Nhất Anh và Quốc Hùng bị trói cả tay lẫn chân còn Sumo do uống thuốc nên đã nằm bất tỉnh
-Bọn mày khôn hồn thì mau thả tụi tao ra – Quốc Hùng
-Mày im lặng còn ồn ào nữa đừng có trách tao – Tên cầm đầu quay sang Nhất Anh – Em đã suy nghĩ về đề nghị của anh chưa nếu không anh sẽ cho thằng nhóc cùng tên này biến mất trước mặt em
-Đồ biến thái, mau thả họ ra ngay
-Hê hê em chửi rất hay. Sao nào em có đồng ý không? – Tên đó giơ ngay khẩu súng vào đầu của Quốc Hùng
-Nhất Anh mặc kệ tôi, cậu mau cứu Sumo ra khỏi đây đi
-Tao đã bảo mày câm mồm sao mày không nghe hả? - Hắn đấm vào mặt vào ngực Quốc Hùng thật mạnh khiến Quốc Hùng mồm vấy đầy máu
-Quốc Hùng anh không sao chứ? – Nhất Anh hét – Tên kia mau thả họ ra ngay
-Vậy em sẽ đồng ý chứ
-Nhất Anh đừng…
-Tôi sẽ đồng ý nếu anh thả họ ra
-Nhất Anh!!
-Haha được, anh hứa nếu em đã đồng ý - Hắn vút nhẹ lên má của Nhất Anh, đôi môi hắn tiến dần đến đôi môi Nhất Anh, Nhất Anh giãi dụa né tránh
-Mày mau thả Nhất Anh ra ngay – Quốc Hùng mở được dây trói, cầm cây tiến đến đánh vào người hắn, kéo hắn ra khỏi người Nhất Anh nhưng sức Quốc Hùng quá yếu bị hắn giật lại cây đấm tới tấp vào người bất tỉnh
-Quốc Hùng!!! – Nhất Anh hét lên, trừng mắt nhìn vào tên cầm đầu – Mày muốn gì, mau thả bọn họ ra
-Cưng đừng nóng tại nó chứ anh đâu muốn thế - Nhìn đám thuộc hạ bên cạnh hắn ra lệnh – Bọn mày khiên nó ra ngoài khi nào có lệnh của tao mới được vào rõ chưa?
-Dạ rõ
-Mày…mày đưa họ đi đâu, mau thả bọn tao ra – Nhất Anh vùng vằng cố cỡi dây trói
-Hê hê…anh sẽ thả nhưng không phải lúc này…sau khi em phục vụ anh thoả mãn anh sẽ thả bọn nó
-Mày…đứng lại đó…mày định làm gì… - Hắn càng tiến đến Nhất Anh dùng phần sức còn lại của mình thục lùi về phía sau
-Hê hê anh đã bảo cưng đừng nóng mà, nào lại đây…anh rất thích cưng
Hắn ôm lấy Nhất Anh, kề đôi môi hắn vào đôi môi Nhất Anh mặc cho Nhất Anh vùng vẫy, Nhất Anh cắn vào môi hắn đau điến, hắn ngồi dậy tát một bạt tay vào mặt Nhất Anh đến chảy máu
-Mày muốn tao cho bọn chúng đi gặp diêm vương ngay bây giờ không?
Nhất Anh run sợ, lắc đầu
-Vậy tốt, mau chìu theo những gì tao muốn, nghe rõ chưa?
Hắn thô bạo kéo toẹt áo Nhất Anh ra, bờ ngực trắng nõn nà của Nhất Anh làm hắn thèm thuồng đến chảy cả nước vãi, hắn tiến đến ôm lấy Nhất Anh, hôn lên khuôn mặt Nhất Anh, hôn lên bờ môi Nhất Anh một cách thèm thuồng. Còn Nhất Anh chỉ âm thầm chịu đựng không dám phản khán vì sợ sẽ không bảo vệ nổi Sumo, Nhất Anh nhớ đến khuôn mặt của Thiên Vũ, nhớ đến nụ cười ấm áp của Thiên Vũ, nhớ đến lời nói ngọt ngào của Thiên Vũ….
-“Vậy chứ ai bảo Bin đáng ghét…Bin khó ưa….còn nói là ghen với July…còn nói là rất yêu Bin nữa
-Không…không có!
-Vậy Bin mở cuộc ghi âm ngày hôm qua cho Nhất Anh nghe nhé!
-Là…thật sao?
-Thật! Bin cũng rất yêu…rất yêu Nhất Anh. Dù Bin có đáng ghét, khó ưa nhưng chỉ duy nhất mình Nhất Anh làm Bin như thế thôi!”
Hai hàng nước mắt Nhất Anh trực trào, Nhất Anh biết làm gì bây giờ? Nhất Anh không thể làm gì cả trong khi cả tay và chân của Nhất Anh đều bị trói bởi dây thừng, Nhất Anh không thể bỏ chạy cũng không thể phản kháng vì Nhất Anh còn phải bảo vệ Sumo. Nhất Anh bím chặc môi đến chảy máu, cái đau bên ngoài có thấm gì với nỗi đau đang dằn vặt trong lòng Nhất Anh….Nhất Anh bấp bấy mấy chữ: “Bin…Nhất Anh xin lỗi!”….Đôi mắt Nhất Anh nhắm nghiền lại, mặc cho nước mắt vẫn cứ rơi ra, mặc cho số phận đang trêu đùa với Nhất Anh như thế nào đi nữa thì kết quả cuối cùng mà Nhất Anh đang nghĩ đến có lẽ là….
Mặc cho Nhất Anh có đồng ý hay không? Mặc cho Nhất Anh có chấp nhận hắn ta hay không, hắn ta vẫn tiếp tục hôn lên khuôn mặt Nhất Anh, hắn tìm đến đôi môi thắm đẫm nước mắt của Nhất Anh, từ từ hôn xuống cổ Nhất Anh, hắn hôn lên bờ ngực nõn nà của Nhất Anh, đôi tay hắn vuốt ve khuôn mặt Nhất Anh cười thoả mãn
-Em khóc gì kia chứ…anh sẽ cho em biết cảm giác lên thiên đường là như thế nào hehe
Đôi mắt Nhất Anh vẫn nhắm nghiền lại, hắn thích thú lại tiếp tục liếm láp trên bờ ngực của Nhất Anh…
Ầm….cánh cửa được mở ra một cách thô bạo, hắn ta giật mình tức giận nhìn về phía cánh cửa, nheo mắt hướng về hai dáng người đang đứng trước cánh cửa, hắn quát lớn
-Tên nào cả gan phá chuyện tốt của tao thế hả?
Hắn buông Nhất Anh ra, đứng dậy đi lại, bọn thuộc hạ của hắn từ phía ngoài chạy vào, mấy tên thì cầm cây cầm gậy từ phía sau đi về phía của hắn
-Bọn mày làm ăn cái kiểu gì thế hả? – Hắn đánh vào thằng đệ tử trước mặt mình
-Nhất Anh đâu?
Thiên Vũ gằng giọng, nghe tiếng Thiên Vũ Nhất Anh vừa vui mừng, vừa tủi nhục, mở mắt ra đúng là Thiên Vũ đang trước mặt Nhất Anh nhưng….cổ họng Nhất Anh nghẹn đắng Nhất Anh không thể gọi tên Thiên Vũ, không thể cho Thiên Vũ thấy mình được, Nhất Anh cố gắng tháo bỏ sợi dây đang trói chặc mình
-Tao hỏi lần nữa, Nhất Anh đâu? Mau thả Nhất Anh ra – Thiên Vũ mất bình tĩnh
-Mày là thằng nào? Mày biết mày đang vào lãnh địa của thằng Thái mắt chột này không hả? – Hắn vừa dứt lời tay hắn đập xuống cái bàn bên cạnh bể tan tành
-Tao là Thiên Vũ…mày nghe cho rõ tao là Trần…Thiên…Vũ…– Thiên Vũ gằng từng chữ trong sự tức giận đang kiềm nén
-Khá lắm oắt con
-Thiên Vũ đừng nói nhiều với bọn chúng làm gì mau tìm anh Nhất Anh và Sumo đi – Thanh Tuấn
-Tụi mày tưởng tụi mày có thể sao? – Hắn ta quay sang bọn đàn em ra hiệu xong lên
Thanh Tuấn và Thiên Vũ chiến đấu với gần 20 tên, tuy có phần yếu thế hơn nhưng bọn này cũng không làm gì được hai người họ cả…15p sau cả bọn đã bò lăn bò càng nằm dưới sàn. Thiên Vũ phũi tay, nhếch mép…
-Mày tưởng bọn này có thể làm khó tao sao?
-Mày được lắm…tụi bây mang đồ nghề ra
Hắn ra lệnh cho 5 tên phía sau mình xông lên, 5 tên này là cánh tay đắc lực của hắn cộng thêm bọn này có vũ khí cũng làm cho Thiên Vũ và Thanh Tuấn phải bỏ ra nhiều sức lức. Tên Thái mắt chột cởi trói chân cho Nhất Anh, kéo Nhất Anh đi theo mình ra phía sau, Thanh Tuấn trông thấy gọi lớn:
-Anh Nhất Anh!!!
Thiên Vũ nghe Thanh Tuấn gọi mất cảnh giác nên bị một tên chém từ phía sau, Nhất Anh hoảng sợ
-Bin cận thận
Thiên Vũ né sang một bên nhưng vẫn bị thương ở cánh tay, Thiên Vũ muốn chạy lại Nhất Anh nhưng bị cản lại bởi thuộc hạ của tên mắt chột
-Nhất Anh đừng sợ Bin sẽ cứu Nhất Anh ra
-Bin đừng khờ quá mau về đi
-Tình cảm quá nhỉ nhưng em là của tôi
Hắn ta kéo Nhất Anh đi, Thiên Vũ không còn thấy Nhất Anh đâu nữa vừa nóng lòng, vừa tức giận, đôi tay Thiên Vũ ra sức càng lúc càng mạnh hơn….Tiếng còi cảnh sát vừa đến, bọn người kia nghe thế chạy tán loạn nhưng đã bị cảnh sát nhanh chóng tóm gọn. Thanh Tuấn và Thiên Vũ chạy ra phía sau thì nhìn thấy Quốc Hùng và Sumo bị trói cả hai đều đã bất tỉnh nhân sự…
-Tuấn cậu mau đưa họ đến bệnh viện, mình sẽ tìm Nhất Anh
-Cậu phải cẩn thận đấy
-Uhm
Thiên Vũ đi ra phía sau, trời thì tối đen như mực chẳng thấy đường nào mà đi cả…Lòng dạ Thiên Vũ như đang bị thiêu đốt, Thiên Vũ đi sâu vào trong rừng không biết một mối nguy hại đang rình rập trước mắt mình….
-Bin đừng bước đến phía trước là vực thẳm đấy
Nhất Anh bị hắn bịt miệng lại nhưng Nhất Anh đã cắn vào tay hắn cố báo cho Thiên Vũ biết. Thiên Vũ vui mừng quay lại phía sau, từ nãy giờ trong bóng tối đôi mắt Thiên Vũ cũng đã nhìn thấy được lờ mờ.
-Nhất Anh!!! – Thiên Vũ miễm cười nhìn Nhất Anh,
-Bin về đi đừng bận tâm đến Nhất Anh nữa, Nhất Anh không xứng đáng
Nhìn quần áo sọc sệt của Nhất Anh, hai bàn tay Thiên Vũ bấu chặc lấy nhau, sự tức giận dồn đến đỉnh điểm bộc phát
-Mày đã làm gì Nhất Anh hả thằng chó kia?
-Hê hê mày nghĩ tao sẽ làm gì khi Nhất Anh xinh tươi thế này – Vừa nói hắn vừa vuốt lên má Nhất Anh
-Mày mau bỏ bàn tay bẩn thiểu của mày ra khỏi người Nhất Anh
-Tao cứ thích làm như thế, không những thế mà tao còn muốn cả thân thể nuột nà của Nhất Anh nữa haha
-Mày…
Thiên Vũ với lấy cái cây nhưng hắn đã nhanh hơn một bước
-Mày thử mày bước đến một bước nữa xem tao sẽ cho Nhất Anh của mày đi ngay tức khắc – Hắn chĩa súng vào đầu Nhất Anh
-Bin mau chạy đi
-Mày muốn gì? – Thiên Vũ
-Tao muốn gì à? Haha tao muốn mày ngay lập tức nhảy xuống đó cho tao xem
-Tên kia mau dừng lại đi, ngươi muốn Bin chết hay sao hả? – Nhất Anh nóng giận
-Ấy ấy…em đừng như thế chứ
-Muốn bắn thì bắn tao đi, mau thả Bin ra – Nhất Anh nhắm nghiền mắt lại
-Anh đâu nỡ - Hắn quay sang Thiên Vũ – Mày còn đứng đó
-Mày sẽ tha cho Nhất Anh chứ? –Thiên Vũ
-Mày nghĩ mày có sự lựa chọn nào khác sao? Mau nhảy đi – Hắn dí súng sát Nhất Anh, Thiên Vũ lo lắng cho Nhất Anh, Thiên Vũ từng bước từng bước đi đến bờ vực
-Bin đừng…Bin dừng lại…Nhất Anh bảo dừng lại Bin có nghe không hả? – Nhất Anh gào thét
Bàn tay Nhất Anh cố gắng thoát ra khỏi sợi dây thừng, chỉ một chút một chút nữa thôi….Bật…sợi dây đã được Nhất Anh cỡi ra, Nhất Anh liền chụp lấy khẩu súng trên tay hắn ta trong lúc hắn không chú ý đến mình. Nhất Anh hét
-Bin mau chạy đi Nhất Anh giữ hắn ta lại, Bin mau chạy đi
-Nhất Anh!!! – Thiên Vũ quay lại nhìn thấy hai người đang tranh nhau khẩu súng, Thiên Vũ lo sợ…
-Mau trả khẩu súng lại cho tao
-Bin mau chạy đi
Thiên Vũ với lấy cái cây đi lại phía họ nhưng hai người họ đang tranh nhau vằn co dưới đất, làm sao Thiên Vũ có thể đánh lỡ đánh trúng Nhất Anh thì sao?
-Tao sẽ liều chết với mày…
Đoàn….phát súng trúng vào ngực Nhất Anh
-Nhất Anh!!! – Thiên Vũ hét lớn
Nhất Anh lấy thế đẩy một cái thật mạnh cả hai cuộn tròn lăn xuống dốc với một tốc độ khá nhanh, Thiên Vũ hoảng sợ chạy theo để kéo Nhất Anh lại nhưng đã quá trễ…cả Nhất anh và tên Thái mắt chột đã lăn xuống vực…Nhất Anh nhìn Thiên Vũ miễm cười
-Cám ơn…và xin lỗi….!!! – Nhất Anh thì thào
-Nhất Anh…!!! Không…!!! Nhất Anh…!!! – Thiên Vũ đứng trên bờ vực gọi tên Nhất Anh, Thiên Vũ đứng dậy nhảy theo Nhất Anh nhưng bị mấy người cảnh sát phía sau chụp lại
-Cậu đang hành động điên rồ gì thế hả? Mau lên đây…chúng tôi cần phải tìm bọn họ
-Mau thả tôi ra, tôi phải đi cùng Nhất Anh – Thiên Vũ vùng vẫy
Hự…Thiên Vũ bị một tay cảnh sát đánh phía sau gáy bất tỉnh. Một đêm trôi qua mà phía cảnh sát vẫn chưa tìm được hai người họ, Thiên Vũ tỉnh lại, mở mắt ra cả người đau buốt, cánh tay bị thương hôm qua đã được băng lại, Thiên Vũ nhìn xung quanh căn phòng trắng…Thiên Vũ vội bật dậy chạy đi tìm Nhất Anh