, đó là kéo đàn nhị à?” Bạn cùng bàn nói, “Cây đàn nhị kia giống như bị cậu tra tấn vậy đó.”

Trì Tiểu Trì cũng không nhịn được nữa, bắt đầu cười ha hả, càng cười càng run rẩy thân mình, nằm nhoài trên bàn, căn bản không ngồi dậy nổi, cười đến trào cả nước mắt, bạn cùng bạn cảm thấy thật khó hiểu.

Bạn cùng bàn đẩy vai của cậu: “Ê, cậu bị chuột rút hả?”

Trì Tiểu Trì lắc đầu một cái, đem mặt chôn vào trong khuỷu tay, lau đi giọt nước nơi khóe mắt do cười quá mức.

Hóa ra lúc cậu còn nhỏ từng có quãng thời gian vui vẻ như vậy.

Vậy mà ngay cả cậu cũng đã quên mất.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui