Buổi sáng thức giấc, Mỹ Vân nhìn cậu con trai đang ngủ say bên cạnh, miễm cười. Ngày hôm qua sau khi Nhất Anh ra về Sumo cứ khóc miết, bây giờ nhìn nhóc ngủ trông thật hiền biết bao, thở dài, Mỹ Vân nghĩ nếu sau này không sống chung với Nhất Anh nữa thì không biết thằng bé sẽ thế nào??? Mỹ Vân chòm người hôn vào trán Sumo, cô hoảng hốt..
-Sumo sao con nóng vậy nè
Cố gắng lây người Sumo nhưng cậu nhóc vẫn không chịu mở mắt ra, Mỹ Vân chạy xuống nhà gọi Thanh Tuấn nhưng chẳng có ai ở nhà cả, tay run run bấm số của Nhất Anh, Nhất Anh thấy số của Mỹ Vân liền trả lời
-Anh nghe
-Anh…Sumo… - Mỹ Vân khóc nấc lên
-Sumo làm sao? – Nhất Anh đang đau đầu vì ngày hôm qua dầm mưa, cố gằng bật dậy
-Sumo nóng quá, nhà lại không có ai…em sợ quá
-Em bình tĩnh nào, anh đến ngay
Tắt điện thoại Nhất Anh chạy ra xe, mẹ gọi nhưng Nhất Anh chẳng kịp trả lời rồi phóng xe đi mất. Đến nhà Mỹ Vân, Nhất Anh bế thốc Sumo trên tay đến thẳng bệnh viện
Các bác sĩ nhanh chóng đến phòng cấp cứu có cả Thiên Vũ, Thiên Vũ nhìn tâm trạng lo lắng của Nhất Anh cậu biết đứa bé này rất quan trọng đối với Nhất Anh. Sau gần một giờ trong phòng cấp cứu, Thiên Vũ cùng các bác sĩ ra ngoài, lòng nhẹ hơn hẳn
-Sumo thế nào rồi? – Nhất Anh và Mỹ Vân chạy đến
-Cháu bé không sao rồi, cũng may người nhà đưa đến kịp lúc. Bé bị sốt do tinh thần không ổn định, thêm vào đó việc thay đổi khí hậu bé chưa quen nên mới phát sốt, mọi người cứ yên tâm vào chăm sóc bé đi
-Cám ơn bác sĩ – Mỹ Vân nhìn Thiên Vũ
-Cám ơn…em
-Không có gì đây là nhiệm vụ của em. Thôi em đi đây
Nhất Anh cùng Mỹ Vân bước vào phòng, nhìn thằng nhóc Sumo đang nằm đó mà đau cả lòng. Mỹ Vân ngồi bên cạnh, vuốt mái tóc Sumo nghẹn ngào đến rơi nước mắt
-Con không sao đâu, em đừng lo lắng quá – Nhất Anh an ủi Mỹ Vân
-Dạ, em biết…chỉ tại hôm qua nó khóc quá nên mới sinh bệnh thế kia
Nhất Anh nhìn thằng bé, Nhất Anh cũng yêu nó lắm, xem nó như con của mình vậy. Cánh cửa phòng mở ra Tuyết Nga đi vào
-Em cần tiêm thuốc cho bé
-Uhm, em làm đi
Đứa bé mở mắt ra, nhìn thấy mũi kim tiêm, thằng bé sợ ngồi bật dậy
-Mẹ…
-Có mẹ đây con đừng sợ, để cô tiêm thuốc cho con con mới mau khỏe lại chứ
-Con sợ huhu…ba..ba…
-Sumo ngoan, không đau đâu…Sumo ngoan ba thương
-Ba đừng bỏ con nữa nha ba! Con muốn ở với ba với mẹ
Mỹ Vân nhìn Nhất Anh, cả Tuyết Lam cũng nhìn Nhất Anh, bên ngoài cánh cửa cũng có một người đứng nhìn Nhất Anh…Nhất Anh khẽ gật đầu
-Uhm ba đồng ý, vậy con phải ngoan nằm xuống để cô y tá tiêm thuốc nha!
-Dạ
Dù đau nhưng thằng bé vẫn cố gắng không la, nó muốn ba với mẹ nó sống cùng nhau như hồi bên Mỹ. Tiêm thuốc xong nó ngồi dậy ôm lấy Nhất Anh
-Con không khóc, ba nhớ giữ lời hứa nha
-Uhm ba nhớ – Nhất Anh xoa đầu Sumo miễm cười
Tuyết Nga đi ra, nhìn thấy Thiên Vũ, Thiên Vũ vội quay mặt bỏ đi
-Thiên Vũ – Tuyết Nga gọi nhỏ nhưng đủ làm Nhất Anh và Mỹ Vân nhìn lại
-Cậu ấy có lẽ đã hiểu nhầm anh rồi, để em giải thích cho cậu ấy hiểu – Mỹ Vân đứng lên
-Không cần đâu…như vậy có lẽ tốt hơn
Tuyết Nga nhìn Nhất Anh lắc đầu, cô không hiểu vì cớ gì mà hai người họ lại dày vò nhau đến thế? Cô bước ra ngoài…
Ba mẹ Mỹ Vân và Thanh Tuấn đến thăm Sumo, thằng bé được mọi người quan tâm ra vẻ nhõng nhẻo làm cả nhà cười phá lên
-Bà ngoại ba hứa về sống với mẹ con con rồi đó!
Mọi người nhìn về phía Nhất Anh
-Mọi người đừng nghe Sumo, nó không hiểu chuyện… – Mỹ Vân
-Em nghĩ Sumo nói đúng dù gì anh chị cũng đã có con với nhau rồi, thì sống cùng nhau có chuyện gì là lạ đâu – Thanh Tuấn
-Tuấn, em nói gì thế…anh chị…
-Em con nó nói đúng đấy, chúng ta nên có một lễ cưới mới phải – Mẹ Mỹ Vân
-Kìa mẹ…mẹ biết là con và anh ấy….
Bà không nhìn mặt Mỹ Vân, bà cảm nhận được Nhất Anh là một người tốt bà muốn con gái bà có một bờ vai vững chắc để nương tựa, bà lãng tránh cái nhìn của Mỹ Vân còn ba Mỹ Vân thì không ý kiến gì cả
-Nhất Anh con có đồng ý không?
-Con…con…
-Anh mau trả lời đi chứ, chẳng lẽ anh không muốn chịu trách nhiệm – Thanh Tuấn
-Ba…ba đồng ý đi ba….
Trước sự thúc ép của gia đình, trước cái nhìn đầy hy vọng của Sumo, trước sự đau đớn khi nhìn Thiên Vũ chạy theo người con gái khác…có lẽ…Nhất Anh nên buông tay….khẽ gật đầu, đôi mắt cúp xuống…mọi người đều mừng rỡ còn Mỹ Vân nhìn Nhất Anh với một cảm giác chính cô là người gây tổn thương cho Nhất Anh, chính cô là người chia rẽ Nhất Anh và Thiên Vũ…Cô sẽ tìm cơ hội thích hợp để giải thích mọi chuyện, đem Nhất Anh trả về lại cho Thiên Vũ…
Song Thu và July bắt đầu thực hiện kết hoạch của mình, đầu tiên Song Thu gọi điện cho Tuyết Lam
-Alo chị nghe, hôm nay có chuyện gì mà gọi cho chị thế?
-Chị, chủ nhật này mình tổ chức đi biển đi chị, từ khi anh Bin về bọn mình chưa đi chơi với nhau ngày nào cả
-Ok, để chị gọi cho Lệ Quyên và Thanh Tuấn cùng đi
-Dạ, chị gọi chị Tuyết Nga luôn nha! Em sẽ nói anh Bin và anh Nhất Anh
-Uhm, vậy nhé! Chào em
-Dạ, chào chị
Tắt điện thoại Song Thu nhìn July cười hí hửng. Tuyết Lam tắt điện thoại, bên cạnh có một tên con trai đang nhìn cô thắc mắc
-Em đi đâu thế? Cho anh đi với được không?
-Tuỳ anh, muốn đi thì đi
-Hihi vậy nhé!
Gia Huy nở một nụ cười làm trái tim ai kia xao xuyến, đôi má ửng hồng vội quay sang chỗ khác
Đầu giờ buổi sáng Thiên Vũ đến phòng Sumo khám cho bé, mở cánh cửa bước vào nhìn thấy Nhất Anh đang đùa với Sumo trông thật đáng yếu, Thiên Vũ đứng đó nhìn Nhất Anh cậu quên luôn cả nhiệm vụ mình vào đây để làm gì…
-Chú đẹp trai – Sumo gọi Thiên Vũ, Nhất Anh quay lại nhìn ánh mắt Thiên Vũ đang nhìn mình một cách trìu mến làm cậu bối rối
-Em….em vào khám cho Sumo ah
-Uhm – Thiên Vũ đi lại giường bệnh – Con đã ăn uống được chưa?
-Dạ được ạ…Chú đẹp trai hơn ba con nữa
Thiên Vũ xoa đầu thằng bé, miễm cười quay nhìn Nhất Anh làm Nhất Anh lúng túng vội đứng lên
-Em…khám cho Sumo đi, anh ra ngoài một chút
-Anh…xuống nhà thuốc mua theo toa này cho bé nha!
Thiên Vũ đưa toa thuốc cho Nhất Anh, Nhất Anh cầm lấy, tay Nhất Anh vô tình chạm vào tay Thiên Vũ như có một luồng điện xẹt ngang, Nhất Anh vội rút tay ra, Thiên Vũ miễm cười trước thái độ bối rối của Nhất Anh, nắm lấy tay Nhất Anh Thiên Vũ bỏ toa thuốc vào
-Anh…anh đi rồi về ngay – Nhất Anh lúng túng bỏ ra ngoài, trên môi Thiên Vũ vẫn còn nụ cười tinh nghịch
-Chú…ba con bị sao vậy?
-À không có gì đâu con, con vén áo cho chú khám nào
-Dạ
-Con rán ăn nhiều au hết bệnh nha!
-Dạ, chú đẹp trai – Thiên Vũ xoa đầu thằng bé
-Con khen chú không sợ ba giận con sao?
-Dạ không có đâu ạ
-Mà mẹ con đâu rồi?
-Dạ mẹ về nhà lấy đồ chơi cho con rồi ạ
-Chú cho con cái này, nằm ở đây con buồn lắm phải không? – Thiên Vũ lấy cái máy chơi game ra cho Sumo, Sumo thích cười típ mắt
-Con cám ơn chú, ba con cũng có cái máy chơi game giống cái này mà bị hỏng rồi…nhưng mà ba không có cho con đụng tới, đụng tới ba la…con sợ lắm, con qua phòng của ba con muốn chơi gì ba cũng à có cái máy đó là ba không cho thôi…
-“Máy chơi game bị hỏng?” “Phòng của ba”….Con nói sao? Phòng của ba?
-Dạ…phòng của ba đó chú
-Ba mẹ con không ngủ chung với nhau sao?
-Dạ… - Sumo gãi đầu – Con toàn ngủ với mẹ, lâu lâu sang phòng của ba
-Vậy ba mẹ con không ngủ cùng nhau sao? – Thiên Vũ hỏi một lần nữa
-Đương nhiên là ngủ chung rồi – Nhất Anh vừa vào
-Ba…ba đâu có ngủ chung với mẹ đâu… Sao ba nói dối….
-Ba…ba… - Nhất Anh ấp úng còn Thiên Vũ thì miễm cười
-Thôi con nằm nghỉ nha, chú phải đi khám cho bệnh nhân khác khi nào rảnh chú qua chơi với con chịu không?
-Dạ chịu
Sumo hôn chụt lên má Thiên Vũ, Nhất Anh nhìn thấy nụ cười của Thiên Vũ ngượng ngịu quay đi chỗ khác.