Đừng Làm Tổn Thương Nhau


Tập đoàn Lãnh Thị.
Trên tầng 28 của Lãnh Thị, Tô Thành đang báo cáo công việc cho Lãnh Kiệt.
Nhìn thì thấy Lãnh Kiệt rất chăm chú nghe nhưng thực ra suy nghĩ của anh đã trôi dạt ở tận phương trời nào rồi.
Tiếng khóc, tiếng kêu la, tiếng cầu xin của ai đó đang náo loạn trong tâm trí anh.

Lãnh Kiệt nhắm mắt lại mệt mỏi ngả đầu về phía sau.

Ngón tay thon dài khẽ gõ theo nhịp xuống mặt bàn.
Tô Thành thấy thế bèn ngừng lại, dường như anh hiểu được Lãnh Kiệt đang nghĩ về điều gì.

Sáng hôm nay khi nhận được lệnh mang quần áo mới tới cho Lãnh Kiệt, anh đi đến phòng 1169 nhưng lại không thấy giám đốc của mình ở đó, anh bèn gọi cho Lãnh Kiệt thì phát hiện giám đốc nhà mình lại chuyển sang phòng 1166.
Mang một bụng khó hiểu tới phòng 1166 thì đập vào mắt Tô Thành là một căn phòng ngủ lộn xộn thê thảm, ga giường bị bung ra, nhăn nhúm, thậm chí...trên ga giường còn có vết máu, anh kinh ngạc, đem ánh mắt nhìn phòng tắm đang khép ấy.
Tô Thành lại thấy dưới sàn là quần áo phụ nữ bị xé rách, anh lại giật mình nhận ra bộ quần áo này khá quen, trong đầu lập tức nghĩ đến Liêm Viên sáng nay gặp tại Hoàng Long Đỉnh.
Không phải trùng hợp đấy chứ?
Đang miên man suy nghĩ thì Lãnh Kiệt đã tắm xong và thay quần áo đi ra.

Anh lạnh mặt nhìn Tô Thành nói: "Không được nói cho chị tôi biết!".
"Vâng, Lãnh tổng!"
Tô Thành ngoài mặt thì không để ý nhưng trong lòng lại không ngừng cảm thán.

Sếp tổng nhà mình...cuối cùng cũng đã mất lần đầu của 25 năm gìn giữ?
Nghĩ đến đây Tô Thành lại muốn bật cười nhưng nhìn sắc mặt Lãnh Kiệt lại cố nhịn lại.

Có cho mười lá gan anh cũng không dám cười.
"Điều tra xem ly rượu hôm qua có vấn đề gì!"
Tô Thành lập tức nghiêm nghị gật đầu: "Vâng!".
Lúc này đây Lãnh Kiệt lại rơi vào trạng thái ngây người, anh chưa bao giờ như thế, đầu óc lúc nào cũng luôn giữ được trạng thái tỉnh táo hơn bao giờ hết.
Chỉ là chuyện tối qua khiến anh không thể không nghĩ tới, anh không phải loại đàn ông khốn nạn đi cường bạo phụ nữ.

Huống gì tối qua cũng là lần đầu của anh.
Lãnh Kiệt thầm thở dài, Tô Thành ngạc nhiên nhìn giám đốc của mình.

Anh chưa bao giờ thấy Lãnh Kiệt thở dài như vậy.
Xung quanh căn phòng làm việc to lớn này bỗng chốc lặng im kèm theo căng thẳng.

Lãnh Kiệt không thoải mái thì không khí cũng sẽ đông đặc lại.
Một lúc sau Lãnh Kiệt mới nói với Tô Thành: "Cô Liêm Viên đấy bây giờ đang ở đâu?".
Tô Thành quả nhiên đoán không sai, trong lòng thầm kinh ngạc, anh không hổ là cánh tay phải đắc lực của Lãnh Kiệt, anh đã sớm tra ra vị trí của Liêm Viên sau khi rời khỏi khách sạn.
"Sau khi rời khách sạn Liêm tiểu thư về nhà, một lúc sau lại đi ra khỏi nhà, có vẻ rất khó chịu, sau đó cô ấy đã ngất khi ra tới cổng khu, có người đưa cô ấy tới bệnh viện thành phố!"
Lãnh Kiệt nghe thế lập tức lạnh giọng: "Bệnh viện?".
"Đúng vậy, cô ấy bị xuất huyết máu, sức lực yếu liền ngất đi!".
Lãnh Kiệt cũng không hiểu tại sao Liêm Viên lại bị xuất huyết máu,cũng không biết xuất huyết nơi nào, tóm lại anh chắc chắn có liên quan đến mình.
"Tới bệnh viện!"
Tô Thành nghe Lãnh Kiệt nói vậy thì liền gọi tài xế lái xe.
.........
Bệnh viện thành phố.
Liêm Viên cảm thấy khỏe hơn không ít nên đã làm thủ tục xuất viện, Lâm Lâm có tiết nghiên cứu sinh tại trường nên đã về trước.

Nhìn hoá đơn thanh toán trong tay Liêm Viên thở dài mếu máo, lại mất tiền.

Lúc cô ra khỏi bệnh viện thì bắt xe buýt trở về khu biệt thự.
Đúng lúc đó xe của Lãnh Kiệt cũng tới bệnh viện, Tô Thành vào hỏi phòng Liêm Viên thì được biết cô đã xuất viện rồi.

Lãnh Kiệt cảm thấy rất phiền, anh ra lệnh quay trở về biệt thự, anh nghĩ cô sẽ về đó.
Quả nhiên anh đã đoán đúng, nhìn cánh cổng đóng chặt, xuyên qua cánh cổng anh thấy trong căn nhà ấy có một bóng dáng nhỏ bé đang chạy qua chạy lại.

Nhìn cô như thế anh lại thấy tâm tình yên tĩnh lạ thường.
Trong căn biệt thự nhỏ phát ra tiếng nhạc, bóng đèn vàng trước hiên nhà lại làm cho nơi này ấm áp đến lạ.
Lãnh Kiệt chống khuỷu tay lên cánh cửa xe, chăm chú nhìn vào bên trong căn biệt thự nhỏ, ánh mắt tuy hờ hững lạnh lùng nhưng lại xẹt qua tia mê đắm.
" Tôi hi vọng những mộng tưởng từng ước nguyện, một đường nở hoa
Bảo hộ giấc mộng năm ấy, chống lại bão táp phong ba
Hoa đào nơi đầu ngón tay như vần thơ viết nên thanh xuân của ai
Tình yêu cuồng nhiệt sĩ cuồng, lặng thầm và tao nhã
Tôi hi vọng những giấc mộng từng ước nguyện, một đường nở hoa
Đem người trong mưa ấy, che chở dưới mái hiên
Tháng năm thanh tẩy bộn bề, sau bao thăng trầm ngược xuôi
Trong đêm tĩnh lặng cậu nhớ về ai..."
Giọng hát mềm mại, mặc dù không phải hay như Kỳ Ái Linh nhưng lại tạo cho người nghe cảm giác khá bình yên, vang lên vọng ra bên ngoài, Lãnh Kiệt bất giác đoán ra được là ai đang hát, anh nghĩ có lẽ là cô đang vừa nấu ăn vừa phiêu theo nhạc.
Có vẻ như...cô không có bất thường gì, tâm trạng vẫn còn tốt đến nỗi có thể bật nhạc và hát theo như vậy cơ mà.

Tuy nhiên Lãnh Kiệt cảm thấy anh vẫn nên chịu trách nhiệm một chút, bởi vì rõ ràng là anh đã sai.

Một người đàn ông như anh đã làm ra cái sai nhất đời mình, tối qua ví anh như một kẻ cưỡng bức cũng không có gì lạ.

Chỉ cần bù đắp cho cô, cô muốn gì anh cũng sẽ đáp ứng.
Tô Thành bên ghế phụ cũng chăm chú nhìn vào trong căn biệt thự nhỏ rồi nhìn Lãnh Kiệt qua kính chiếu hậu: "Lãnh Tổng, tôi đã liên hệ bên khách sạn, họ nói số phòng của cô Liêm bị hỏng, cho nên khi cô Liêm vào phòng và tác động mạnh lên cửa thì số phòng liền đảo ngược, dẫn đến ngài mới bị nhầm phòng như thế".
Lãnh Kiệt nghe thế cũng không nói gì, thông minh như anh, khi ra khỏi phòng cũng đoán được lý do nhầm phòng đêm qua.

Hôm qua anh tuy bị say kèm theo bị bỏ thuốc nhưng không đến nỗi loá mắt để nhầm phòng, sáng nay lại thấy số phòng đã được chỉnh lại, rõ ràng là nhân viên kĩ thuật nhân lúc khách còn ngủ đã lặng lẽ gắn lại số phòng.
Anh trầm ngâm một hồi rồi tự mở cửa xuống xe, nói với Tô Thành: "Đi!".
Tô Thành nghe lệnh, lập tức đi theo anh, Tô Thành đi trước nhấn chuông cổng.

Có lẽ do mải nấu ăn và tiếng nhạc làm cho Liêm Viên không nghe thấy tiếng chuông.

Lãnh Kiệt bỗng chốc khó chịu, anh đã phải gác lại công việc để gặp cô, thế mà cô lại không ra mở cổng cho anh?
Tô Thành đứng bên cũng đổ mồ hôi hột, không dám ngoảnh lại nhìn Lãnh Kiệt một giây nào.

Anh có thể tưởng tượng được gương mặt mất kiên nhẫn và lạnh như khối băng di động của ông chủ nhà mình.

Tô Thành niệm thầm trong lòng "Liêm Viên à, cô muốn chết đúng không?"
Tô Thành bấm thêm vài cái nữa thì cũng mất kiên nhẫn theo Lãnh Kiệt, anh nói: "Lãnh tổng, ngài xem, hay là...trực tiếp gọi điện bảo cô ấy ra?".
Lãnh Kiệt: "Cậu có số điện thoại?"
Tô Thành ngẩn người: "Tôi...!không có, nhưng điều tra bây giờ thì có thể có!"
Lãnh Kiệt nhíu mày, ánh mắt còn sắc hơn dao, anh nói như nghiền hai hàm răng lại với nhau: "Tiếp tục bấm!"
Tô Thành thì thầm trong lòng "Nguy rồi, ông chủ nổi giận".
Tô Thành đành đau khổ bấm tiếp, vẫn không thấy Liêm Viên ra.
Lãnh Kiệt: "Tiếp tục!"
Tô Thành: "Lãnh tổng...vẫn không được!"
Lãnh Kiệt gằn giọng: "Tiếp tục!"
Tô Thành: "..."
Được, được, tiếp tục thì tiếp tục.
Cứ thế lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần.

Tô Thành thầm nghĩ, hai con người này cứ như thể đang đấu với nhau vậy.
Liêm Viên nấu xong thì liền tắt nhạc trên TV, chuyển sang kệnh tin tức thường ngày, sau đó cô liền nghe tiếng chuông, cô vội vàng bỏ đĩa thức ăn xuống, chạy ra ngoài cửa lớn nhìn, thấy có người liền chạy ra mở cổng.
Đến nơi cô liền giật mình phát hiện là Lãnh Kiệt, cả người bỗng chốc căng thẳng.

Thấy anh đứng đó, Liêm Viên cũng đoán được vì sao anh lại tới.

Bước thêm vài bước nữa gần cổng, trong lòng Liêm Viên lại càng loạn, cô căn bản cũng không khống chế được, không biết phải đối mặt với mọi chuyện như thế nào.
"Cô Liêm, thật ngại quá, làm phiền cô rồi, Lãnh tổng có chuyện muốn gặp cô." Tô Thành đứng thắng lưng đối diện với cô mà nói, ngữ điệu nhàn nhạt.
Liêm Viên biết cái gì cần đối diện thì phải đối diện, trốn tránh chỉ vô tác dụng mà thôi.

Cô bước tới mở cổng cho hai người vào, bên ngoài cũng không có vệ sĩ đi theo Lãnh Kiệt.
Cô đóng cổng rồi đi trước dẫn đường, cô men theo lối nhỏ vào nhà, cả đoạn đường đi ai cũng không nói gì, không khí nhất thời rơi vào im lặng, chỉ có thể nghe được tiếng bước chân khe khẽ trên nền gạch nhỏ.
Vào phòng khách, Tô Thành đứng bên ngoài cửa lớn, chỉ có Lãnh Kiệt và Liêm Viên đi vào.

Cô dùng giọng điệu thoải mái nhất để nói chuyện với anh: "Anh ngồi đợi một lát, tôi đi lấy nước cho anh."
"Không cần." Liêm Viên định quay đi thì Lãnh Kiệt lạnh lùng mở miệng.
Không khí vừa rồi cũng vì hai chữ "Không cần" của anh nói dẫn đến lạnh đi mấy phần, giờ đây chỉ còn tiếng của người dẫn chương trình tin tức giải trí phát ra từ TV.

Liêm Viên cứng nhắc ngồi xuống đối diện với Lãnh Kiệt, anh có vẻ thoái mái hơn cô tưởng, nhìn tướng ngồi của anh, Liêm Viên cảm thấy dường như anh có vẻ giống chủ nơi này hơn là cô.

Lãnh Kiệt thoải mái để khủy tay của mình lên thành ghế sofa, đôi chân vắt chéo, ánh mắt hững hờ nhìn cô.
Trong lòng Liêm Viên lúc này không thể dùng từ ngữ bình thường để miêu tả, cô chưa bao giờ nghĩ cô và Lãnh Kiệt sẽ ngồi nói chuyện riêng với nhau, càng không nghĩ tới vấn đề nói chuyện lần này lại là chuyện tế nhị như vậy.

Cô không dám nhìn thẳng vào mắt anh như anh đang nhìn cô được, Liêm Viên lảng tránh nhìn xung quanh không có chút điểm cố định nào.

Lãnh Kiệt thừa biết trong lòng cô đang khó xử, anh cũng không muốn làm mất thời gian của cả hai người, liền lên tiếng trước: "Cô Liêm chắc cũng biết tôi tới vì chuyện gì, mọi chuyện đều vô tình xảy ra cho nên tôi sẽ giải quyết việc này, cô muốn gì, hay có yêu cầu gì có thể nói thẳng với tôi."
Yêu cầu? Liêm Viên ngồi ngây dại nhìn vào chiếc bàn đối diện mình.

Anh nói nhẹ nhàng như vậy, lạnh lùng như vậy, từ tốn như vậy.

Rõ ràng cô biết rằng anh đang nhận sai lầm về phía anh, nhưng sao trong lòng cô lại cứ khó chịu như thế? Vì sao?
Anh làm sai, tại sao không nói xin lỗi cô? Cô là người chịu thiệt cơ mà? Một câu xin lỗi cũng không có?
Hai bàn tay nhỏ nhắn bị cô cọ sát vào nhau đến trắng bệch rồi lại đỏ bừng.

Liêm Viên cảm thấy nếu như còn dây dưa chuyện này cô sẽ không thở nổi.

Nói không để ý thì không đúng, nhưng cô để ý cũng không có tác dụng gì.

Lãnh Kiệt là ai? Anh là nhị thiếu gia của Lãnh gia, là tổng giám đốc của Lãnh Thị, tương lai còn là chủ tịch tập đoàn, làm sao có thể vì cô cúi mình xin lỗi hay có cái gì đó gọi là sẽ chịu trách nhiệm với cô? Anh đã đến đây, chịu bồi thường cho cô đã là may lắm rồi.

Nghĩ đến đây Liêm Viên lại càng bức bối.
Thấy cô không nói gì, Lãnh Kiệt cũng ngồi im chờ cô phản ứng.

Dường như anh có thói quen giải quyết mọi việc là bù đắp cho người khác bằng vật chất thì phải, lần đầu cô cứu Kỳ Ái Linh thì đổi lại được căn biệt thự này.

Lần này anh lại cũng muốn bù đắp vật chất cho cô nữa đúng không.

Cũng đúng thôi, anh ngoài có tiền, gia thế và nhan sắc ra thì còn có gì nữa?
Ắt hẳn Liêm Viên là một cô gái truyền thống, cho nên khi gặp phải vấn đề này rõ ràng cô không thể cứ thế mà lãng quên hay bỏ nó ra khỏi tâm trí của mình được.

Đối với Lãnh Kiệt, cô mới không cần gì từ anh cả!
Suy nghĩ một hồi cô mới ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Lãnh Kiệt, kiên định nói: "Tôi không có yêu cầu gì cả, tôi chỉ mong rằng chuyện này sẽ không có một ai biết đến, chỉ thế thôi!".
Lãnh Kiệt thoáng nhướn mày, anh có chút bất ngờ, cũng không ngờ Liêm Viên lại nói thế, anh có thể nhìn thấy trong mắt cô là một khoảng không mờ mịt, cô căn bản vẫn chưa thoát ra khỏi sự việc lần này.

"Chỉ như vậy?" Lãnh Kiệt cất giọng nhàn nhạt.
"Đúng."
Nghe Liêm Viên khẳng định với mình như thế, Lãnh Kiệt có chút đăm chiêu nhìn cô.
Cô ngồi ở trên ghế sofa, ánh mắt tránh né không nhìn anh, mái tóc đen được cô búi lưng chừng đầu, gương mặt nhỏ nhắn có chút nhợt nhạt, trên người mặc một chiếc áo phông dài tay cao cổ, bên ngoài có khoác áo len mỏng, phía dưới là chiếc váy voan dài gần đến mắt cá chân, bàn chân còn đi tất trắng.

Anh có thể lờ mờ đoán được phía sau lớp vải vóc này là một thân mình đầy vết thương do anh đem lại tối qua, cô ngồi đó nhưng anh lại cảm giác xung quanh cô lạnh lẽo, đơn độc đến vậy, ngay cả ánh mắt của cô cũng không thể che dấu nổi vẻ cô đơn buồn bã ấy.
Nếu không phải biết về gia thế của Liêm Viên, anh cũng sẽ nghi ngờ rằng một cô gái có việc làm, có học thức, có cuộc sống khá tốt, nhưng tại sao ngay cả khi cô cười cũng gượng gạo như thế, cô có thể che giấu tất cả mọi người về cảm xúc của mình nhưng không bao giờ có thể che giấu được anh, chỉ cần một ánh mắt, anh đã có thể nhìn thấu được trong lòng cô thế nào.

Cô gái này không phải đơn thuần, là do cô đã trải qua biến cố trong cuộc đời cho nên mới trưởng thành, hiểu chuyện như thế.
Lãnh Kiệt thu lại suy nghĩ và tầm mắt của mình, lần đầu anh nhìn một cô gái lâu như vậy, không những thế còn suy đoán con người cô.

Chính anh cũng không biết mình bị cái gì, có thể là do thấy bản thân có lỗi, nên suy nghĩ một chút xem có thể bù đắp được gì cho cô.
"Tôi chưa bao giờ nợ người khác thứ gì, cô Liêm cũng sẽ không phải chịu thiệt điều gì từ tôi." Lãnh Kiệt nói xong, không đợi Liêm Viên kịp phản ứng liền đứng dậy đi ra ngoài, cô cũng giật mình đứng dậy theo, Tô Thành cúi đầu chào cô, hai người đàn ông một trước một sau cùng ra về.
Lúc này trên TV bỗng phát ra tin tức trọng điểm của buổi tối ngày hôm nay, Liêm Viên mặc dù ánh mắt dõi theo bóng dáng Lãnh Kiệt, thế nhưng đôi tai lại bị níu giữ bởi người dẫn chương trình: "Chắc hẳn mọi người cũng biết dạo gần đây cặp đôi Kỳ Ái Linh và Lãnh tổng của tập đoàn Lãnh Thị đang làm mưa làm gió trên các diễn đàn mạng đúng không? Không những thế họ còn năm lần bảy lượt có mặt trên Hot Search.

Và mới gần đây nhất là ngày hôm nay, một tin chấn động cả giới giải trí chính là Lãnh tổng của Lãnh Thị đã đơn phương chấm dứt hôn sự với đại minh tinh Kỳ Ái Linh!".
Người dẫn chương trình dường như có thể hét to đến mức muốn nổ tung cả trường quay.

Quả nhiên là tin chấn động, mới vài hôm trước hai người còn ân ái trước ống kính, hôm nay Lãnh Kiệt lại đơn phương hủy hôn sự, tin này nóng đến mức nào?
Liêm Viên nhìn theo Lãnh Kiệt lên xe, cô cứng ngắc quay đầu vào nhà, ánh mắt mơ hồ, bên tai cô vẫn vang lên tin tức nóng hổi đó, cô cảm thấy tất cả như một giấc mơ vậy, quá khó để tiếp nhận.

Tại sao lại trùng hợp như vậy? Cô cùng Tổng giám đốc của Lãnh Thị mới xảy ra chuyện kia, thì hôm nay anh ấy lại chia tay với Kỳ Ái Linh - vị hôn thê của mình.
Dĩ nhiên cô không tưởng bở rằng Lãnh Kiệt chia tay Kỳ Ái Linh vì chuyện xảy ra vơi cô đêm qua, nhưng mà cũng quá trùng hợp đi, bây giờ anh là người độc thân rồi?
........
P/S: Tác giả - Có dài dòng quá không các nàng?:((.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui