Đừng Lỡ Hẹn Ước

Anh có biết tình yêu sẽ khiến cho con người ta đánh mất lý trí hay không? Anh có biết tình yêu là sự chống chọi giữa con tim và lý trí hay không? Đôi khi chọn con tim thì lý trí sẽ phản đối, nhưng khi chọn lý trí rồi... con tim lại đau thương.

***

Vương Triệu Thần nhận được điện thoại bên công ty nên anh phải rời khách sạn đi xử lý công việc. Trước khi đi, anh dịu đang nhắc nhở cô nghỉ ngơi sớm đừng để những chuyện của quá khứ phân tâm. Còn tặng thêm một nụ hôn trên trán cho cô sau đó anh mới rời đi.

Anh đi rồi, cô quay lại phòng ngủ. Dương Mạc Nhi lặng im ngồi trong phòng ngắm phong cảnh bên ngoài của buổi đêm, cô thẫn thờ ngồi đấy nhớ về những mảng ký ức của tuổi trẻ đã qua. Buổi tối ở New York thật nhộn nhịp, chỉ riêng cô thì quá yên tĩnh. Mãi được một lúc, điện thoại cô vang lên. Người gọi đến chính là mợ cô.

"Tiểu Nhi! Sao bây giờ con vẫn chưa về?" Bên kia, mợ cô lo lắng hỏi.

"Mợ, mợ yên tâm, bên này con còn nhiều việc để xử lý thế nên về nước trễ hơn dự định" Cô tìm một lí do thích hợp cho bản thân mình.

"Sao mà mợ yên tâm được chứ? Cái con bé nha đầu này! Về đây mà xem cậu con này, ông ấy suốt ngày cứ rầu rĩ đòi gặp con, con xem con làm khổ mợ rồi này!" Bên kia tiếng than khổ tiếng cười đùa cũng có, đều lọt vào tai cô.

Dương Mạc Nhi cố gượng ép mình cười ra tiếng, để mợ yên lòng một chút, cũng ép mình hòa nhập vào lời nói của bà "Được, được, con hứa con sẽ về sớm. Cậu mợ yên tâm, nhất định con sẽ nhanh chóng về"

"Thế còn được, con cũng đừng có hẹn mãi thế, lần nào cũng chậm trễ thế thì đến khi nào mới có thể lấy chồng được đây?"

Dương Mạc Nhi biết rõ là mợ gọi đến cho cô phần lớn không phải là vì lí do cô về nước trễ mà!

"Mợ, chuyện này mình nói sau nhé! Hôm nay con rất mệt" Cô muốn chuồn lẹ nhưng lại bị mợ bên đầu dây kia chặn lại.

"Tiểu Nhi! Con xem con kìa, đến giờ còn trốn trốn tránh tránh gì nữa? Thằng bé Hòa Tôn đã chờ con lâu rồi, sao con không chấp nhận thằng bé chứ?" Mợ buồn phiền thở dài.

"Mợ! Chuyện con yêu ai lấy ai sau này mới tính được không? Bây giờ con muốn sống một mình thôi ạ!"

"Tiểu Nhi! Mợ biết mọi chuyện rồi!" Dương Mạc Nhi có chút ngẩn ngơ, mãi sau mới biết bà muốn nói gì với mình, là chuyện của Khương Thiên Văn.

Hắn ta đã được đưa về cho cảnh sát Thượng Hải xử lý, thế nên chuyện này mợ không biết là không thể nào, hắn quá nổi tiếng ở Thượng Hải, không được lên sóng tivi thì cũng lên trang báo hot thôi! Mợ biết chuyện này là điều đơn giản dễ hiểu.

Mãi hồi lâu không thấy cô trả lời, bên kia mợ cô cũng không ép cô, chỉ dịu dàng khuyên răn "Mợ đã nhìn nhận ra thằng đó chẳng tốt đẹp gì cả, nhưng vì con đó thôi! Quá mù quáng trong tình yêu, bây giờ như thế này mợ mới là người đau lòng hơn con, con xem con kìa, còn giả vờ giả vịt mạnh mẽ! Mợ biết làm sao đây?"

"Mợ! Hay là vậy, khi nào con về nước hẵng nói đến chuyện này nhé! Bây giờ con rất mệt" Dương Mạc Nhi nhắm mắt thở dài nói với mợ.

"Được rồi! Thế con nghỉ ngơi đàng hoàng nhé! Mợ và cậu đợi con về"

"Vâng"

Dương Mạc Nhi ngắt máy để nó sang một bên, cô đi lại giường nằm xuống gác tay lên mắt nghỉ ngơi.

Mợ cô là một người phụ nữ rất tuyệt vời, ít nhất đối với Dương Mạc Nhi là vậy! Từ sau khi mẹ mất ba qua đời, cô chỉ còn cậu mợ nương tựa mà sống.

Trong lòng cô đã xem họ như là cha mẹ ruột của mình, thế nên cô không thể không nghe lời họ từ lúc nhỏ cho đến lớn. Họ đối xử rất tốt với cô, chưa từng giống như những thời thơ ấu ngày xưa đáng sợ của mình.

Mợ là Bùi Ân, còn cậu cô là Trịnh Ôn. Bên cạnh còn có một đứa con gái tên Trịnh Thanh, đồng thời cũng là em họ của cô.

Khi mẹ đặt cô là họ Dương, gia đình ngoại cô cũng phản đối kịch liệt, họ không cho phép cô mang họ ngoài vì một lí do ở quá khứ. Nhưng dần dần sau này lớn, khi cô biết được mẹ đặt cho cô họ này sở dĩ là vì nhà ngoại cô có thù với nhà nội, nhưng mẹ vẫn kiên quyết đặt lấy cho cô.

Nhưng mà, duyên số của hai người họ lại không đến được với nhau! Vì gia đình mà phải chia lìa nhau. Mẹ giấu nhà ngoại để đổi họ Trịnh của cô sang thành họ Dương, mà chuyện này cuối cùng cũng bị phanh phui sau khi mẹ cô qua đời.

Cô biết, mình mang họ Dương là một tai họa của nhà ngoại, thế nên, tuổi thơ của cô đều bị lấp đầy bởi những đen tối, chưa từng ai mở cánh cổng ánh sáng cho cô bước ra ngoài.

Nhưng cuối cùng thì, ít ra cô vẫn còn cậu mợ! Họ không như nhà ngoại cô, không xa lánh, không kì thị cô! Cô biết ơn điều đó, thế nên cô vẫn luôn xem họ như chính cha mẹ đẻ của mình!

Dương Mạc Nhi tỉnh dậy đã là mười giờ tối và anh vẫn chưa về.

Đến tận giờ điện thoại cô vẫn là một màn hình đen yên lặng. Cảm giác của cô lạc lõng đến lạ thường. Không biết cảm giác cô đơn này là vì anh không nói cô nghe anh đang ở đâu hay là vì trong căn phòng to lớn này chỉ có mình cô thôi!

Cô quay người đi rửa mặt cho tỉnh táo. Vừa trở ra đã nghe chuông cửa vang lên, ai vậy? Nếu là Vương Triệu Thần thì anh phải mang theo thẻ phòng chứ? Người bấm chuông có vẻ rất không nhẫn nại, cứ vài giây lại nhấn ba bốn tiếng.

Dương Mạc Nhi cũng rất nhẫn nại, chân không mang dép trong nhà bước ra mở cửa. Cô vừa ngáp vừa bước đến cửa. Chuông cửa đã im bặt thay vào đó là tiếng đập cửa mạnh mẽ.

Cô với tay mở cửa. Người đứng trước cửa, chính là... Vương Triệu Thần.

Nhưng mà, trên người anh toàn mùi rượu. Nhìn anh từ trên xuống dưới quần áo rất xộc xệch, thậm chí... còn có mùi nước hoa của phụ nữ.

"Ấy" Thấy anh sắp ngã, cô chạy tới đỡ anh lên, mà anh lại quá cao lại quá nặng hơn cô khiến cả hai cùng ngã xuống đất không thương tiếc.

"Vương Triệu Thần, anh uống cho nhiều vào rồi đẩy hết cho tôi là sao?" Cô bực dọc cố nâng anh đứng dậy.

Cô đưa anh đến sofa phòng khách, sau đó giúp anh cởi giày, tháo cà vạt.

"Giúp tôi pha trà giải rượu" Vương Triệu Thần mệt mỏi nằm trên ghế nói với giọng rượu.

Anh còn có thể sai cô ư? Phiền chết đi được!

Dương Mạc Nhi không trả lời, quay người vào bếp giúp anh pha trà. Một lát sau quay lại đã không thấy anh đâu, lại nghe thấy tiếng nước chảy trong phòng tắm. Cô bĩu môi định bụng đặt ly trà lên bàn cho anh thì chuông cửa lại vang một lần nữa.

Lần này là một cô gái. Trông rất xinh đẹp, mái tóc xoăn xõa ngang lưng, gương mặt trang điểm có chút diêm dúa. Giọng nói cũng rất dịu dàng, mà mùi nước hoa này, cô cảm thấy có chút quen quen, cuối cùng mới nhớ ra đó là mùi trên người của Vương Triệu Thần ban nãy. Chẳng lẽ anh và cô gái này...

"Á, chị là..." Cô gái đứng ngoài cửa giật mình với sự xuất hiện của Dương Mạc Nhi.

Suy nghĩ một chút, trong lòng có chút bực dọc, giọng lạnh lùng "Tìm ai?"

"Em là Tiểu Nhược, em đến trả áo vest cho tổng giám đốc Vương ạ" Cô gái đứng trước cửa hiền hòa dịu dàng lên tiếng khiến cho cô khó chịu vô cùng, gì mà trả áo vest? Còn tổng giám đốc Vương nữa? Ấm áp quá nhỉ!

"Cứ đưa cho tôi là được" Dương Mạc Nhi lạnh lùng nhìn cô ta.

"Nhưng chị là ai? Làm sao tôi dám đưa cho chị khi tôi không biết chị là gì của anh Thần?" Cô gái ngoài cửa tự xưng là Tiểu Nhược rùng mình với ánh mắt của Dương Mạc Nhi, nhưng vẫn ngoan cố rặn hỏi.

Đúng là to gan mà! Đừng trách cô ác nhân, dám gọi thẳng tên anh?

"Có liên quan đến cô?"

"Nhưng anh ấy..." Tiểu Nhược nhìn vào bên trong tìm kiếm.

Dương Mạc Nhi không nhẫn nại thêm một chút nào nữa, hằn học giựt lấy áo vest của Vương Triệu Thần trên tay Tiểu Nhược "Đưa cho tôi đi, việc vợ cầm áo cho chồng là điều hiển nhiên"

"Chị là vợ của anh ấy ư?" Hình như bị cô dọa cho sợ, Tiểu Nhược trợn tròn mắt nhìn cô "Vậy... vậy em không làm phiền chị nữa"

Không đợi cô ta nói hết câu, cô đã đóng sập cửa lại không quan tâm đến cô ta nói gì nữa.

Không hiểu sao cô vừa buồn lại vừa bực. Cô buồn khi thấy anh say khướt mà trên người lại có mùi hương của nước hoa phụ nữ tên Tiểu Nhược. Bực là vì cái cô gái đó không biết điều lại gọi thẳng tên anh, tên anh đáng giá hàng ngàn bao nhiêu mà dám gọi thẳng?

Dương Mạc Nhi đi vào phòng khách, bỏ mặc áo vest trên dưới thảm, mang trà giải rượu vào phòng ngủ.

Trên chiếc giường to lớn, Vương Triệu Thần nằm yên lặng, tay đặt lên trán, mắt nhắm chặt lại với nhau. Anh không mặc áo ngủ mà chỉ quấn khăn tắm ngang hông, lộ rõ cơ bụng. Đứng từ góc độ của cô nhìn xuống, anh giống như một nam thần, cô thầm cười nhưng lại thầm tức, đi lại vặn đèn ngủ nhỏ lại, đặt trà lên bàn cạnh giường.

Dương Mạc Nhi đứng từ trên cao ngắm anh hồi lâu, cô cắn môi nhìn vẻ mặt mệt mỏi của người đàn ông nằm trên giường.

Liệu... có thật là anh và cô gái kia đã làm chuyện gì đó rồi không?

Trong lòng cô không ngừng nhói đau với những suy nghĩ không câu trả lời của mình. Cảm giác lúc này hoàn toàn xa lạ mà lại rất thân quen. Có chút gọi là đau thương, có chút gọi là yêu thương mà cũng có chút gọi là căm phẫn.

Nếu thật sự anh và cô gái đó đã có gì với nhau, vậy thì anh còn về đây làm gì? Sao không đợi đến tận trời sáng rồi hẵng về, vậy mà còn mang theo một mùi hương của phụ nữ dính chặt trên người.

"Này, dậy đi" Dương Mạc Nhi lay lay anh dậy.

Mãi được một lúc anh mới ý thức được có người gọi mình. Anh vẫn giữ nguyên tư thế nằm của mình, chỉ lên tiếng.

"Ai đến vậy?"

Còn hỏi ai nữa sao? Xem ra anh rất quan tâm cô gái đó nhỉ!

"Tìm anh đấy, trả áo vest" Cô đứng trên cao nhìn anh, đôi mắt nhuộm một nỗi buồn khó tả.

"Ừm"

Ừm? Là sao? Anh biết đó là cô gái tên Tiểu Nhược đến sao?

"Là một cô gái" Cô thử tìm xem anh có phản ứng gì không, nhưng mà, anh chỉ trả lời một câu khiến lòng cô lặng im, đứng mím môi nhướng mày.

"Ừm"

"Tôi pha trà rồi, anh uống đi" Cô vừa nói vừa đi sang bên kia, lật chăn lên nằm gọn vào bên trong.

Cảm nhận được bên giường có phần lún xuống, có lẽ anh ngồi dậy uống trà. Có một phút, cô muốn ngồi dậy hỏi anh rằng cô pha trà ngon không? Hay là, cô gái đó và anh có quan hệ gì? Đồng thời cũng muốn biết anh và cô gái kia có làm gì với nhau chưa?

Nhưng cô đều để mọi câu hỏi ấy trôi ngược vào trong lòng. Ừ nhỉ! Cái đó thì có liên quan gì đến cô, anh làm việc của anh, cô làm việc của cô.

Một giây sau, bên hông cô có hơi ấm, đằng sau cô cũng được một bàn tay ôm lấy. Vương Triệu Thần ôm trọn cô vào lồng ngực mình, hít hà lấy hương thơm trên tóc cô. Tấm lưng cô dính chặt vào anh.

Cô ngọ nguậy với hành động anh mang đến như không muốn anh chạm vào cô, mà thật ra là cô cũng rất mệt rồi, cô chỉ muốn đi ngủ.

"Đừng phá, tôi rất mệt" Vương Triệu Thần giọng khản đặc, hơi thở ấm nóng phả vào tai cô.

Anh mệt sao?

Ừ nhỉ! Cùng người phụ nữ kia mây mưa, không mệt thì là thánh mất!

Dương Mạc Nhi nằm yên, mãi đến khi nghe anh thở nhịp đều đặn cô cho rằng anh đã ngủ nên nhúc nhích muốn xoay người lại nghe anh lên tiếng, lần này hạ thấp giọng hơn ban nãy.

"Im lặng một chút"

"Anh chưa ngủ sao?" Dương Mạc Nhi dừng lại, giữ nguyên tư thế của mình không xoay chuyển nữa.

"Sắp rồi nhưng bị em phá" Vương Triệu Thần ôm chặt cô hơn.

Cả hai chìm vào trầm mặc, suy nghĩ một hồi cô mới lên tiếng phá vỡ bầu không khí "Ban nãy... anh đi đâu vậy?"

"Đừng nói nữa, đi ngủ thôi! Tôi rất mệt"

Dương Mạc Nhi thở dài không nói nữa, cô nằm gọn trong lồng ngực anh, lát sau đã chìm vào giấc ngủ rất ngon.

Chỉ riêng anh là không ngon giấc. Phải nói anh không thể ngủ được vì người con gái nằm trong lồng mình. Nhịp thở nhẹ nhàng của cô khiến anh không thể nhắm mắt ngủ được.

Cô quá mức dịu dàng, lại rất xinh đẹp trong một phong cảnh đêm thế này. Hơi thở cô rất nhịp nhàng, nhìn gương mặt hồng hào sau ánh đèn ngủ yếu ớt trông đẹp vô cùng.

Anh xoay cô lại đối diện với mình, ngắm nhìn cô đến mức tự cười. Cô đẹp đến thế sao? Anh đưa tay vén sợi tóc rơi trước mặt cô lên, vuốt ve gương mặt xinh đẹp của cô.

"Mạc Mạc" Khẽ gọi tên cô với giọng nói ấm áp.

Nghe có người gọi mình, cô ư hử đáp lại. Rất nhanh sau đó lại chìm vào giấc ngủ.

Thế là cả đêm, trong mơ màng của Dương Mạc Nhi có người đè lên cô, không ngừng vận động, đưa cô lên đến tận thiên đường. Cuối cùng cô mệt mỏi nằm gục trên giường, thở hổn hển ôm chặt người nằm cạnh mình trong vô thức. Mãi gọi tên một người.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui