Dựa vào trí thông minh của mình, khả năng tính toán vô cùng nhanh và chính xác, cùng sự quyết đoán, Đàm Mạt thắng trọn sáu ván. Cô rời khỏi bàn blackjack, trước khi đi còn liếc mắt nhìn Hoàng Tông Tường đang ngồi phía đối diện cô một cái, rồi mới xoay người đi tìm Lạc Hàm.
Còn chưa kịp đến bên cạnh Lạc Hàm, Hoàng Tông Tường đã đuổi theo, người hắn nồng nặc mùi nước hoa, Đàm Mạt không hề thích. Thật sự, cô vẫn thích hương thơm nhàn nhạt thanh khiết trên người Lạc Hàm hơn.
“Vị tiểu thư xinh đẹp đây … không biết nên xưng hô thế nào?”
Lạc Hàm vừa vặn đến sát bên Đàm Mạt.
“Xin lỗi! Ông biết tiểu thư chúng tôi?” Thanh âm của anh vang lên lạnh lẽo, ngữ khí bức người.
Đàm Mạt khẽ nở nụ cười điềm tĩnh: “Không sao! Anh qua bên kia chờ tôi!” Sau đó quay sang Hoàng Tông Tường lễ phép trả lời: “Tôi họ Đàm, tên chỉ có một chữ Mạt.”
“Cô Đàm, rất hân hạnh được làm quen. Tôi tên Hoàng Tông Tường.” Nói xong, ông ta đưa tay ra.
“Xin chào ông Hoàng!” Đàm Mạt nhẹ bắt tay ông ta một cái, rồi nhanh chóng thu về.
“Cô Đàm! Không biết có thể qua bên kia ngồi trò chuyện một chút không?” Không ngờ Hoàng Tông Tường lại đưa ra lời đề nghị này.
Hai tay Đàm Mạt đan vào nhau, mái tóc dài buông xõa, dáng vẻ yêu kiều, nhưng vẻ mặt lại bày ra sự cự tuyệt.
“Cô Đàm! Mong cô bỏ qua cho, tôi chơi blackjack đã lâu lắm rồi, nhưng chưa từng thấy ai tính toán chuẩn xác như cô, chỉ muốn lãnh giáo một chút.” Hoàng Tông Tường thành khẩn.
“Ông Hoàng nói quá lời rồi, tất cả chỉ là do tôi may mắn. Tôi thấy chính ông đây mới là người tinh tường.” Khi nói chuyện, khóe mắt cô cong cong, cả người thanh lệ thoát tục khiến tim Hoàng Tông Tường khẽ động.
“Tuy nhiên vẫn phiền cô Đàm chỉ cho một vài chiêu, chúng ta đi uống café có được không?” Ông ta vừa nói xong, đám cận vệ dáng người cao to lập tức vây xung quanh Đàm Mạt. Cô không chút nào hoảng sợ, lúc này Lạc Hàm đã đi đến bên cạnh cô.
Lạc Hàm trong bộ âu phục đen, lạnh lùng, khí thế bức người khiến đám cận vệ không dám tiến thêm bước nào.
Đàm Mạt liếc qua Lạc Hàm cười cười, ánh mắt ra hiệu: Không sao, khá thuận lợi so với kế hoạch.
Thế nhưng, ánh mắt của Lạc Hàm vẫn lạnh buốt. Anh không nói, từ từ di chuyển Đàm Mạt về phía trước ngực mình.
Đàm Mạt trong bộ lễ phục đen, làn da trắng nõn, đối mặt với đám đàn ông đang hung hãn kia không chút nào sợ hãi. Cô tiến tới phía Hoàng Tông Tường, gật đầu ý muốn ông ta dẫn đường.
Nhìn Hoàng Tông Tường sóng đôi với dáng người cao gầy của Đàm Mạt trông thật chướng mắt. Lạc Hàm đi theo sau lưng cô, có một số việc nghiêm trọng hơn trong tưởng tượng của anh.
Tiếng đàn dương cầm hòa cùng tiếng violon vang lên du dương, quán café không có nhiều người. Vì thân phận của Lạc Hàm nên anh chỉ có thể ngồi theo dõi từ xa. Ánh mắt của anh một giây cũng không rời khỏi Hoàng Tông Tường. Hắn biểu hiện quân tử như vậy lại khiến Lạc Hàm càng thêm hoài nghi. Vừa rồi hắn còn muốn đụng chạm Đàm Mạt, may là cô thông minh hơi nghiêng người, vừa như sợ hãi, vừa linh hoạt tránh né bàn tay của Hoàng Tông Tường.
Khi trò chuyện, ánh mắt cô cực kỳ có thần, sáng lóng lánh như ánh sao trên bầu trời.
Bỗng nhiên, Hoàng Tông Tường gọi phục vụ. Một lát sau, phục vụ cầm giấy bút mang ra.
Đàm Mạt cầm bút, vừa viết vừa giải thích: “Thật ra bất kể là có bao nhiêu người chơi, phương pháp đều giống nhau.” Sau đó, tất cả những gì Lạc Hàm đã dạy cho cô, cô rút ruột nói hết cho hắn mà không hề giữ lại. Cô rất cẩn thận tỉ mỉ, chẳng mấy chốc đã viết kín trang giấy. Cô không chú ý đến sắc mặt Hoàng Tông Tường càng ngày càng trở nên khó coi, tất cả những biểu hiện ấy đều bị Lạc Hàm thu vào đáy mắt.
Anh nở nụ cười bất lực, cô trợ lý thiên tài này của anh cho rằng chỉ số IQ của cô và mọi người đều giống nhau sao???
Hoàng Tông Tường ho khẽ một tiếng, nhìn đám công thức này, hắn muốn chấm dứt trò này ngay lập tức mà vào vấn đề chính.
Đàm Mạt cảm nhận được thái độ khó chịu của Hoàng Tông Tường, cô ta khéo léo hỏi: “Hơi nhanh đúng không? Không sao để tôi giảng chậm lại thêm lần nữa!” Ngữ khí cô cực kỳ chân thành.
Lạc Hàm không biết về sau làm sao Đàm Mạt có thể chuyển từ các công thức toán học sang tiệc sinh nhật của Hoàng Tông Tường; chỉ biết khi cô ngồi ở ghế phụ lái, nhẹ giọng báo cho anh biết cô đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ.
Lạc Hàm cũng không nói những lời thừa thãi chỉ sáu chữ nhưng lại khiến cho Đàm Mạt hưng phấn cả ngày. Giọng anh trầm thấp vang lên: “Đàm Mạt! Làm được không tệ!”
*
Về đến khách sạn đã nửa đêm. Lạc Hàm vào phòng chuẩn bị nghỉ ngơi thì Tiêu Triết gọi điện đến.
“Lạc Hàm! Lớn chuyện rồi, tối nay lại xảy ra hỏa hoạn! Quy mô còn lớn hơn nhiều so với ngày hôm qua! Tình thế cấp bách, cậu mau mau trở về! Tư liệu tớ đã gửi qua cho cậu!” Đầu dây bên Tiêu Triết khá ồn ào, chắc chắn là đang ở hiện trường xảy ra vụ cháy. Lạc Hàm khẽ nhíu mày, nhìn đồng hồ, nhanh nhất phải ngày mai mới bay về được. Lạc Hàm thay đổi giờ bay, sau đó anh nghĩ mình nhất định phải ra chen vào mộng đẹp của Đàm Mạt rồi.
Anh đẩy cửa phòng nhìn thấy cảnh tượng Đàm Mạt đang nằm im trên giường, miệng lẩm bẩm: “2804 anh dê gặp phải 5944 em cừu …”
Lạc Hàm đi đến phía giường ngủ, mở đèn đầu giường. Mái tóc đen dài ngổn ngang trên gối, hình ảnh khác hoàn toàn so với bộ dạng khuê nữ ở sòng bài, Lạc Hàm vào thẳng vấn đề: “Nếu như không ngủ được thì dậy thu dọn đồ đạc, ngày mai bay chuyến sớm nhất trở về.”
Đàm Mạt ý thức đã xảy ra chuyện lớn, cô ngồi thẳng người: “Sao vậy, xảy ra chuyện nghiêm trọng sao?”
Ngữ điệu Lạc Hàm rất bình thường nhưng Đàm Mạt cảm giác lạnh người, “Có ý định phóng hỏa, tối nay là lần thứ hai.”
Lạc Hàm không hề nhìn phản ứng của Đàm Mạt, đi thẳng vào phòng ngủ. Đàm Mạt nhảy vọt xuống giường, còn không kịp đi dép. Cô theo sau lưng anh, giọng lo lắng: “Có người bị thương không?”
Lạc Hàm liếc nhìn Đàm Mạt, trông thấy cô không mang dép, lạnh giọng: “Đi dép vào!” Rồi nói tiếp, “Có!”. Đàm Mạt khựng lại, nhìn vào đôi mắt Lạc Hàm. Ánh mắt ấy vẫn xa cách như trước, nhưng thêm vào chút lạnh lùng khiến người khác không dám tiếp cận.
“Vụ này có liên quan đến Hoàng Tông Tường sao?” Đàm Mạt nhớ đến lần hỏa hoạn trước, bất giác rợn người.
Ngón trỏ Lạc Hàm gõ nhẹ trên mặt bàn, uống ngụm nước, “Lần này vẫn là ở ngoại thành, thế nhưng, không chỉ tiêu hủy nhà kho mà còn ký túc xá gần đó, thế lửa rất lớn.” Lạc Hàm ngừng một chút, theo mạch tư duy, cho dù anh không nói tiếp, Đàm Mạt cũng biết rõ đêm nay xảy ra vụ gì.
“Nói cách khác, có người bị nạn sao?” Đàm Mạt nhẹ giọng hỏi thăm.
“Ừm! Tiêu Triết vừa gọi cho tôi, vụ cháy này có năm công nhân tăng ca gặp nạn, số người tử vong và bị thương chắc vẫn còn tăng cao.” Lạc Hàm uống cạn ly nước.
“Đây là cảnh cáo!” Đàm Mạt kết luận: “Đây là đòn cảnh cáo Hoàng Tông Tường.” Đàm Mạt dời tầm mắt về phía Lạc Hàm, vừa khít đối diện với ánh mắt tựa như thấu đáo hết tất cả mọi chuyện của anh.
“Ừm, có người chết nên hắn buộc phải trở về!” Anh cực kỳ hài lòng vì cô có thể đuổi theo kịp suy luận của mình.
“Là đêm nay!” Đàm Mạt đánh giá.
“Đúng!” Cặp mắt sắc bén nhìn ra phía cửa sổ: “Là tín hiệu: Về mà nhận lấy cái chết!” Lạc Hàm lạnh giọng.
Đàm Mạt nghiêm túc nhìn anh: “Anh sẽ bắt được những tên đứng đằng sau vụ phóng hỏa này chứ?”
Lạc Hàm nghe cô dùng từ ‘anh’ mà không phải là ‘Chúng ta’ có phần không hài lòng, đáp trả lại một câu: “Đàm Mạt! Em tốt nhất nhớ cho kỹ: Về sau, có tôi, là có em.”
*
Tiêu Triết đã đợi sẵn ở sân bay, vẻ mặt khẩn trương nhìn vào lối ra, rốt cục cũng nhìn thấy Lạc Hàm một thân âu phục đen, bên cạnh anh là Đàm Mạt.
Lạc Hàm và Đàm Mạt ngồi ghế sau, hai người đang coi tư liệu mới nhất, bầu không khí trong xe ngưng trọng.
Tiêu Triết ngắm nhìn vẻ an tĩnh của Đàm Mạt đang đọc tư liệu, cùng sắc mặt không biến chuyển của Lạc Hàm, anh ta mở miệng: “Rất nghiêm trọng, đã có mười sáu người chết, còn có rất nhiều người bị thương.”
“Đi thẳng qua hiện trường vụ cháy thứ hai!” Lạc Hàm không hề ngẩng đầu, ánh mắt vẫn dán chặt vào những ghi chép tại hiện trường.
Khung cảnh trước mắt đổ nát, nhà kho chỉ còn trơ khung xương, ký túc xá bị thiêu rụi đen kịt một mảng, cỏ cây cháy đen …
Lạc Hàm đảo mắt nhìn mấy căn nhà bị cháy, đi qua đường cảnh giới. Có vài anh cảnh sát nhận ra anh, cất lời chào: “Giáo sư Lạc!”
Lạc Hàm khẽ gật đầu đáp lại. Anh khom người, ngón tay nhẹ nhàng quét qua bức tường đen xì xì, ngón giữa xoa xoa, nhướn mày. Vụ cháy lần này cháy nặng nhất là ở đây, xem ra đây là nơi phát lửa. Anh đi qua đi lại. Là người quen gây án, có thể tránh được tất cả các camera.
Dùng xăng để làm mồi cháy.
Lạc Hàm mím môi, anh đưa mắt nhìn một lượt: phía xa xa là cảnh nhân viên cảnh sát đang an ủi người thân của nạn nhân, rồi lại nhìn thấy thân ảnh mảnh khảnh của Đàm Mạt đang xông thẳng vào trong kho hàng.
--- Cô ấy muốn làm gì?
