Đừng Làm Loạn, Chuyện Này Không Khoa Học

Quay về đề tài chính, chủ thẩm đưa ra câu hỏi không ai khác chính là Lạc Hàm, anh có sức quan sát kinh người, đưa ra vấn đề cực kỳ hóc búa khiến tất cả những cô gái có mặt ngày hôm nay đều nơm nớp lo sợ. Cũng được gọi là thiên tài, giáo sư Lạc hiện tại là tiến sĩ trẻ nhất của đại học Harvard. Gần đây trùng hợp có một vụ trọng án, người bạn thân Tiêu Triết mời anh về nước trợ giúp, thuận tiện giúp đỡ việc thiết lập phòng nghiên cứu tâm lý. 

Buổi phỏng vấn lần này là để tìm ra được một trợ thủ thích hợp cho giáo sư Lạc, quan trọng hơn hết là một nữ trợ lý.

Cảnh sát Vương lên tiếng trước: “Đề của cô là ‘Hãy tìm ra chủ thẩm trong nhóm chúng tôi lần này, nêu lên đầy đủ lý do’.”

Đàm Mạt sau khi nghe xong câu hỏi, đôi mắt trong vắt nhìn chăm chú, từ từ quét mắt lần lượt năm vị đang ngồi trước mặt.

Người ngồi trong cùng bên trái là người vừa ra đề cho cô, anh ta cầm CV của cô trên tay, thỉnh thoảng lật qua lật lại. Người anh ta hơi ngả về trước, lưng hơi cong, khóe mắt hơi hướng lên trên. Hôm nay anh ta mặc một chiếc áo thun. Trên cổ có một vết hằn chia làn da anh thành hai màu phân biệt. 

Bên cạnh anh ta chính là vị nữ cảnh sát trung niên. Bà ta chải tóc khá tỉ mỉ, không có một cọng rối, đeo một bông tai không phải kiểu dáng tân thời nhưng rất sáng. Móng tay cắt tỉa gọn gàng. Bà ta nâng tách trà lên nhấp một ngụm, ngón trỏ dẹp hơn những ngón còn lại.

Chính giữa là một người đàn ông hơi mập, mái tóc đen bóng, những sợi tóc ở vành tai hơi vểnh lên. Đồ đạc trước mặt ông ta được sắp xếp hết sức gọn gàng, tư liệu bên trái, tách trà bên phải, nước trong ly … còn nguyên.

Người ngồi bên cạnh ông ta, từ lúc cô bước vào đến giờ, không hề nở một nụ cười. Anh ta mặc chiếc áo sơ mi thấm đẫm mồ hôi nhưng vẫn ngồi thẳng, ánh mắt nhìn cô chằm chằm, không nhúc nhích.

Trong cùng bên phải chính là Lạc Hàm, anh tựa hẳn người về phía sau, áo sơ mi đơn giản nhưng khoác lên người anh vẫn tạo ra được nét khác biệt. Từ nhỏ đã tiếp xúc với tầng lớp thượng lưu nên Đàm Mạt biết chiếc áo sơ mi không logo, trên ống tay chỉ thêu một hàng chữ nhỏ này giá cả không hề thấp, đụng vào là bỏng tay.

Tách trà đặt trước mặt Lạc Hàm, tay trái của anh hơi xoa xoa vào chiếc tách, bộ dáng ung dung, thỉnh thoảng liếc nhìn cô đánh giá một chút.

Đàm Mạt trầm mặc, sau đó chớp chớp mắt đưa tay chỉ về phía Lạc Hàm: “Vị này chính là chủ thẩm.”

Lạc Hàm liếc nhìn cô một cái: “Dựa vào đâu cô cho rằng người đó là tôi?”

Đàm Mạt nhẹ nhàng hỏi ngược lại: “Anh để một nhân viên IT, một nhân viên quản lý hồ sơ, một tay súng bắn tỉa và một đầu bếp cùng anh tiến hành phỏng vấn là có ý gì?”

Tất cả mọi người có mặt đều sững sờ, bọn họ dời tầm mắt qua Lạc Hàm, rồi lại liếc nhìn cô gái đầy xăm soi. Làm sao có thể nói chuẩn được như vậy!

Đàm Mạt mỉm cười nhìn Lạc Hàm, muốn nhận lấy một tia tán đồng từ đáy mắt của anh, thế nhưng, Lạc Hàm bỗng mở miệng nói: “Ngại quá, cô đã đáp sai. Chủ thẩm chính là người ngồi phía trong cùng bên trái, cảnh sát Vương.” Thanh âm của anh trầm thấp dễ nghe.

Sai?

Đàm Mạt quay sang nhìn Lạc Hàm một lần nữa, ánh mắt của anh phảng phất ý cười.

À … Hóa ra muốn bắt nạt cô.

Tuy nhiên, Đàm Mạt vẫn quyết định đem những phán đoán của mình nói thẳng ra, cô lên tiếng: “Cảnh sát Vương ngồi ngoài cùng bên trái, lưng anh ta hơi cong, chứng tỏ thường ngày anh làm việc có khuynh hướng đổ người về trước. Đồng thời, khóe mắt hơi hướng lên trên vì phải đeo kính, hôm nay chắc chắn anh ta đeo kính sát tròng, nhưng do không quen nên chớp mắt khá nhiều lần. Thêm vào đó, ngày hôm nay anh ta mặc một chiếc áo thun lộ ra vết lằn phân chia hai màu da. Điều đó chứng tỏ, anh mỗi ngày đi làm đều mặc áo sơ mi, phần dưới ít tiếp xúc với ánh nắng.

Tôi suy đoán vị nữ cảnh sát đây làm công việc văn phòng, tính cách của cô ấy rất thận trọng nghiêm túc. Nhìn ngón tay lật CV của cô khá nhuần nhuyễn, giống với người phải làm việc thường xuyên với sổ sách. Ngón trỏ hơi dẹt vì phải lật dở tài liệu trong một quãng thời gian dài, người làm những công việc này trong sở cảnh sát chính là người phụ trách quản lý hồ sơ.

Từ lúc tôi bước vào đây anh cảnh sát này không hề nhúc nhích. Ngày hôm nay trời khá nóng, quần áo thấm đẫm mồ hôi nhưng anh vẫn nghiêm trang. Đôi mắt anh ấy chăm chú nhìn tôi cho dù tôi có liếc nhìn anh ấy hay không. Đây là tác phong của một quân nhân, điển hình của một tay súng bắn tỉa.

Vị ngồi giữa đây là thú vị nhất, tôi không hiểu tại sao một sư phụ ở căn tin cũng tham gia xét duyệt?”

Đàm Mạt nhác thấy Lý sư phụ cười cười, cô ái ngại lên tiếng: “Sư phụ! Tôi không có ác ý, tôi phán đoán thân phận của chú là vì trên người chú có mùi dầu mỡ, ống tay áo của chú còn dính một chút tinh thể màu trắng, có thể là đường hay muối. Tóc sát vành tai hơi vểnh, đây là do quanh năm phải đội mũ đầu bếp.”

Đàm Mạt nhìn Lạc Hàm, ánh mắt trong veo thể hiện sự tự tin: “Trước khi tôi bước vào, anh đã cố ý thay đổi chỗ ngồi, cố tình lưu lại nước trên bàn để tạo sơ hở. Trời nắng nóng, sư phụ đổ đầy mồ hôi; tuy nhiên tách trà ở chỗ của chú còn đầy, còn ở phía anh thì đã cạn. Khi cảnh sát Vương đặt câu hỏi, anh ta thỉnh thoảng liếc mắt nhìn anh.” Đàm Mạt dừng một chút sau đó khẽ nở nụ cười: “Chính vì vậy tôi mới suy đoán anh chính là chủ thẩm.”

Tất cả mọi người rất ngạc nhiên, cô gái này thật tuyệt vời!

Lạc Hàm ngồi một bên vẫn không lên tiếng, đáy mắt anh phảng phất chút tìm tòi nghiên cứu. Anh vẫn đang quan sát cô: đủ thông minh, cử chỉ đúng mực, khí chất xuất chúng, dĩ nhiên _ _ _ tướng mạo thì không còn gì phải bàn. Từ mọi phương diện, xem ra, đều rất thích hợp. Thế nhưng, từ hôm qua sau khi gặp được cô, Lạc Hàm cảm thấy cô có vấn đề gì đó, rõ ràng trông rất rạng rỡ, nhưng ẩn phía sau là sự lạnh lùng, cố chấp. Hơn nữa, xuất thân như cô, việc tự kiêu là điều khó tránh khỏi.

Hai lần gặp mặt đều để mặt mộc, lọt vào nhóm ứng viên hôm nay tựa như ‘Hạc lạc bầy gà’.

Vị nữ cảnh sát cũng phát hiện ra chuyện này, cô sinh viên có tài này là ứng viên duy nhất không trang điểm.

Lạc Hàm yên lặng nhìn Đàm Mạt một lúc, sau đó anh kiêu căng đáp trả: “Nói không sai, tuy nhiên, câu hỏi vừa rồi của cảnh sát Vương là ‘Lần này ai là chủ thẩm’. Lẽ nào cô không nhìn ra câu hỏi là do anh ta đặt ra sao? Tôi nghĩ, thưa cô Đàm, cô đã quá tự tin rồi!”

Đàm Mạt mấp máy môi, đứng tại chỗ, hai tay nắm chặt.

Đúng là đang bắt nạt cô mà …!

Vị nữ cảnh sát trung niên cười thành tiếng, bà ta chuyển đề tài: “Cô Đàm, tôi hỏi một câu không liên quan một chút. Trong khung cảnh quan trọng ngày hôm nay, tất cả các cô gái đều có trang điểm, tại sao cô thì không?”

“Tôi cần ư?” Đàm Mạt bình tĩnh mở miệng.

… Cô gái này … rất tự tin với dung mạo của mình …

Giọng điệu kiêu ngạo ấy chẳng khác gì giáo sư Lạc.

Thế nhưng, suy đoán của bà ta sai rồi!

Đàm Mạt nhẹ nhàng bổ sung: “Trong yêu cầu phỏng vấn không có yêu cầu này, cho nên tôi cho rằng nên xuất hiện với hình tượng bình thường nhất gặp gỡ mọi người.”

Lạc Hàm thật sự rất hài lòng với đáp án của Đàm Mạt, có điều, cô đứng ở đó dõng dạc giải thích cho mọi người ở đây, nên anh muốn thử đánh giá tố chất tâm lý của cô nên mới bày ra ‘Lý do chính đáng’ như vậy.

“Cuộc phỏng vấn hôm nay kết thúc tại đây, cô trở về chờ thông báo.”

Dứt lời, anh lấy bộ dạng ‘Tôi mới là lão đại’ nhàn nhã đút tay vào túi quần lạnh lùng bước ra khỏi phòng.

Đàm Mạt nhìn bóng lưng của anh, nheo mắt: Haiizaaa!!! Bây giờ nhân phẩm đều bị diện mạo lấn lướt hết mất rồi.

Đúng là ‘Thời vận không tốt, sinh mệnh thăng trầm’!!!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui