Một mình lưu lạc đến thành phố xa lạ này.
Đã từng nếm trải mọi cay đắng.
Vốn dĩ em luôn cô độc như thế.
Mãi cho đến khi gặp được anh.
Cảnh tượng này sao mà quen thuộc đến vậy.
Cũng có cả niềm vui nỗi buồn.
Yêu nhưng lại chẳng thể bên cạnh che chở cho nhau.
Để rồi đánh mất anh.
Dù sao trên thế giới này cũng đã có quá nhiều điều bỏ lỡ.
Có biết bao nhiêu người từng bước qua cuộc đời nhau.
...!
Liêm Viên như chìm vào trong lời bài hát mà quán cafe bên đường đang phát.
Ánh đèn đường chiếu rọi xuống người cô in cái bóng hình nhỏ bé xuống mặt đường.
Trong giấy lát cô lại liên tưởng đến người thiếu niên năm xưa khi nhìn Lãnh Kiệt.
Bíp bíp bíp!
Tiếng còi xe bên đường khiến Liêm Viên giật mình thoát ra khỏi dòng suy nghĩ của mình.
Liêm Viên đứng chống hông, cô tự cười vào cái suy nghĩ của mình, Lãnh Kiệt sao có thể là chàng trai năm ấy được.
Một người lạnh lùng và một người ấm áp không thể nào lại là cùng một người.
Kéo lại túi xách trên vai, Liêm Viên thở dài một cái rồi lại bước đi trên phố.
Nếu đã quyết định ở lại căn nhà đó thì cô phải mua đồ về nấu ăn, trời cũng tối lắm rồi.
Liêm Viên vào siêu thị, cô bỗng dưng nổi hứng muốn ăn lẩu, hôm nay thư giãn một chút, tự thưởng cho bản thân mình một bữa ăn thật ngon, Liêm Viên đến quầy bia lấy vài lon rồi đi thanh toán.
Cô xách hai túi đồ thật to rồi đi bộ về.
Đúng là sống ở trung tâm thành phố, chỉ cần đi bộ là có thể mua bất cứ gì.
Không cần bắt xe bus như lúc cô ở trọ nữa.
Khu cô ở hiện tại cần đi qua một trạm kiểm soát, phải có thẻ thông hành thì mới được vào, vốn dĩ là đề phòng kẻ xấu, dù sao cũng là khu đất cao cấp, lại có biết bao biệt thự lớn ở đây.
Gần đến nơi cô đi chậm lại rồi ánh mắt không tự chủ được nhìn về biệt thự Hoàng Long Đỉnh.
Trước cổng có bốn vệ sĩ.
Cô cứ đứng ngó nghiêng, lờ mờ qua khe cổng thì thấy chiếc xe Bugatti sang trọng ấy.
Mắt lại lập tức sáng lên.
Vệ sĩ mặc vest đen, bên tai còn có bộ đàm, trên tay lại còn cầm súng.
Liêm Viên bây giờ mới cảm thấy ánh mắt như viên đạn của vệ sĩ phóng về phía mình.
Cô rụt cổ lại, mím môi rồi cười hì hì.
Liêm Viên bỗng nhớ hôm nay cô còn mua táo.
Cô liền mở túi bóng lấy ra bốn quả táo rồi đi đến phía bốn vệ sĩ.
Vệ sĩ đứng giữa cổng nhìn bộ dạng "chân chó" của cô thì giữ bộ đàm rồi nói gì đó, sau đó giữ chặt súng rồi giơ lên nhắm về phía Liêm Viên.
Gương mặt còn lạnh hơn tiền.
Liêm Viên đang hí hửng đi đến lấy lòng vệ sĩ thì thấy hành động không mấy thân thiện đó.
Cô vội vàng dừng bước, giơ hai tay đang cầm bốn quả táo lên đầu hàng.
"Cái đó...đại ca à, anh bình tĩnh, đừng nhìn tôi như thế, tôi là hàng xóm của Lãnh tổng, đi qua chỉ nhìn một chút chứ không có ý gì đâu..."
Liêm Viên sống hai mươi năm nay đã bao giờ bị người ta chĩa súng vào người đâu.
Dĩ nhiên là bị doạ sợ rồi.
Đệch! Hai chân cô run lẩy bẩy rồi đây này.
Cô nói đến thế mà anh vệ sĩ vẫn nhìn cô bằng ánh mắt thân thương đằng đằng sát khí thế cơ à.
Liêm Viên lại lắp bắp nói: "Tôi...tôi nói thật mà..."
Vừa thốt lên lời xong thì trong không gian tĩnh lặng của buổi tối này lại vang lên một loạt tiếng bước chân.
Cô ngớ ngẩn hỏi anh vệ sĩ đằng trước: " Ôi, tiếng gì thế!"
Đáp lại cô là ánh mắt của anh vệ sĩ nhìn đằng sau lưng cô.
Liêm Viên cứng ngắc cảm thấy không ổn, cô từ từ quay đầu.
Trợn tròn mắt, há miệng nhìn một đội vệ sĩ vest đen cũng đeo bộ đàm, cũng cầm súng mà hơn nữa lại đang chĩa súng vào cô.
Cô bỗng dưng có cảm giác muốn giả vờ chết.
Giả vờ chết chắc sẽ không sao đúng không?
Đôi lông mày cô nhăn lại, đội vệ sĩ đứng thành hình vòng cung vây quanh cô.
Sao mặt ai cũng nghiêm trọng thế?
Liêm Viên như hoá đá, trên tay cô còn bốn quả táo.
Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ?
Trong lòng cô hỏi loạn cả lên.
Phải để cô giải thích một chút chứ, sao chưa gì mà đã xem cô như phần tử khủng bố cần phải tiêu diệt thế.
Đầu thì nghĩ thế nhưng khi miệng thốt ra lại khác, trong cơn hoảng sợ cô bỗng dưng đưa hai tay đang cầm bốn quả táo ra nhìn đội vệ sĩ bằng ánh mắt dại khờ.
"Các đại ca...có...!muốn ăn táo không?".
Im lặng...!
Toàn bộ vệ sĩ: "..."
Tất cả đều im ắng và câm nín.
Liêm Viên dường như có thể nghe tiếng quạ kêu "Quác Quác Quác!!!" trên đỉnh đầu.
Cô thắc mắc sao tự dưng ở đây lại có quạ được nhỉ?
Dĩ nhiên quạ ở đây chỉ là do Liêm Viên tự liên tưởng mà thôi.
Đang ngẫm nghĩ thì đội vệ sĩ lại tiếng lên một bước.
Liêm Viên thấy thế thì vội vã lùi lại phía sau, tay chân loạng choạng khiến cô ngã xuống đất, ba quả táo trượt khỏi tay, chỉ còn một quả.
Liêm Viên lại hét lên: "A...táo...táo...các đại ca bình tĩnh, đừng nổ súng, đừng giết tôi!"
Cô lấy hai tay ôm đầu mình.
Vệ sĩ của Lãnh Kiệt quá đáng sợ.
Nãy giờ cũng không thấy hỏi cô một câu nào, đã dứt khoát lấy súng ra rồi.
Nghĩ như vậy, từ hoảng sợ thành phẫn nộ.
Cô đứng dậy dứt khoát nhìn đội vệ sĩ rồi nói: "Tôi nói, mấy anh sao vậy hả? Chưa hỏi người ta câu nào đã mang hung khí ra rồi? Mấy anh có học luật pháp không vậy? Chĩa súng vào người vô tội sẽ đi tù đấy!"
Vệ sĩ xung quanh mặt ai nấy đều đen như đít nồi khi nghe câu nói này của Liêm Viên.
Làm vệ sĩ mấy năm trời lại bị con nhóc này đem luật pháp ra chửi.
Đồng loạt vệ sĩ lại tiến thêm một bước, không vì câu nói của cô mà hạ súng xuống chút nào.
Liêm Viên vừa nãy mới hùng hồn bây giờ lại như quả bóng xịt hơi, khí thế bay sạch, không còn đọng lại xíu nào.
Cô mếu máo âm thầm phỉ nhổ bản thân mình không có tiền đồ.
Trong biệt thự Hoàng Long Đỉnh.
Tô Thành mang bánh kem vào rồi đưa tài liệu cho Lãnh Kiệt.
Lãnh Kiệt tay đút túi quần, đi lên tầng cao nhất.
Tô Thành chào anh rồi ra về, khi mới ra đến hoa viên trong biệt thự thì bỗng nghe tiếng nói rất quen thuộc.
Tô Thành lái xe ra gần đến cổng thì thấy thấp thoáng một bóng dáng nhỏ bé đang đối chọi với một đội vệ sĩ.
Anh xuống xe, cổng tự động mở.
Liêm Viên đang đứng trừng mắt với vệ sĩ, như kiểu các anh trừng tôi thì tôi sẽ trừng lại chết các anh.
Tô Thành nhìn là biết ngay sự việc thế nào rồi, anh nhìn cô, tấm lưng nhỏ bé, trông thì thế thôi chứ cũng không phải dạng vừa.
Dám đối đầu với vệ sĩ của Lãnh Kiệt chỉ có cô là người đầu tiên cũng là duy nhất.
Tô Thành bước đến, vệ sĩ thấy anh thì cúi chào.
"Đủ rồi, bỏ súng xuống!"
Tô Thành lên tiếng ra lệnh, vệ sĩ lập tức rút lui rồi đứng thành một hàng bên cạnh cổng.
Liêm Viên nghe tiếng Tô Thành thì mừng thầm trong lòng, cô lập tức quay đầu lại nhìn anh với ánh mắt đầy biết ơn.
Chỉ còn thiếu một cái đuôi là giống con cún rồi.
"Cô Liêm! Sao cô không về mà lại ở đây?"
Liêm Viên nghe thế liền chợt nhớ ra mấy quả táo.
Cô quay lại vừa nhặt táo vừa ngẩng đầu hỏi Tô Thành.
"Xin lỗi nhưng mà tôi phải gọi anh thế nào?"
"Tôi là Tô Thành!"
Nhặt xong táo cô lại xách mấy túi đồ lên: "À, Tô Thành, tôi gọi anh là anh Tô nhé!"
"Được!"
"Cái đó...anh Tô biết rồi đấy, tôi mới chuyển đến đây, có chút tò mò về nơi này nên đi qua Hoàng Long Đỉnh rồi nhìn vào một chút, ai ngờ vệ sĩ của các anh lại lấy súng ra chĩa vào tôi...!
Nói đến đây giọng Liêm Viên bỗng nhỏ lại: "Tôi còn định mang táo cho mỗi người một quả nữa đấy!"
Tô Thành phì cười: "Mong cô thông cảm, vì sự an toàn của Lãnh tổng nên vệ sĩ họ chỉ làm đúng những gì được giao phó mà thôi!"
Liêm Viên cúi đầu vân vê túi xách, cái miệng nhỏ chu ra: "Oh!"
Nhìn cô đến là đáng thương!
Trên tầng cao nhất của biệt thự, Lãnh Kiệt đứng ở ban công nhìn, toàn bộ dáng vẻ của Liêm Viên đều thu vào trong đáy mắt.
Trông cô nhỏ bé như vậy, bờ vai mảnh mai như vậy.
Ngay cả lúc cô bị ngã anh cũng thấy, lúc cô đứng lên phản kháng lại vệ sĩ anh cũng thấy được.
Trong đầu Lãnh Kiệt bỗng bật ra hai chữ: Cứng đầu!
Anh quay người bước vào phòng, trên bàn có đặt một chai rượu vang đỏ, và hai chiếc ly.
Anh rót rượu vào ly rồi ngồi xuống ghế sofa cạnh ban công.
Người đàn ông lắc nhẹ ly rượu khiến cho rượu chao nghiêng trong chiếc ly.
Màu đỏ sóng sánh như máu.
Đôi mắt Lãnh Kiệt nhìn rượu dập dờn theo động tác tay của mình.
Lắc qua lắc lại anh cũng không uống, dứt khoát đặt ly rượu xuống bàn.
Ánh mắt anh hướng tới phòng tắm, anh biết người trong phòng tắm ấy không thích anh uống rượu, đặc biệt cô lại bị dị ứng với cồn.
Đặt chai rượu ở đây cũng chỉ làm màu.
Cửa phòng tắm bật mở, một thân ảnh bước ra từ trong làn hơi nước nóng.
Cô gái mặc một chiếc áo choàng tắm màu đen làm nổi bật lên làn da trắng nõn nà.
Gương mặt ửng hồng càng tăng thêm vẻ diễm lệ.
Đôi chân thon dài khẽ cọ cọ lại với nhau, nhìn thế nào cũng khiến người ta phải yêu thương.
"Di Giai, đến đây!" Lãnh Kiệt tựa người vào ghế gọi tên cô ta.
Từ Di Giai mỉm cười nhìn anh rồi nhẹ nhàng bước đến, sau đó sà vào lòng người đàn ông nũng nịu nói: "Sao bây giờ anh mới về?"
"Chẳng phải đã mua bánh kem cho em rồi sao?"
Người đàn ông tuy giọng nói lạnh lùng nhưng ánh mắt lại ấm áp đầy cưng chiều.
Biết bao nhiêu cô gái khao khát muốn có được ánh mắt ấm áp ấy nhưng Từ Di Giai lại được độc chiếm nó một mình.
Lãnh Kiệt ôm giai nhân trong lòng nhìn vẻ mặt hạnh phúc của cô nàng, bỗng dưng anh lại liên tưởng đến gương mặt của cô gái tên Liêm Viên.
Từ Di Giai cười đến là vui vẻ khác hẳn với Liêm Viên tuy là cười nhưng ánh mắt lại phản chiếu một tâm hồn đượm buồn.
"Kiệt, anh nghĩ gì thế?" Từ Di Giai thấy Lãnh Kiệt ôm mình im lặng nhưng ánh mắt lại mơ hồ như thể đang nghĩ chuyện khác, trong ánh mắt anh lúc này hoàn toàn không có Di Giai.
Lãnh Kiệt khẽ giật mình rồi lại nhìn Di Giai, tâm tư anh giấu nhẹm, bàn tay khẽ vuốt tóc cô, nhìn cô nàng đầy ý vị: "Anh đang nghĩ lát nữa sẽ làm gì!"
Từ Di Giai nhoẻn miệng, ánh mắt bắt đầu chất chứa đầy dục vọng, dục vọng nguyên thủy nhất của một người đàn bà.
Bàn tay cô nàng bắt đầu chạm vào ngực người đàn ông.
Vuốt ve nhè nhẹ rồi mơn trớn lên yết hầu của anh.
Lãnh Kiệt vẫn là bộ dạng ung dung xem thử cô nàng sẽ làm gì.
Di Giai theo anh gần năm năm sao lại không hiểu anh muốn gì.
Cô nàng trườn lên người anh như một con rắn.
Áo choàng đã lỏng lẻo đến nỗi một bên vai bị trượt xuống để lộ bờ vai nuột nà.
Cô dùng những ngón tay vẽ theo đường cong của xương quai xanh trên người anh.
Nở nụ cười yêu mị, hướng đến tai anh thôi một hơi: "Lãnh tiên sinh!".
