Lãnh Hàn Phong cảm
nhận được sự khác lạ của bản thân, trong lòng không khỏi nghĩ thầm,“Mình bị sao vậy? Tim đập bất thường, không lẽ là di chứng của ' Hủy
Chân Cốt'?”
Được rồi, Phong đại gia quả thực là điển hình
của xử nam nếu không muốn nói là quá.... không được thông minh trong vấn đề tình cảm. Đây gọi là vừa nhìn thấy đã yêu có được hay không?. Bất
quá đối với thần kinh thô của mỗ yêu nghiệt ngàn năm lãnh khốc, ngoài
lạnh lùng ra thì chính là băng giá, vấn đề này không đáng để bận tâm.
Dù hắn là sát thủ, không có dư niệm về thất tình lục dục, nhưng cũng biết đạo lí không nên lấy óan báo ơn.
Lãnh Hàn Phong nhìn tới thiếu nữ trước mắt, hạ giọng, tuy nhiên, ai đó vốn
là tảng băng di động, giọng nói vĩnh viễn không có một tia dao động, có
tăng nhiệt độ thì lạnh vẫn là lạnh, khuôn mặt thì cứng ngắc như đá, nói, “ Tại hạ Lãnh Hàn Phong, cảm tạ cô nương đã cứu sống một mạng, nếu cô
nương cần giúp đỡ, xin hãy nói, tại hạ sẽ dốc hết sức mình báo đáp!”
Nam Cung Hân Vũ nhìn mĩ nam lạnh lùng đang 'tha thiết' cảm ơn mình, hắc
tuyến chảy dài,lòng khinh bỉ, “Ngươi có thực là muốn cảm ơn ta không
vậy? Sẽ không phải là cố gắng đông lạnh chết ta đi? Giọng nói không cảm
nhận được một chút chân thành!”
Bất quá, ngoài mặt, mỗ vô sỉ
nào đó vẫn duy trì nét mặt thân thiện, mỉm cười xinh đẹp, khách khí đáp
lại, “Không có gì, giữa đường rút đao tương trợ, không đáng bận tâm, hơn nữa cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp, ta chỉ là theo đạo lí
đó!”
Vẻ mặt của mỗ nữ nào đó quả thực rất xứng để đoạt
giải Oscar, rõ ràng trong bụng đen tối xấu xa, bề ngoài lại thanh khiết
bao dung. Người hai mặt trong ngoài bất đồng như vậy tiếc là chẳng ai
biết được bộ mặt thật của mỗ kia. Thật là bộ dạng lừa tình thiên hạ! Này gọi là lưu manh giả danh trí thức.
Nạn nhân đầu tiên của Nam Cung Hân Vũ không ai khác là thanh niên nghiêm túc Lãnh Hàn Phong.
( Huyết Tử: chỉ có thể nói, Phong gia, chúc người may mắn lần sau! Gặp
phải kẻ lừa tình nhiều mặt nạ này, sau này người nên nhìn kĩ mặt hàng
hơn đó!)
Lời nói của Nam Cung Hân Vũ quả thực làm cho Lãnh
Hàn Phong hơi chấn động. Thật sự chỉ là tiện tay cứu giúp? Không cần báo đáp sao? Hắn đã sớm nhìn thấu bộ mặt thô thiển của người đời. Không
phải muốn tiền bạc thì chính là mượn tay hắn giết người này kẻ nọ. Thật
sự chưa bao giờ gặp một người như nàng. Không cần một thứ gì, cũng không cần báo ân.
Nam Cung Hân Vũ nhìn vị tiên sinh trước mặt
mình có vẻ như đang suy tư, hồn chắc đã du lịch nơi khác, bỗng cảm thấy
hay là mình nói sai ở đâu, không phải những nữ anh hùng hào kiệt trong
phim đều nói vậy à?
Mỗ nữ nghĩ nghĩ, sau đó bổ sung thêm
một câu, làm cho Phong đại gia lạnh lùng lần đầy tiên câm nín, không
biết nói gì, rớt từ chín tầng mây xuống, hồn cũng được gọi về, “Thực ra, ngươi túm chặt gấu quần không cho ta đi, vậy nên...”
Lãnh Hàn Phong lần đầu tiên trong đời, biết cái gì gọi là hận không thể đào
một cái lỗ để chui xuống. Hắn... thực sự túm chân người ta không cho đi? Hắn chỉ nhớ bị 'Hủy Chân Cốt' hành hạ, vì đau quá mà muốn cầm lấy vật
gì đó để phát tiết. Ai ngờ, cầm phải gấu quần người ta?
Lãnh Hàn Phong cảm nhận rõ được sự bất thường của mình ngày hôm nay. Hắn có
vẻ nói nhiều hơn, bớt lạnh lùng khó gần hơn một chút. Lại nhìn tới chỗ
Nam Cung Hân Vũ, nữ nhân này đã làm cho mình trở nên như vậy.
Bản thân vốn là một sát thủ nay đây mai đó bị người truy giết, hắn học cách giết người, học cách vô cảm,không có nhu cầu riêng. Hơn nữa hắn vốn
ghét những nữ nhân dung chi tục phấn, nhưng nữ nhân này lại khác hoàn
toàn, nàng xinh đẹp thiên kiều bá mị, quyến rũ nhưng không dung tục, lại tựa như tiên nữ thanh thuần. Quả thực vô cùng khác với những nữ nhân
hắn đã từng gặp.
Nam Cung Hân Vũ chờ nửa ngày trời vẫn
không thấy tảng băng ngồi thù lù một đống kia có cử động gì, trong lòng
ngứa ngáy muốn buôn chuyện không thôi. Nàng không còn cách nào khác đành lân la gợi chủ đề, một lần nữa gọi hồn của Phong gia về, biết sao được, này là người đầu tiên nàng gặp sau khi xuyên qua nha, “Ta tên là Nam
Cung Hân Vũ, ta không phải người ở vùng này, ngươi có thể làm hoa tiêu
cho ta không?”
Lãnh Hàn Phong nghe nàng nói như vậy, lòng càng kinh ngạc, rốt cuộc cũng chịu mở miệng vàng ra nói, “Chuyện nhỏ
thôi, ta sẽ giúp cô nương. Coi như báo đáp ơn của cô nương.”
Vì có người dẫn đường thăm thú các nơi nên làm cho mỗ nữ nào đó vui mừng
vô cùng. Vậy là sắp được tham quan cảnh đẹp muôn nơi a, thật CMN tuyệt
vời.
Chỉ là tùy ý cứu người, vậy mà rất có ích nha.
Mỗ nữ kích động, dây thần kinh lại va chạm vào nhau, nói liến thoắng,“Nha, vậy cảnh ở đâu đẹp nhất? Ở đâu nhiều đồ ăn ngon nhất? Chúng ta vào thành thì đi bao lâu? Ở đó có vui không?&%@[email protected]”
Lãnh Hàn Phong nhìn nữ nhân một phút trước còn bình thường, trở mặt một cái
liền như một oa nhi thích thú hỏi này nọ, tựa như lần đầu tiên được ra
thế giới bên ngoài. Hôm nay hắn có vẻ quen biết được một nữ nhân thú vị, khiến cho hắn không chán ghét.
Vì vậy, Phong đại gia có
ấn tượng đầu tiên không tệ với mỗ nữ chuyên lừa tình nào đó, quyết định
kết giao bằng hữu, thật sự đây cũng là lần đầu tiên hắn kết bạn, cảm
giác... ừ, thật có gì đó vui vẻ.
Phong gia mở miệng nói
lời vàng ngọc lần thứ ba, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, không quan tâm
nguòi khác có vì mình mà nghẹn họng trân trối hay không, “Chúng ta có
thể kết giao làm bằng hữu được chứ?”
Lời nói vừa dứt,
hang động rơi vào im lặng. Nam Cung Hân Vũ mở to mắt nhìn tảng băng cứng ngắc muốn kết bạn này, thực sự kinh hoảng. Nhưng ngay sau đó lập tức
cười tươi như hoa, “Được a, ta không ngờ ngươi lại nói vậy đó.”
Lần này lại đến lượt Phong đại gia mặt lạnh như tiền im lặng. Chính hắn
cũng không ngờ được, nhưng hắn cảm thấy thân thiết với nàng. Cảm giác
này hắn chưa bao giờ có trong suốt hai tư năm.
Vậy là một cặp tri kỷ bất đắc dĩ mới ra đời, một băng một hỏa, một điềm tĩnh một nhí nhố. Thật là cặp đôi lệch pha!
___________
Sáng hôm sau, ánh bình minh rọi chiếu khắp muôn nơi, tiếng chim hót vang rộn đánh thức hai con sâu ngủ bên trong hang động.
Đối với Lãnh Hàn Phong mà nói, đây là giấc ngủ yên bình nhất từ trước tới
nay. Bình thường, ngay cả lúc ngủ hắn cũng phải đề phòng kẻ tới, vậy mà
lần này có thể ngủ ngon như vậy. Gặp được Nam Cung Hân Vũ thật là may
mắn của hắn, hắn học được rất nhiều điều mới mà bản thân chưa từng trải
nghiệm.
Quả nhiên Phong đại gia đầu óc bị băng hóa lâu
năm, không có nơron nhạy cảm để lột mặt nạ thuộc hàng cao cấp của ai
kia. Suy nghĩ của ngài thực quá đơn giản, bât quá đó là đối với mỗ nữ
hai mặt nào đó, còn với người ngoài, có mấy ai dám đấu với Phong gia
lãnh khốc chứ? Này gọi là phân biệt đối xử, nhưng mà vị đại gia kia chắc vẫn không cảm nhận được đi.
Vấn đề của vị bằng hữu Lãnh Hàn
Phong, Nam Cung Hân Vũ không hề hay biết. Nếu mà biết được, không chừng
ai kia còn hất mặt lên trời khen bản thân tài sắc vẹn toàn, nói tại sao
trên đời lại có người giỏi giang như mình, ừ, bản thân chính là thuốc
ngủ 'xịn' đó. Đâu phải hạng xoàng?
Tuy nhiên mỗ nữ vốn
chẳng phải đi guốc trong bụng người ta, cho nên làm sao mà biết được,
hơn nữa, bây giờ, ai đó còn háo hức thu dọn đồ đạc để xuất phát lên
đường ra đi tìm đường cứu mạng sống của mình, cũng như tham quan cho đã
cảnh đẹp bên ngoài kia.
Nàng quay sang hỏi Lãnh Hàn Phong, “Phong huynh, ở đây cách kinh thành bao xa?”
”Cũng không xa lắm, một ngày đường là tới rồi”
--- ------ Ta là tuyến phân cách một ngày đường --- ------
Đi suốt một ngày đường mệt nhọc, thực chất thì cũng không mệt bao nhiêu
nhưng theo mỗ nữ lười chính hãng thì chính là mệt ơi là mệt. Đó là
trường hợp đi xe ngựa mà vẫn như thế. Không biết đi bộ mỗ nào đó có chết ngất hay không.
Bất quá, vấn đề vớ vẩn kia giờ phút này không quan trọng. Trọng điểm bây giờ nghiêng về việc khác.
Ừm, bình thường một yêu nghiệt hại nước hại dân, xinh đẹp đến vô lí như mỗ
nữ nào đấy đã làm ách tắc giao thông trầm trọng, chưa kể đến những
chuyện vặt khác. Bây giờ lại cõng thêm một yêu nghiệt tuân mĩ lãnh khốc
như Phong đại gia thì quả thực làm cho dân chúng trong Kim Long thành
hết đường sống.
Kim Long thành thuộc Minh Nguyệt quốc, là một thành phồn thịnh, tấp nập, phố xá bình thường vốn đã đông đúc, sự
xuất hiện của một đôi kim đồng ngọc nữ trên đường cái lúc này càng khiến cho các a di, các tỷ tỷ, các muội muội, các cô nương đến đệ đệ, thúc
thúc, bá bá, công tử mắt như dính sát lên đôi nam nữ kia.
Đường phố phồn hoa tạm đình công, hai bên đường mọc lên vô số cây si, tùy
tiện nhắm mắt túm một cái cũng có thể mang về tỉa cành lá thành cây
cảnh. Tình trạng trái tim bay đầy trời, khăn tay bay phấp phới có thể
gọi là như mưa. Ông bà xưa kia nói đâu có sai, yêu nghiệt luôn luôn là
họa quốc ương dân.
Dĩ nhiên, hai nhân vật phong vân gây nên tình trạng này không ai khác ngoài mỗ nữ Nam Cung Hân Vũ và Lãnh Hàn Phong đại gia.
Tuy chính mình làm cho buôn bán ở nơi này tạm thời đình chỉ, nhưng hai mỗ
yêu nghiệt nào đó vẫn thanh thản ung dung, cảm thấy hôm này trời thật là đẹp. Rõ ràng đã lơ đẹp những cây si cùng bóng hồng kia. Hai vị đại gia
nào đó quả thực có tuyệt chiêu ném bơ người khác thuộc hàng lão làng
rồi. Chỉ tiếc cho những kẻ đui mù nào si mê hai người ngạo kiều này. Lại nhớ tới lời dặn dò quý giá không thể đúng hơn của người xưa là: hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình.
Bất quá hai mỗ yêu nghiệt phong hoa tuyệt đại nào đó quả thực vô cùng oan uổng.
Đối với Phong gia mặt lãnh khốc không có gì có thể xê dịch được thì những
hồng nhan tri kỉ từ già tới trẻ, từ nhỏ đến lớn kia đều là mây bay. Trực tiếp xem như người vô hình. Mọi thứ đều không liên quan đến mình. Hơn
nữa, Phong đại gia còn nỗ lực phát huy khí lạnh 'người lạ chớ tới gần' ở level max thì có ai tự tìm chết?
Còn mỗ nữ nào đó? Giờ
phút này trong mắt ai kia chỉ có phong cảnh cùng những thứ lần đầu tiên
được thấy. Ngoài phong cảnh cùng mới lạ ra thì chính là mới lạ cùng
phong cảnh. Làm gì có hạt bụi linh tinh nào có thể lọt vào mắt?
Có trách thì chỉ trách bộ dạng xinh đẹp, tuấn mĩ câu hồn đoạt phách của
hai người quá chói lóa. Không cần làm gì cũng trở thành tiêu điểm nóng,
nóng, nóng và nóng.
Lãnh Hàn Phong nhìn Nam Cung Hân Vũ
như tinh linh thích thú nhìn ngó khắp nơi. Bộ dáng đáng yêu mà không mất đi nét xinh đẹp, thật sự hút hồn người nhìn tới.
Mà mỗ
nữ đang chìm đắm trong thế giới tấp nập mới mẻ này lại không hề hay biết mình vinh hạnh lọt vào tầm ngắm của một đôi mắt phượng tà mị khác. Nếu
biết trước tương lai, Nam Cung Hân Vũ sẽ hận không thể giấu mình thật kĩ ở nơi không ai biết. Bất quá, điều đó không thể nào thành sự thực.
Cho nên, bây giờ, mỗ nào đó vẫn vui vẻ tham quan Kim Long thành, nếm thử
nhiều món ăn mới lạ trong sự hướng dẫn 'tận tình' của Phong đại gia. Còn 'tận tình' như thế nào thì chính là hỏi một câu đáp một câu, không hỏi
ừ, giữ im lặng đi tiếp.
Nam Cung Hân Vũ chỉ biết nghẹn
họng nhìn ai kia mở lời lạnh như băng để giới thiệu cho nàng về Kim Long thành. Vẻ mặt cứng ngắc như không muốn vậy.
Thật sự thì
Phong đại gia cũng chỉ là bât đắc dĩ, hắn chưa bao giờ nói nhiều như
vậy, cho nên có chút không quen, còn việc nói liến thoắng như những kẻ
lẻo mép thì còn khó hơn lên trời. Đây đều là hắn cố hết sức để phát ngôn cho chuẩn, nếu không lại trở về với 'im lặng là vàng'.
Mặc kệ Lãnh Hàn Phong vô tội như thế nào thì Nam Cung Hân Vũ vẫn liệt vào
danh sách hạn chế. Tuy nhiên, vì ham vui mải chơi mà đá văng chuyện đó
ra sau đầu.
Ở đây đều là những thứ mà nàng chỉ thấy trên phim ảnh a, bây giờ có thể sờ được, ăn được, thực quá tuyệt nha.
”Kẹo hồ lô đây! Kẹo hồ lô đây!”
Người rao hàng chưa kịp quảng cáo hết cỡ cho sản phẩm của mình đã suýt ngất tại chỗ vì sự xuất hiện bất thình lình của mỗ nữ.
Nam Cung Hân Vũ không quan tâm đến mình có hù người ta chết ngất hay không, hai mắt nàng bây giờ chỉ có hình ảnh ngược của những xâu kẹo hồ lô ngon tuyệt kia. Nó như đang liếc mắt đưa tình với nàng, “Cho ta ba xâu a!”
Lãnh Hàn Phong nhìn đứa trẻ lớn xác trước mắt, cảm thấy thú vị, lại không thể có lời bình luận cho việc này.
Cách đó không xa, cạnh cửa sổ của một tửu lâu, có một đôi mắt khác đang theo dõi nhất cử nhất động của Nam Cung Hân Vũ.
Đó là một nam nhân tuấn mĩ vô trù, cả người tản mát ra hơi thở thanh
khiết, trong sáng. Không giống như vẻ đẹp lãnh khốc của Lãnh Hàn Phong.
Người này mới nhìn tới tựa như đơn thuần, nhưng ánh mắt lại sâu không
thấy đáy làm người khác không tự chủ được rét run, cảm giác như bị tính
kế lúc nào không hay. Nếu mỗ nữ nào đó ở đây, sẽ phán một câu xanh rờn,“Lại thêm một yêu nghiệt giết người không đền mạng!”
Khóe môi người nọ câu lên nụ cười quyến rũ mị hoặc, mang theo hương vị âm mưu, “Thật là vật nhỏ thú vị!”
”Hắt xiiiii... ai lại nói xấu sau lưng minh vậy cà?” Nam Cung Hân Vũ vừa xoa xoa mũi, vừa lẩm bẩm. Ai dám tính kế với nàng, nàng sẽ lột da hắn luộc
lên, hừ hừ.
Đang suy nghĩ nhập tâm, bỗng dưng hồn
vía của mỗ nữ được ké về bởi tiếng hét của người dân trên đường. Ai đó
ngoáy ngoáy lỗ tai, phải công nhận một điều, sức mạnh của nhân vật quần
chúng cũng không phải dạng vừa.
Trên đường đông đúc người qua lại, bỗng dưng xuất hiện một chiếc xe ngựa phi nhanh một cách điên
cuồng khiến cho mọi người sợ hãi tấp vào hai bên.
Nam
Cung Hân Vũ càng may mắn hơn, được mĩ nam lạnh lùng cũng là tảng băng di động Lãnh Hàn Phong ôm vào lề đường. Này là ước mơ của bao nhiêu thiếu
nữ a?
Bất quá, đúng lúc chiếc xe lao tới gần thì có một người bị đẩy ngã trên mặt đất, trơ mắt nhìn xe ngựa phi như điên kia lao đến.
Không kịp nghĩ ngợi, Nam Cung Hân Vũ lập tức phi thân lên, sử dụng khinh công chạy trốn kẻ thù thượng đẳng mà mình học được bay như tên lửa đạn đạo
tới chỗ người xấu số kia, ôm lấy rồi xoay người vào bên lề đường.
Mọi thứ chỉ diễn ra trong chớp mắt, mỗ nữ nào đó trực tiếp trở thành vị anh hùng hào hiệp trượng nghĩa, xả thân vì người khác, nhận lấy vô số lời
khen từ khắp nơi trên đường cá Kim Long thành.
Nói chơi chút, tình huống cẩu huyết điển hình ngày xưa chính là anh hùng cứu mĩ nhân.
Nam Cung Hân Vũ cũng vinh hạnh được hắt cho chút máu cún ấy, nhưng lộn ngược lại chút, phải là mĩ nhân cứu anh hùng!
Sau khi thể hiện bản lãnh tuyệt vời của mình, mỗ nữ nhìn đến người minh cứu được, đầu chảy xuống ba vạch hắc tuyến.
Nàng cứu được cực phẩm rồi! Ai nói cho nàng biết, kẻ này... thuộc thể loại gì vậy?