Thiên Minh chán nãn đi nhà tìm không gian yên tĩnh nơi vùng quê của cậu, nơi cậu đã sinh ra và lớn lên..
-Anh Minh, anh về lúc nào thế? – Song Thu
-Uhm anh mới về thôi, em không đi học sao?
-Dạ em vừa thi xong, chuẩn bị lên Sài Gòn để thi đại học, em không biết có nên ôn giống anh Bin không nữa
-Vậy khi nào em lên, em đã tìm được chỗ ở chưa?
-Dạ chưa, hai ngày nữa em lên đó tìm…em cũng không biết thế nào nữa haiz….đang lo đây – Song Thu ngồi kế bên Thiên Minh, thở dài
-Vậy lên ở cùng với anh nè…nhà anh cũng rộng mà
-Dạ hihi vậy còn gì bằng nữa, để em về xin mẹ - Song Thu định đứng dậy thì Thiên Minh kéo tay Song Thu lại
-Thu…ở đây với anh một lát được không? – Thiên Minh buồn bã
-Anh Minh…anh sao thế? Có chuyện gì sao? Nói em nghe được không?
-Cũng không có chuyện gì…chỉ là…anh có một thằng bạn, em trai nó yêu một người nhưng người đó lại là con trai…em thấy có tức cười không kia chứ…người bạn đó hỏi anh nên làm gì…anh cũng không biết phải trả lời như thế nào nữa…
-Em thấy chuyện này rắc rối lắm đây…nhưng theo em hai người yêu nhau thì nên để họ đến với nhau như vậy họ mới cảm thấy hạnh phúc, nếu như cố gắng chia rẽ họ thì chẳng khác nào chúng tta đang giết chết họ vì họ sẽ sống rất đau khổ
-Em nghĩ thế thật sao? – Thiên Minh ngạc nhiên không ngờ Song Thu lại có ý nghĩ đó, Song Thu thật sự đã lớn rồi
-Uhm em nghĩ như thế. Do một số người còn kỳ thị chuyện này nhưng mà theo em được biết thì một số nước trên thế giới họ đã công nhận tình yêu đồng giới này lâu lắm rồi, mình nên nghĩ thoáng một chút. Họ cũng là con người thì tại sao lại chịu ánh nhìn kỳ thị của xã hội….em tán thành chuyện hai người đó đến với nhau…còn anh thì sao?
-Anh… Anh cám ơn em nhiều lắm Thu à…
Thiên Minh ôm lấy Song Thu một cách vô tình nhưng lại làm trái tim Thu loạn nhịp, cảm giác gì thế này? Thu thất thần, mắt mở to….Thiên Minh buông Thu ra, lúng túng…
-Anh…anh xin lỗi…anh không cố ý
-Không sao, mình về thôi anh – Thu cười gượng, ánh mắt nhìn Thiên Minh đã khác
Nghe những lời Song Thu nói Thiên Minh như thấy nhẹ nhàng hơn nhiều nhưng cậu vẫn chưa biết phải nên giải quyết chuyện này như thế nào cả.
Đưa Song Thu cùng trở lên Sài Gòn, trong lòng Thiên Minh có một niềm vui nho nhỏ…
-Anh Minh anh cười gì thế?
-Tại em lên đây ở làm anh vui quá thôi
-Anh Minh…trêu em nữa rồi, em ở cùng với anh người yêu anh mà biết chắc em tiu quá hihi
-Người yêu nào? Anh có người yêu bao giờ
-Anh xạo quá, em không tin
-Anh nói thật mà…
Song Thu tủm tỉm cười, tự nhiên trong lòng cảm thấy vui…Thiên Minh nhìn thấy nụ cười đó cũng cười theo, hạnh phúc…phải cậu đang cảm thấy rất hạnh phúc…hạnh phúc chỉ đơn giản thế này thôi sao?
Tin…toon…
-Anh Bin – Thu mở cửa chạy ra khi thấy Thiên Vũ ra mở cổng
-Ủa Thu, anh hai, hai người lên cùng nhau sao?
-Uhm…Thu lên đây ở cùng anh, nó chuẩn bị thi cùng đợt với em đó
-Dạ hihi hai người vào đi
Cả ba cùng vào trong nhà, Thiên Minh nhìn xung quanh nhưng chẳng thấy Nhất Anh đâu cả
-Nhất Anh không có nhà sao?
-Dạ, anh ấy đi công tác hai ngày nay rồi, hai người đói chưa em đang nấu cơm cũng gần xong rồi
-Để em phụ anh – Song Thu cùng Thiên Vũ vào bếp
-Vậy khi nào cậu ấy về?
-Em không biết, anh ấy nói là khi nào xong việc rồi anh ấy về - Thiên Vũ vọng ra
-Uhm – “Chẳng phải cậu mượn chìa khoá nhà mình sao? Chẳng lẽ Nhất Anh cố tình làm thế? Cậu ấy đang tránh mặt Bin hay sao?” Suy nghĩ ngay lập tức hiện lên trong đầu Thiên Minh
Tin…toon….tiếng chuông vang lên, Thiên Minh ra ngoài mở cổng
-Em chào anh, Thiên Vũ có nhà không anh? – Tuyết Lam
-Em là Lam đúng không? Bin nó trong nhà em vào đi
Tuyết Lam đi vào tay xách hai túi khá to
-Bin, bạn em đến này – Thiên Minh
-Dạ, em ra ngay – Thiên Vũ bước ra phòng khách - Ủa Lam, tìm Vũ có việc gì không?
-Không có việc không tìm Vũ được sao?
-Ơ…không…hihi – Thiên Vũ gãi đầu, sao tự nhiên hỏi một câu đưa mình vào thế bí thế này….
-Anh Bin, xong rồi mình dọn ra nha anh – Song Thu chạy ra phòng khách, nụ cười dừng lại khi thấy Tuyết Lam, Tuyết Lam cũng thế - Đây là…. “Là người anh Bin yêu sao?”
-Ah…đây là Tuyết Lam…bạn anh – Thiên Vũ giới thiệu, Tuyết Lam gật đầu chào – Còn đây là Song Thu là…là….
-Hihi Lam biết rồi, Vũ không cần giới thiệu…đây là người Vũ yêu đúng không?
-Hả/Hả - Song Thu, Thiên Vũ, Thiên Minh nhìn Lam
-Không…không phải đâu – Thiên Vũ, Song Thu cùng nói, nhìn nhau làm Tuyết Lam và Thiên Minh bật cười, làm gì mà họ phải thế…
-Hihi không phải thì thôi, làm gì mà hai người như thế…hihi – Tuyết Lam trêu
-Lam đừng trêu bọn mình nữa, đây là chị dâu tương lai của mình đấy – Thiên Vũ
-Hả/Hả - Giờ đến lược Thiên Minh và Song Thu
-Hì hì em nói không phải sao mà hai người phải chối, em thấy cả rồi
-Em không nói chuyện với anh Bin nữa đâu
Song Thu chạy vào bếp vì hiện giờ khuôn mặt của nhỏ đang đỏ ửng, Thiên Vũ nháy mắt anh mình ý bảo mau đuổi theo Song Thu, Thiên Minh đi vào để lại hai người họ bên ngoài cười típ mắt
-Vũ thật là…trêu ghẹo kiểu này mai mốt Thu mà trở thành chị dâu của Vũ thật thì… Vũ có mà chết hihi – Tuyết Lam
-Vũ có trêu gì đâu kia chứ…chỉ là nói sự thật…hihi...
Hai người ngồi trong phòng khách trêu ghẹo nhau đủ điều, Tuyết Lam không còn nghĩ gì nhiều bây giờ cố gắng xem Thiên Vũ như một người bạn. Thiên Minh đuổi theo Song Thu vào nhà bếp nhìn thấy nhỏ đang dày vò những cánh hoa vô tội Thiên Minh miễm cười đi lại gần Song Thu
-Bin đáng ghét…dám trêu em hả…Bin đáng ghét…anh Minh cũng thế cả hai đều đáng ghét…
-Thu…cho anh xin tội dùm bọn chúng nhá! – Song Thu giật mình quay về phía sau
-Anh…anh vào đây làm gì?
-Anh vào xin tội dùm bọn chúng hihi
-Anh… - Thu không biết nói gì bây giờ, tự nhiên lại có hành động kỳ cục đến thế
-Thu, em có biết không từ rất lâu rất lâu rồi anh không còn xem em như một người em gái nữa mà…bất cứ nơi nào, làm gì anh đều nghĩ đến em…hình ảnh em luôn ở trong tâm trí anh, cả khi em cười làm anh rất vui, khi em khóc lại làm anh đau…em có biết không anh…anh thật sự đã yêu em rồi Thu à…em đồng ý làm người yêu anh nha! – Thiên Minh nói hết những lời tận đáy lòng làm Song Thu cảm động đến bật khóc
-Em…em đồng ý
-Thật…thật sao…cám ơn em…cám ơn em….anh vui lắm Thu à…anh thật sự rất vui
Thiên Minh nói to làm bên ngoài phòng khách cả hai người ở đó nhìn nhau cười khúc khích, Thiên Minh ôm Song Thu vào lòng, đặt một nụ hôn lên môi nhỏ làm nhỏ bất ngờ đứng im không động đậy. Thiên Minh cùng Song Thu ra ngoài, Song Thu ngại ngùng, mặt đỏ cả lên
-Hai em vào ăn cơm đi, Thu dọn xong cả rồi – Thiên Minh
-Dạ anh hai
-Mọi người ăn đi em phải về rồi, hôm khác em lại đến, Lam có mua ít trái cây nè
- Uhm cám ơn Lam nha, Lam có việc thì về đi hôm khác qua Vũ sẽ trổ tài cho Lam thưởng thức, chịu không?
-Uhm hihi thôi Lam về nhe, chào anh Minh, chào Thu nhé!
-Uhm chào em
-Em chào chị
Tuyết Lam ra về, Song Thu, Thiên Minh, Thiên Vũ vào trong ăn cơm chiều…Thiên Vũ nhìn Song Thu đang mắc cỡ cứ ăn mà cười muốn văng cả cơm
-Em Bin ăn đi cười cái gì?
-Cái gì? Gọi ai là em vậy hả nhóc? – Thiên Vũ thôi cười, đến lược Song Thu cười, còn Thiên Minh nhìn hai người họ lắc đầu biết thế nào bữa cơm này chắc không yên rồi
-Gọi em chứ gọi ai? Hehe
-Chưa làm chị dâu đâu nha nhóc…nên chưa có quyền đó đâu nha nhóc con
-Này anh gọi ai là nhóc thế hả?
-Gọi nhóc chứ gọi ai kaka
-Không cho ăn – Thu chặn đũa ngay đôi đũa của Thiên Vũ
-Ta cứ ăn
Thiên Vũ đưa đũa sang đĩa khác, Thu cứ thế chặn đôi đũa của Thiên Vũ làm thức ăn bay ra bàn, bay xuống sàn…và cuối cùng cả ba đều nhịn đói
-Thôi hai đứa, nhìn xem thành quả của hai đứa kìa - Thiên Minh lắc đầu - Cũng may cái chén của mình còn một ít cá
Song Thu, Thiên Vũ nhìn nhau, nhìn cái chén của Thiên Minh miễm cười gian xảo, Thiên Minh cảm giác điều gì đó không được tốt cho lắm, nhìn con cá bé trong chén của mình, đưa đũa lên
-Của em
-Của anh
Và thế là con cá bay thẳng xuống nền, Thiên Minh nhìn con cá nhỏ mà tiếc rẽ “Phải chi mình nhanh một chút” Thiên Vũ và Song Thu tức giận chẳng thèm nhìn nhau
-Tại em đó, hết thức ăn rồi giờ lấy gì ăn
-Tại anh chứ
-Tại em
-Tại anh
-Thôi…Stop… - Thiên Minh đứng dậy hét lớn, cả hai đều im lặng bây giờ mà nói nữa chắc chết – Ra ngoài ăn
Cả ba người đành ra ngoài ăn, Thiên Minh nhìn hai đứa kia lắc đầu
-Đến khi nào hai đứa mới chịu lớn đây chứ?
Đến một nhà hàng khá sang trọng, Thiên Vũ và Song Thu đi nhanh vào trong, ai cũng tranh cái ghế gần cửa nhất, có thể nhìn ra ngoài
-Em đến trước mà
-Anh trước, em sang bên anh Minh kìa
-Thu sang đây ngồi với anh nè – Thiên Minh gọi vì không muốn ai đứa này gây sự chú ý còn Thu thì vừa tức Thiên Vũ vừa ngại ngùng nhìn Thiên Minh
-Haha có người mắc cỡ kìa anh hai
-Bin… - Thiên Minh nhắc
-Hehe em biết rồi…
Cả ba ngồi ăn ngon lành không tranh nhau nữa vì đây là nhà hàng không phải ở nhà vả lại cũng đói rồi tranh nữa có mà nhịn….