_Chương 3: Ông chủ bị đuổi ra khỏi nhà_
#Vy
___***___
Tiểu Lý vội vàng cùng bạn gái đến dọn nhà cho Khương Viễn Mộ.
Thực ra không phải cậu ta muốn bạn gái đến giúp mình, chẳng qua lúc ông chủ gọi điện, cậu ta đang vui vẻ ăn tối cùng cô bạn gái Bối Bối.
Tiểu Lý đặt điện thoại xuống, mặt xám như tro nói rằng mình phải đi dọn nhà cho ông chủ, chuyện này có đánh chết Bối Bối cũng không tin.
Làm gì có bạn trai nhà ai mới tan ca được một tiếng lại còn phải đi dọn nhà cho ông chủ?
Nhất định là muốn chuồn đi gặp tiểu tam đây mà!
Bối Bối cực kỳ tức giận: "Em đi cùng anh! Em muốn xem thử "ông chủ" nào lại phách lối đến vậy!"
Khi Bối-Bối-giận-dữ và tiểu-Lý-tuyệt-vọng lôi kéo nhau đến trước cửa nhà Mạc Lâm, Bối Bối quả thực trông thấy nhân viên dọn nhà mà tiểu Lý gọi đang khiêng mấy thùng các-tông đi...!Cô có chút sụp đổ: "Nói thật, chuyện dọn nhà sao phải gấp như vậy chứ? Sao cứ nhất định phải chuyển đi ngay trong đêm nay?"
"Tính khí lão đại chẳng phải em biết rõ rồi sao.
Anh ấy đã muốn dọn thì có tăng ca cũng phải dọn."
"Ông chủ các anh có biết cái gì gọi là luật lao động không? Nửa đêm nửa hôm thế này..."
Tiểu Lý ngắt lời cô: "Thôi nào, hôm nay anh ấy..."
"Két" một tiếng, Mạc Lâm mặc áo ngủ xuất hiện phía sau cánh cửa.
Tiểu Lý im bặt, đem ba chữ "bị vợ bỏ" nuốt vào trong bụng.
Bà chủ thần sắc vẫn như ngày thường, xem ra mấy thùng đồ đạc đóng gói kỹ càng kia chính là kiệt tác của cô ấy.
Hóa ra, ông chủ trước nay sát phạt quyết liệt nhà mình, thế mà lại bị đuổi ra khỏi nhà...
Chẳng trách, ngay cả chuyển đồ cũng không tình nguyện ra mặt...!Nội tâm tiểu Lý càng thêm đồng cảm với Khương Viễn Mộ.
Mạc Lâm nhìn thoáng qua mấy nhân viên đang bận rộn, ánh mắt dời qua tiểu Lý đang bối rối, cuối cùng dừng lại ở thang máy sau lưng tiểu Lý.
Cửa thang máy đóng chặt, hành lang cũng không thấy bóng người.
Khương Viễn Mộ không tới.
Kỳ lạ, không phải anh vẫn chưa ký đơn ly hôn đấy chứ? Sao vẫn chưa đưa nó cho cô, chẳng phải chỉ cần mấy chữ thôi à, cớ gì phải trì hoãn lâu như vậy, một chút cũng không giống tác phong của Khương Viễn Mộ.
Mạc Lâm đột nhiên cảm thấy, đến ngày ly hôn, Khương Viễn Mộ lại trở nên có chút khó hiểu: "Lý..."
Cô vừa mới mở miệng, lời còn chưa kịp nói đã bị cô gái bên cạnh tiểu Lý cắt ngang: "Ai đây? Ông chủ của anh đây á?" Bối Bối vừa chỉ vào Mạc Lâm vừa quay sang trừng mắt nhìn tiểu Lý, ánh mắt mang theo sát khí, giọng cũng cao lên một tông, "Anh nửa đêm còn chạy đến chỗ này giúp cô ta dọn nhà?"
Tiểu Lý hốt hoảng, lập tức kéo Bối Bối lại, nhỏ giọng giải thích cho Bối Bối: "Em nói cái gì vậy! Đây là vợ của ông chủ đó!"
Bối Bối sửng sốt một hồi, chỉ biết cắn môi, ngại ngùng liếc Mạc Lâm.
Mạc Lâm giống như không để ý bầu không khí lúng túng hiện tại, cô nhìn thẳng bọn họ, khách khí lễ độ mỉm cười: "Xin lỗi, kể từ hôm nay, đã không phải nữa rồi." Cô vừa bình tĩnh vừa tự nhiên nói ra nghi vấn của mình, "Thư ký Lý, Khương Viễn Mộ không bảo cậu mang đơn ly hôn đến sao?"
Hành lang lặng ngắt như tờ, các nhân viên vận chuyển tập trung làm việc không nói một lời, Bối Bối cũng biết điều che miệng lại, ánh mắt không khỏi mang theo vài tia bát quái, bắt đầu đánh giá Mạc Lâm.
Tựa như đang xem vở kịch 《Đêm đầu tiên sau khi ly hôn của quý phụ chốn ân oán thế gia》
"Lão đại...!chưa từng nói chuyện này với tôi..." Tiểu Lý giả ngu, "Chỉ bảo tôi đến chuyển đồ."
"Ồ." Mạc Lâm suy nghĩ giây lát rồi nói, "Vậy ngày mai tôi đến công ty lấy.
Cảm ơn cậu."
Bình tĩnh, khách khí, hời hợt, không gấp gáp không nóng nảy, tiểu Lý thấy Mạc Lâm như vậy, hình ảnh lão đại sau khi từ dưới lầu trở về ngày hôm nay nháy mắt hiện ra trong đầu cậu ta, chính là - ánh mắt tịch mịch, vẻ mặt tang thương.
Đoạn hôn nhân này, xem ra lão đại mới là kẻ yêu sâu đậm nha!
Tiểu Lý do dự ba giây, quyết định làm người hòa giải: "Cái đó, chị Mạc Lâm, giả dụ, chị có từng nghĩ...!lão đại, thực ra là cố ý không đưa đơn ly hôn cho chị?"
Mạc Lâm vốn đang định quay về phòng, nhưng nghe thấy tiểu Lý nói với cô như vậy, theo phép lịch sự, Mạc Lâm quyết định cùng cậu ta khách sáo vài câu.
Cô nói: "Tôi từng nghĩ tới rồi." Để chứng minh mình thật sự đã suy nghĩ vấn đề này, Mạc Lâm lại trầm mặc một hồi, nghiêm túc ngẫm nghĩ một chút, sau đó lắc đầu, "Nhưng không nghĩ ra."
Tiểu Lý: "...Hả, cái gì không nghĩ ra..."
"Tại sao anh ấy phải cố ý không đưa đơn ly hôn cho tôi."
Tiểu Lý dẫn dắt Mạc Lâm: "Có lẽ anh ấy...!không muốn rời đi?"
Mạc Lâm cau mày, biểu cảm giống như càng nghĩ càng không thông.
Trong hành lang lại lâm vào tình cảnh im lặng khó hiểu.
Tiểu Lý cảm thấy mình cũng không nên xen vào chuyện của người khác nữa.
Lúc này nhân viên vận chuyển đã dọn đồ xong, bèn thông báo cho tiểu Lý: "Thầy Lý, chúng tôi xuống xe trước nhé, chờ lát nữa anh xuống rồi chúng ta cùng đi."
"Ấy...!Tôi cùng đi với các anh luôn." Tiểu Lý lựa chọn trốn tránh, "Chị Mạc Lâm, chúng tôi đi trước đây."
"Được, làm phiền rồi, hẹn gặp lại."
Tiểu Lý kéo Bối Bối trốn vào thang máy.
Bối Bối thấp giọng hỏi tiểu Lý: "Bà chủ các anh hình như không thích ông chủ các anh nhỉ?"
Tiểu Lý cũng rất buồn bực: "Năm năm trước nhìn bọn họ rất tốt, chẳng hiểu sao lại đột nhiên ly dị." Tiểu Lý vừa nói vừa cùng Bối Bối đi đến nhà để xe, "Trước kia bọn họ tốt xấu gì cũng là đôi tiên đồng ngọc nữ trong mắt đồng nghiệp ở công ty, thế mà mới vừa ly hôn, đã từ "Viễn Mộ" chuyển thành "Khương Viễn Mộ", đơn ly hôn thì tự mình đem đến công ty chờ ông chủ ký, chỉ qua một buổi chiều ngắn ngủi đã trực tiếp đóng gói đồ đạc, tống khứ ông chủ ra khỏi nhà, chậc chậc..."
Cùng với tiếng tặc lưỡi cảm khái của tiểu Lý, chiếc xe bên cạnh cũng phối hợp nháy đèn pha hai cái.
