Đừng Làm Loạn, Chuyện Này Không Khoa Học

Tia nắng mặt trời xuyên qua cửa sổ, Lạc Hàm xoa xoa trán. Tối hôm qua, ngủ nghỉ chẳng đâu vào đâu. Nhớ đến người nào đó đi giải đáp mấy câu chuyện của anh, anh bỗng dưng ngộ ra: thì ra, trên đời vẫn còn tồn tại người có chỉ số EQ thấp đến âm vô cực như vậy.

Lạc Hàm tính đi ăn sáng, vừa đẩy cửa, nhìn ra chiếc giường phía gian ngoài, Đàm Mạt đang say giấc.

Ánh sáng ấm áp chiếu lên gương mặt cô, mái tóc đen như mun dài càng tô điểm thêm làn da trắng nõn, hàng mi cong dài, dáng vẻ rất thoải mái không hề có chút phòng bị.

Anh nheo mắt, tiến về phía trước, đắp chiếc chăn mỏng lên người cô, sau đó đóng cửa xuống đại sảnh ăn sáng.

Vừa rời khỏi cửa đã nhận được điện thoại của Tiêu Triết: “Lạc Hàm! Theo kiến nghị của cậu, bọn tớ đã đi điều tra bối cảnh và tình hình của cả ba người bảo vệ, đã khóa chặt được kẻ tình nghi.” Tiêu Triết thở dài: “Thế nhưng việc tìm ra ai là người đứng đằng sau ra lệnh phòng hỏa thì vẫn chưa có manh mối. Theo lời cậu, bọn tớ cũng đã lắp đặt các thiết bị theo dõi. Ý của cấp trên là cậu và Đàm Mạt đêm nay hoàn thành nhiệm vụ thì mau chóng trở về.”

“Ừm! Tôi biết rồi!” Lạc Hàm nói tiếp: “Bọn chúng sẽ không hành động liền đâu. Bây giờ ở đó là củ khoai nóng bỏng tay, mặc kệ là hắn đang phương nào, chỉ cần kẻ phóng hỏa bị tóm hắn mới hiện thân. Nhiều ma túy như vậy chúng không cam lòng từ bỏ.”

Tiêu Triết luôn luôn tín nhiệm Lạc Hàm, lần này dĩ nhiên cũng không ngoại lệ. 

Lạc Hàm cất điện thoại, ánh mắt bén nhọn, chỉ cần Đàm Mạt không phạm sai lầm, tất cả đều có thể tiến hành theo kế hoạch.

Ăn xong điểm tâm trở lại, cô Đàm vẫn còn ngủ say sưa. Anh vốn dĩ muốn cô luyện lại mấy chiêu trò … hiện tại thì quên đi, cứ để cô tự phát huy năng lực vậy.

… Đàm Mạt bị cơn đói bụng đánh thức.

Năm phút sau, Lạc Hàm tắt laptop, khoác âu phục, đứng thẳng tắp bên cạnh Đàm Mạt, liếc nhìn cô một cái: “Em xác định hiện tại sẽ cùng tôi đi ăn cơm?”

Đàm Mạt nở nụ cười duyên dáng, gật nhẹ đầu.

Cô đói sắp chết rồi …. Hiểu không?

Lạc Hàm không hỏi thêm, anh mở cửa, ra hiệu cho Đàm Mạt đi theo anh.

Đến nhà hàng … Đàm Mạt … hối hận chết mất thôi!

Một nhà hàng kiểu Tây sang trọng thế này mà cô lại mặc bộ quần áo thể thao!


Lạc Hàm không thể nói thẳng ra để cô đi thay quần áo sao?

Lúc gọi món, Đàm Mạt đỏ mặt, nói mấy câu tiếng Nhật với người phục vụ.

Hừm! Cho dù mất mặt cũng không được làm mất mặt Tổ Quốc.

Lạc Hàm nhìn về phía cô, nở nụ cười châm chọc, anh cũng nói chuyện với cô bằng tiếng Nhật: “Lẽ nào em định suốt bữa cơm này đều nói tiếng Nhật?”

Đàm Mạt dùng ngôn từ chính đáng đáp lời: “Lời của Khổng Tử: ăn không nói, ngủ không nói!”

Sau đó, làm như ra vẻ ngoan ngoãn, im lặng dùng cơm.

Trong bữa cơm, Đàm Mạt thật sự cư xử theo lễ nghi phép tắc, cũng đúng thôi, cô xuất thân từ một gia đình như vậy, việc này lại càng phải chú ý hơn người thường.

Bữa cơm nhanh chóng kết thúc, Lạc Hàm đột nhiên lên tiếng hỏi: “Em rất hồi hộp?”

Đàm Mạt ngẩng đầu nhìn anh, đáy mắt trong vắt, cô khẽ lắc đầu.

“Vì sao em lại mất ngủ!” Ngữ khí của anh khiến người khác không thể cự tuyệt.

“Chỉ là … buổi tối hơi khó ngủ một chút!” Bàn tay cầm dao nĩa rõ ràng dùng thêm sức, khẽ run rẩy. Hành động nhỏ này không qua được mắt Lạc Hàm.

“Từ mấy tuổi là bị?” Thanh âm nhàn nhạt, không để lộ bất kỳ tâm tình gì.

“Khoảng năm tôi mười một mười hai tuổi gì đó. Tôi không nhớ rõ!” Đàm Mạt nhấp ngụm nước, đưa mắt nhìn nghệ sĩ đang chơi đàn violon.

Tiếng nhạc du dương trầm bổng.

Lạc Hàm buông nĩa, hai tay đan vào nhau, chống lên mặt bàn.


Vấn đề mất ngủ này của Đàm Mạt không nhẹ như cô nói: Khi anh bắt đầu đề tài này, ánh mắt của Đàm Mạt cũng bắt đầu né tránh, chớp mắt nhiều lần, hiển nhiên không muốn tiếp tục đàm luận. Khi hỏi cụ thể cô mất ngủ từ khi nào, đôi mắt của Đàm Mạt đầu tiên là sáng lên, sau đó ngay lập tức tối xầm lại. Rõ ràng là cô nhớ rất rõ thời gian nhưng không muốn nói cho anh nghe. Anh khẳng định chuyện này, vì đối với người bình thường việc không nhớ rõ một vấn đề nào đó thì có thể hiểu; nhưng đối với một người có IQ 180 như cô mà nói trí nhớ ưu tú hơn người thường gấp ngàn lần.

Còn nữa, đề tài này đã khiến cho một người thạo lễ nghi trên bàn ăn như Đàm Mạt khẽ run, bàn tay cầm dao nĩa phát ra âm thanh. Điều này cho thấy hồi ức không vui vẫn bao phủ cô, ảnh hưởng từ khi đó cho mãi đến bây giờ.

Năm mười một, mười hai tuổi? Trong CV chỉ ghi năm mười bốn tuổi cô đã vào đại học. Vậy trước đó cô học nhảy lớp hay học tại nhà? EQ của cô không cao, Lạc Hàm phủ định giả thiết cô học ở trường. Nhưng cũng không đúng, trên hồ sơ không nhắc đến chuyện cô học cấp ba, tất cả những vinh quang là từ những năm học đại học. Trong năm năm đã nhận được học vị Tiến sĩ. Trong hồ sơ có hai câu đánh giá của giáo sư về cô: Thông tuệ, nhạy bén, thân thiện, có khả năng làm việc theo nhóm cực cao. Năng lực làm việc theo nhóm cực cao, chẳng lẽ chỉ trong mấy năm đại học đã bồi dưỡng một người có tính cách hướng nội thành hướng ngoại?

Lạc Hàm liếc mắt nhìn Đàm Mạt đang lặng yên ăn cơm, anh không hỏi thêm. Anh biết cô có những việc muốn ẩn giấu và hiện tại anh không thể nhìn thấu, tuy nhiên điều đó không đồng nghĩa với việc anh không biết đến sự tồn tại của nó.

Đàm Mạt! Em tốt nhất giấu cho thật kỹ, đừng để tôi phát hiện.

Buổi tối, Lạc Hàm xuống trước đợi trong xe. Đợi một lúc thì Đàm Mạt mặc một thân lễ phục bước lên.

Trong xe rất yên tĩnh.

Lạc Hàm quan sát Đàm Mạt một lúc, rồi bình luận một câu: “Em rất nóng à?”

Đàm Mạt: “Tôi không nóng!”

Lạc Hàm: “Vậy sao em lại đỏ mặt?”

Đàm Mạt lấy tay xoa xoa hai má… đâu có nóng!

Lạc Hàm nhìn chằm chằm cô một lúc, sau đó rút khăn nhẹ lau mặt cho Đàm Mạt.

Đàm Mạt hơi ngứa, ngửa đầu ra đằng sau lại bị Lạc Hàm giữ sau gáy, ngữ khí lạnh nhạt: “Đừng lộn xộn!”

Khoảng cách gần như thế, ánh mắt nhìn nhau lăm lăm, hơi thở hòa lẫn vào nhau.


Đàm Mạt cứng người, không dám động đậy.

Một lúc sau, Lạc Hàm đưa khăn tay đầy phấn hồng cho cô, thanh âm man mát: “Đàm Mạt, tôi chỉ nghi ngờ chỉ số EQ của em, có lẽ tôi lại phải cân nhắc thêm cả gu thẩm mỹ của em nữa!”

Đàm Mạt cắn cắn môi, cô không biết trang điểm, nhưng không phải mấy ông già già thích mấy cô gái trang điểm đậm sao? Sao anh lại ra vẻ ghét bỏ cô như thế.

A! Dám nghi ngờ gu thẩm mỹ của cô … cô đáp trả: “Thế nhưng tôi cảm thấy anh rất đẹp trai!”

Lạc Hàm liếc cô một cái, cong môi cười: “Ừm! Cám ơn!”

Chiếc xe hơi màu trắng bạc qua lại trên con đường phồn hoa. Trước khi xuống xe, Đàm Mạt nói một câu: “Lạc Hàm, tôi sẽ không khách sáo!”

Âm thanh lành lạnh nhưng mang đầy ý chí kiên định.

Lạc Hàm dĩ nhiên hiểu ý của cô: “Ừ!” 

Lạc Hàm xuống xe, mở cửa xe cho Đàm Mạt. Một thân lễ phục đen cùng đôi giày cao gót, cô nhẹ nhàng đặt tay lên tay Lạc Hàm đỡ cô xuống.

Cô không nói, khí chất tỏa ra sự lạnh lùng, tao nhã, tầm mắt mang đầy uy hiếp.

Cô quay sang Lạc Hàm khẽ nở nụ cười, nụ cười này không giống mấy lần trước, không dịu dàng, nụ cười ấy có chút rụt rè nhưng lại khiến người ta thư thái đến cực điểm. Một cái giơ tay nhấc chân cũng lộ ra một thiên kim.

Lạc Hàm nhìn bóng lưng thẳng tắp của Đàm Mạt, anh không nói lời nào, đi theo sau cô.

Hoàng Tông Tường là khách quen ở đây dĩ nhiên có sẵn ghế dành riêng.

Tại sao Đàm Mạt có thể hiên ngang đi vào khu này … Là vì cô đã bỏ số tiền lớn mua rất nhiều phỉnh*

*Casino chips: thẻ đánh bạc, có hình dáng tương tự như đồng tiền nhưng dày hơn dùng để đặt cược thay cho việc đặt cược trực tiếp tiền hoặc đá quý trong các sòng bài. 

Lạc Hàm làm vệ sĩ, tiến vào phòng VIP thì chỉ đứng bên cạnh cô không nói tiếng nào nhưng ánh mắt không rời khỏi Đàm Mạt, ra bộ là một vệ sĩ chuyên nghiệp.

Vừa vào phòng VIP Đàm Mạt có thể thấy ngay Hoàng Tông Tường đang ngồi trên bàn blackjack. 

Nhìn lão ta không giống một người đàn ông sáu mươi tuổi, da dẻ mịn màng, gương mặt cũng chẳng có nhiều nếp nhăn, năm tháng để lại cho lão chính là dáng vẻ của một người đàn ông thuần thục, mị lực. Cũng không hề giống mấy người đàn ông trung niên cùng bàn, vóc dáng to lớn, xuyên qua chiếc áo sơ mi màu xám có thể ngờ ngợ nhìn ra được những đường nét cường tráng.


Khi Đàm Mạt bước vào, Hoàng Tông Tường đã chú ý ngay mỹ nữ xuất chúng đi theo một vệ sĩ anh tuấn.

Đàm Mạt đưa túi xách cho Lạc Hàm, tiến đến bàn chơi Stud Poker. Chơi hai ván, thắng nhỏ. Rồi mới tiến qua bàn blackjack. Cô lễ phép gật đầu chào hỏi mấy vị đại gia ở đây, sau đó tao nhã ngồi xuống, chờ chia bài.

Cô không có quá nhiều thời gian, cũng không được phép ngồi trước bàn blackjack quá lâu vì sợ bị dealer để ý. Nhìn bề ngoài Đàm Mạt tựa gió tựa mây nhưng thực chất hai bàn tay đổ đầy mồ hôi.

Lạc Hàm đứng cách cô không xa, ánh mắt đảo qua nhìn Hoàng Tông Tường. Tài liệu miêu tả về lão ta cơ bản khá chính xác, còn vài chi tiết nhỏ, qua cuộc gặp mặt lần này, Lạc Hàm có thể nhìn ra rõ ràng.

Chính thức chia bài!

Lạc Hàm dời tầm mắt về phía Đàm Mạt, cô biểu hiện rất tốt, bình tĩnh, tuy rằng thực tế có phần lo lắng nhưng trước mắt người khác cô rất tự nhiên, trang nhã, một cái giơ tay nhấc chân cũng toát lên vẻ quý phái.

“Còn có vị nào theo không?” Dealer lên tiếng hỏi, quét mắt nhìn sáu người chơi.

Cặp mắt Đàm Mạt nhìn chăm chăm dealer, trong lòng nhớ lại lời Lạc Hàm: nhỏ hơn 6 là bài nhỏ, lớn hơn 7 là bài lớn, trước đã xuất hiện các con bài 4, 9, J, 8, 5, Q, 3, 7, K, 5, 10, 2.

Bài nhỏ có 5 lá, bài lớn 7 lá, nếu như tính theo xác suất, bài nhỏ thêm 1, 7, 8, 9 sẽ 0 điểm; còn ba bài lớn sẽ là -1 điểm. Như vậy, dựa theo tính cách lão luyện của Hoàng Tông Tường lão sẽ dừng, nhưng Đàm Mạt nhớ lại Lạc Hàm luôn nhắc cô phải tin tưởng kết quả tính toán của bản thân.

Cô mỉm cười nói với dealer: “Tôi theo!”

Lạc Hàm đứng phía sau, nghe câu này của Đàm Mạt, khóe miệng khẽ nở nụ cười.

*

Trong bóng tối, một giọng đàn ông khàn khàn, run rẩy nói: “Tôi làm, nhưng các người đừng động đến người nhà tôi.”

Trong điện thoại truyền đến thanh âm lanh lanh: “Dĩ nhiên! Chỉ cần ông xác định sẽ cứu được mấy nhân mạng.”

Gã không thể khống chế đôi bàn tay đang run lẩy bẩy: “Được!”

Gã bỏ điện thoại xuống, nặng nề bước từng bước lảo đảo về phía trước, ngón tay khô gầy bám lên bờ tường, trắng bệch, mí mắt nhíu lại, ngửa đầu không để dòng chất lỏng đục ngầu rơi xuống.

“Thiếu gia … Làm như vậy Hoàng Tông Tường sẽ hiểu chứ?” Người đàn ông trong bộ âu phục đen cung kính đứng bên cạnh một người thanh niên trẻ tuổi, anh ta bỏ điện thoại xuống, ánh mắt của anh ta khiến người đối diện phải khiếp sợ, cất giọng lạnh lùng: “Hừm! Nếu lão còn chưa hiểu, người tiếp theo sẽ là lão. Chuẩn bị đi, chúng ta cũng nên về rồi!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận