Bọn họ lại cùng nhau đi qua hai thế giới, còn Lâu Ảnh lại bắt đầu để ý tin tức liên quan đến Trì Tiểu Trì.
Phim mới của Trì Tiểu Trì sắp phát hành, nghe nói là một bộ điện ảnh liên quan đến bóng rổ. Trong phim có tạo hình tóc ngắn, băng đô vận động màu đen quấn ngang trán càng làm nổi bật làn da sạch sẽ trắng như tuyết của cậu, cầm lấy quả bóng rổ màu da cam, toàn thân tràn đầy hơi thở thanh xuân và khỏe khoắn.
Đoàn phim rất thỏa mãn với tạo hình lần này của cậu, khi tuyên truyền cũng tiết lộ toàn bộ hình trình cắt tóc ngắn.
MC hỏi: “Cảm giác cắt tóc thế nào?”
Trì Tiểu Trì suy nghĩ một chút, nói: “Cảm giác như không mặc quần áo.”
Lâu Ảnh từ đằng xa xem phát sóng trực tiếp họp báo tuyên truyền của cậu, nghe cậu nói hưu nói vượn như vậy quả thật là dở khóc dở cười.
Quả nhiên bởi vì “lời nói cử chỉ” của Trì Tiểu Trì đã dẫn đến không ít truyền thông dùng ngòi bút làm vũ khí, vừa vì bộ phim điện ảnh kéo đến không ít nhiệt độ cũng lại một lần nữa đưa cậu lên nơi đầu sóng ngọn gió.
Lâu Ảnh muốn trở về thăm Trì Tiểu Trì một chút nhưng Lữ Phàm nói cậu ấy muốn nhanh chóng quay về thế giới cũ, không muốn lãng phí quá nhiều thời gian nghỉ ngơi, bởi vậy mỗi lần chỉ nghỉ ngơi tối đa một hai ngày là bọn họ phải vội vã lao đến thế giới tiếp theo.
Lâu Ảnh xem Lữ Phàm là hy vọng, bởi vì cậu có thể là ký chủ đầu tiên có cơ hội trở về thế giới ban đầu, cho nên anh tự nguyện cùng Lữ Phàm thực hiện nhiệm vụ liên tục.
Mà bởi vì Lữ Phàm biết được một chuyện mà anh không dám tâm sự với người khác, so với một “hy vọng”, Lâu Ảnh càng xem cậu ấy như một người bạn.
Dưới cái nhìn của anh thì Lữ Phàm cũng như thế.
Cậu ấy thậm chí sẽ cười hì hì tò mò chuyện trong quá khứ của Lâu Ảnh và Trì Tiểu Trì, khi bị Lữ Phàm ép cho hết cách thì Lâu Ảnh cũng sẽ chọn một vài chuyện thú vị kể cho Lữ Phàm.
Khi kể lại chuyện xưa, đầu lưỡi và trái tim của Lâu Ảnh cũng trở nên ngọt ngào.
Rất nhanh, bọn họ tiến vào thế giới nhiệm vụ thứ bảy của Lữ Phàm.
Ban đầu khi mở mắt ra, Lâu Ảnh âm thầm cảm thấy có một chút gì đó khả nghi.
Đầu tiên là hương cà phê nồng nặc bay vào mũi, ngay sau đó là tiếng máy photo cũ kỹ trượt giấy ra ngoài khay cùng với tiếng nổ vang nhẹ nhàng.
Trước mặt anh là máy vi tính, có màn hình power point về quảng cáo đang làm dở dang, bên tay trái là miếng bánh quy lúa mạch bị ăn một nửa, một cái máy phun sương khiến đôi môi của người ngủ thiếp đi cũng được hơi nước mang theo mùi tinh dầu làm ẩm ướt.
Khiến Lâu Ảnh không hiểu rõ chính là mùi vị ở thế giới này quá mức bình thường.
…Tựa như một thế giới bình thường.
Thông thường bắt đầu từ thế giới thứ ba đến thế giới thứ tư thì thế giới quan sẽ dần thoát khỏi phạm trù quen biết của ký chủ, độ khó ở thế giới thứ năm và sáu sẽ tăng lên, xác suất thấp sẽ xuất hiện nhiệm vụ có độ khó cấp A, đến thế giới thứ bảy thì sẽ tiến thêm một bước khác xa những thế giới trước.
Nói chung, sẽ không thể bình thường như ở đây.
Vì để tránh cho mình chủ quan phán đoán sai lầm, Lâu Ảnh nhanh chóng xem nội dung của thế giới này, phát hiện cũng vô cùng bình thường —-
Nguyên chủ là một lính mới cần cù chăm chỉ của công ty quảng cáo, cha mẹ rất yêu thương nhau, tuy rằng trong nhà không có nhiều tiền nhưng cậu lớn lên trong bình mật ngọt, được nuôi lớn thành một chàng trai vui vẻ ngọt ngào.
Ngày nọ, bộ phận của cậu xuất hiện một vị giám đốc thiết kế, tuổi còn nhỏ hơn nguyên chủ hai ba tháng, nghe nói là con trai của một quý bà nổi tiếng trong giới, tốt nghiệp từ Cambridge, theo lý thuyết không làm Phó tổng đã là quá khách khí, nhưng không biết tại sao lại cố tình đến bộ phận không lớn không nhỏ này.
Giám đốc có vẻ ngoài giống nguyên chủ một cách kỳ lạ, bởi vậy đồng nghiệp đùa giỡn bảo hai người bọn họ kiếp trước nhất định là anh em.
Giám đốc cũng không ngại loại nói đùa không mang theo ác ý này, rất phong độ mà giải thích giúp cậu, thỉnh thoảng cũng biết nói đùa, gọi nguyên chủ là anh trai.
Giám đốc là người khá thân thiện hòa nhã, việc theo đuổi nguyên chủ cũng rất lặng lẽ, từng bước triển khai, từng bước bắt nhốt trái tim cậu vào ngục giam, rồi kéo cậu vào lòng.
Nguyên chủ trước đây không phải đồng tính luyến ái, ban đầu cảm thấy rất luống cuống khi đối mặt với sự theo đuổi của giám đốc, sau một thời gian chống cự thì chậm rãi đắm chìm, yêu tha thiết.
Khi nhìn đến hình dáng của hai người giống nhau, Lâu Ảnh lập tức có dự cảm không quá tốt.
Đúng như dự đoán, nguyên chủ và giám đốc ngọt ngào yêu đương suốt hai năm, vốn định kết hôn ở nước ngoài, trong lúc vô tình nghe được điện thoại của giám đốc và người khác, biết được giám đốc là anh trai ruột của mình.
Nói cho cùng đây chỉ là yêu hận tình thù của cha mẹ đời trước, báo ứng đến đời sau mà thôi.
Cha của nguyên chủ ở rể, tiến vào gia tộc của mẹ ruột giám đốc, lại bị áp lực từ người vợ cứng rắn đanh thép, khó có thể thở dốc.
Hai người vốn cũng không xem như tình sâu nghĩa nặng, bị vận tốc ánh sáng làm hao mòn gần như sạch sẽ, cha của nguyên chủ rất nhanh yêu phải một người phụ nữ bình thường khác, lén lút giao du lâu ngày, mãi đến khi tình nhân mang thai, thai nhi càng ngày càng lớn, không thể tiếp tục giấu diếm, vợ của ông mới phát hiện người đàn ông ngủ bên cạnh gối mình là mặt hàng thế nào.
Mẹ ruột của giám đốc lười giữ lại người đàn ông như vậy ở bên cạnh, bèn đá ra khỏi nhà, sau đó mới phát hiện mình cũng có thai.
Bởi vì thể chất cá nhân của mình, bà không thể phá thai, mà lựa chọn sinh ra rồi lập tức đưa con trai ra nước ngoài giáo dục.
Đứa bé này chính là giám đốc hiện tại.
Bởi vì anh ta quá giống cha của mình, bởi vậy mẹ ruột của anh đối xử với anh rất lạnh nhạt.
Giám đốc mất cả tình yêu thương của cha lẫn mẹ, giống như cô nhi mà lớn lên ở nước ngoài.
Nhiều năm sau, giám đốc từ người bên cạnh biết được một ít chuyện từng xảy ra ở nhà mình, về nước điều tra, lại phát hiện người phụ nữ lúc trước từng cướp đi cha mình hiện tại có cuộc sống gia đình quá mức hòa thuận mỹ mãn, con trai hai người hưởng thụ cuộc sống hạnh phúc ấm êm mà giám đốc chưa từng được nếm trải, thậm chí không biết hạnh phúc này là hy sinh cái gì mới đánh đổi được.
Anh ta trở nên điên cuồng.
Vì vậy giám đốc nghĩ ra trăm phương ngàn kế khiến người em trai cùng cha khác mẹ của mình cũng lâm vào điên cuồng như mình.
Kết cục cuối cùng là nguyên chủ không thể chấp nhận quan hệ loạn luân như vậy, đau khổ đến cùng cực, lựa chọn tự sát để chấm dứt tất cả.
Lâu Ảnh nhìn nội dung cốt truyện đầy phong cách khó quên như vậy, đầu cảm thấy hơi đau, nhưng anh vẫn không bỏ qua sự bất thường của thế giới này.
—-Thế giới loại này nên xuất hiện ở nhiệm vụ thứ hai hoặc ba, căn bản không phù hợp xuất hiện ở thế giới thứ bảy.
Hơn nữa không biết tại sao Lâu Ảnh cứ cảm thấy trong lòng có một loại cảm giác kỳ lạ khó diễn tả thành lời.
Khi Lữ Phàm chọn đọc cốt truyện thế giới, anh lại sàng lọc câu chuyện này từ đầu đến cuối một lần nữa.
Đọc lại một lần nhưng anh vẫn không tìm ra kết quả khả quan, cảm giác kỳ lạ nấn ná trong lòng càng lúc càng mãnh liệt.
Không chờ anh kịp hiểu rõ đầu đuôi ngọn ngành thì một xấp hồ sơ liền đùng một cái rơi xuống trước mặt.
Lâu Ảnh ngẩng đầu, trước mắt là giám đốc tiền nhiệm của nguyên chủ, một người đàn ông trung niên có mái tóc thưa thớt.
Ông ta gõ bàn: “Đây là phương án cuối cùng trong kế hoạch chụp ảnh của Lola, trước đó đã gửi cho nhiếp ảnh, cậu gửi vài mẫu giấy đến rạp số ba đi, để bọn họ lưu lại sử dụng.”
Lữ Phàm vội vàng “vâng” một tiếng, ôm hồ sơ ra khỏi văn phòng, thấp giọng yêu cầu: “Anh Lâu, tải xuống bản đồ công ty cho em đi.”
Không cần Lữ Phàm nhắc nhở, Lâu Ảnh đã tải xuống từ đầu.
Khi kết nối mạng, cảm giác kỳ lạ vốn đã âm ỉ trong lòng lại một lần nữa trở nên mãnh liệt.
Đem hồ sơ đến rạp số ba, một nhiếp ảnh gia trên mặt có râu quai nón đang điều chỉnh máy móc, phụ tá của anh ta tiếp nhận hồ sơ, lạnh nhạt bảo Lữ Phàm rời đi.
Bởi vì Trì Tiểu Trì nên Lâu Ảnh cũng có chút hiểu biết chuyện trong giới showbiz.
Nơi này sắp quay quảng cáo ở bên trong, dưới đất trải đầy lông vũ trắng như tuyết, trên dưới sắp xếp dàn đèn cả trăm cái khiến người ta muốn hoa cả mắt, hết thảy đạo cụ đều cho cảm giác cao cấp, phương án quay chụp đưa tới đây có cả tiếng Pháp, có thể nhìn ra quảng cáo này được chuẩn bị khá công phu.
Lữ Phàm bước ra khỏi rạp, khẩn trương xoa ngực: “Phái đoàn của bọn họ thật đông.”
Lâu Ảnh bắt đầu lên kế hoạch công lược tra công cho Lữ Phàm ở thế giới này, thuận miệng an ủi: “Bình thường thôi. Bọn họ làm nghành này…”
Khi nói chuyện, một người một hệ thống rời khỏi rạp số ba, từ cửa hông tiến vào đại sảnh chính.
Khi Lâu Ảnh làm nhiệm vụ cùng ký chủ sẽ có thói quen mỗi khi tiến vào một cánh cửa sẽ giúp kỳ chủ rà quét tình huống xung quanh một chút.
Tầm mắt của anh chuyển sang nửa cái đại sảnh, ngay sau đó trái tim đột nhiên tê rần, ngừng đập nửa giây.
Ban đầu Lâu Ảnh cho rằng mình quá nhớ Tiểu Trì nên sẽ thấy ảo ảnh của cậu.
Nhưng bên cạnh Tiểu Trì trong ảo tưởng của anh sẽ không xuất hiện một cái đầu luôn rực rỡ sắc màu, tựa như một mái tóc có thể biến đổi theo mùa một cách kỳ diệu.
Tóc Lucas dài một chút, hôm nay là màu đỏ thắm tràn ngập sức sống.
Còn tóc của Trì Tiểu Trì vẫn chưa kịp dài, mái tóc ngắn đến lỗ tai khiến phong thái của cậu thêm phần trưởng thành, mặc chiếc áo len cardigan màu xanh đậm che đến nửa đùi, những đường gân trên quần kéo dài từ bắp chân xuống khiến đường nét đôi chân càng thêm gọn gàng.
Cậu đeo một cặp kính đen to có thể che khuất nửa khuôn mặt, có lẽ là đi ngoài trời giữa mùa đông lạnh giá khiến nửa khuôn mặt bên dưới của cậu hơi tái nhợt, chỉ có đôi môi vẫn còn đỏ bừng.
Nhưng ăn mặc điển trai như vậy mà lại cầm một ly trà sữa trân châu nhâm nhi, vẫn trẻ con như mọi khi.
Nhịp tim của Lâu Ảnh chậm rãi đập nhanh, cuối cùng đạt đến tần suất như nổi trống.
Rốt cục anh nhận ra được cảm giá kỳ lạ mơ hồ kia đến từ chỗ nào.
Vấn đề căn bản không nằm ở cốt truyện thế giới, mà là ở bản thân thế giới.
—-Nơi này là thế giới số 707.
—-Thế giới số 707 là thế giới mà anh từng sống, là thế giới của Trì Tiểu Trì.
…Vận may thế nào để anh có thể ngẫu nhiên truyền tống đến nơi này?