Lãnh Kiệt nghe thế liền nhếch miệng cười bỗng chốc bế cả người Từ Di Giai lên rồi ném xuống giường.
"Cởi áo cho anh!" Lãnh Kiệt đè lên Từ Di Giai cúi xuống thầm thì bên tai cô nàng.
Từ Di Giai cười đắc thắng, chỉ có cô nàng mới thu phục được vị tổng tài này, nếu không sao anh có thể cất giấu cô ngần ấy năm trời.
Ánh trăng ngoài trời sáng tỏ chiếu rọi vào căn phòng tràn ngập hương vị hoan ái của đôi trai gái đang quấn quýt nhau trên giường.
Bên ngoài Hoàng Long Đỉnh, Liêm Viên đưa một quả táo cho Tô Thành: "Anh Tô, ăn táo không? Anh yên tâm, quả này không bị rơi xuống đất đâu!"
Trông bộ dạng thề thốt của Liêm Viên, Tô Thành giở khóc giở cười nhận lấy quả táo.
Liêm Viên toét miệng cười, vẫy tay chào Tô Thành rồi về, sau khi thoát khỏi đội vệ sĩ thì thở phào một cái, doạ chết cô rồi, cô vuốt ngực rồi lẩm bẩm: "Về nhà thôi!"
Nhà? Liêm Viên sững lại, cô khi nào lại xem căn biệt thự nhỏ ấy là nhà mình rồi?
Nhưng mà cảm giác có nơi để về mà không phải là trọ thì lại rất ấm áp trong lòng, vậy cứ quyết định gọi đó là nhà đi.
Liêm Viên nghĩ vậy lại vui vẻ đi về nhà.
Cô đem đồ vào bếp rồi bắt tay vào nấu một nồi lẩu.
Ăn no thoả thích cô bỗng nhớ đến show của Kỳ Ái Linh, bèn cầm điện thoại lên bấm số Kỳ Ái Linh mà chị Lãnh Diệp Vân đã cho.
Đầu dây bên kia rất nhanh đã kết nối được: "A lô!"
Liêm Viên nghe đúng là giọng Kỳ Ái Linh rồi bèn vội vàng nói: "Kỳ tiểu thư, tôi là Liêm Viên".
"A! Liêm Viên! Cô khoẻ hơn chưa?"
"Tôi không sao, đã xuất viện rồi, tôi chỉ muốn hỏi cô rằng tối mai cô diễn show ở đâu để tôi chuẩn bị!"
"À, nếu như cô khoẻ lại rồi thì tốt quá, tôi sẽ gửi địa chỉ cho cô ngay bây giờ, còn về vũ đạo trong bài hát thì cô không cần lo, ngày mai sẽ có người dạy cô, tôi cũng sẽ gửi địa chỉ phòng tập cho cô".
Liêm Viên rất chăm chú nghe Kỳ Ái Linh nói sau đó ghi chép lại địa chỉ rồi cúp máy.
Cô vươn vai một chút rồi về phòng tắm.
Quả nhiên là biệt thự, đến phòng tắm cũng to hơn trọ cũ của cô, còn tắm rất thoải mái cùng thư giãn.
Liêm Viên lau tóc rồi ra ban công, cô liếc nhìn biệt thự Hoàng Long Đỉnh bên cạnh.
Hai biệt thự cách nhau một bức tường có hoa hồng leo.
Cô chống cằm nhìn Hoàng Long Đỉnh chìm trong bóng tối, cô tự hỏi lòng mình không biết bây giờ Lãnh tổng đang làm gì?
Ây da, sao dạo này cô hay nghĩ đến Lãnh Kiệt thế? Liêm Viên gõ vào đầu mình một cái.
Không được nghĩ nữa, không được nghĩ nữa.
Tự thôi miên bản thân mình rồi Liêm Viên leo lên chiếc giường King size êm ái rồi ngủ.
Cô dần dần chìm vào giấc ngủ rồi lại chập chờn với giấc mơ.
.........