Bắt đầu chương mới nào~~~ Cửu Cửu nói sau quãng thời gian nghỉ dài, cổ quyết định sẽ viết chuyện ngọt ngào, tin được không đây mấy bà? :v
5
_Chương 5: Cân nhắc kỹ lưỡng_
#Vy
"Tôi không đồng ý", bốn chữ nói ra rất quả quyết.
Thanh âm rất lớn, khiến cho Mạc Lâm vừa dứt lời, cửa tiệm nhỏ so với ban nãy còn trở nên tĩnh lặng hơn gấp bội.
Trình Lộ Lộ đứng bên cạnh đừng nói thở mạnh, thậm chí ngay cả hít thở cũng không dám. Cô nín thở nhìn hai người, tròng mắt không ngừng đảo tới đảo lui.
Trình Lộ Lộ cảm thấy hai người này quả là khủng bố.
Hóa ra bọn họ là hợp đồng hôn nhân, còn có cả điều khoản quy định thời điểm ly hôn, che giấu hoàn hảo đến mức không ai hay biết! Hơn nữa! Trong mắt người ngoài, bọn họ còn là một cặp vợ chồng ân ái!
Càng đáng sợ hơn là! Màn đối thoại giữa hai người bọn họ! Quả thực khiến người khác hít thở không thông!
Đáng sợ nhất chính là! Trong bầu không khí trầm mặc chết chóc sau khi đối thoại bất thành! Mạc Lâm và Khương Viễn Mộ! Vẫn luôn nhìn thẳng vào mắt đối phương!
Dưới tình huống này, phải có định lực và dũng khí lớn đến mức nào mới có thể bình tĩnh không né tránh ánh mắt đối phương chứ!
Trình Lộ Lộ cảm thấy dưới áp lực vô hình đang bủa vây, ngay đến hóng hớt cô cũng không dám nữa.
Trước khi chết vì ngạt thở, Trình Lộ Lộ rón rén chuồn ra ngoài, trước khi đi còn nhẹ nhàng đóng cửa, cố gắng hết sức giảm thiểu cảm giác tồn tại của mình.
Cửa kính một lần nữa đóng lại, nhường toàn bộ sân khấu cho đôi vợ chồng kia.
Sau khi Trình Lộ Lộ đi, Khương Viễn Mộ mới rời mắt, anh cầm chén trà trước mặt, uống một ngụm, sau đó giữ chén trà nóng trong lòng bàn tay. Mặt nước sóng sánh trong chén rất nhanh đã khôi phục trạng thái tĩnh, cô không khỏi liên tưởng tới ánh mắt anh, trầm ổn đến độ khiến người ta phải kinh ngạc cảm thán.
"Mạc Lâm." Khương Viễn Mộ mở miệng, "Chẳng lẽ chúng ta có quan điểm khác nhau về cuộc hôn nhân này?" Giọng điệu của Khương Viễn Mộ rất bình thản, không giống như đang hỏi về cuộc hôn nhân, mà là "Cô có gì không hài lòng về hạng mục của chúng ta?"
Mạc Lâm cũng dùng thái độ tương tự đáp: "Khương tiên sinh, ý của anh là?"
"Tôi cho rằng, 5 năm qua chúng ta chung sống rất hòa thuận."
"Quả thực rất hòa thuận." Mạc Lâm thừa nhận, "Cảm nhận của tôi giống anh, không có bất đồng."
Khương Viễn Mộ cuối cùng cũng nhíu mày, lộ ra biểu cảm khó hiểu: "Nếu đã như vậy, tại sao cô nhất định phải ly hôn?"
Mạc Lâm cũng nhíu mày, càng khó hiểu hơn: "Hợp đồng, đến, hạn." Cô còn tưởng rằng Khương Viễn Mộ nghe không hiểu tiếng Trung.
Bọn họ như gặp quỷ đả tường*, không cách hiểu được đối phương.
(*quỷ đả tường: hiện tượng mất phương hướng, bị ma che mắt không tìm thấy đường)
Mạc Lâm khẽ thở dài: "Khương tiên sinh..."
"Hợp đồng đến hạn, không sai." Khương Viễn Mộ ngắt lời Mạc Lâm, sau đó tung ra lập luận sắc bén, "Nhưng lý do cô cự tuyệt gia hạn hợp đồng là gì?"
Mạc Lâm tương đối bất ngờ.
Ngón tay Khương Viễn Mộ gõ nhẹ hai cái lên miệng chén: "Hợp tác vui vẻ, hai bên cùng có lợi, chuyện gia hạn hợp đồng tôi rất có thành ý. Nhưng cô một chút hứng thú cũng không có." Khương Viễn Mộ ngẩng đầu nhìn Mạc Lâm, như sư tử nhìn con mồi, "Mạc Lâm, cô nhất định phải có lý do để từ chối. Cô đang có chuyện càng muốn làm hơn."
Cái này...
Mạc Lâm thừa nhận, vừa rồi là cô nông cạn.
Khương Viễn Mộ rốt cuộc vẫn là Khương Viễn Mộ.
Cô nhìn Khương Viễn Mộ, không phản đối, xem như thừa nhận điều anh nói.
Nhìn thấu Mạc Lâm, Khương Viễn Mộ khẽ ngả người về sau, nhàn nhã dựa vào sô pha, thả lỏng cơ thể, thể hiện rõ sự tự tin của anh, rằng mọi sự chuyện đều nằm trong dự liệu "Bất kể lý do là gì, có lẽ không cần ly hôn, cứ tiếp tục hợp tác, tôi sẽ giúp cô thực hiện."
"Tôi..." Mạc Lâm ấp úng.
Khương Viễn Mộ lẳng lặng chờ đợi, biểu thị anh có thể dễ dàng đáp ứng mọi yêu cầu của cô, kể cả cô muốn trăng trên trời.
"Muốn một đứa con."
1
Như bóng trăng dưới nước bị người ta đạp vỡ, sự tự tin trên mặt Khương Viễn Mộ cũng biến mất.
Lần đầu tiên, Khương Viễn Mộ hiểu được cảm giác sững sờ.
Cả căn phòng rơi vào trầm mặc.
Mãi đến khi trà trong chén sánh ra ngón tay hắn.
"Cô..." Cổ họng Khương Viễn Mộ khô khốc, không khỏi hắng giọng một tiếng để giọng nói tự nhiên hơn, anh vô cùng hoài nghi hỏi Mạc Lâm: "...Muốn một đứa con?"
"Đúng vậy." Mạc Lâm gật đầu thừa nhận, không hề né tránh.
Tình huống này nằm ngoài mọi khả năng mà Khương Viễn Mộ có thể nghĩ ra.
Bởi vì... Bất luận là 5 năm trước ký hợp đồng trước hôn hay hiện tại thỏa thuận gia hạn hợp đồng, Khương Viễn Mộ đều chưa từng nghĩ đến hai từ "đứa con" này.
Anh và Mạc Lâm quá giống nhau, giống đến mức anh cho rằng Mạc Lâm chính là một bản thân khác trên thế giới này.
Anh sẽ muốn một đứa con ư?
Đương nhiên là không!
Nhưng bây giờ Mạc Lâm lại nói với anh chuyện vớ vẩn đó.
Khương Viễn Mộ trầm tư.
Đổi lại là Mạc Lâm cầm chén trà, dựa lưng vào sô pha, thả lỏng cơ thể: "Điều ba, khoản năm trong hợp đồng hôn nhân của chúng ta đã quy định, trong thời gian hiệu lực của hợp đồng, không được có hành vi quấy rối tình dục hay phát sinh quan hệ với đối phương."
Đúng vậy, năm năm trước họ đã thỏa thuận. Dù sao cũng là kết hôn hợp đồng, mối quan hệ hợp tác nếu dính dáng đến quan hệ thể xác sẽ trở nên rất phức tạp.
Mà bọn họ đều hết sức tránh cho mối quan hệ giữa hai người thêm phức tạp...
"Hơn nữa, nếu nuôi dưỡng một đứa trẻ, tôi còn muốn cho nó một gia đình bình thường."
Ý trên mặt chữ, cô muốn tìm một người người chồng, một người cha thực sự.
Khương Viễn Mộ ngồi thẳng dậy, anh có chút đau đầu xoa mi tâm.
Mạc Lâm tiếp tục nói: "Đương nhiên, tôi biết, với hoàn cảnh của tôi hiện tại, mong muốn này rất khó thực hiện, vậy nên tôi định sẽ ra nước ngoài hoặc nhờ đến các biện pháp y học hỗ trợ, để một mình nuôi dưỡng đứa trẻ." Mạc Lâm lý trí kết luận, "Nhưng dù là con đường nào, tôi và anh đều không thể tiếp tục hợp đồng được, bởi đối với anh hay tôi mà nói đều không ổn."
Đúng vậy...
Nếu Mạc Lâm sinh ra một đứa trẻ hoàn toàn không giống anh trong lúc bọn họ còn chưa ly hôn...
Chuyện này đương nhiên không ổn!
Nếu là bọn họ cùng sinh...
Khương Viễn Mộ nhìn về phía Mạc Lâm.
Hai người ngồi đối diện cách một bàn trà nhỏ. Trên bàn trà đang đặt một bản hợp đồng gia hạn, viết rõ tất cả những được mất, những quyền lợi cùng trách nhiệm của mỗi bên...
Đối với Khương Viễn Mộ mà nói, đây quả thực là con đường mà anh chưa từng ngờ đến.
Khương Viễn Mộ từng sát phạt trên bàn đàm phán nhiều năm cũng không tránh khỏi trầm ngâm một hồi.
"Khương tiên sinh." Quyền chủ động bị Mạc Lâm cướp lấy, đầu ngón tay sạch sẽ tinh xảo đẩy hợp đồng đến trước mặt Khương Viễn Mộ.
"Cảm ơn anh đã đề cao, năm năm qua chúng ta đã hợp tác rất vui vẻ, nhưng thực xin lỗi, tôi không thể đi cùng anh được nữa. Hi vọng anh thông cảm, dù sao xét trên phương diện sinh học, thời gian đối với nam và nữ vốn không công bằng. Tôi phải sống tiếp cuộc đời của tôi."
Chẳng biết vì cớ gì, khi nghe Mạc Lâm nói những lời này, tim Khương Viễn Mộ hẫng đi một nhịp, thậm chí chén trà trong tay cũng run lên, suýt nữa rớt ra ngoài.
Cảm giác này rất kỳ lạ... Kể từ ngày hôm qua bắt đầu vô duyên vô cớ xuất hiện trong lòng anh, khiến Khương Viễn Mộ rất bức bối...
Anh cảm thấy mỗi lần hít thở đều mang theo một luồng khí lạnh từ dạ dày xông đến phổi, cuối cùng chiếm lấy trái tim, chạy khắp cơ thể, khiến cho chỗ nào cũng không thoải mái mà thập phần khó chịu, nhưng lại rất khó hình dung, không cách nào chỉ mặt gọi tên.
Khương Viễn Mộ ngẩng đầu nhìn Mạc Lâm.
Vẫn là gương mặt quen thuộc, thần thái điềm tĩnh, thậm chí còn mỉm cười ôn hòa, vừa khách khí vừa xa cách, cô nói:
"Đồng thời, cũng hi vọng tương lai anh sẽ tìm được một người nguyện ý cùng anh đi hết quãng đời còn lại."
Lời chúc phúc rất chân thành.
Khương Viễn Mộ chợt nhớ đến biệt danh mà bạn thân của Mạc Lâm đặt cho cô. Cô ấy gọi cô là "Mạc, trọng tình, Lâm."
Trước kia Khương Viễn Mộ chẳng mấy để ý cái tên này, nhưng hiện tại anh lại thầm cảm khái: "Trọng tình cũng tốt."
Khương Viễn Mộ không nhận lấy hợp đồng từ tay Mạc Lâm. Anh đặt chén trà xuống bàn "cạch" một tiếng.
Khương Viễn Mộ đứng lên, trước ánh mắt ngỡ ngàng của Mạc Lâm, Khương Viễn Mộ chỉnh lại trang phục của mình, sau đó mới nhìn cô, nhẹ giọng nói: "Không vội, cân nhắc kỹ lưỡng chút."
"Tôi đã suy nghĩ rất kỹ rồi. Đây không phải quyết định nhất thời của tôi." Mạc Lâm nói, "Từ lúc bà nội qua đời, tôi đã có mong muốn này rồi."
Bà nội Mạc Lâm qua đời...
Đã là chuyện của ba năm về trước.
Hóa ra, từ ba năm trước, cô đã luôn chờ ngày hôm nay...
Khương Viễn Mộ làm như không nghe thấy Mạc Lâm nói, quay người chuẩn bị rời đi.
1
Mạc Lâm thấy thế vội gọi anh lại: "Khương tiên sinh." Cô có vẻ bực bội, "Thứ cho tôi nói thẳng, đã nói đến vậy rồi nhưng thái độ lảng tránh của anh thực sự khiến tôi cảm thấy khó hiểu. Chuyện này tôi đã suy nghĩ rất kỹ, bất luận thế nào, tôi cũng không thể gia hạn hợp đồng, nhất định phải ly hôn, không cần bàn thêm nữa."
Khương Viễn Mộ đi tới cửa cũng dừng bước, quay đầu nhìn Mạc Lâm.
Anh nghĩ một lát: "Được, tôi sẽ cân nhắc."
Khương Viễn Mộ đẩy cửa kính rời đi.
Để lại Mạc Lâm sững sờ đứng tại chỗ.
Mạc Lâm chớp chớp mắt, vẫn không kịp phản ứng, cân nhắc? Anh ta sẽ cân nhắc, cân nhắc cái gì mới được?
Cùng cô... Sinh con sao!?