Tiểu Lý và Bối Bối đồng loạt nhìn sang chiếc xe kia.
Tiểu Lý trong nháy mắt liền hóa đá.
Thân xe hoa lệ, người ngồi bên trong tấm kính chắn gió đắt tiền kia, vừa khéo lại chính là ông chủ vừa bị đuổi ra khỏi nhà...
Sắc mặt của ông chủ nhìn rất "thối"...
Tiểu Lý cảm thấy sau đêm nay mình cũng chẳng trụ lại ở công ty này được bao lâu nữa.
Cứ cho là ông chủ không đuổi cậu ta đi, thì cậu ta vẫn sợ trái tim nhỏ bé của mình không chịu nổi mấy ngày.
Lâu như vậy! Khương Viễn Mộ vẫn ở lì dưới nhà không chịu đi!
Cửa kính xe hạ xuống, giọng điệu Khương Viễn Mộ vẫn lãnh đạm như ngày thường: "Cậu đi cùng tôi."
Tiểu Lý không thể làm gì khác hơn là nhắm mắt, cùng Bối Bối đi lên xe Khương Viễn Mộ.
Bọn họ đi sau xe chở hàng.
Tiểu Lý ngồi trên ghế lái phụ như ngồi trên bàn chông.
Bối Bối cũng nín thinh ngồi đằng sau, dù đây là lần đầu tiên Bối Bối gặp Khương Viễn Mộ, cô vẫn theo bản năng thấy sợ anh, giống như bản năng của động vật vậy.
Khương Viễn Mộ tuy còn rất trẻ nhưng đã nói năng thận trọng như một ông cụ non, kể cả một đứa nhỏ luôn vui vẻ đến gần anh cũng trở nên không thích nói chuyện.
Nữ sinh nhạy cảm một chút bị anh trừng mắt thậm chí còn bật khóc, người có thể thoải mái sống chung với anh thật sự vô cùng ít ỏi.
Ngoại trừ Mạc Lâm.
"Đồ đạc dọn xong rồi?" Khương Viễn Mộ hỏi.
Tiểu Lý lập tức gật đầu: "Dọn xong rồi."
Người trong xe lại tiếp tục trầm mặc, chỉ có ánh đèn đường như dòng nước chảy qua kính xe.
Tiểu Lý không khỏi cả gan nhìn lén Khương Viễn Mộ, nhiều năm cộng sự, làm trợ lý cho anh lâu như vậy, tiểu Lý dựa vào trực giác chém giết thâm niên trên thương trường của mình, cậu ta cảm nhận được, Khương Viễn Mộ còn có điều muốn nói.
Nhưng anh lại không nói.
Anh trầm mặc, do dự, một chút cũng không giống lão đại quả quyết tuyệt tình trước kia.
"Có gặp Mạc Lâm không?" Khương Viễn Mộ hỏi.
Quả nhiên là vấn đề liên quan đến bà chủ! Im lặng do dự lâu như vậy quả nhiên cũng là vì cô ấy!
Ông chủ thật nặng tình à nha!
Tiểu Lý khống chế cảm xúc trong lòng, đáp: "Có gặp."
"Cô ấy nói gì?"
Ngẫm nghĩ một chút những lời Mạc Lâm vừa nói, tiểu Lý khẽ liếm môi: "Chị Mạc Lâm hỏi...!đơn ly hôn, sao sếp chưa đưa cho chị ấy..."
Khương Viễn Mộ lại trầm mặc vài giây ngắn ngủi, nhưng sự yên lặng lần này lại có chỗ không giống khi nãy.
Tiểu Lý phát hiện, ông chủ nhà mình vừa gõ nhẹ lên tay lái hai cái.
Anh đang suy nghĩ, anh đang tính toán, anh đang ủ mưu.
Ông chủ của cậu ta vì không muốn ly hôn, hình như đang muốn làm chuyện gì đó!
Tâm tư tiểu Lý bùng lên ngọn lửa bát quái hừng hực, cậu ta vô cùng tò mò, để cứu vớt cuộc hôn nhân của mình, ông chủ rốt cuộc có thể làm ra loại chuyện gì.
Mà ngay lúc này, tựa như muốn giải đáp nghi ngờ của cậu ta, trong xe vang lên tiếng chuông điện thoại, màn hình kết nối bluetooth trên xe hiện lên giao diện cuộc gọi.
Trên màn hình xuất hiện hai chữ "Mạc Lâm" to đùng, tiểu Lý ngồi ở ghế lái phụ đương nhiên trông thấy rất rõ ràng.
Thế nhưng ông chủ chỉ nhìn lướt qua, không chút động tĩnh mà vẫn tiếp tục lái xe.
Giống như không hề nghe thấy.
Ông chủ giả điếc, cậu ta cũng phải giả điếc.
Tiểu Lý biết điều ngậm miệng, một chữ cũng không nói.
Cuộc điện thoại đầu tiên dừng lại, mười giây sau, cuộc điện thoại thứ hai lại gọi tới.
Vẫn là Mạc Lâm.
Lần này, ánh mắt Khương Viễn Mộ dừng lại trên hai chữ kia lâu hơn chút, anh cân nhắc một hồi, sau đó nhận điện thoại.
"A lô? Khương Viễn Mộ, xin chào."
Khương Viễn Mộ trầm mặc một hồi: "Xin chào."
Tiểu-Lý-ghế-lái-phụ cùng Bối-Bối-ghế-sau đều ghé mắt quan sát Khương Viễn Mộ, trên ót cơ hồ chậm rãi vẽ ra một loạt dấu chấm hỏi (?)
Cái gì đây? Ví dụ minh họa thực tiễn của câu thành ngữ "tương kính như tân" sao?
"Xin lỗi đã quấy rầy anh, thực tình tôi có chút nghi vấn, muốn tìm anh cho tôi một lời giải đáp."
"Cô nói đi."
"Anh hôm nay là tránh mặt tôi sao?"
Khương Viễn Mộ im lặng.
Tiểu Lý và Bối Bối cũng lặng im.
Bọn họ thậm chí còn nín thở.
Sau đó Khương Viễn Mộ trả lời: "Đúng vậy."
"Tại sao?"
"Liên quan đến chuyện ly hôn, tôi vẫn còn một số điểm chưa nghĩ rõ ràng, tôi cho rằng để nói chuyện với cô dưới tình huống còn chưa suy nghĩ ổn thỏa hiệu suất sẽ không cao."
Trên đầu tiểu Lý và Bối Bối nhất thời mọc ra càng nhiều dấu hỏi.
Trái lại Mạc Lâm ở đầu dây bên kia dường như lại hiểu những thứ Khương Viễn Mộ nói!? Cô thậm chí không thèm hỏi "Chuyện gì chưa nghĩ rõ ràng" mà trực tiếp "Ừ" một tiếng, sau đó nói: "Anh cần bao nhiêu thời gian để suy nghĩ ổn thỏa?"
Cô ấy cứ thế chấp thuận!?
Tiểu Lý cùng Bối Bối mặt đầy không dám tin.
"Đêm nay là được rồi."
"Được, vậy ngày mai lúc nào anh có thời gian, chúng ta gặp mặt bàn bạc?"
Khương Viễn Mộ đánh mắt sang chỗ tiểu Lý.
Tiểu Lý đờ đẫn, ngay lúc Khương Viễn Mộ bắt đầu cau mày, gần như là phản xạ có điều kiện, tiểu Lý lập tức khôi phục thái độ chuyên nghiệp, nơ-ron thần kinh được huy động khẩn trương: "Ba giờ, buổi chiều từ ba giờ đến bốn giờ, lịch trình trong khoảng thời gian đó có thể đẩy xuống được."
Khương Viễn Mộ gật đầu: "Ừ."
Bên kia Mạc Lâm cũng đã nghe thấy: "Vậy ba giờ chiều mai tôi đến công ty tìm anh."
"Được."
"Quấy rầy rồi, hẹn gặp lại."
"Hẹn gặp lại."
Điện thoại ngắt kết nối.
Năng lực khống chế biểu cảm của tiểu Lý và Bối Bối cũng chuyển sang chế độ tạm nghỉ.
Bối Bối không nhịn được bèn hỏi: "Cái đó...!anh và vợ cũ của anh...!trước đây đều nói chuyện kiểu này sao?"
Khương Viễn Mộ nhìn con đường phía trước, ngoài cửa xe, thành phố đã lên đèn, những đốm sáng ấm áp thu vào ánh mắt anh mấy phần nhu hòa, chính vào thời điểm Bối Bối và tiểu Lý đều cho rằng anh không muốn trả lời câu hỏi này, Khương Viễn Mộ bất ngờ lên tiếng.
Anh bình tĩnh nhưng kiên định nói:
"Cô ấy còn chưa trở thành vợ cũ của tôi.".