Hai chân Đàm Mạt quỳ trên mặt đất quan sát các dấu vết để lại. Cô mặc kệ mình đang mặc váy ngắn trên gối mà quỳ ở đây làm gì? Nhất định là có nguyên nhân! Đã nói có quan hệ với Hoàng Tông Tường, cô xác định hai vụ hỏa hoạn đều có liên quan đến nơi giấu ma túy, bằng không, hung thủ cũng không làm lớn chuyện như thế. Cuối cùng là giấu ở đâu?
Bỗng nhiên một cánh tay mạnh mẽ kéo cô lên, lạnh lùng lên tiếng: “Đứng dậy!”
--- Cô không biết nền đất rất lạnh sao?
Đàm Mạt ngẩng đầu nhìn, không biết Lạc Hàm đã đứng bên cạnh cô từ khi nào.
“Anh có ý kiến gì không?” Đàm Mạt chăm chú nhìn anh.
“Sơ bộ thôi, tôi cần xác định thêm một việc!” Lạc Hàm xoay người. Đàm Mạt níu góc áo anh, tựa như đây là một động tác quen thuộc khiến Lạc Hàm khựng lại.
Trong nháy mắt không lọt khỏi ánh mắt của Lạc Hàm: Cô trợ lý của anh từng trải qua một hoàn cảnh tương tự? Có người muốn đi mà cô không nỡ rời xa?
Lạc Hàm phất phất tay gạt ra, ngữ khí nhàn nhạt: “Em theo tôi!”
Trong văn phòng, có người đã đưa đến thứ mà Lạc Hàm cần: Đó là danh sách đội xe của nhà xưởng.
“Anh nghĩ là một trong những người này gây án?” Đàm Mạt tự giác kéo ghế ngồi bên cạnh anh.
“Hắn dùng xăng, lửa lại cháy lớn như vậy, ngay từ đầu đã có ý định muốn có thương vong. Đám cháy ở vị trí trung tâm, tránh được tất cả mọi góc quay của camera, vậy dĩ nhiên là nhân viên trong nhà máy này gây ra. Thêm vào đó, phải là người dễ dàng có được một lượng xăng lớn.
Thứ nhất, người đó phải là người mua xăng không hề bị nghi ngờ, vậy phải là nhân viên phòng thu mua hoặc nhân viên đội xe. Ở nhà xưởng này, việc mua xăng dầu do đội xe đảm nhận.
Thứ hai, suy xét đến vấn đề cung ứng. Theo như ghi chép tất cả các xe đều được bơm ở một hãng xăng dầu cố định, đồng thời cũng là một cửa hàng cố định. Nhưng gần đây không phát hiện có vấn đề.
Thứ ba, hắn không sợ chết; hoặc có thể nói hắn biết rõ mình sớm muộn cũng chết. Do vậy, có thể hắn mắc bệnh nặng, không còn sống được lâu, hoặc là do bị uy hiếp mới ác độc như thế. Cái gọi là một mạng đổi một mạng. Còn nữa, người giúp hắn thoát thân ngoài có tiền, còn có quyền. Tôi nghĩ đáp ứng đủ những điều kiện này không có nhiều.
Thứ tư, người ra tay vẫn không hề bị lộ chứng tỏ hắn có kinh nghiệm, khả năng nằm trong độ tuổi trung niên.”
Nghe xong Lạc Hàm phân tích, Đàm Mạt lấy bút họa họa liên hồi.
Anh quét mắt nhìn, đáy mắt ánh lên tia sáng.
--- Hừm! Không tệ!
Đàm Mạt vẽ lại hiện trường vụ hỏa hoạn, mặt cắt nhìn từ trên xuống, hơn nữa còn vẽ chi tiết các vị trí lắp đặt camera: Quả nhiên trí nhớ và cảm thụ về không gian khá ưu tú.
Sau đó cô lại bắt đầu tính tính toán toán trên hình vẽ này.
Tiêu Triết bước vào trong, nhìn thấy cảnh Đàm Mạt đang vẽ ma trận. Anh ta cúi đầu, ghé sát vào Đàm Mạt. Ở khoảng cách gần thế này, anh ta có thể ngửi được hương thơm thoang thoảng trên người cô.
“Em đang tính toán gì vậy?”
“À! Không có gì!” Đàm Mạt vội vàng thu tờ giấy về.
Lạc Hàm đứng lên đưa một phần tư liệu cho Tiêu Triết: “Người này, tìm ra hắn. Tôi nghĩ có thể lấy được chút tin từ hắn!”